Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 69



"A?"

Tả Đào ngẩn ra một lúc mới ý thức được Tống Thời Hàn đang nói cái gì, giây tiếp theo liền thấy Tống Thời Hàn cầm lấy nước soda bên cạnh con chuột, tùy ý vặn mở, ngẩng đầu lên hớp một ngụm, sau đó liền vô cùng bình tĩnh mà bắt đầu thao tác trò chơi.

Câu hỏi vừa rồi chỉ là anh lễ phép báo một tiếng mà thôi, cũng không có ý tứ trưng cầu ý kiến của cậu.

Tống Thời Hàn nhàn nhạt nói: "Vị Chanh?"

Tả Đào từ từ mở hộp cơm, trong đó có cháo hải sản nóng hổi.

"Dạ."

Tả Đào nhỏ giọng đáp lại, cậu nhìn Tống Thời Hàn cầm chai nước soda trong tay, rất nhanh, mặt lại không có tiền đồ mà bắt đầu nóng lên.

Trò chơi đã ở giai đoạn cuối, phe của họ mặc dù ít người nhưng vẫn có một số người online, ngay sau khi Tống Thời Hàn lên sóng, anh đã dẫn đồng đội hạ gục con rồng lớn, sau đó hạ gục cao điểm của phía đối diện.

Rõ ràng chỉ là nhân vật hỗ trợ, lại đánh ra khí thế nuốt núi sông.

【 Trâu bò!!! Ai nhìn mà không phải nói con trai tôi thật trâu bò!! 】

【Pink có phải lại luyện kịch bản khác không, động tác vừa rồi thực sự rất tuyệt!! 】

【Tôi rút lại lời xúc phạm mà tôi vừa nói, Pink, bạn thật tuyệt vời/yêu bạn.jpg】 【 Tả thần có thể thêm bạn tốt không? 】

"Tôi offline." Thay Tả Đào trả lời câu thêm bạn tốt, Tống Thời Hàn từ offline khỏi trò chơi, nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Tả Đào đáp ứng một tiếng: "Dạ."

Khi định rời đi, cậu dừng lại, sau đó, dưới ánh nhìn của Tống Thời Hàn cậu cầm chai nước Soda còn lại một nửa lên.

"Em......"

Tả Đào nhẹ nhàng khụ một tiếng, trợn mắt nói dối: "Nửa đêm em thường khát nước,"

Tống Thời Hàn nhìn cậu thật sâu một cái.

Nửa giây sau, anh cầm chiếc áo vest vừa vắt qua lưng ghế lên, khóe môi khẽ nhếch lên: "Vậy sao."

Tả Đào cường trang trấn định: "Ân. Lại khai một lọ cũng uống không xong, điểm này vừa lúc."

——

Hôm sau.

Thương hiệu yêu cầu đến studio lúc 8:30 sáng, Tả Đào phải 7 giờ mới miễn cưỡng từ trên giường bò dậy.

Đơn giản rửa mặt một chút, cậu vừa cởi áo ngủ, vừa mở tủ quần áo ra.

Vào ngày sinh nhật, tủ quần áo của cậu lại chật kín, tất cả đều là mọi người đưa tới có những nhãn hiệu nổi tiếng, giày dép hay một số phụ kiện.

Sau khi tìm được một bộ quần áo tương đối ít khoa trương, liền đi xuống lầu.

Tôi hôm qua Tả Đào mãi đến rạng sáng hai giờ rưỡi mới nằm xuống, hơn nữa nằm xuống rồi vẫn hưng phấn nửa ngày ngủ không yên. Trong khi uống hết chai soda, lại nhịn không được chạy tới khu siêu thoại CP của cậu và Tống Thời Hàn đi dạo.

Đây là thánh địa cậu phát hiện cách đây không lâu.

