Dùng Hết Đời Để Yêu

Chương 56: Đoàn tụ sum vầy



Nhìn những người trong huyện này, đặc biệt là với cục công an huyệnchính cục trưởng Tu Bột dẫn đầu mọi người nhìn chằm chằm vào cặp chândài xinh đẹp kia của Lâm Miểu cùng vẻ mặt xinh đẹp của nàng (người trong huyện vẫn đối với nam nhân hình dạng anh tuấn cũng không thích ),Giang Tu Nhân nghĩ thầm, rãnh rồi, quên kiểm tra cái này rồi, Lâm Miểumặc thành như vậy, khó trách những người này muốn chảy máu mũi. Vừa mớinghĩ vậy, tất cả khách nhân Bắc Trữ thị tới đều chứng kiến cách đó không xa một người cảnh sát tuổi còn trẻ thật sự chảy máu mũi. . . . . .

Cổ Tân An hung hăng trừng Tu Bột vài lần, làm cho huyện đào viên mất thể diện.

Giang Tu Nhân nghĩ, dù sao cũng như vậy. Anh cười mời Lâm Miểu tới:“, Miểu Miểu, nhận thức một chút Cổ thư ký cùng Dịch Huyện trưởng. Cổthư ký, Dịch Huyện trưởng, đây là thê tử Lâm Miểu của ta, nàng nghe nóihuyện đào viên đẹp nhất chính là hoa sen, cho nên cùng sang đây nhìnxem.”

Không ngoài ý muốn , người huyện đào viên toàn thể há to mồm. Đây là vợ của tiểu nhi Bí thư Tỉnh ủy? Tuổi quá nhỏ!

Lâm Miểu hào phóng ứng đối: “Cổ thư ký, Dịch Huyện trưởng, các ngườihảo, tôi là Lâm Miểu. Cổ nhân có nói, trúc màu xanh, hoa sen thơm mát,cho nên muốn đến xem.”

Nhìn thấy Lâm Miểu ứng đối tự nhiên, người huyện đào viên giờ mớihiểu được, cô bé trước mắt này không phải tiểu thanh niên bình thườngcủa xã hội, mặc dù trang phục của nàng rất tốt.

Giang Tu Nhân bỏ lại lãnh đạo huyện, bắt đầu bình tĩnh lặng lẽ mà vùi đầu vào trong công tác. Những người lãnh đạo huyện đều nghĩ, xem ra lời đồn là thật sự, cái trưởng cục công an này thật sự có bản lĩnh.

Như là không biết trước mắt người chồng này chính là vừa rồi miệng ba hoa trên xe cùng nữ đồng sự ! Hai mắt không sợ hãi như vậy, con mắt rõràng có thần (nguyên văn:thanh mục hữu thần); nói chuyện có lý có cứ,chủ yếu và thứ yếu rõ ràng. Rất rõ ràng, Giang Tu Nhân trước đó nhấtđịnh làm rất nhiều công tác điều tra, anh thường xuyên làm cho ngườihuyện cục á khẩu không trả lời được, liên tiếp lau mồ hôi.

Lâm Miểu nhìn thấy cái huyện cục này công tác thật sự rất hỗn loạn,đều không có người thư ký ghi chép lại, trong này thật sự là núi caohoàng đế xa, quan cấp bậc lớn đè chết người. Đều chỉ nghĩ chỉ cần tiếpđãi lãnh đạo tốt, đối với công tác cũng tạm được. Lâm Miểu hiểu rõ Giang Tu Nhân là phản cảm nhất , Lâm Miểu lần nữa chứng kiến bộ dạng Giang Tu Nhân lúc làm việc, lần đầu tiên nàng cùng Thành Thành đồng dạng, haimắt trợn to, giống bộ dạng lúc này .

Lâm Miểu lập tức hành động làm người ghi chép, nàng xem phó cụctrưởng Phong Thu Minh rõ ràng là xuất thân binh nghiệp, giống như đốivới mấy cái hiện tượng này cũng có rất nhiều bất mãn. Sau khi hội nghịchấm dứt, Lâm Miểu lặng lẽ đem bản ghi chép của hội nghị đưa cho PhongThu Minh : “Phong phó cục trưởng, đây là bản ghi chép hội nghị.” LâmMiểu nhìn thấy mặt của Phong Thu Minh trong nháy mắt căng đến đỏ bừng,Lâm Miểu không muốn hắn quá khó chịu, lập tức đi đến sau lưng Hà Nam .

