Duy Nhất Là Em

Chương 417: Ngoại Truyện Vũ Qua (6), Bị Ám Sát, Sự Kiện Ánh Hùng Cứu Mỹ Nhân



"Bác ơi, có thể cho cháu mượn một cái ghế được không ạ?"

Bác chủ quầy cười ha hả rồi đưa chiếc ghế mình đang ngồi qua đó.

Thiên Bắc rút một chiếc khăn tay trong túi ra, phủ lên mặt ghế, rồi mới cởi giày trèo lên.

Thằng bé này được dạy cẩn thận quá.

Thiên Bắc vác súng lên vai, nheo một mắt lại để ngắm vị trí. Khương Cẩm Vũ sợ cậu bé ngã nên đứng ở ngay sau lưng cậu bé.

"Bịch."

Phát đầu tiên bị lệch.

Bác chủ quầy lập tức an ủi: "Không sao đâu, nếu bắn không trúng thì bác cũng sẽ cho cháu một con gấu bông nhỏ"

Thiên Bắc nói cảm ơn, sau đó tiếp tục ngắm bán.

Vóc người nho nhỏ, vác một khẩu súng, đứng nghiêm, ngắm bắn. Ra dáng lắm! Bé con phấn điêu ngọc trác này thậm chí còn có vài phần cương nghị và khí thế nữa.

Bàn tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm bóp cò, bắn phát súng thứ hai.

Phát súng lần này đã bắn trúng.

Bác chủ quầy vừa mừng vừa ngạc nhiên, vội vàng vỗ tay: "Chao ôi! Cháu giỏi quá!"

Thiên Bắc được khen bèn nói cảm ơn với bác ấy, sau đó lại tiếp tục ngắm bắn.

Phát súng thứ ba, lại trúng.

Bác chủ quầy cảm thấy đứa bé này đúng là may mắn, vừa cười vừa khen: "Cháu bắn giỏi thật đấy!"

Phát thứ tư...

Chủ quầy tiếp tục khen: "Thật sự là quá xuất sắc!"

Phát thứ năm...

Chủ quầy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Lại trúng rồi!"

Phát thứ sáu...

Chủ quầy nghi ngờ là mình bị hoa mắt: "Không phải chứ?"

Phát thứ bảy...

Chủ quầy bắt đầu nghi ngờ súng và bóng bay của mình: "Vẫn trúng ư?"

Phát thứ tám...

Chủ quầy đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời: "Lại trúng nữa?"

Phát thứ chín...

Chủ quầy sờ đầu một cái, tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài luôn rồi: "Ôi mẹ ơi!"

Phát thứ mười... Vẫn trúng.

Ngoại trừ 'what the f*ck' ra thì chủ quầy không thể tìm được từ nào để diễn tả nỗi lòng của mình lúc này. Ông ta mở hàng cả ngày hôm nay cũng chỉ mới gặp được hai người bắn mười phát trúng chín, không luyện từ trước thì cũng từ quân đội ra, bé trai mới 3, 4 tuổi này...

Ôi, thế giới này làm sao vậy?

Chủ quầy lấy con gấu bông to nhất đặt ở dãy kệ trên cùng xuống, cười gượng nói: "Bé con, con biết bắn súng à?"

Thiên Bắc bước từ trên ghế xuống, xỏ giày vào, cất khăn tay đi: "Dạ. Ba của cháu dạy cháu ạ."

Giọng điệu của bé con rất là tự hào.

Chủ quầy cười như sắp khóc: "Ba của cháu giỏi thật đấy" Không trêu vào được đâu, không trêu vào được đâu.

Thiên Bắc gật đầu thật mạnh, đồng thời lễ phép nói cảm ơn.

Chủ quầy không đành lòng nhưng vẫn phải đưa con gấu bông cho Khương Cẩm Vũ, thành thật nói: "Ngày sau đứa bé này nhất định sẽ trở thành người tài"

Khương Cẩm Vũ không nói gì, Chử Qua kiêu hãnh nói: "Đó là đương nhiên rồi!"

