Duy Nhất Là Em

Chương 350: Tô Phục bị tử hình. Dung Lịch và Oanh Trầm, từ cổ đại tới hiện đại



Chủ mưu vụ án là Tô Phục, căn cứ vào bốn tội danh buôn bán ma túy, buôn lậu, rửa tiền, và gϊếŧ người, cuối cùng bị tuyên án tử hình, lập tức thi hành án.

Tòa tuyên án xong, Tô Phục không hề bày tỏ thái độ gì, cô ta mặc áo tù nhân, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt dửng dưng từ đầu đến cuối phiên tòa. Ngược lại, Ôn Thi Hảo thì lại như lên cơn điên.

Cô ta đẩy cảnh sát áp giải ra, níu lấy vành móng ngựa, gào lên với Ôn Thư Hoa: "Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi, con không muốn ngồi tù!"

Ôn Thư Hoa đỏ mắt không nói lời nào.

Ôn Thi Hảo hoàn toàn suy sụp, gào thét xé họng: "Mẹ nghĩ cách cứu con ra ngoài đi!"

"Con không ngồi tù đâu!"

"Con không muốn ngồi tù!"

Cô ta như một kẻ điên mất trí, mặt mũi dữ tợn, gào thét khàn cả giọng.

"Mẹ ơi!"

"Mẹ ơi..."

Cảnh sát bước tới dứt khoát kéo cô ta đi, khắp cả hành lang đều vang vọng tiếng chửi mắng tức giận và tiếng thét chói tai của người phụ nữ.

Ôn Thư Hoa che miệng, ngồi sụp xuống đất khóc nức nở. Bà ta đợi mọi người giải tán rồi mới thất tha thất thểu rời khỏi tòa án, cả người lúc nào cũng hốt hoảng.

Bà ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên dừng lại: "Cẩm Vũ..." Giọng nói khàn khàn, gần như sắp khóc.

Một thiếu niên gầy gầy đang đứng bên cạnh con sư tử đá ở cửa chính tòa án, ánh mắt lãnh đạm. Cậu nói: "Tôi chỉ tới xem xem kết cục của người mà bà chọn là như thế nào thôi."

Ôn Thư Hoa há hốc miệng nghẹn ngào, có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng thì chỉ còn lại ba chữ yếu ớt vô dụng nhất.

"Xin lỗi con."

Thiếu niên cúi đầu, tay cậu cầm một chiếc ô màu đen, mưa phùn lất phất làm ướt lọn tóc trước trán, khóe mắt ẩm ướt, cậu không nhìn bà ta, giọng nói lành lạnh như thời tiết đầu xuân, cậu nói: "Tự giải quyết cho tốt."

Chỉ mấy chữ lạnh nhạt không cảm xúc.

Sau đó, cậu xoay người rời đi.

"Cẩm Vũ!"

Ôn Thư Hoa gọi to, do bước vội nên lảo đảo ngã xuống bậc thang.

Cậu dừng lại, đứng im hồi lâu rồi vẫn quay đầu lại đi tới dưới thềm đá, cậu đưa tay về phía Ôn Thư Hoa.

Bà ta đỏ mắt nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cậu thiếu niên.

Bà ta không biết bàn tay của cậu đã trở nên dày rộng như vậy từ bao giờ. Trong trí nhớ của bà ta, cậu vẫn là một đứa trẻ luôn cúi đầu không nói chuyện, không khóc, không cười.

Cậu đỡ bà ta dậy, rồi rút tay về gọi một tiếng: "Bà Ôn."

Bà Ôn...

Ôn Thư Hoa cắn môi, nước mắt tràn mi.

Thiếu niên cầm một chiếc ô rất lớn, dáng dấp cao gầy, đứng trầm mặc trước mặt

bà ta rất lâu rồi mới nói: "Một mình bà, nhớ giữ gìn sức khỏe."

Đúng vậy, bà ta chỉ còn lại một mình.

Nhà họ Ôn đã tan tác không còn gì nữa, nửa đêm tỉnh mộng, chỉ có bà ta bơ vơ lạnh lẽo trong cả căn biệt thự rộng lớn. Tranh đoạt cả đời, tính toán cả đời, kết quả là tan nhà nát cửa, lẻ loi một mình.

Bà ta khóc không thành tiếng, cầu xin cậu trong tiếng khóc đứt quãng: "Mẹ... Mẹ biết mình sai rồi, con quay về đi được không? Được không con? Về đi được không?"