Sau khi chấm dứt công tác, người trong huyện đem bọn họ kéo đến mộtkhách sạn, nhìn thấy khách sạn xa hoa như thế, người của Bắc Trữ cụcthành phố hai mắt nhìn nhau dò xét, không nghĩ tới huyện nghèo khó hơntỉnh Nghiễm Nam cũng tiếp đãi nơi xa hoa này. Lần này GiangNamđem cáihuyện này chia cho Bắc Trữ thị, chính là hi vọng thay đổi diện mạo lạchậu nơi này.

Giang Tu Nhân lập tức mang theo mọi người lui ra ngoài, từ chối cócông việc quan trọng cần thu xếp, hôm nay nhất định phải trở về. Đámngười Bí thư, Huyện trưởng ngỡ ngàng lung túng ( nguyên văn: mờ mịt thất thố), bọn họ không hiểu được có chỗ nào làm không được ? Đắc tội vịcông tử của bí thư này.

Phong Thu Minh vẫn âm thầm chằm chằm vào Lâm Miểu, cũng một mực lặnglẽ quan sát Giang Tu Nhân, hiện tại hắn biết mình phải làm gì. Nhưng mànhiều ánh mắt chằm chằm vào, hắn không có cơ hội tới gần Lâm Miểu.

Lâm Miểu thông minh cảm thấy, nàng rất bình tĩnh (bất động thanh sắc) mà chuyển đến bên người Phong Thu Minh, lặng lẽ kín đáo đưa cho hắn tờgiấy, Phong Thu Minh cảm thấy bội phục, cô bé này không tầm thường.

Trên đường trở về, tất cả mọi người còn bị khách sạn xa hoa vừa rồidọa cho sợ. Lâm Miểu cười nói: “Vì cảm tạ hôm nay mọi người để cho tangồi xe của các người, ta mời mọi người ăn cơm, phải đi quán ăn Hàn Quốc mà Thành Thành mới vừa nói.”

Trên xe mọi người cùng nhau nói ra: “Cô mời khách, đương nhiên là đến ‘ khúc kính thông u ’ ăn.” Một vị đồng chí lập tức đem điện thoại củamình đưa tới trước mặt Lâm Miểu: “Chúng ta muốn ăn cá muối (bào ngư)tươi, tôi biết việc này tương đối lâu.” Lâm Miểu thật sự tiếp nhận điệnthoại của hắn gọi cho Lư Huệ, nghe xong Lâm Miểu điện thoại, toàn bộ xesôi trào. Mạc Phi tranh thủ thời gian thông tri xe dẫn đường phía trước.

Đêm hôm đó, Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu đều uống quá nhiều, mặt haingười đỏ tới mang tai về đến nhà, Quý Nhiên bỏ qua Giang Nam, nói chobọn nhỏ phụ thân của bọn họ có chút tức giận .

Vị Bí thư Tỉnh ủy này tự kiềm chế mà đối với nhi tử, con dâu: “Haingười các con tuổi cộng lại cũng vượt qua 50 rồi, còn không hiểu chuyện! Uống nhiều như vậy!”

Lâm Miểu lập tức nhấc tay: “Báo cáo! Ba ba, con không phục, anh ấygià, rõ ràng kéo cao số tuổi bình quân của chúng con .” Giang gia từtrên xuống dưới lập tức cười, GiangNamtự mình cũng không nín được nở nụcười, ông phất phất tay, đại xá hai người. GiangNamcười híp mắt nhìn hai người lên lầu, sức hấp dẫn của con người là một trong điều kiện tiênquyết, tình yêu mới có khả năng thủy chung mà hướng người mở rộng ra,bọn họ dù là người cũng không thực hiện. Nếu như tình yêu là bầu trờibao la nhất định không hề có đám mây mới thổi qua, thế giới khác pháiđối với người không hề có hấp dẫn nữa, cuộc sống chẳng phải quá nhàmchán?