Chủ quầy cười ha ha.

"Cậu ơi, cho con ôm với."

Khương Cẩm Vũ đưa con gấu bông cho Thiên Bắc. Con gấu bông to gấp đôi cậu bé, cậu bé cố hết sức ôm nó bằng hai tay, bởi vì con gấu được bọc túi ở bên ngoài, nên cũng không sợ bị chạm xuống đất.

Thiên Bắc ôm gấu bông đi tới chỗ cô bé bán hoa ở đối diện. Cô bé kia khoảng 8, 9 tuổi, ăn mặc phong phanh, chiếc áo phông trên người giặt nhiều đến bạc cả màu. Cô bé nhìn Thiên Bắc, rồi lại nhìn con gấu bông trong tay cậu bé.

Thiên Bắc nói: "Chị ơi, em có thể dùng cái này đổi lấy một bông hoa của chị được không ạ?"

Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ mình, thấy mẹ không nói gì cô mới dám gật đầu, không nén nổi nở nụ cười: "Được"

Thiên Bắc đưa gấu bông cho cô bé, mẹ cô bé chọn một bó hoa hồng đẹp nhất đưa cho cậu bé, nhưng cậu bé chỉ cần một bông thôi: "Cháu cảm ơn ạ"

Cô bé cười cực kỳ vui vẻ, mẹ của cô bé cũng cười.

Thiên Bắc mang bông hoa hồng đó đi.

Chử Qua dắt cậu bé đi: "Thiên Bắc không thích gấu bông à?"

Cậu trả lời bằng giọng nói non nớt: "Thiên Bắc là bé trai, bé trai không chơi gấu bông" Cậu bé quay đầu lại nhìn cô bé bán hoa kia:

"Chị ấy đã nhìn nó rất lâu rồi, chắc chắn là chị ấy rất thích ạ.

Chử Qua xoa đầu cậu bé.

Thiên Bắc được dạy rất tốt, vừa tốt bụng giống mẹ, vừa nhìn xa trông rộng giống ba, đúng là một bé quân tử.

Điện thoại của Khương Cẩm Vũ đổ chuông, là Khương Cửu Sênh gọi đến. Anh nói hai câu rồi đưa di động cho Thiên Bắc nghe máy.

"Mẹ ạ."

Khương Cửu Sênh hỏi qua điện thoại: "Con chơi có vui không?"

Thiên Bắc vừa cười vừa trả lời: "Rất vui ạ"

"Công viên rất đông người, con phải theo sát cậu đấy biết không?"

"Vâng ạ."

Thiên Bắc ngửi bông hoa hồng trong tay, nói với mẹ: "Mẹ ơi, con chơi trò chơi trúng được gấu bông, con đã đổi nó lấy một bông hoa hồng mang về tặng mẹ này"

Tim Khương Cửu Sênh muốn tan chảy luôn rồi: "Cảm ơn Thiên Bắc"

Cậu bé bập bẹ nói chuyện như người lớn: "Mẹ không cần cảm ơn con đâu, thầy Chu Sướng nói rằng hoa tươi phải tặng cho cô gái xinh đẹp duyên dáng. Con muốn tặng hoa cho mẹ, nhưng mà người đàn ông ga lăng không được bẻ hoa trong vườn, cho nên con đã đổi một bông hoa hồng cho mẹ."

Chu Sướng là một giáo viên dạy lễ nghi rất giỏi, ông cố của anh ta từng là giáo viên vỡ lòng của một vị bá tước phương Tây, Thiên Bắc được dạy dỗ rất cẩn thận.

Khương Cửu Sênh khẽ cười và nói: "Cảm ơn bé con ga lăng của mẹ"

"Không cần khách sáo ạ."

Cậu bé nói chuyện với mẹ thêm một lát rồi mới đưa điện thoại cho cậu Cẩm Vũ. Cậu Cẩm Vũ nói hai câu sau đó mới cúp máy.