Bà ta vươn tay ra muốn kéo tay của cậu thiếu niên.

Cậu lui về phía sau, đôi mắt loáng ướt: "Tôi vẫn chưa thể tha thứ cho bà."

Có những việc, không phải biết sai rồi là có thể coi như chưa từng xảy ra, không phải cứ ăn năn hối cải là có thể làm lại từ đầu.

Có lẽ, có lẽ rất rất lâu sau mới có thể tiêu tan...

Ai mà biết được.

Cậu không biết những người con từ mặt cha mẹ mình trên đời này cuối cùng có đạt được thành công không? Cuối cùng có đoạn tuyệt sạch sẽ không?

Cậu đặt chiếc ô xuống mặt đất, xoay người rời đi.

Ôn Thư Hoa ở phía sau lại gọi cậu.

Hạt mưa rơi ướt bả vai, cậu đi rất xa mới quay đầu lại nói thêm lần nữa: "Chú ý giữ gìn sức khỏe."

"Cẩm Vũ!"

Ôn Thư Hoa đứng gào khóc trong mưa gió, chiếc ô màu đen đặt ở bên chân bà ta bị gió thổi bay.

Khương Cẩm Vũ không quay đầu lại nữa, sống lưng thẳng tắp, hai bàn tay buông thõng bên người vẫn luôn siết chặt từ nãy đến giờ.

Tháng ba, tháng tư tràn ngập mùi hoa cỏ, mùa xuân đã tới rồi, cây liễu rủ trong khu chung cư đã nhú mầm mới, sức sống dồi dào. Thời gian tử hình của Tô Phục đã được ấn định vào rạng sáng thứ năm tuần này.

Buổi sáng, lúc Tần Trung gọi điện thoại tới thì Thời Cẩn đang nấu cháo cho Khương Cửu Sênh.

"Cậu Sáu, đã điều tra được rồi."

Anh tắt lửa, lấy một lọ củ cải chua mới làm hôm qua ở trong tủ lạnh ra: "Là ai?"

Tần Trung nói trong điện thoại: "Hôm đó nhân viên lấy thuốc không minh mẫn nên đã lấy nhầm đơn thuốc."

Chi tiết vẫn chưa rõ, anh lại nói: "Hơn nữa, tôi đã tìm nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra nói dối cho cô ta, cũng không phát hiện điều gì khác thường"

Thời Cẩn nếm thử, rất chua, vị gần giống với vị anh nếm được ở buổi học yoga hôm đó, khóe môi anh cong lên.

Ừm, Sênh Sênh sẽ thích thôi.

Anh đổ một ít ra đĩa: "Đường Diên thì sao?"

Tần Trung nói: "Cũng điều tra rồi, toàn bộ bối cảnh xuất thân đều trong sạch, không có vấn đề gì."

Thời Cẩn nói: "Tiếp tục coi chừng"

"Đã rõ."

Vừa cúp điện thoại xong chưa được mười phút thì Hoắc Nhất Ninh gọi điện thoại tới.

"Không điều tra được vấn đề gì à?"

"Ừ." Thời Cẩn múc cháo ra bát rồi bưng tới bàn ăn.

"Bên phía cảnh sát cũng không điều tra được gì cả."

Hoắc Nhất Ninh dừng lại, suy nghĩ: "Chẳng lẽ đúng là trùng hợp thật sao?"

Nếu không phải trùng hợp thì phiền phức rồi, đây nhất định là một kẻ còn khó trị hơn cả Tô Phục, cho dù là xét về thủ đoạn, hay là mưu kế.

"Có thể."

Thời Cẩn cúp điện thoại, đi gọi Khương Cửu Sênh dậy ăn sáng. Phòng tư vấn tâm lý Hồng Kiều.

9 giờ sáng, khách hàng đã hẹn trước vào tư vấn tâm lý trong vòng hai tiếng.

Lúc đi ra, người khách hàng đó giống như đã trút được gánh nặng, cảm ơn Thường Minh: "Cảm ơn bác sĩ Thường."

Thường Minh mỉm cười hòa nhã: "Không cần khách khí."

Sau khi tiễn khách hàng đi, anh ta hỏi thư ký ở bàn tư vấn: "Buổi chiều còn bệnh nhân nào không?"

Thư ký Đào Uyển đáp lại: "Không còn ạ."

