Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 54



Đám người Bộc DươngMạch vừa đi, thì không khí ở trong thành cũng vắng vẻ hơn vài phần.Nhưng là mọi người cũng không phải ngồi không, nhanh chóng đi làm việccủa mình, cũng coi như là bổ sung cho phần không khí buồn tẻ này.

Từ ngày hôm nay, mọi người đã bắt tay vào sửa chữa lại nhà ở, cho nên cácthanh niên trai tráng ở trong thành đều bận tối mắt tối mũi, mà ngay cảnhững phụ nhân cũng tiểu hài tử cũng cố gắng đóng góp một phần sức lựccủa mình, ví dụ như đưa nước, nấu cơm... Mà thời gian này Mộ Phi Sắtcũng không có ra khỏi phủ, hiện giờ nàng còn phải dốc lòng học thổi sáo.

Mỗi ngày vào buổi sáng sớm, từ trong phủ của Lĩnh chủ đại nhân đều sẽtruyền ra một tiếng sáo. Nhưng tiếng sáo này lại làm cho những con côntrùng, hay rắn, chuột trốn trong góc phủ đều phải chạy loạn. Ngay cảnhững người dân sống gần phủ cũng phải chịu khổ theo, sau khi nghe haiông cháu Nhan lão nói, mấy ngày gần đây Lĩnh chủ đại nhân đang luyệnthổi sáo, thì không ai dám phát biểu ý kiến gì. Mọi người chỉ mong Lĩnhchủ đại nhân mệt mỏi, nhanh chóng tận dụng thời gian này đi nghỉ ngơi,để cho hai cái màng nhĩ của bọn họ không phải chịu tra tấn nữa mà thôi.

Làm người không có ai là hoàn hảo, mà nhược điểm duy nhất của Mộ Phi Sắtchính là nàng không thể nào nắm bắt âm luật được. Sáo có thể thổi thànhtiếng thì không khó, nhưng vấn đề ở chỗ, nàng không thể nào làm cho khúc nhạc mình thổi lên trong trẻo mượt mà, du dương dễ nghe hơn.

Người không có thiên phú thì cần phải lấy sự chăm chỉ để bù vào, câu danhngôn này được Mộ Phi Sắt tin tưởng cực kỳ. Sau khi vật lộn với một đốngâm luật rắc rối, cuối cùng Mộ Phi Sắt cũng có thể thổi được chính xácnhững nốt cơ bản, quả thật làm cho nàng lệ nóng lưng tròng mà!

Mặc dù như vậy nhưng trình độ hiện tại của nàng nếu muốn đạt tới tầng thứnhất trong Ngự Thú Quyết thì vẫn còn một khoảng cách xa. Cho nên thờithời khắc khắc, Mộ Phi Sắt đều không để cho mình buông lỏng. Mà chuyệnMộ Phi Sắt đột nhiên yêu thích thổi sáo cũng không ai biết rõ nguyênnhân, ngoại trừ Vân Nhược Lan vẫn thường cứng ngắc chỉ bảo cho nàng vềâm luật.

Nàng biết rõ chắc chắn Vân Nhược Lan còn có điều bí mật trong lòng, nhưng cách hắn né tránh câu trả lời, làm cho lòng nàng càng thêm nghi hoặc. Chẳng lẽ hắn biết đến sự tồn tại của Hồng Quang? Câuhỏi này đột nhiên xuất hiện trong lòng Mộ Phi Sắt làm cho nàng càng thêm không thoải mái, nhưng cũng không biết sự không thoải mái này rốt cuộclà vì đâu!

Ngày lễ tết cũng gần qua, chợ phiên trong thành trấngần đây nhất cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Hiện tại còn rất nhiều sựviệc cần chờ Mộ Phi Sắt đi giải quyết, cho nên tâm tư đối với Vân NhượcLan cũng bị nàng tạm thời để qua một bên.

Đầu xuân vừa rồi, mọingười cũng đã gieo xuống mấy mảnh ruộng nhiều loại hạt giống, vậy thìxem như rau dưa bình thường cũng không thiếu, bất quá nếu không có thịtăn thì thật không thỏa đáng. Hạt giống cùng với những loại gia súc làmgiống cũng cần được lựa chọn kỹ lưỡng. Vốn là lúc trước Mộ Phi Sắt tínhtoán phái người đi làm, nhưng là nàng cũng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu được giá cả thị trường ở thời đại này. Cho nên nàng quyết định kêu thêm vài người am hiểu về vấn đề này, ngày mai cùng nàng ra khỏi thành.

Xe ngựa mà lúc trước chở gạo đến cũng để lại ở đây, cho nên tiết kiệm choMộ Phi Sắt không ít chi phí đi lại. Thành trấn gần nhất Thần Khí Chi Địa tên là Tề Nhiễm thành, và đó cũng là mục đích của chuyến đi lần này. Vì có xe ngựa, cho nên bình thường mọi người phải dùng thời gian hai ngàyđường, thì đoàn người lần này của Mộ Phi Sắt chỉ cần chưa đến một ngàyđã đến nơi.