Phía trước là chỗ xếp hàng đi cáp treo, có rất nhiều người. Vì Thiên Bắc còn nhỏ nên bọn họ không ngồi cáp treo, mà đi tới nơi ít người hơn.

Chử Qua sợ có người đụng vào Thiên Bắc nên bế cậu bé lên, nhưng cuối cùng vẫn có người va vào tay cậu bé khiến cho bông hoa hồng kia bị rơi xuống đất.

Cặp lông mày xinh xắn của Thiên Bắc nhíu chặt lại: "Chú ơi, chú làm hỏng hoa của cháu rồi."

Đối phương mặc áo bóng chày, đầu đội mũ lưỡi trai, hắn kéo mũ xuống rất thấp. Sau khi ngẩng đầu lên, hắn ta bỗng vung tay bất thình lình.

Chử Qua nhanh chóng giữ cổ tay của hắn lại, giấu Thiên Bắc ra phía sau: "Mày là ai?"

Đối phương bỗng giơ bàn tay đang giấu trong túi áo lên. Hắn nắm chặt một cây kim tiêm, đâm thẳng vào cánh tay Chử Qua.

Cô buông tay ra, lập tức lui về phía sau để tránh, đặt Thiên Bắc xuống rồi đứng cản ở phía trước, gọi to: "King, Yan, bảo vệ Thiên Bắc và Cẩm Vũ cho tôi"

Khương Cẩm Vũ bế Thiên Bắc lên, vừa che chở cậu bé vừa lui về phía sau.

King và Yan đang ở cách đó vài mét xông tới ngay tức khắc. Yan chạy tới bảo vệ Khương Cẩm Vũ và Thiên Bắc, còn King thì chạy tới giúp Chử Qua: "Cô Chử Qua..."

Cô không có thời gian nhiều lời, ra lệnh:

"Anh cũng tới chỗ Cẩm Vũ đi!"

King do dự một chút, nhưng vẫn nghe theo.

Lúc này, lại có thêm hai mươi mấy người đi ra từ trong đám đông, áp sát vây quanh Chử Qua. Quả nhiên, bọn họ không phải nhằm vào Thiên Bắc mà là nhằm vào cô.

Cô tung chân đá ngã một tên, sau đó chọn nơi có ít người để dụ bọn họ đi.

Thiên Bắc ra ngoài, đương nhiên Thời Cẩn phải phái người đi theo bảo vệ. Mười mấy người vệ sĩ đều đã chạy tới, còn có cả Tần Tả, vây chặt Thiên Bắc vào giữa. King và Yan thấy bên này đã an toàn bèn đuổi theo viện trợ cho Chử Qua.

Khương Cẩm Vũ giao Thiên Bắc cho Tần Tả, nói: "Cô mang Thiên Bắc tới chỗ an toàn đi."

Anh muốn tới chỗ Chử Qua.

Tần Tả không cản được nên đành gọi điện thoại cầu viện.

Thiên Bắc bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Tần Tả, nói với Khương Cẩm Vũ: "Cậu nhớ cẩn thận nhé."

Thuyền hải tặc của công viên trò chơi đang được tu sửa, nên chỗ đất trống chung quanh không có người. Lúc này, hai mấy gã đàn ông đang vây quanh ba người ở giữa. King và Yan một trái một phải che chắn cho Chử Qua ở giữa.

Tên cầm đầu là một người đàn ông da trắng mắt xanh. Hắn ta cầm một cây gậy sắt trong tay, nói tiếng Anh rất chuẩn: "Tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo chúng tao đi, nếu không, đừng trách chúng tao không khách sáo."

Sắc mặt Chử Qua không hề thay đổi: "Ai phái bọn mày tới đây?" Rõ ràng là mấy người này chỉ muốn bắt cô chứ không muốn giết cô.

Người đàn ông bước tới gần: "Mày đi theo bọn tao thì sẽ biết thôi."