Hai người tắm rửa xong cùng nhau ngã xuống giường, Giang Tu Nhân chưa từng có cảm giác chính mình trải qua giống như lúc này thở không rahơi, loại cảm giác này giống như chính là chuyện đời trước, Lâm Miểudưới thân quá đẹp, bị nàng cầm chặt sinh mệnh của chính mình là tuyệtvời như thế, tuyệt với đến thiếu chút nữa anh không thể tự chế mà nhảycẫng, anh tranh thủ thời gian dừng lại để cho động tác nàng tiếp tụckhuấy động, thở dốc nhìn Lâm Miểu cùng đồng dạng bởi vì uống rượu màkích động không thôi.

Lâm Miểu nhìn thấy hai người giống như hài nhi mới ra sinh đồng dạngtrơn bóng, dáng người cường tráng kia từng bị chính mình nhìn lén quahiện ra chân thật ở trước mắt, nàng vươn tay ra vuốt ve lần đầu tiênnhìn thấy cũng đã làm cho nàng rất ngạc nhiên và cơ bụng rất hấp dẫnnàng, vẫn cùng trong tưởng tượng đồng dạng tràn ngập sức mạnh , cứng rắn , chính là cơ bụng tương đối còn cứng ngắc chính là cái linh kiện kháccủa anh cũng sâu, giờ phút này uy phong lẫm lẫm chính là như đại pháophóng lên trời đồng dạng đặt ở bên trong một mảnh cỏ dại, thẳng hùngdũng oai vệ khí phách hiên ngang, mặc dù thấy qua nhiều lần, Lâm Miểuvẫn thấy mặt nàng đỏ tâm nhảy.

Giang Tu Nhân nhìn xem tiểu thê tử dưới thân thẹn thùng không thôi,cười tà: “Thích không? Sắc nữ, lần đầu tiên lúc em nhìn thấy anh cởiquần áo, ánh mắt của em chằm chằm vào chỗ này của anh, nhìn không chuyển mắt. Em biết không? Lúc ấy bị em nhìn anh thậm chí muốn phun ra. Thậtkhông muốn buông tha em, khi đó sẽ đem em xử lý.”

Lâm Miểu thẹn thùng đánh bụng chồng: “Anh thật không biết xấu hổ. . . . . .” Giang Tu Nhân biết rõ Lâm Miểu nói anh đêm đó cũng không cóbuông tha nàng, anh cười nói: “Hắc hắc, ai kêu em bị anh đây người ác kẻ cướp lại là lưu manh coi trọng ?”

Lâm Miểu khinh thường nói: “Xem ra anh đối với hiểu biết của chínhmình vẫn còn có vẻ tương đối chính xác.” Sau đó ngăn cản Giang Tu Nhântiến công: “Thời khức em trả thù rốt cục đã đến .” Giang Tu Nhân trợnmắt, không dám tin nhìn Lâm Miểu, bàn tay lớn chỉ chỉ đại pháo giữa háng của mình nói: “Em đây là muốn mạng nhỏ của anh cùng huynh đệ của anh.”

“Nếu để cho anh đạt được chính là muốn mạng của em.”

“Xem ra anh phải dùng vũ lực chinh phục em.”

Lâm Miểu giãy dụa muốn ngồi dậy, bị Giang Tu Nhân nhanh một chút bổnhào như hổ đói vồ mồi, làm càn dây dưa trên thân thể của nàng, bàn taylớn nóng hổi chen vào giữa hai chân nàng gắt gao khép lại, dùng ngón tay khéo léo mà sờ cái điểm kia một chút làm Lâm Miểu cảm giác muốn chết,dục vọng của nàng theo dịch cùng một chỗ tuôn ra, cái ót chống đỡ cáigiường, cong than người lên uốn éo, Giang Tu Nhân sao có thể chịu đượcđộng tác yêu mỵ như vậy, anh cơ hồ là đói khát mấy ngàn năm vội vàngđem vú của Lâm Miểu nâng lên cao ngậm ở trong miệng thật sâu, như kiểuthú con bú sữa, mà một ngón tay của anh theo nàng vặn vẹo mà trượt vàotrong lối giữa chặt khít của Lâm Miểu.