Anh ta nói một tiếng "Vất vả rồi", sau đó quay về văn phòng.

Thư ký Tiêu Đình Đình của bác sĩ Trần phòng bên cạnh bưng cốc cà phê hòa tan tới đưa cho Đào Uyển, hạ giọng tám chuyện với cô bạn đồng nghiệp: "Bác sĩ Thường siêu thật đấy. Mỗi lần bệnh nhân tới đây đều mang theo khuôn mặt u sầu bước vào phòng tư vấn của anh ấy, nhưng tới lúc đi ra thì lại trở nên thông suốt thoải mái."

Đào Uyển rất là tự hào, lúc nói tới bác sĩ Thường thì ánh mắt cũng sáng lên: "Đương nhiên rồi, bác sĩ Thường là bác sĩ tâm lý giỏi nhất tôi từng gặp đấy."

Tiêu Đình Đình cười: "Cô mới gặp được bao nhiêu bác sĩ tâm lý chứ."

Đào Uyển nhìn cửa phòng làm việc, ánh mắt lộ rõ sự tán thưởng và ngưỡng mộ: "Dù có gặp nhiều người hơn nữa thì cũng không có ai lợi hại bằng bác sĩ Thường đâu. Hồi học đại học tôi từng tới buổi tọa đàm của bác sĩ Thường, anh ấy đã trình diễn quá trình thôi miên cho chúng tôi xem, giống hệt phim kinh dị luôn, siêu kinh hãi, siêu thần kỳ! Luận văn của bác sĩ Thường được đăng tải trên rất nhiều tờ báo học thuật của nước ngoài. Thầy hướng dẫn ở trường cũ của tôi cũng tôn bác sĩ Thường làm thần tượng, nói rằng anh ấy là người thôi miên giỏi nhất của ngành tâm lý trong nước."

Tiêu Đình Đình bị dáng vẻ tán dương thao thao bất tuyệt của cô ấy làm cho buồn cười: "Được rồi, em gái nhỏ mê muội của tôi ơi, cô đã nói bao nhiêu lần rồi."

Khuôn mặt Đào Uyển hơi nóng lên: "Bác sĩ Thường đúng là rất siêu mà!"

"Tôi biết rồi, bác sĩ Thường nhà cô giỏi nhất."

Hai cô gái nhỏ cười cười nói nói, thoáng cái đã tới giờ ăn trưa.

Buổi chiều, tài khoản Weibo của Đế Hậu phát trailer bộ phim. Chưa đến một tiếng sau, Cảnh Sắt đã gọi điện thoại cho Khương Cửu Sênh, tâm trạng rất kích động.

Cảnh Sắt hỏi Khương Cửu Sênh: "Chị Sênh Sênh ơi, bao giờ thì "Đế Hậu" lên rạp vậy?" Cô thật sự không thể chờ được nữa rồi.

Khương Cửu Sênh nói: "Cuối tháng sau."

Cảnh Sắt cảm thấy rất thất vọng: "Còn lâu thế á, em xem trailer rồi, bây giờ cực kỳ muốn xem phim chiếu chính thức." Trong lòng rất ngứa ngáy, nhưng lại không gãi được.

Khương Cửu Sênh buồn cười: "Buổi lễ ra mắt sẽ diễn ra sớm thôi, đến lúc đó chị dẫn em đi xem."

Cảnh Sắt lập tức vui mừng: "Được được được."

Cô hạ giọng xuống thì thầm hỏi: "Chị Sênh Sênh ơi, chị có thể lén nói cho em biết chuyện này được không? Dung Lịch có lấy Oanh Trầm làm hoàng hậu không?"

Được lắm, mục đích của cuộc điện thoại này là muốn spoil trước đây mà.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Tiết lộ trước sẽ không còn hấp dẫn nữa đâu."

Cảnh Sắt thở dài: "Nhưng mà em thật sự rất muốn biết."

Cô ấy cười cười thương lượng: "Vậy chị có thể nói cho em biết một chuyện được không?"

Khương Cửu Sênh không còn cách nào với cô gái đáng yêu này: "Ừ, em muốn biết chuyện gì?"

Cảnh Sắt lập tức nghiêm túc: "Oanh Trầm có chết không?"

"Chết trận."

Khương Cửu Sênh bổ sung, hơi thương tiếc: "Vì vua của nàng ấy."