"Vậy thì phải xem chúng mày có bản lĩnh đó không đã."

Cô xắn tay áo lên, tung một cú đá sang bên cạnh, quật ngã một gã đàn ông.

Đối phương có hai mươi mấy người, bọn họ lập tức cùng nhau tấn công. Mục tiêu của bọn họ là Chử Qua nên cố gắng tách King và Yan ra, hai người bị ép đến nỗi không có đường để lui. King không chú ý được nhiều như vậy, trực tiếp rút súng ra, gần như đồng thời bên đối phương cũng rút súng ra. Nhưng không ai dám tùy tiện nổ súng, đây là Giang Bắc, không phải thị trấn Xisu.

Ngay vào lúc này...

Người đàn ông trốn trong thuyền hải tặc bỗng nhảy ra, đứng ở đằng sau Chử Qua, vung gậy sắt lên.

Cô quay phắt đầu lại, gậy sắt đã giáng xuống ngay trong tầm mắt. Xuất phát từ bản năng phòng vệ, cô đưa tay lên che đầu, gậy sắt chưa kịp giáng xuống thì cơ thể của cô đã bị đẩy mạnh ra.

Là Khương Cẩm Vũ.

Anh ôm cô lăn vài vòng trên mặt đất, cô nằm ở trên thảm cỏ. Lúc nhìn thấy rõ mặt của anh, Chử Qua lập tức nổi giận: "Anh bị thần kinh hay sao thế? Không biết trốn ra xa một chút à!"

Anh nói: "Anh lo lắng cho em."

Phía sau anh, người đàn ông da trắng kia lại giờ cây gậy sắt trong tay lên. Chử Qua không kịp suy nghĩ gì nữa, cô ôm Khương Cẩm Vũ lăn nửa vòng, đổi vị trí thành cô ở phía trên, cây gậy kia đập mạnh vào đầu của cô.

"Chử Qua!"

"Cô Chử Qua!"

"Pằng."

Tiếng súng vang lên. Người nổ súng là Tần Tả, cô đã dẫn theo mười mấy người nữa tới.

Gã đàn ông da trắng cầm đầu bên kia lập tức hạ lệnh rút lui bằng tiếng Anh.

Bệnh viện Thiên Bắc.

Thời Cẩn kết thúc ca mổ là lập tức chạy tới phòng cấp cứu.

Thiên Bắc nhìn thấy ba tới thì leo xuống ghế chạy tới chỗ ba: "Ba ơi"

Thời Cẩn cởi găng tay ra, ôm cậu bé lên cẩn thận kiểm tra: "Con có bị thương không?"

Thiên Bắc lắc đầu: "Con không bị thương, là chị Chử bị thương"

Lông mày Thời Cẩn mới giãn ra được một chút, anh đặt Thiên Bắc xuống: "Vào phòng làm việc của ba đợi ba nhé."

"Vâng ạ."

Thời Cẩn cầm một chiếc khẩu trang sạch sẽ trên xe đẩy y tế lên đeo cho Thiên Bắc, sau đó nói với trợ lý Tiêu Dật: "Bác sĩ Tiêu, phiền cậu dẫn thằng bé qua đó giúp tôi nhé"

"Không thành vấn đề"

Thời Cẩn lại đeo đôi găng tay y tế dùng một lần cho Thiên Bắc, găng tay hơi lớn, anh nhét luôn tay áo của cậu bé vào trong bao tay rồi dặn: "Con không được chạy loạn, biết chưa?"

"Con biết rồi ạ"

Thời Thiên Bắc ngoan ngoãn để Tiêu Dật dắt tới phòng làm việc của ba.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thời Cẩn hỏi Khương Cẩm Vũ.

Anh lắc đầu.

Đám người kia đã rút lui, vẫn chưa biết người đứng sau là ai.

