Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 2008



Chương 2008

Tống Dung Đức dọa sợ, vội vàng dỗ dành nói: “Đan Nguyệt đừng khóc, cha không cố ý. . . Đừng khóc mà, cầu xin con đấy. . . Bà cô ơi. . . Con đừng khóc. . . .”

Nhưng cho dù anh ta dỗ thế nào thì Đan Nguyệt vẫn không hề quan tâm.

Lâm Minh Kiều im lặng, cô cảm thấy Tống Dung Đức có năng lực làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù lên.

“Anh đưa cho tôi.” Cô không đành lòng nhìn con khóc nên đưa tay ra.

Cô ôm con rồi nhẹ giọng thì thầm dỗ dành một lát nên đứa bé ngừng khóc.

Tống Dung Đức nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô thì lộ ra nụ cười, trong lòng của anh ta cảm thấy rất thần kỳ: “Không ngờ. . . Em còn biết dỗ người khác.”

“Trước kia tôi giúp Tuyết Nhu chăm sóc hai đứa bé ở nước ngoài nên có chút kinh nghiệm.” Lâm Minh Kiều nói: “Dỗ con nhỏ phải có kiên nhẫn.”

“Ừm.”

Tống Dung Đức hiếm khi ngoan ngoãn lắng nghe, anh ta nghiêm túc nhìn động tác của cô, nhìn đôi mắt đẹp của cô.

Cô luôn luôn lạnh lùng, căm hận anh ta, nhưng lúc cô nhìn con thì trên mặt đầy dịu dàng và cưng chiều, giống như đột nhiên biến thành người khác vậy

Mặc dù sắc mặt của cô không tốt lắm, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, lúc cô cười lên thì giống như tuyết đầu mùa tan ra.

Hiếm khi bầu không khí nhẹ nhàng tĩnh lặng làm cho Tống Dung Đức có cảm giác không đành lòng quấy rầy, anh ta lặng lẽ mím môi không nói gì.

Đến khi Lâm Minh Kiều ngẩng đầu lên thì thấy Tống Dung Đức yên tĩnh ngồi bên cạnh.

Khung cảnh này rất kỳ lạ.

“Anh ngồi đây làm gì, đi ra ngoài, tôi phải cho con bú.” Lâm Minh Kiều trừng mắt liếc anh ta một cái.

Tống Dung Đức trừng mắt nhìn: “Em cho con ăn đi, anh cũng không ngăn cản em.”

Lâm Minh Kiều: “. . .”

Cô nghi ngờ anh ta cố ý.

Anh ta không ngăn cản, nhưng cô. . . Sẽ xấu hổ.

Tống Dung Đức không nhúc nhích, đến khi anh ta cảm nhận được ngọn lửa nóng rực trong ánh mắt của cô thì mới phản ứng lại: “Không lẽ em xấu hổ sao?”

“Chẳng lẽ tôi không nên xấu hổ à.” Lâm Minh Kiều nghiến răng nghiến lợi, cô nghi ngờ Tống Dung Đức không có não.

Tống Dung Đức cười: “Không phải có người còn cho con bú trên đường sao, chuyện này có là gì, rất bình thường mà.”

“Anh không thấy bây giờ các trung tâm thương mại xây dựng phòng cho mẹ bỉm sữa cho con bú à.” Lâm Minh Kiều buồn bực, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên.

“Vậy anh là chồng của em. . . .”

“Anh nhớ kỹ anh là một người chồng sắp hết nhiệm kỳ rồi.” Lâm Minh Kiều không thể nhịn được nữa nhắc nhở: “Mà tôi không muốn tên lưu manh nhà anh nhìn thấy.”

Tống Dung Đức đen mặt lại: “Lâm Minh Kiều, em biết rõ chúng ta kết hôn lâu như vậy nhưng anh không hề chạm qua em, đừng tùy tiện nói xấu anh.”