Cảnh Sắt đập đầu vào gối, khổ sở muốn chết đi được, cô nói muốn gửi một xe dao găm cho biên kịch.

Đâu chỉ có một mình cô ấy muốn gửi dao găm, mà còn có cả nghìn nghìn vạn vạn cư dân mạng đã xem trailer. Một giờ trước, khi trailer chính thức vừa được tung ra thì hai vị diễn viên chính đã lập tức chia sẻ trên trang Weibo chính, sau đó toàn bộ fan của Khương Cửu Sênh và Tô Vấn đều là những người chia sẻ đầu tiên. Lượng truy cập cao đến khó hình dung, gần như không tới nửa ngày thì trên mạng đã bắt đầu bàn luận sôi nổi, toàn bộ hot search hiện tại đều là"Đế Hậu".

Trailer kéo dài hơn ba phút, thì có tới gần một phút là cảnh của Hoàng đế Viêm Hoằng Dung Lịch và Định Tây tướng quân Oanh Trầm.

Là tuyến nhân vật chính, cũng là sách lược tuyên truyền.

Lần gặp đầu tiên, Dung Lịch mặc y phục trắng nhẹ nhàng phiêu diêu, cao quý khôi ngô.

Chàng cản đường Oanh Trầm ở đầu cầu: "Vừa rồi chính là ngươi đánh ta ngã ngựa sao?"

Chàng lười biếng vác kiếm ở trên vai, mặt mày hiện rõ sự tôn quý.

Chàng hỏi: "Ngươi là công tử nhà ai?"

Oanh Trầm đáp: "Tần tam công tử, phủ Vĩnh Anh Hầu."

Kiếm ra khỏi vỏ, nhìn có vẻ nhẹ như múa nhưng lại hất kim quan cài tóc của nàng ra, khiến cho tóc nàng rơi xuống, tóc đen tung bay, làm mềm đi nét mặt của nàng.

Chàng cười một tiếng: "Quả nhiên, là mỹ nữ yêu kiều."

Chàng lập tức ôm kiếm cúi người hành lễ: "Tại hạ là hoàng tử thứ bảy của Thiên Gia, Lịch Thân Vương, Dung Lịch."

Chàng ngước lên nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống: "Xin hỏi quý danh của cô nương."

Về sau, trong cung có tiệc cầu Chức Nữ, Oanh Trầm của phủ Định Tây Tướng quân tới dự tiệc. Sau khi tàn tiệc, Dung Lịch tới chặn đường nhất định phải so kiếm với nàng.

Thắng được nàng rồi, chàng đưa tay phủi cánh hoa rơi trên thân kiếm: "Thanh kiếm này tặng cho nàng. Phụ thân nàng nói, muốn làm hôn phu của nàng thì phải đánh thắng nàng."

Chàng nhìn vào mắt nàng: "Ô Nhĩ Na Giai Oanh Trầm, nàng cảm thấy bản vương thế nào?"

Sau đó...

Tần Tam hỏi Dung Lịch, vì sao bao nhiêu kiếm thuật mà đυ.ng phải Oanh Trầm lại không thi triển hết ra.

Dung Lịch cười: Ta sợ nàng thua thì sẽ không vui, nàng không vui thì ta không biết phải dỗ như thế nào.

Trung thu trăng tròn, hương hoa quế nhẹ bay trong gió.

Chàng đứng dưới tàng cây, nhìn dung mạo anh tuấn của nữ tử: "Oanh Trầm, trong lòng nàng có ta chứ."

Nàng không phủ nhận.

Chàng kéo cổ tay nàng, gió thổi hoa bay đầy trời: "Phủ Lịch Thân Vương tuyển tú vào ngày 28 tháng Tám, ta chờ nàng."

"Nàng tới, ta sẽ chọn nàng làm phi. Nàng không tới, ta sẽ chạy tới tìm nàng."

Nàng nói mình không muốn vào cửa cung Thiên Gia, không muốn tam thê tứ thϊếp.

Chàng liền thề dưới trăng tròn: "Oanh Trầm, ta sẽ xưng đế, ta sẽ hủy bỏ hết tam cung lục viện. Ngày 28 tháng Tám, nàng tới được không? Ta muốn cưới nàng. Ta muốn cưới nàng làm thê tử."

Dưới tán cây, nữ tử nhẹ nhàng mỉm cười: "Được, ta sẽ làm thê tử của chàng."