Thời Cẩn cũng không nói gì nhiều, chỉ nói ngắn gọn: "Thân phận của cô ấy rất đặc biệt, nếu cậu không có ý gì với cô ấy, nên sớm cắt đứt sạch sẽ đi."

Khương Cẩm Vũ ngẩng đầu lên: "Nếu có ý gì thì sao?"

"Chuẩn bị tâm lý kỹ càng vào."

Thời Cẩn không nói gì nữa, bác sĩ phòng cấp cứu đi ra, hỏi: "Vị nào là người nhà của bệnh nhân?"

Khương Cẩm Vũ bước tới: "Là tôi."

"Anh đi làm thủ tục nằm viện đi, vết thương ngoài không nghiêm trọng, nhưng đầu bị va đập mạnh, có thể sẽ bị chấn động não, phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày."

Tới 7 giờ tối Chử Qua mới tỉnh.

Cô vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt của Khương Cẩm Vũ. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo lắm khiến cô ngây người chớp mắt hai cái.

"Cẩm Vũ à?"

"Ừ" Khương Cẩm Vũ kéo ghế lại gần một chút, giọng nói dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều.

Anh hỏi cô: "Em có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Chử Qua lắc đầu, dụi mắt: "Giống như đang nằm mơ vậy."

Cô cong miệng nở nụ cười: "Vừa mở mắt ra đã được nhìn thấy anh"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bợt bạt, nhưng ánh mắt lại rất có thần, cô nói: "Lần này chịu khổ thật là xứng đáng"

Nói xong cô muốn ngồi dậy, Khương Cẩm Vũ ấn vai cô xuống: "Em đừng nói nhiều, cũng đừng cử động, có khả năng là bị chấn động não đấy. Em nằm xuống đi!"

Anh lại hỏi: "Đầu em có đau không?"

"Không đau" Cô mỉm cười, khẽ liếm cánh môi khô khốc: "Nhìn thấy anh thì em không còn đau nữa"

Khương Cẩm Vũ đứng dậy, đi rót nước cho cô.

King bước từ bên ngoài phòng bệnh vào: "Cô Chử Qua, điện thoại của anh Thiên"

"Đưa cho tôi"

Cô muốn ngồi dậy, Khương Cẩm Vũ bước tới đỡ cô, đưa cốc nước cho cô xong liền đứng dậy tránh sang một bên.

Cô uống một hớp nước, sau đó mới nhận điện thoại: "Ba à"

Chử Nam Thiên không nói bất kỳ lời dạo đầu nào, lời ít mà ý nhiều, nghiêm giọng nói: "Về thị trấn Xisu ngay."

Biết ngay là sẽ thế này mà.

Khi cô dùng chiêu tuyệt thực bắt ba cô cho cô đến Giang Bắc, điều kiện đầu tiên cô phải hứa với ba cô là hễ có nguy hiểm thì sẽ về ngay.

Chử Qua không muốn quay về, cho nên, cô phải đánh đòn phủ đầu.

Cô chuyển sang giọng tủi thân: "Ba không thương con nữa rồi"

Cô lên án: "Con bị thương thế này nhưng ba không hỏi thăm con lấy một lời."

Cô vô cùng tủi thân: "Ba vừa mở miệng đã hung dữ với con"

Cô hằm hừ: "Ba đã không còn thương con, vậy thì cũng không cần để ý tới sống chết của con nữa."

Rồi lại tức giận: "Để cho con tự sinh tự diệt đi."

Cuối cùng, cô ra vẻ hiểu rõ nghĩa lớn: "Con gái sẽ không oán trách ba đâu"

Còn diễn cảnh kẻ xấu cáo trạng trước nữa chú!

Chử Nam Thiên không đầu hàng trước dáng vẻ này của cô, ngữ điệu của ông rất cứng rắn: "King đã nói với ba tình trạng vết thương của con rồi, bớt nói nhăng nói cuội với ba đi, lập tức về đây ngay."

Cô kiên quyết từ chối: "Con không về đâu."