Sau một đoạn thời gian ngắn không lên Weibo, số lượng siêu thoại tăng thêm không ít. Không thể không nói, người viết ra đống siêu thoại này thực sự là nhân tài, ngoài trừ một số tranh do fans vẽ ra, cậu còn thấy một số fanfic 《 đồng phục của đội 》 do blogger chia sẻ vào, mỗi ngày đều đăng một fanfic về cuộc sống hàng ngày, mức độ phổ biến khá cao, dưới khu bình luận tất cả đều là một đám gào khóc đòi ăn.

Ôm thái độ trơ trẽn, Tả Đào không chút do dự đi vào, rồi sau đó không cách nào ra được.

Thật vất vả mới xem xong hết tất cả sê-ri mà cậu chưa kịp xem trước đó, lúc này Tả Đào mới hài lòng ngáp một cái, khi nhìn lại thời gian thì đã hơn bốn giờ.

Nếu tính toán kỹ càng, cậu ngủ chưa được 3 tiếng, tuy rằng như vây, nhưng tinh thần lại vô cùng hưng phấn, một bài siêu thoại nội dung náo nhiệt giống như ăn tết, sau đó lại nhớ tới bình nước soda chanh mà Tống Thời Hàn uống dở.

Cat vừa vặn lấy cơm hộp trở về, thấy Tả Đào ngồi ở trên sô pha ngáp dài, nói: "Không nghỉ ngơi tốt sao?"

Tả Đào gật gật đầu, duỗi tay nhận lon cà phê Vương Thu đưa tới.

Vương Thu từ chỗ Cat thuận tay lấy một cái bánh bao: "Em ấy có thể nghỉ ngơi tốt mới là lạ, tôi vừa kiểm tra thành tích được lưu lại của em ấy, thời gian bắt đầu là rạng sáng 1 giờ."

Hắn có chút kỳ quái: "Cái mặt nạ tối hôm qua anh đưa em còn chưa dùng sao? Sao hôm nay sắc mặt vẫn tái nhợt như vậy."

Tả Đào: "......"

Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc tới liền nhịn không được nhớ tới chuyện đã phát sinh tối qua.

Tả Đào: "Đắp rồi, đến khi gần khô mới gỡ xuống."

Vương Thu cắn một cái nửa cái bánh bao: "Vậy là em không đọc hướng dẫn sử dụng rồi. Thời gian sử dụng tốt nhất là từ mười lăm đến hai mươi phút, đắp nhiều cũng vô dụng."

Khương Minh bưng chén trà đi ra, ngẫu nhiên nghe được câu này, thẳng thắn nói: "Cách bảo dưỡng tốt nhất chính là đảm bảo làm việc và nghỉ ngơi thật tốt, mấy thứ như mặt nạ đều là tác dụng tâm lý."

"Vấn đề là cái nghề như chúng ta đây, có mấy người có thể bảo đảm làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ?" Vương Thu nói: "Anh Khương, anh đừng không tin, cái này là lần trước Ba Ba đưa cho em, hiệu quả rất tốt, mỗi lần trước khi thi đấu em đều đắp một cái, hiệu quả mỹ mãn."

Khương Minh không để ý đến hắn, mà nhìn về phía Tả Đào, nói: "Pink có khỏe không, thật sự không được thì anh sẽ gọi cho bên nhãn hiệu hỏi xem có thể lùi thời gian quay chụp không."

Tả Đào lắc lắc đầu, cậu quơ quơ cà phê trong tay, nói: "Không cần, em tốt lắm."

Khương Minh không biết rằng cậu mãi đến tận hừng đông mới đi ngủ, cho nên nghe vậy cũng không cố gắng kiên trì nữa, anh ấy chỉ nhìn khuôn mặt của Tả Đào từ trên xuống dưới, mới nói: "Còn được, không khoa trương như Thu nói, chỉ là quầng thâm mắt hơi nặng, đợi lát nữa bảo trang điểm che bớt lại là được."

7 giờ 40 sáng, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở cổng căn cứ.