Lâm Miểu thiếu chút nữa để cho tiếng mình thét lên, Giang Tu Nhân quá biết rõ lấy lòng nữ nhân như thế nào, anh quen thuộc toàn bộ nơi mẫncảm trên người nữ nhân, ngón tay của anh càng thâm nhập ở trong lối giữa chặt khít của nàng mà xoay tròn vặn vẹo, Lâm Miểu muốn cao trào, GiangTu Nhân lúc này cố tình dừng lại, thở hào hển hỏi: “Có phục hay không?”

Lâm Miểu khóc nức nở, cái biến thái này lại muốn tra tấn nàng, ngóntay của Giang Tu Nhân còn đang trong thân thể của nàng, lại muốn chết mà vẫn không nhúc nhích, nàng đành phải chính mình một bên uốn éo một bênrên rỉ nói: “. . . . . . Chán ghét.”

“Không phục? Lại tiếp tục!”

Giang Tu Nhân đột nhiên rút ngón tay ra dùng sức tách hai chân LâmMiểu ra, làm nơi riêng tư của nàng lộ ra trước mắt anh, bắp đùi trắngnõn chỗ khe hở hồng nhạt làm cho đầu Giang Tu Nhân cháng váng, anh nhọcnhằn nuốt muốn khắc chế dục vọng của mình lập tức chôn sâu vào, anh muốn từ từ đến, chậm rãi mà nhấm nháp mùi của nàng, anh muốn mang đến chothê tử mình một loại thể nghiệm khó có thể quên được. Bởi vì giờ phútnày anh tin tưởng hậu quả của mình khi liều lĩnh xông vào, chính là kiên trì không đến hai phút sẽ xong việc, như vậy tuy có thể làm cho anhthỏa mãn tính dục cần thiết cực nhanh, nhưng mà thật sẽ rất mất mặt, anh còn không muốn cho thê tử cho là anh chỉ là “Người phát thơ” , là “Đưatin” .

Giang Tu Nhân cúi đầu xuống vùi vào giữa hai chân của Lâm Miểu, hôhấp của anh nóng rực thổi tới trên da dẻ của nàng mang đến run rẩy giống như điện giật, anh dùng ngón tay tách của nàng ra, bắt đầu dùng đầulưỡi của anh thăm dò hạch tâm ham vọng thần bí của nàng, đầu lưỡi nhưloại ra đa tìm được, thần bí nổi lên, ngậm lấy, rất nhanh liếm tới. LâmMiểu đột ngột trợn to hai mắt, không thể tin được Giang Tu Nhân rõ ràngtra tấn nàng như vậy, nhưng mà đầu lưỡi nóng ướt của anh thật sự quáthần kỳ, một loại run rẩy kinh hỉ trong người nổ tung, Lâm Miểu bắt đầumắt nổ đom đóm, thậm chí có chút hít thở không thông, bắp đùi của nàngdùng sức kẹp chặt đầu Giang Tu Nhân, miệng vừa hô hấp vừa phát ra tiếngthét lên, nhưng mà thanh âm của nàng nghe tới phảng phất là chân trờitruyền đến đồng dạng xa xôi, vẻ kinh hỉ này khiến lối giữa nàng co rútlại nhịp nhàng, sau đó toàn thân nổ tung giống như gió xóay mang tất cảđi, Giang Tu Nhân đã muốn nâng thân thể lên, lấy tay che miệng của nàng : “Hư. . . . . . Nhỏ giọng một chút, tuy trong này cách âm không tệ,nhưng thanh âm của em thật sự quá lớn. . . . . .”

Lâm Miểu khóc nức nở nghĩ muốn càng nhiều, nàng nâng cái mông củamình lên đụng chạm tính khí cứng rắn tráng kiện của anh, trong miệng lầm bầm nói: “Em chán ghét anh, . . . . . . Nhanh lên.”

Giang Tu Nhân lộ ra một cái mỉm cười rất nam nhân, “Em muốn cho anh được như ý sao?”

“Ừ. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy.”

“Em cam đoan anh sẽ cho em bay lên trời, muốn sống muốn chết.”

“Nhanh lên. . . . . .”

“Em hi vọng anh làm như thế nào? Hung một chút? Hay là ôn nhu một chút?”

“. . . . . .” Lâm Miểu nói không ra lời, hiện tại nàng duy nhất hivọng chính là anh có thể nhanh tiến vào thân thể của nàng thỏa mãn nàng.