Ngày 28 tháng Tám, Lịch Thân Vương tuyển tú, từ biên cương cấp báo phụ thân và toàn bộ thúc bá của nàng đều chết trận nơi sa trường. Nàng cởi bỏ váy áo của tú nữ, mặc quân trang vào, điểm tướng xuất binh ở dưới cổng thành.

"A Hòa."

Chàng kéo nàng lại, không chịu buông tay: "Nàng đừng đi được không?"

Một thân khí phách Đế Vương, một dung mạo hiện rõ vẻ thâm trầm và khí chất cao quý của bậc cửu ngũ chí tôn, thế nhưng chàng lại ngẩng đầu để lộ hốc mắt ửng đỏ trước mặt một nữ tử.

"Phụ thân, huynh đệ và thúc bá của ta đều đã tử trận ở Đồng Quan, phủ Định Tây Tướng quân chỉ còn lại mình ta. Dung Lịch, ta là Hộ Quốc Tướng Quân của Đại Sở."

Nàng đứng dưới chân thành, đội mũ trụ màu bạc, hùng hồn nói từng chữ: "Chàng gìn giữ kinh thành, ta gìn giữ con dân biên cương của chàng, đợi ta trở về..."

Dung Lịch nói tiếp lời của nàng: "Không được chết trận, bất kể thế nào cũng phải giữ được tính mạng vì ta. Đợi nàng quay về, ta sẽ cưới nàng làm hậu."

Bão cát Tây Bắc nổi lên, khói lửa cuồn cuộn.

Oanh Trầm chống kiếm, bộ chiến giáp trên người đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nàng nhìn về phía kinh thành Đại Sở: "Dung Lịch, ta không về được rồi, đừng chờ ta nữa."

Trong cung truyền báo, Định Tây Tướng quân thua trận.

Cảnh cuối cùng, là đế quân Đại Sở ngã từ trên long ỷ xuống, hai mắt đỏ bừng: "Trẫm muốn thân chinh, kẻ nào dám chống lại, gϊếŧ."

Đoạn trailer tới đây là hết.

Đoạn trailer ba phút đã mở ra một cuộc bàn luận nhiệt tình trên mạng, các fan và cư dân mạng đều sôi nổi bàn tán.

Sữa tươi Vượng Tử và bánh bao nhỏ: "Tại sao một bộ phim về mưu mô và quyền lực của nam chủ thiên hạ, mà lại làm cho tôi khóc thành chó thế này."

Không giảm năm kí sẽ cô đơn suốt đời: "Điên cuồng gọi tên Tô Vấn, điên cuồng gọi tên Khương Cửu Sênh! @Khương Cửu Sênh V @Tô Vấn V"

Bạn có biết là tôi không mặc qυầи ɭóŧ không: "Bao giờ phim lên rạp nhỉ? Mau rap đi! Oanh Trầm có chết trận không? Phim tên là "Đế Hậu", vậy là Dung Lịch sẽ phong nàng ấy làm hậu đúng không? Đạo diễn đi ra đây cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không chém ông đâu!"

Bạn trai kết hôn với game rồi có thể yêu qua mạng: "Không ngủ được không ngủ được, trong đầu toàn là Dung Lịch và Oanh Trầm. Nếu như hai người bọn họ không ở bên nhau, tôi sẽ khóc chìm rạp chiếu phim mất."

Tôi chính là chủ shop Lôi Lôi: "Không xem quyền mưu, tôi mặc kệ đấy, tôi chỉ muốn xem Dung Lịch và Oanh Trầm nói chuyện yêu đương."

Đừng xem ava của tôi không phù hợp với thiếu nhi đâu: "Cảnh hôn này là diễn thật hay là dùng thế thân đấy, đừng tưởng tôi không nhận ra nhé. Khương Cửu Sênh dùng thế thân, Tô Vấn cũng dùng thế thân, đánh giá xấu! Đánh giá xấu

năm sao! @Khương Cửu Sênh V @Tô Vấn V"

Hôm nay Mạnh Bà chỉ bán Wahaha: "Diễn xuất này... @Cảnh Sắt V, cô nên bảo chị họ mình dạy cho một khóa học đi, như thế cô còn có cơ cứu chữa đấy."

Cảnh Sắt V trả lời @ Hôm nay Mạnh Bà chỉ bán Wahaha: "Tôi đồng ý..."