Mặc dù chỉ có Tả Đào và Tống Thời Hàn đi quay quảng cáo, nhưng vì hôm nay là ngày nghỉ, cho nên tất cả mọi người cũng không chịu ngồi im mà muốn đi xem.

Dù sao giải mùa hè cũng sắp bắt đầu rồi, bọn họ nếu muốn đợi khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy, đoán chừng phải đợi đến cuối mùa giải.

Khương Minh nhìn di động: "Sắp đến giờ rồi, ai đó gọi cho Fire bảo hắn 8:30 đến, tôi sẽ đăng địa điểm lên nhóm."

Tư Tranh vừa xỏ giày: "Tôi gọi cho."

"...... Chờ đã."

Ngay khi Tả Đào từ trên ghế sa lông đứng dậy, cậu chợt nhận ra điều gì đó và nói: "Đội trưởng chắc đang ở căn cứ. Tối hôm qua anh ấy trở về mà."

"Có ý gì, đội trưởng đã trở lại?" Vương Thu kỳ lạ nói: "Tôi qua về lúc mấy giờ sao anh không biết?"

Sau khi hắn gửi vòng bạn bè vào tối hôm qua, thấy Tống Thời Hàn ấn like cho mình xong, còn cố ý trò chuyện riêng một chút, nhưng không thấy Tống Thời Hàn nhắc tới chuyện buổi tối sẽ quay về căn cứ.

Tả Đào thanh âm dừng một chút, cụp mắt mơ hồ nói: "Chính là tối hôm qua các anh mới rời đi không lâu....... Được rồi, để em lên tìm anh ấy, các anh chờ em một chút."

"Không cần đi lên gọi đâu."

Khương Minh vẫy tay với Tả Đào đang định hướng lên lầu, trầm mặc hai giây sau, mới nói: "Cậu ta tối qua về không bao lâu lại đi tiếp rồi."

Tả Đào: "A?"

Khương Minh cũng không kể rõ ràng, nói: "Trong nhà có chuyện còn chưa xử lý xong, hôm qua chỉ là thuận tiện trở về một chuyến."

Nghe đến đó, trong lòng Tả Đào giống như có cục đá ném vào mặt nước bình tĩnh, sau đó nổi lên từng lớp gợn sóng. Sau đó lại nhịn không được toát ra một cái ý tưởng lớn mật —— cho nên, tối hôm qua Tống Thời Hàn cố ý trở về đưa bữa ăn khuya cho cậu?

Cái ý tưởng này thật sự là quá lớn mật, khiến cho cậu cảm giác không quá thực tế.

Tư Tranh không rõ nguyên do: "Chuyện gì mà tối muộn rồi còn vội như vậy."

"Mấy người không hiểu đâu."

Vương Thu nhịn không được có chút cảm thán: "Tôi nhớ rằng gia đình của đội trưởng đang tham gia phát triển bất động sản phải không?" Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Cuộc sống tư bản rất phong phú, luôn mở rất nhiều bữa tiệc xa hoa, rồi còn bàn phán làm ăn, nói nói cười cười một hồi thôi là có chục triệu làm ăn rồi."

Vương Thu trêu đùa, rồi còn cười hai tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Nhưng nói như vậy, hình như mấy ngày nay đội trưởng xin nghỉ phép khá thường xuyên?"

"Không phải là muốn về nhà kế thừa gia nghiệp đó chứ?"

Người nói vô tâm người nghe cố ý.

Tả Đào gần như ngay lập tức nhớ đến bộ dạng Tống Thời Hàn mặc bộ vest và đi đôi giày da, anh thực sự trông giống như vừa mới bước ra từ một tiệc rượu, mặt mày còn có chút men say và lộ ra vài phần mỏi mệt. Tống Thời Hàn như vậy khiến anh cảm thấy xa cách, nhưng cảm giác đó không kéo dài được bao lâu, ngay khi Tống Thời Hàn ngồi xuống thay cậu hoàn thành trận đấu kia, thì liền không còn chút xa cách nào.