Giọng Chử Nam Thiên càng lạnh lùng hơn: "Chử Qua, đừng làm càn nữa."

Ông đã tốn nhiều tâm sức như vậy để che giấu toàn bộ tin tức xuất cảnh của cô, nhưng vẫn để cho người ta tìm được, có thể thấy là đối phương không hề đơn giản chút nào.

"Con không làm càn."

Cô im lặng rất lâu, sau đó dùng giọng điệu trịnh trọng nói cho ba mình biết: "Con thật sự vô cùng thích anh ấy."

Thị trấn Xisu là một nơi không có mùa xuân không có mơ mộng, chỉ có giết chóc và cướp đoạt. Từ lúc cô 17 tuổi đến giờ, tất cả giấc mơ thầm kín tuổi thanh xuân của cô, đều là Khương Cẩm Vũ.

Chử Nam Thiên không đành lòng: "Ba trói cậu ấy lại mang về cho con là được." Con gái của ông thích thì ông có cướp cũng phải cướp về cho cô.

Cô nói không được, nói không muốn: "Ba à, con ở thị trấn Xisu cũng không vui vẻ gì, sao có thể cũng nhốt anh ấy ở đó được chứ"

Ông cố nội của cô, ông nội của cô, đều xưng bá ở thị trấn Xisu, ba của cô cũng không ngoại lệ được, cho dù muốn thoát cũng không thể thoát ra khỏi vũng bùn lầy kia, và cả cô cũng vậy. Từ lúc cô sinh ra, cô đã ở thị trấn Xisu rồi. Ở chỗ đó, cây thuốc phiện càng ngày càng phát triển mạnh, càng ngày càng làm cho người ta ngột ngạt, càng ngày càng làm cho người ta không thở nôi.

Chử Nam Thiên yên lặng rất lâu: "Vậy cũng làm sao quan trọng bằng cái mạng nhỏ của con."

Cô trả lời không hề do dự: "Có, anh ấy rất quan trọng"

Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, cô cầu xin ba mình: "Ba đừng bắt con về đó được không ba?"

Cô dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Ba à, con không thích thị trấn Xisu."

Cũng không thích sông Xisu, không thích hoa anh túc ở bờ sông, không thích cây súng ba đưa cho cô từ lúc còn nhỏ.

Chử Nam Thiên trầm mặc rất lâu.

"Ba sẽ đổi quốc tịch và thân phận cho con, hơn nữa ba cũng sẽ phái thêm vài người tới đó. Nếu như chuyện giống hôm nay còn xảy ra thêm lần nữa, mặc kệ con có đồng ý hay không, ba cũng phải dẫn con về đây."

Cuối cùng ông vẫn phải thỏa hiệp. Suy cho cùng, thì ông vẫn rất yêu thương con gái mình.

Sự buồn phiền trên khuôn mặt cô lập tức tan biến: "Con cảm ơn ba" Cô lại hỏi ba mình: "Ba đã điều tra được chưa ạ? Là ai làm thế ba?" Cô ngẫm nghĩ: "Hình như đối phương không muốn lấy mạng của con, mà chỉ muốn bắt con thôi"

Chử Nam Thiên không bao giờ cho cô đụng vào những chuyện này: "Con không cần phải bận tâm, ba sẽ xử lý"

Buổi sáng hôm sau.

Khương Cửu Sênh dẫn Thiên Bắc đến bệnh viện thăm bệnh. Tinh thần của Chử Qua đã tốt hơn rất nhiều, cũng không xuất hiện triệu chứng của chấn động não.

"Cô giáo Diệp có tiết dạy nên không tới được" Khương Cửu Sênh đặt hộp giữ nhiệt xuống, múc ra một bát: "Đây là canh do cô ấy nấu"

Chử Qua nếm thử, mùi vị rất ngon: "Uống chung không?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu, Thiên Bắc cũng lắc đầu theo mẹ.

