Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 66: Văn phòng



Không khí ái muội tràn ra khỏi phòng, dưới nhiệt độ của điều hòa, hơi nóng dưới hạ thân càng thêm mãnh liệt, người nằm ngửa ở trên bàn bị đỉnh lộng dưới hạ thân đâm cho đầu óc choáng váng, hoa mắt ù tai, lại còn muốn cắn ngón tay kiềm nén tiếng rên rỉ của mình, cậu da mặt mỏng, có thể ở trong văn phòng làm loại chuyện này, chắc là do bị ma quỷ xui khiến, đang muốn đổi ý đã bị người ta lột quần ra.

Hạ Kiêu rất thích trêu chọc cậu, thẳng lưng hướng chỗ sâu mà đâm, muốn ép cho cậu phải phát ra tiếng rên rỉ.

Đâm hai ba cái, nửa thân mình của Diệp Chân đã nhoài ra khỏi bàn, vẫn lắc đầu nhẫn nại, trong cơ thể bỗng nhiên bị đâm đến một chỗ, cái bụng cậu mãnh liệt co rụt lại, bàn tay nắm mép bàn cơ hồ muốn đem móng tay siết đến trắng bệch.

Hạ Kiêu nheo mắt lại, lập tức hướng tới chỗ đó mà hung ác đâm vào.

"A..." Tiếng rên rỉ tinh tế uyển chuyển thốt ra, giống như là độ cong duyên dáng của chiếc lông vũ.

Đang lúc tình cảm mãnh liệt, tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, là Văn Mẫn: "Hạ tổng, tôi có thể đi vào không?"

Hai người đồng thời nhìn về phía tấm cửa thủy tinh mờ, Diệp Chân sợ tới mức thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, ngồi dậy liền muốn chạy trốn, lại bị Hạ Kiêu nâng cái mông trần trụi lên ôm lấy.

Từ bàn công tác đi tới cửa, chỉ cách vài chục bước, ngay cả hô hấp cũng trở thành nhịp trống, cách một tấm thủy tinh, Văn Mẫn cũng không biết ở bên trong đang diễn ra cảnh tượng kích tình, chỉ nghe thấy giọng nói như cười như không của Hạ tổng: "Bây giờ tôi đang có việc, buổi chiều rồi nói sau...Ưm...Chân Chân?"

"Được." Văn Mẫn buồn bực, cũng không nghĩ nhiều, trợ lý Trương chính trực từ phía sau đi lại đây, hỏi cô đứng trước cửa làm gì, cô báo cáo lại chi tiết, Trương Thao cười đến ý vị thâm trường, kéo cô đi xa, nói cho cô về sau bạn của Hạ tổng đến đây thì trăm ngàn lần không được đi quấy rầy.

Răng nanh nhỏ cắn lên áo sơ mi lưu lại dấu hình bán nguyệt, Diệp Chân chui đầu vào vai hắn cắn chặt không chịu nhả ra, trong lòng Hạ Kiêu cảm khái, con thỏ nóng nảy quả nhiên cũng sẽ cắn người, cũng không trông cậy sẽ có thể làm tình ở trên bàn công tác, ôm người đi vào phòng ngủ, lừa gạt cậu rằng kì thật cửa đã bị khóa rồi, tuyệt đối sẽ không có người đi vào được, lúc này Diệp Chân mới chậm rãi phát ra một chút âm thanh.

Hạ thân nghẹn đến mức phát đau, trải qua một đoạn ý loạn tình mê, tiếng thở dốc hỗn độn lại vang lên.

Nam nhân vùi đầu trên xương vai xanh duyên dáng mút hôn, lúc cởi đến chiếc áo len thứ hai, lại phát hiện phía dưới vẫn còn một áo nữa, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Bảo bối, em mặc bao nhiêu áo vậy?"

Diệp Chân mờ mịt ôm đầu của hắn, khóe mắt phiếm hồng: "Ba cái...Ưm...Đừng, đừng sâu như vậy, là do anh bảo em mặc."

Hạ Kiêu nhất thời có cảm giác tự làm tự chịu, sáng sớm lúc hắn rửa mặt, vừa đánh răng vừa nghiêng đầu nhìn Diệp Chân đang ngồi trên giường mặc quần áo, đã mặc hai cái, nhưng hắn nhìn thấy thân thể gầy yếu của cậu vẫn cảm thấy mặc quá ít, Diệp Chân nói thầm đã mặc rất nhiều rồi, sau đó rất tự nhiên mặc thêm một chiếc áo len nữa.

Thật ra chỉ là khung xương cậu hơi nhỏ, lại gầy, nên nhìn qua bả vai có chút mỏng manh, bây giờ thì tốt rồi, tốn mất nửa ngày cởi quần áo, hắn đơn giản trực tiếp đẩy áo kéo lên sát cổ cậu, chỗ nào nên hôn thì hôn, không có chút chậm trễ nào.