"Sẽ không."

Tả Đào uống một ngụm cà phê, ngữ khí chắc chắn.

Mặc dù cũng biết rằng Tống Thời Hàn sẽ không xuất ngũ lúc này, nhưng Khương Minh vẫn nhịn không được liếc nhìn Tả Đào một cái.

"Tôi cũng cảm thấy sẽ không." Vương Thu hiển nhiên cũng chỉ là thuận miệng nhắc lại, lại hỏi Khương Minh: "Vậy tối hôm qua đội trưởng muộn như vậy còn muốn trở về làm gì?"

Khương Minh há miệng thở dốc, đôi mắt lại đảo về phía Tả Đào, hắn dừng lại trước khi nói: "Cậu ta thấy vui thì trở về, anh làm sao biết được cậu ta trở về làm gì." Hắn vặn nắp cốc và đổ một ít nước Trà hoa cúc mới pha lúc sáng, tức giận mà nói: "Đừng buôn chuyện nữa, nhanh lên xe đi."

"Anh Khương, có phải anh tới kỳ mãn kinh rồi không, trong khoảng thời gian này em thấy mỗi ngày anh đều uống trà hoa cúc." Vương Thu lên xe tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, lại nhìn Tả Đào ngồi ở trước người, nói: "Quả Đào, không phải tối hôm qua em thấy đội trưởng sao, anh ấy trở về làm gì?"

Tả Đào lần đầu tiên cảm thấy Vương Thu hỏi nhiều thật, giống như mười vạn câu hỏi vì sao, một vấn đề tiếp một vấn đề, quả thực là liên tục không dứt.

Thấy bộ dạng hắn muốn hỏi tới khi vỡ nồi, Tả Đào cũng muốn hỏi xin Khương Minh cốc trà hoa cúc, cậu hạ đôi mắt, ý đồ làm cho thanh âm mình tự nhiên một chút: "Cụ thể không biết, nhưng...... Có mang theo bữa ăn khuya cho em."

Vương Thu sửng sốt, theo sau nói: "Ý của em là, tối hôm qua đội trưởng hỏi em bữa tối ăn cái gì, rồi còn cố ý trở về đút em ăn. Thực sự là dạo này đội trưởng bất công quá mà."

Nghe vậy, vành tai Tả Đào lặng yên không một tiếng động đỏ lên một chút.

Cậu hơi hạ mũ xuống, làm bộ nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời âm thầm bênh vực Tống Thời Hàn: "Lúc đội trưởng trở về, các anh đã ngáy khò khò rồi."

Vương Thu: "......"

Trong xe truyền đến một tràng tiếng cười, ngay cả tài xế đang ngồi lái xe cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Vương Thu nhịn không được, nói: "Tuy rằng như vậy......"

Cuối cùng, Cát nhíu mày liếc Vương Thu một cái, trầm giọng nói: "Được rồi, để Quả Đào nghỉ ngơi một lát, em ấy còn phải quay phim."

Đến địa điểm quay phim, thời gian đã đúng tám giờ rưỡi.

Tả Đào xoa nhẹ đôi mắt rồi mới xuống xe, từ xa xa đã thấy thân ảnh Tống Thời Hàn. Anh đã thay lại bộ quần áo thường ngày rộng rãi đơn giản, trong số nhân viên ra vào sắp xếp địa điểm, tư thế của anh rõ ràng có chút lười biếng, nhưng lại nhìn rất bắt mắt.

Mà bên cạnh anh lúc này——

Tả Đào sửng sốt một chút.

Theo tầm mắt nhìn lại, cậu nhìn thấy một cô gái đang đứng bên cạnh Tống Thời Hàn.

