Dư Nhân Vòng

Chương 25: Dọn đi & Ngô gia hằng ngày



Editor :@chandi519Convert :@vespertine  @ Annh Thư139

Hai người đang triền miên thì bị Hàng Hàng tiếng khóc làm cho dừng lại, Thẩm Vi nghe được tiếng Hàng Hàng khóc  nhanh đẩy nam nhân trên người  ra đi dỗ con trai. Ngô Viễn Sơn cũng đi vào  phòng tắm, tắm rửa một cái, sau đó trở về  phòng mình, hắn đã mặc chỉnh tề,  khôi phục lại bộ dáng hào hoa phong nhã nho nhã .

Đương nhiên, nếu hắn không  trong lúc cháu trai đang bú sữa mà xoa bóp  một bên vú của mẹ nó thì hình dung trên sẽ càng có sức thuyết phục .

Thẩm Vi đẩy tay hắn ra, Ngô Viễn Sơn thuận theo buông tay ra, qua một lát, lại bắt đầu  duỗi tay đến chân váy cô kéo lên, Thẩm Vi kẹp tay hắn ở giữa hai chân không cho hắn động, nhưng như cũ Ngô Viễn Sơn  đem ngón tay đi vào, chọc chọc đảo đảo, giây lát sau, đem ngón tay dính dính nước ra, đưa vào trong miệng liếm liếm, lại đem  chất lỏng còn thừa  quẹt trên đầu vú khác của cô, đặt miệng lên, cùng cháu trai bú sữa.

Thẩm Vi cắn môi, nhìn trước ngực hai cái đầu một lớn một nhỏ , cả khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng.

Hàng Hàng bú sữa, bọn họ mởcửa sổ phòng ngủ ra  cho thông thóang không khí.

Dư Nhân thở ra một hơi, vừa rồi nhìn thấy nghe thấy khiếp sợ , tim đập thình thịch. Cô không dám chần chờ, nghe phòng khách không còn âm thanh nào chạy nhanh trở về phòng mình.

Buổi tối ăn cơm xong, Dư Nhân liền nói muốn cùng Ngô Nguyệt muốn đi lên trên tầng trên nhà bà ngoại ở.Chỗ Ngô gia ở là phòng phúc lợi* Ngô Viễn Sơn được phân đến , bởi vì muốn ở cùng hai ông bà trong nhà, bọn họ lại tự trả tiền mua 1 căn ở  tầng trên cho cha mẹ ở, người một nhà ở tầng trên dưới , lại có thang máy, ngày thường nấu cơm đều có thể cùng nhau ăn, tiện vô cùng.*Ngô Viễn Sơn là giáo viên. Vào biên chế-> nhà nước ưu đãi chỗ ở. Ở vn thì hình như chỉ bên bộ đội được ưu đãi này hay sao á.

Kiều Linh hỏi cô, “Sao đột nhiên lại muốn đi lên trên ở?”

“Con muốn ông ngoại dạy con chơi cờ, sợ  muộn quá không có tiện, dù sao trên kia cũng có phòng cho khách, con muốn cùng mẹ qua đấy.”

Ông ngoại Dư Nhân  trước kia cũng là giáo viên, lại là người yêu cờ , cờ vây ngũ đoạn, cờ tướng nghiệp bảy. Về sau nghỉ hưu, ngày thường không có việc gì liền thích đi tiểu khu tìm mấy ông bạn già chơi cờ, nói chuyện phiếm.

Kiều Linh nghe Dư Nhân nói như vậy, lại khuyên hai câu, thấy cô kiên trì cũng liền cười đáp ứng.

Ngô Viễn Sơn cười nói, “Nhân Nhân muốn học chơi cờ, cữu cữu( bác) cũng có thể dạy con a”

Dư Nhân uyển cự, “Cữu cữu người còn muốn bận việc của  mình, con sao có thể chậm trễ việc của ngài được , con chỉ học chơi chơi, vừa có thể chăm sóc ông ngoại cùng bà ngoại.”

Nói đến nước này , Ngô Viễn Sơn cùng Kiều Linh cũng không miễn cưỡng, may mà hai nhà cách gần nhau, một tầng lầu,khoảng cách trên dưới thang máy mà thôi, Dư Nhân muốn đi chăm sóc ông bà cũng không sao.

Ăn cơm chiều, Thẩm Vi ôm Hàng Hàng phụ Dư Nhân dọn đồ, kỳ thật cũng không có gì, chỉ mấy bộ quần áo tắm rửa , còn có sách vở học tập. Đồ dùng sinh hoạt gì đó trên lầu cũng có, không cần khác mang. Ngô Nguyệt còn ở dưới cùng Kiều Linh xem TV nói chuyện phiếm, các cô chuyển ba chuyến  đồ đạc là xong.

Thẩm Vi còn ôm em bé , Dư Nhân vốn cũng không tính toán để cô(TV)  làm , cùng lắm thì cô nhiều hơn một chuyến cũng không có gì, Thẩm Vi lại cười nói không có việc gì, Cô vừa ôm Hàng Hàng, vừa làm chút vẫn được.Dư Nhân thấy cô kiên trì, cũng tùy cô.