Văn Mẫn thân là một trợ lý tiền nhiệm, căn cứ vào phẩm chất công việc, cảm thấy phải tìm hiểu người bạn này của Hạ tổng một chút, tâm tình tò mò của cô giống như là mèo cào, vài lần cô đến nộp báo cáo đều thấy người bạn này chờ trong phòng ngủ không đi ra, cô liền càng muốn thấy, cho đến buổi tối Hạ tổng tan tầm mới thấy một đại nam hài thanh tú, như là vừa tỉnh ngủ, khăn quàng cổ màu xám nhạt che mất hơn phân nửa gương mặt, đi rất chậm, bước chân có chút loạng choạng.

Làm cho cô khiếp sợ là một tay Hạ tổng cầm theo gói kẹo lớn, một tay nắm tay cậu, mười ngón tay giao nhau.

Cô nhanh chóng đi thỉnh giáo trợ lý Trương, viết xuống trên sổ công tác: Bạn của Hạ tổng ( Lục Diệp Chân) = vợ Hạ tổng. Nghĩ nghĩ lại thập phần trịnh trọng mà đánh một dấu sao đỏ thật to trước dòng chữ này.

Mấy ngày sau Đinh Tồn cầm tờ đơn ly hôn của Đinh Đồng đến bệnh viện tìm Lục Nguyên Khắc, Diệp Minh Nhu cũng đang ở đó, hai cái răng cửa của anh ta vẫn còn chưa đi trồng lại, lúc nói chuyện còn có chút lộn xộn.

Lục Nguyên Khắc thấy anh ta cũng không có chút sợ hãi nào, chỉ là cảm thấy có chút phiền, con ruồi này thật sự là không có chút thức thời nào.

Đinh Tồn siết chặt tờ giấy, có chút lo lắng, cho dù Lục Nguyên Khắc bị bệnh thì lúc nhìn người khác, ánh mắt vẫn sắc bén như vậy, anh ta sợ tới mức hai hàm răng đánh vào nhau, nhưng vừa nghĩ đến mớ cổ phần kia, vẫn là bạo gan mở miệng: "Dì của tôi ở trong tù thật sự là rất thảm, bà ấy bảo tôi đến thăm chú, thuận tiện nhờ tôi đưa cái này cho chú, hi vọng...Khụ, hi vọng chú có thể thực hiện hứa hẹn."

Lục Nguyên Khắc không đáp lời, vẫn như cũ mặt không chút thay đổi nhìn anh ta.

"Đây là đơn ly hôn!" Đinh Tồn sợ hắn không giữ lời, trừng mắt nhìn: "Không phải chú vẫn luôn muốn thứ này sao?"

Lục Nguyên Khắc gật gật đầu, một bộ "có liên quan đến mày sao".

"Dì tôi bảo tôi...bảo tôi đến nói cho chú ký đơn chuyển nhượng cổ phần."

Lục Nguyên Khắc bỗng nhiên cười cười, lại nhanh chóng biến sắc mặt, giọng nói lạnh lùng: "Cô ta bảo mày đến? Biết tội phạm kinh tế bị ngồi tù mấy năm không?"

Đinh Tồn sợ tới mức tay run lên, bộ dáng Đinh Đồng ở trong tù quả thật rất đáng sợ, trước giờ anh ta ăn chơi sa đọa đã quen, căn bản không dám tưởng tượng đến ngày nào đó mình bị ngồi tù, không khỏi cương cứng gào lên, cho chính mình thêm chút can đảm: "Ai...Ai lừa chú? Chú muốn thất hứa sao?"

Diệp Minh Nhu nhìn bộ dáng nói chuyện mà gân cổ lên của anh ta, hoàn toàn là loại thanh niên bất lương, sợ anh ta nóng nảy sẽ ra tay yên lặng xe dịch đến bên giường Lục Nguyên Khắc ngồi, ai ngờ Lục Nguyên Khắc lại trấn an vỗ tay nàng, nói với Đinh Tồn: "Đi đi mời luật sư soạn văn bản, tôi sẽ ký."

Đinh Tồn hưng phấn đến cổ đều đỏ lên: "Chuyển nhượng cổ phần?"

"Tất nhiên." Lục Nguyên Khắc nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nhưng mà chỉ có hiệu lực sau khi tôi chết."

Diệp Minh Nhu nắm chặt tay hắn.

Đinh Tồn vội vàng chạy đi, như thần giữ của mà hấp tấp liên hệ luật sư, Lục Nguyên Khắc bị ung thư thời kì cuối, anh ta không có chút lo lắng nào, chỉ cần chờ một chút liền có thể có được tài sản xài mấy đời cũng không hết.