Cô gái cao gầy, trên người mặc một bộ lao động vô cùng thời thượng kết hợp với một dây đeo màu đen nhìn qua vô cùng bắt mắt, trên vai trái còn có một hình xăm hoa hồng đỏ kiều diễm lộ ra. Cô ấy một tay cầm máy ảnh, một tay cầm điếu thuốc, vò mái tóc dài ra sau đầu, động tác đơn giản nhưng trông rất ngầu.

Vương Thu trừng to mắt, chậm rãi nói: "Trời ơi... người đứng cạnh mỹ nữ kia chính là đội trưởng của chúng ta sao?" Hắn thổn thức một tiếng: "Nói thật, tôi chưa từng thấy đội trưởng cười với người khác giới bao giờ."

Tư Tranh cũng có chút ngoài ý muốn: "Chưa thấy +1."

Vương Thu nói: "Chờ một chút, tôi nhớ rõ tiêu chuẩn chọn bạn đời của đội trưởng là loại đúng không?" Nói rồi, hắn nhìn về phía Khương Minh, vỗ đầu nhớ lại cái gì: "Anh Khương, em nhớ rõ lúc trước đội trưởng có nói thích không ngoan?"

Tả Đào vẫn đang cầm ly cà phê chưa uống xong, nghe đến đó, không chút buồn ngủ nào.

"Cái gì?!"

Tả Đào nhướng mày, thậm chí không phát hiện chính mình cao giọng rất nhiều: "Đội trưởng thích không ngoan ạ?!"

Lon cà phê bị xì bọt nước.

Vương Thu không nghĩ tới Tả Đào phản ứng lớn như vậy, ngẩn ra: "...... A, đúng vậy."

Sau khi nói xong, thấy vẻ mặt của Tả Đào sắp đông cứng lại, Vương Thu vẫn có chút khó hiểu: "Quả Đào, em sao vậy?"

Tả Đào: "Không, em......"

Cậu chỉ cảm thấy như thế giới của mình bị nổ tung bởi một quả bom nguyên tử.

"Anh nghiêm túc đấy chứ?" Chút nguyên tắc giả ngoan đã sớm sụp đổ, Tả Đào cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, cậu lập tức nắm lấy cánh tay của Vương Thu: "Không nghe lầm?!"

Vẻ mặt của cậu quá nghiêm túc, hơn nữa sức lực trên tay lại rất lớn, trong một khoảnh khắc, Vương Thu cảm thấy chính mình giống như thấy Tả Đào mang đai đen cấp năm đánh tơi bời fans cuồng.

Vương Thu hít cái mũi: "Đúng vậy. Không tin em đi hỏi anh Khương?"

Giây tiếp theo, ánh mắt Tả Đào liền dừng ở trên người Khương Minh.

Khương Minh trong lòng sáng như gương đang cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, hắn thản nhiên mà đón nhận tầm mắt Tả Đào, sau đó từ từ nói: "Dù sao Fire nói với anh như vậy."

Tả Đào: "......"

Không, làm sao có thể, Tống Thời Hàn rõ ràng không có nói như vậy trong cuộc phỏng vấn trước đó.

Nhưng đó là tất cả các video từ nhiều năm trước.

Nhưng không phải tiêu chuẩn là một thứ cố định sao?

Nhưng mọi người đều nói như vậy......

Nửa ngày sau cũng không cách nào bình tĩnh lại, bộ não chịu phụ tải quá cao liền đình chỉ hoạt động.

Rất nhanh, cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, dù sao thế giới của chính mình đã bị nổ tung, nếu hay là cậu cùng kéo mọi người đồng quy vô tận.

Mà bên kia. Trong vài giây Tả Đào thất thần, Tống Thời Hàn hiển nhiên cũng chú ý tới bọn họ đã đến, hướng bọn họ vẫy vẫy tay, rồi cùng cô gái kia nói gì đó mới cất bước tiến tới.

"Đang nói chuyện gì vậy?"

Nhận thấy được sắc mặt Tả Đào không đúng, Tống Thời Hàn nhướng mày hỏi.