Trước kia cũng như thế này, Thẩm Vi mỗi đêm đều sẽ ôm Hàng Hàng qua đây cho ông bà xem, Hàng Hàng là đứa bé đầu tiên đời thứ tư của Ngô gia , đã nhận được sự yêu quý cùng sự chú ý của  cả nhà, đặc biệt là  ông ngoại cùng bà ngoại Dư Nhân, một ngày không thấy  nó liền phải đi xuống đi tìm, trong miệng kêu cháu trai lớn.

Phòng cho khách vốn dĩ  đã thu dọn tốt, Dư Nhân đặt đồ đạc xong liền đi ra ngoài cùng ông ngoại bà ngoại chơi với Hàng Hàng. Trong chốc lát, người dưới lầu cũng ngồi không yên, chạy hết lên.

Bà ngoại Dư Nhân trong miệng còn ghét bỏ, “Các người buổi tối còn chạy lên đây làm gì?”

Ngô Viễn Sơn nói, “Đương nhiên là tới thăm hai người, khó được hôm nay đông đủ người như vậy, cùng chơi ?”

Bà ngoại Dư Nhân  không yêu thích khác cái gì khác , chỉ thích chơi mạt chược. Ngô Viễn Sơn vì để mẹ già vui vẻ, thường mang theo vợ cùng con trai con dâu lên đây cùng bà đánh vài ván, ngày thường lúcThẩm Vi cùng Ngô Quân Hữu bận  thì hắn cùng Kiều Linh hai người lên đây, kéo thêm  ba hắn nữa đủ người, người một nhà cùng nhau nói nói cười cười.

Lời này Ngô Viễn Sơn nói đến chai con mẹ nó tai rồi , bà cụ ngoài miệng rụt rè, “Ta còn muốn xem cháu trai lớn của ta đây” mắt đã nhìn về phía bàn mạt chược bên cạnh. Kiều Linh nhìn mặt đoán ý, nói “Để Nhân Nhân trông Hàng Hàng một lát, Hàng Hàng thích ở cùng con bé, không ủy khuất cháu trai ngài .” Ngô Nguyệt cũng cười khuyên mẹ bà, vài người nói xong liền đi đến bàn bài , Thẩm Vi đi trước đem hộp mạt chược đặt trên bàn.

Bốn người phụ nữ ngồi vây quanh một bàn, đôm đốp đôm đốp xoa lên.

Thẩm Vi nhún nhường Ngô Viễn Sơn , “Hay ba ngài vào chơi?”

Ngô Viễn Sơn xua tay, “Buổi chiều mệt, lúc này không muốn chơi, các người chơi đi.”

Nghe vậy, mặt Thẩm Vi  đỏ lên, không dám hỏi lại. Nhưng thật ra Kiều Linh hỏi hắn một câu, " buổi chiều ông làm gì mà còn có thể mệt”

Ngô Viễn Sơn nói, “Đang làm nghiên cứu, gần nhất trong viện không vị trí, luận tư lịch cũng đủ rồi, chỉ là mặt trên nói vẫn là nhiều ra điểm thành quả càng bảo hiểm.”

“À” nghe là việc này, bà cũng không hỏi lại.

Ngô Viễn Sơn xem các bà chơi một ván, liền đi tìm  ba hắn chơi cờ. Phụ nữ nhân thực sự có chút phiền toái, chơi mạt chược thì chơi mạt chược, ta nói ba người phụ nữ thành cái chợ , nhưng đây là bốn người phụ nữ thuộc phần tử trí thức  ở cùngnhau không tốt  cho lắm , Ngô Viễn Sơn nghe một lát liền cảm thấy sọ não đau. Dứt khoát đi tìm ông già đánh hai ván.

Ông cụ cũng rất vui vẻ,  bởi vì ông không phải chơi mạt chược, ông chưa học được, nhưng  bị con dâu ghét bỏ, ngày thường chơi cũng không thích rủ  mình, đương ông thích không có việc gì đi ra ngoài tìm người chơi cờ sao? Ở  nhà con dâu cũng không để ý tới hắn, nói ông vô dụng, cờ có thể chơi, mà quốc tuý Trung Hoa  thì  không học được, uổng công làm  giáo viên nhân dân, có tiếng không có miếng.

Cụ ông cũng thường một phen muốn rớt nước mắt.( tóm tắt ông biết chơi cờ mà ko bt chơi mạt trượt -> bị ghẻ lạnh đùa vui thôi)

Cho nên, lúc này con trai tìm ông chơi cờ, ông cũng khó có được cái gương mặt tươi cười.

Dư Nhân ôm Hàng Hàng chơi, xem các bà chơi mạt chược nói chuyện phiếm. Cô xem cũng không hiểu,  một lát liền cảm thấy không có gì thú vị, bài trên bàn bốn người đánh hứng thú bừng bừng, khí thế ngất trời cô cũng không muốn  xen mồm vào quấy rầy, cho nên ôm Hàng Hàng về phòng chơi.

PS: chạy project nên mấy hôm nay mình rất rất rất bận. Đã thế còn sinh việc đồ gửi về bị kẹt ở CD😭.

_________________________________________CHAMPAGNE PETALS🍒🥂Sự kết hợp Crisp Champagne ( loại rượu vang có vị chua nhẹ) với những trái berry được ướp lạnh.👉Fragrance style :fruity( trái cây )