Xe ngựa mà Mộ Phi Sắt ngồi cũng là xe ngựa mà nàng đi từ Mộ gia đến. Lúc đầu nàng cũng không có ý định muốn dùng xe ngựa này, nhưng là Nhan lão có nói, thân phận Lĩnh chủ đại nhân tôn quý như vậy,sao có thể ngồi cùng xe ngựa với đám người thấp kém như bọn họ. Vậy nênMộ Phi Sắt cũng không tiện từ chối ý tốt của Nhan lão, thầm than Nhanlão quả nhiên là một người suy nghĩ chu đáo. Nhưng là để cho nàng nghỉngơi qua đêm ở trong xe ngựa, thì cái thân phận này tôn quý chỗ nào a!

Lúc đặt chân tới Tề Nhiễm Thành, thì đã là thời điểm dùng cơm tối, trướctiên Mộ Phi Sắt liền tùy tiện tìm một nhà trọ để ở qua đêm. Ngày hôm sau mới lên chợ đi dạo, nhìn xem tình huống.

So với Cực Nhạc thànhđã suy bại mấy trăm năm nay, thì quả nhiên Tề Nghiễm thành phồn hoa hơnnhiều. Người cũng đông hơn, nhà cửa san sát, tết âm lịch vừa qua, chonên trên đường cái vẫn còn lưu lại dư vị ngày tết, làm cho đám người dân của Cực Nhạc thành chưa từng đến đây cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.

Mọi người đi đến nhà trọ mà Yến Minh đã đi tìm trước, nhưng tiểu nhị chỉnghênh đón Mộ Phi Sắt cùng Hương Liên đi vào, nhưng lại ngăn cản đámngười phía sau nàng lại, hai tay còn xua đuổi như đuổi ruồi nói: “Từ đâu ra nhiều ăn mày như vậy? Hôm nay vừa mới khai trương đầu năm mới, saolại xui xẻo như vậy? Mau cút đi!”

Mộ Phi Sắt nghiêng người nhìntiểu nhị, Hương Liên đứng bên cạnh cũng nhận thấy tiểu thư đang khôngvui cho nên xen miệng vào nói: “Ngươi sao lại nói như vậy? Chúng ta làđi cùng nhau. Ngươi mới là ăn mày a!”

Ngoài nàng, Hương Liên cùng Yến Minh ra, thì còn có ba nam và hai nữ, năm người kia đều là ngườicủa Cực Nhạc thành, tổng cộng là tám người. Hiện tại đang là giờ dùngcơm tối, cho nên trong tiệm rất náo nhiệt, nhưng bởi vì câu nói củaHương Liên, mà xung quanh đều trở nên im lặng.

Vì để cho tiệnviệc đi lại, hiện tại Mộ Phi Sắt chỉ mặc một bộ dạ hành màu xám, bộ quần áo này là lúc còn ở Mộ Phủ nàng đã lén sai người đặc chế cho riêngmình, còn Yến Minh cùng Hương Liên cũng ăn mặc rất mộc mạc. Tuy ba người không giống như kẻ có tiền, nhưng so với quần áo của năm người kia cũng tốt hơn rất nhiều.

Tiểu nhị nghe Hương Liên nói vậy, liền xấu hổ mời mọi người đi vào, dùng một bộ dáng không tình nguyện đem đám ngườiđến chỗ khuất nhất trong quán, tận lực giảm sự chú ý của mọi người bênngoài đối với đám người quần áo tả tơi này.

Mọi người ngồi xungquanh một cái bàn to, không khí cũng rất nặng nề. Mộ Phi Sắt giương mắtnhìn lại năm người, nhàn nhạt hỏi: “Thương tâm sao?”

Một vị phụnhân sợ hãi không dám nhìn Mộ Phi Sắt, trong lòng gấp gáp đến độ muốnkhóc nói: “Đại nhân, đây là bộ y phục sạch sẽ nhất của tiểu nhân. Làmcho ngài bị mất mặt như vậy, thật sự là...”

Nói đến đây thì vịphụ nhân này cũng đã nghẹn lời không nói được lời nào, làm cho mọi người cũng cảm thấy rất khó chịu. Mộ Phi Sắt khẽ thở dài, giọng nói trongtrẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Đây chính là thái độ mà thế nhân đối với những người nghèo khổ. Tống tam thẩm, ngươi cũng không có làm cho tamất mặt. Nếu như lần sau chúng ta lại đến đây, thì ngươi phải làm chonhững người nhìn người bằng mắt chó này rõ một điều, ai mới là ăn mày!”