Hôm nay Mạnh Bà chỉ bán Wahaha:"...”

Người này đáng yêu đến nỗi cô ta không nỡ lòng nào anti cô ấy, phạm quy

Hành lang chín khúc với hoa văn chạm trổ theo kiểu điêu khắc rỗng, đây là khu ngắm cảnh của một club cao cấp ở Đế Đô, phong cách thiết kế giả cổ, có cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước, có hòn non bộ ao sen. Một người đang cầm điện thoại ngồi xổm ở cuối đường, giai điệu thê lương vang lên quấn quýt không ngừng. Đây là nhạc phim "Đế Hậu". Mặc dù Hoắc Thường Tâm hoàn toàn không quan tâm tới phim ảnh, nhưng cũng không thể không biết, bởi vì Dung Lịch đã bật bài này suốt cả ngày giống như phát điên vậy.

Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt anh tuấn nặng nề như mặt ao tù: "Có thuốc lá không?"

Hoắc Thường Tầm chắt lưỡi, lười biếng nhìn anh ta: "Tôi không biết là anh cũng hút thuốc đấy." Anh sờ tìm thuốc lá rồi ném cho anh ta.

Dung Lịch châm một điếu ngồi hút tại chỗ, chiếc điện thoại đặt trên mặt đất vẫn đang phát đoạn trailer kia.

Anh ta không chỉ biết hút thuốc, mà còn rất lão luyện. Mấy lão già bảo thủ trong đại viện suốt ngày khen ngợi Dung Lịch mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ sốc đến rơi cả kính lão mất.

Hoắc Thường Tầm nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động: "Có gì hay mà xem nhiều lần như vậy chứ."

Anh vươn tay ra định tắt đi nhưng Dung Lịch đã chặn tay anh lại.

"Để đấy."

Hoắc Thường Tầm cười mắng anh ta có bệnh.

Dung Lịch không nói gì, anh ta dựa vào cột đá ở đầu cầu, hút hết điếu này đến điếu khác, ánh mắt trống rỗng. Hoa sen đua sắc nở đầy mặt hồ nhưng không có một đóa nào lọt được vào trong mắt anh.Đột nhiên, ánh mắt anh ta cứng đờ, không biết đã nhìn thấy gì, điếu thuốc rơi xuống mu bàn tay, nhưng anh vẫn ngây người không biết đau.

Hoắc Thường Tầm gọi anh ta: "Dung Lịch."

Anh ta không nghe thấy, xoay người đuổi theo ai đó.

"Dung Lịch!"

"Dung Lịch!"

Hoắc Thường Tầm mắng một câu, cầm điện thoại di động chạy theo phía sau. Dung Lịch đuổi tới ngoài đường, lúc này thành phố vừa lên đèn, ngựa xe như nước, anh ta liều mạng băng qua đường, tìm kiếm một cách mù quáng, đầu toát đầy mồ hôi, hồn bay phách lạc.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta như vậy.

Hoắc Thường Tầm giữ chặt anh ta lại, bực bội vò đầu: "Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy? Không nhìn thấy xe sao?"

Tinh thần anh ta hoảng hốt, không nghe lọt được chữ nào.

Hoắc Thường Tầm mắng một câu thô tục, kéo anh ta tới lề đường.

"Thường Tầm."

Dung Lịch đột nhiên gọi.

Hoắc Thường Tầm tức giận: "Làm sao?"

Anh ta giống như đang lẩm bẩm nói chuyện một mình: "Nếu cả đời này tôi cũng không tìm được cô ấy thì phải làm thế nào?"

Từ khi nào mà Dung Lịch, cậu ấm cao quý nhất Đế Đô lại biến thành dáng vẻ quái đản như thế này, sống dở chết dở, không còn lấy một chút cao quý trầm ổn lúc bình thường.

Hoắc Thường Tầm nhìn anh ta: "Tìm ai?"

Anh ta ngẩng đầu lên, nói rõ từng chữ một: "Cô ấy tên là Oanh Trầm, tự là A Hòa."

Hoắc Thường Tầm cũng đã xem qua đoạn trailer kia, anh mắng: "Anh điên rồi sao."

Đúng là anh ta điên rồi, lúc anh ta lên 5 tuổi đã mơ thấy một giấc mơ rất dài, ngủ mê suốt ba ngày, trong miệng chỉ lảm nhảm gọi cái tên này.