Không dám nhắc tới chuyện bát quái vừa rồi, Vương Thu nhẹ nhàng khụ một tiếng, hắn vẫn còn nhớ rõ bữa ăn khuya tối hôm qua, bình tĩnh mà nói sang chuyện khác: "Đội trưởng, tối hôm qua anh về căn cứ sao."

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng, tầm mắt vẫn còn dừng lại trên người Tả Đào.

Vương Thu lại nói: "Sao vừa mới về lại đi rồi."

Tống Thời Hàn bình tĩnh đáp lại: "Tiện đường, liền đưa bữa ăn khuya cho Pink."

Vương Thu thấy anh trả lời bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất không cách nào cố ý gây sự nữa, nửa ngày mới nghẹn câu: "Chỉ cho một mình Quả Đào?"

Tống Thời Hàn lại ừ một tiếng.

Vương Thu không thể tưởng tượng: "Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào?"

Vừa dứt lời, bỗng chốc nhận ra cái gì, hắn quay lại nhìn Tả Đào, trên mặt nhiều thêm chút nghi ngờ: "Còn có Quả Đào, vừa nghe nói anh thích......"

Trước khi cho hắn cơ hội để nói hết câu, Khương Minh đã hung hăng mà trừng mắt nhìn Vương Thu một cái, nói: "Từ sáng sớm đến bây giờ, có một mình cậu là nói nhiều nhất?"

Khương Minh hiện tại thật sự là có chút trông gà hoá cuốc, sợ Vương Thu nói thêm lời không nên nói. Hơn nữa giờ phút này chung quanh đều là người, tùy tiện túm một người còn có đầu óc với được việc hơn Vương Thu, nếu phát hiện ra chuyện gì mà tung lên mạng, hắn đến thời gian tìm người xã giao cũng không kịp.

Theo sau giọng nói, lại lời lẽ chính nghĩa mà hét lên: "Đồng đội mang cơm cho nhau thì làm sao?"

Vương Thu ngược lại bị Khương Minh đột nhiên hét to làm hoảng sợ: "Không sao ạ..... Anh Khương, anh kích động như vậy làm gì?"

Khương Minh: "Nếu ngày thường cậu tích cực huấn luyện như ăn cơm thì tôi liền có thể cám ơn trời đất. Lần sau khi quay lại căn cứ, tôi sẽ gọi đồ ăn mang về cho cậu, đêm nay nếu ăn không hết, cậu đừng mong mà đi ngủ."

Vương Thu đầy đầu dấu chấm hỏi.

Chờ Khương Minh đi rồi, hắn mới hướng về phía bóng dáng Khương Minh thở dài: "Phản ứng của anh Khương khi đến kỳ mãn kinh so với mẹ tôi còn lợi hại hơn."

Tư Tranh nói: "Nếu không sợ chết thì có thể nói lớn tiếng một chút."

Mấy người vừa đi, vừa theo sau Khương Minh tiến vào trong nhà.

Tả Đào vẫn đang còn thất hồn lạc phách mà đi ở phía sau cùng, động tác cơ thể thậm chí còn có chút cứng ngắc, tay phải vẫn duy trì động tác cầm cà phê.

"Pink?"

Tống Thời Hàn thả chậm bước chân, chờ Tả Đào đi tới nơi, anh liếc nhìn lon cà phê xì hơi trong tay: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, dạ, là em phát hiện ra....."

Tả Đào ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn, lại rất nhanh rũ mắt xuống, sau đó giương mắt, lại rũ mắt.

Cứ thế lặp lại vài lần, cậu thở dài.

"Đội trưởng, tạm thời anh đừng nói chuyện với em."

Tống Thời Hàn "Ừ" một tiếng.

Tả Đào uể oải khuôn mặt, nói: "Em cần bình tĩnh một chút."

Sau đó suy nghĩ lại.

Hiện tại cái hình tượng học ngoan này, rốt cuộc phải xử lý như thế nào.