"Cẩm Vũ là con trai, nếu có chỗ nào không tiện thì có thể gọi điện thoại cho chị"

"Vâng"

Khương Cửu Sênh lại nói thêm vài việc cần phải chú ý, Chử Qua đều đồng ý hết tất cả.

"Chị Chử ơi" Thiên Bắc đứng ở bên cạnh giường bệnh, hỏi thăm: "Chị còn đau không?"

Chử Qua sờ chiếc mũ của Thiên Bắc: "Không đau nữa rồi."

Thiên Bắc tưởng là chị Chử thích mũ của mình nên bèn lấy mũ xuống đưa cho chị ấy chơi, cậu bé đi tới bên cạnh giỏ trái cây, cầm một quả chuối tiêu tới: "Em bóc chuối cho chị nhé.

Đáng yêu quá đi...

Chử Qua cảm thấy mình như đã được chữa khỏi rồi vậy: "Cảm ơn Thiên Bắc nhé."

"Không có gì ạ."

"Thiên Bắc đến rồi đấy à" Là y tá Tiểu Tinh của Khoa Ngoại tổng hợp tới thay thuốc. Cô ấy cũng nhận ra người nhà của bác sĩ Thời, nhất là khuôn mặt của bé Thiên Bắc, như được đúc ra từ một khuôn với ba của cậu bé. Tất cả bác sĩ y tá trong bệnh viện không có ai là không nhận ra cậu bé.

Trí nhớ của Thiên Bắc tốt nên nhận được rất nhiều cô y tá, cậu bé tiến lên chào hỏi: "Con chào cô Tiểu Tinh"

Y tá Tiểu Tinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của của cậu bé, tình mẫu tử lập tức bùng lên: "Ôi trời ơi, bé ngoan của cô ơi." Thật sự là không kiềm chế nổi, cô ấy véo nhẹ khuôn mặt của 'bác sĩ Thời phiên bản nhỏ.

'Bác sĩ Thời phiên bản nhỏ rất nghiêm túc: "Cô ơi không được véo khuôn mặt của một quý ông đâu ạ."

Ha ha ha!

Cái dáng vẻ vừa đứng đắn nghiêm túc vừa lễ phép này thật giống ba cậu bé như đúc, y tá Tiểu Tinh bị chọc cười: "Được được được, không véo, bạn nhỏ ga lăng của chúng ta có muốn uống sữa chua không?"

Thiên Bắc nhìn mẹ, thấy mẹ gật đầu rồi cậu bé mới gật đầu nói có.

Tim y tá Tiểu Tinh bị dáng vẻ đáng yêu này làm cho mềm nhũn: "Giống ai mà ngoan vậy chứ."

Ngoan như vậy.

Muốn bắt cóc quá.

Thiên Bắc thành thật trả lời: "Giống ba con a."

Ba con có ngoan đâu.

Y tá Tiểu Tinh che miệng cười, Thiên Bắc đúng là một đứa bé cuồng ba mà.

4 giờ chiều.

Khương Cẩm Vũ dạy xong thì chạy tới bệnh viện ngay, Chử Qua đang nhàm chán đọc sách toán cao cấp. Anh vừa tới, cô liền đặt sách xuống.

"Anh xin nghỉ giúp em chưa?"

Khương Cẩm Vũ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường: "Anh xin rồi"

Chử Qua lại hỏi: "Cô quản lý có hỏi nguyên nhân xin nghỉ không?"

"Không"

Giáo viên quản lý của Chử Qua biết anh, nên không hỏi nhiều.

Cô cười gian gian: "Vậy có hỏi quan hệ của chúng ta như thế nào không?"

Giáo viên quản lý của cô là một phụ nữ trẻ tuổi, cô ấy hứng thú với những tin đồn vỉa hè hơn là với nguyên nhân xin nghỉ nhiều.

Khương Cẩm Vũ dừng lại ba giây: "... Có"

Chử Qua xán lại gần: "Vậy anh trả lời như thế nào?".