Lời nói của Lĩnh chủ đại nhân làm cho năm người đồng loạt cắn răng gật đầu. Lúc mọi người nói chuyện, thì đồ ăn cũng được bưng ra. Tên sai vặttrong quán ăn khi đem bát đũa để lên bàn, thái độ càng cực kỳ khinhmiệt, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đầu năm nay, một đám ăn mày cũngcùng nhau vào quán ăn cơm. Thật không biết đây là thói đời gì a?”

Vốn là Mộ Phi Sắt cũng không muốn sinh sự, nhưng thái độ của những ngườinày làm cho nàng không thể nuốt trôi cục tức này. Những người này dù sao cũng là con dân của nàng, cũng không tới ngoại truyện nhân như bọn họphán xét: “Yến Minh, vả miệng!”

“Ba...!”

Tên sai vặt bịđánh ngã trên mặt đất, bụm mặt hoảng sợ không hiểu vì sao mình nằm trênmặt đất. Tiểu nhị trong quán cũng ngay lập tức tập trung xung quanh,ngay cả chưởng quầy cũng bị kinh động, hướng bên này chạy tới.

“Vị khách quan kia, có việc gì thì từ từ nói, tại sao các ngươi lại ra tayđánh người?” Vị chưởng quầy thân hình béo tốt nghiêm mặt nói. Khi ánhmắt ti hí của hắn nhìn đến đám người ăn mặc rách nát trước mặt, liềnhiện lên vẻ khinh miệt rõ ràng.

“Chưởng quầy, nếu ngươi đã mở cửa buôn bán, thì đạo đối khách như thế nào ngươi cũng không hiểu sao?” MộPhi Sắt chậm rãi nói, tay còn vuốt nhẹ ly trà trên bàn.

“Nếu nhưchúng tôi tiếp đãi không chu toàn, thì kính xin khách quan thứ lỗi.Nhưng là, xuất thủ đánh người, cũng không đúng rồi!” Dù sao vị chưởngquần này cũng là mở cửa buôn bán nhiều năm, cho nên ánh mắt cũng có vàiphần biết nhìn người.

Chưởng quần nhìn người vừa nói chuyện làmột vị tiểu cô nương xinh đẹp, liền âm thầm tự hỏi trong thành khi nàothì có một vị tiểu thư có khí chất hơn người như vậy, vạn nhất đây làquý nhân nhà ai, thì làm không khéo sẽ đắc tội lớn. Nhưng mấy người đitheo vị tiểu thư này thì đúng là đám ăn mày, cho nên thanh âm cuối cùngkhông khỏi lộ ra vẻ khinh thường.

Mộ Phi Sắt trầm tĩnh nhìn xemtầm mắt dao động của chưởng quầy, cũng đoán được đại khái những gì hắnsuy nghĩ trong lòng, thầm cười nhạo trong lòng. “Ta ban cho hắn một cáitát, chính là dạy hắn không nên nói bừa. Dù sao hắn cũng chỉ là mộtngười chạy bàn, có tư cách gì quơ chân múa tay đối với khách nhân.”

“Khách quan, ta cảm thấy ngài đến đây không phải là để dùng cơm hay nghỉ trọ.Mới vừa qua năm mới, mấy vị thân phận cao quý, là quán nhỏ của ta khôngthể giữ chân được các vị.” Chưởng quầy cũng không thèm khách khí với đám người Mộ Phi Sắt nữa khi thấy mấy khách nhân muốn vào quán ăn cơm,nhưng vì chứng kiến tràng cảnh này mà dọa cho bỏ chạy, ngay cả nhữngngười đang dùng bữa cũng quay lưng bỏ đi. Những người này căn bản là một đám sao chổi, cố ý đến gây sự với hắn đây mà.

“Tiền thuê phòngcác ngươi cũng đã nhận, bây giờ lại muốn đuổi chúng ta ra ngoài sao?” Mộ Phi Sắt híp mắt, ngữ điệu nói ra vô cùng bình thản.

“Các ngươidọa những khách nhân trong tiệm chạy mất, ta còn chưa thèm so đo? Bâygiờ còn muốn đòi bạc của ta sao? Đi, mau đi xa khỏi đây một chút!” Bêncạnh chưởng quầy đã xuất hiện một số nam nhân thân hình vạm vỡ, nếu nhưđám người Mộ Phi Sắt còn không chịu đi, thì liền chuẩn bị tư thế ném bọn họ ra ngoài cửa sao cho đẹp mắt.

Mộ Phi Sắt khẽ cười, hàm răngtrắng đều như hột bắp dưới tác dụng chiếu sáng của ánh nến trở nên vôcùng nổi bật, mà đi kèm theo đó là một giọng nói âm trầm: “Nghĩ lớn lốinhư thế là có thể ăn hiếp bọn ta hay sao? Hương Liên, ngươi có muốn vậnđộng tay chân một chút không?”