Đông Thành

Chương 37



“Anh… vừa nói gì vậy?”

Chúng ta sao? Là cả Hạ An cô nữa sao?

“Anh vừa đặt vé máy bay cho em rồi.” Ban Đông thản nhiên trả lời như chẳng có chuyện gì to tát.

“Tại sao? Nhưng mà em mới về được có vài hôm thôi mà?”

Việc này có lẽ xảy đến quá đột ngột với cô. Thật sự cô chưa bao giờ về nhà mà ở có vài hôm ngắn ngủi đến như vậy rồi lại đi. Vả lại… đi nước ngoài… với Ban Đông?

Nghe có gì đó rất sai.

“Anh vừa khấn xin mẹ em rồi, đồng ý thì cho hương bay sang phải, không đồng ý thì sang trái. Kết quả là bác gái không có phản đối gì.” Ban Đông nói với vẻ mặt hết sức thành khẩn làm Hạ An có chút sợ.

Anh ta còn lôi cả chuyện tâm linh ra để thuyết phục cô… Thật sự cạn lời!

“Nhưng… vậy em phải báo với ba.”

“Đừng lo, anh sẽ bảo là bên câu lạc bộ cử người đi diễn thuyết.”

Lẹ thật đấy, cái gì anh ta cũng nghĩ ra được.

Ban Đông nhìn đồng hồ, dịu dàng nói với Hạ An:

“Cho em 15 phút soạn đồ rồi chúng ta cùng về thành phố.”

Một tiếng đầu tiên trên xe Hạ An còn lưu luyến hạ kính xe xuống nhìn trời nhìn biển. Ấy vậy cả chặng đường sau cô nàng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay, làm Ban Đông phải kéo kính lên để tránh âm thanh còi xe bên ngoài làm ồn cô nàng.

“Đúng là sâu ngủ.” Ban Đông cười thầm trong bụng.

Vì lên đường về sớm nên khi về đến Lệ Thành, trời cũng chỉ vừa ngả màu chiều. Ban Đông thận trọng thả Hạ An về nhà rồi dặn dò đôi điều trước khi chạy về dinh thự Diệp gia:

“Sáng mai anh sẽ cho người qua đón em lên sân bay. Anh sẽ chờ sẵn ở đó. Em không cần mang quá nhiều đồ đâu, thiếu gì anh sẽ sắm bổ sung sau. Nhớ nghỉ ngơi sớm rồi dậy đúng giờ là được.”

“Ừm. Anh về cẩn thận.” Hạ An còn chút thất thần về việc đi chơi ngày mai nên không biết phải hỏi gì thêm.

Lúc Ban Đông về đến nhà, may mắn thay lão Vương đã sớm đi công tác lên miền Bắc. Thay vào đó chỉ có mỗi Hà Khiêm đang chờ anh ở nhà.

“Cậu đặt vé cho ai vậy? Không sợ Diệp tổng chú ý sao?” Vẻ mặt Hà Khiêm trông sốt ruột hẳn ra khi nhìn thấy Ban Đông.

“Ông ta biết hay không đều tại chỗ anh thôi. Nếu anh không nói thì ông ta làm sao hay được?”

Ban Đông trả lời một cách thẳng thắn, làm Hà Khiêm có chút gượng gạo không biết phải phản ứng ra sao. Chưa kịp nói gì, Ban Đông bỗng thả nhẹ một câu trước khi cầm lấy tập hồ sơ đi về phòng:

“Cô ấy cũng chỉ là một người bình thường giống anh thôi. Nói hay không, do anh quyết định.”

Một người bình thường? Ý cậu ta là sao?



Hà Khiêm ngây người ra một lúc sau khi Ban Đông đã trở về phòng. Chính vì câu nói đó mà Hà Khiêm vẫn chưa báo cáo tình hình gì thêm của cậu ta cho Diệp tổng nghe, ngoài đúng mấy chữ:

“Mọi chuyện vẫn như sắp đặt.”

Tối đến ba Hạ An còn hớn hở vui vẻ dúi cho cô 200 đô Sing, bảo rằng đây là tiền ông cho để cô tiêu vặt. Hạ An đang bần thần không hiểu sao ba cô lại biết chuyện thì ông liền giơ ra một email được viết rất chi là bài bản về thông báo lựa chọn Hạ An cùng vài thành viên câu lạc bộ ngoại ngữ đi giao lưu.

“Aiya… thật bá đạo quá mà!” Hạ An thở dài trong bụng, thầm thán Ban Đông muốn gì đều có thể dàn xếp được.

Số tiền này không nhiều, nhưng đối với Hạ An mà nói ba cô dù gì vẫn luôn dành cho cô những điều tốt nhất trong khả năng.

Sáng gần 7 giờ, một chiếc taxi công nghệ đã chờ sẵn ngoài cửa. Nơi thả khách là sân bay quốc tế của thành phố Lệ Thành.

Hạ An chỉ sau hơn 20 phút ngồi xe đã nhanh chóng đến cổng số 6 như tin nhắn của Ban Đông.

Vì bây giờ đang còn trong đợt nghỉ đông, nên sân bay từ sớm đã đông kín người. Hạ An vừa kéo chiếc vali nhỏ xuống liền lấy điện thoại gọi cho Ban Đông:

“Em đang ngay cổng số 6.”

“Anh ra liền”

Ban Đông vừa hay mới check-in lấy vé xong xuôi. Anh nhanh chân đi ra ngoài tìm cô, bảo Hà Khiêm cứ thoải mái vào trong đợi trước. Có điều, anh chàng trợ lí này có vẻ cũng rất tò mò nên vẫn nán lại ở một góc để theo dõi.

Từ xa, Hà Khiêm nhìn thấy Ban Đông đang kéo tay một cô gái đi vào trong, tay còn lại đẩy một chiếc vali màu trắng. Nhìn lướt qua anh chàng có thể đoán ra Hạ An chỉ trạc 16, 17 tuổi, cô có nước da sáng và gương mặt xinh xắn, dễ gây thiện cảm. Nếu như đặt lên bàn cân với vị tiểu thư Dạ Vũ kia thì thật sự là hai trường phái khác nhau, khó phân hơn thua.

Hà Khiêm bỗng ngẫm nghĩ lại trong đầu câu nói tối qua của Ban Đông, vẫn không thể hiểu ý tứ cậu ta là gì cho đến khi Ban Đông dương dương tự đắc đi đến trước mặt anh mà chép miệng bảo:

“Tôi biết thế nào anh cũng chẳng vào sớm mà đứng lại chờ. Đây là Hà Khiêm, trợ lí của ba anh. Còn đây là Hạ An, bạn gái em.”

Con bé mấy giây trước mắt còn tròn mắt ngơ ngác không hiểu gì, sau khi nghe giới thiệu liền gật đầu chào Hà Khiêm một cách cung kính, hai tay giơ ra nói dõng dạc:

“Dạ chào anh, xin được chỉ giáo ạ!”

Không chỉ Hà Khiêm mà Ban Đông còn vì hành động của cô làm cho bật cười, anh chàng trợ lí nhìn có phần chững chạc này chợt nở một nụ cười, thoải mái nói với cô:

“Chào em, không cần phải nghiêm túc quá đâu.”

Nếu là một cô nàng sinh ra từ gia đình trâm anh thế phiệt nào đó thì hẳn sẽ chẳng bao giờ để tâm mà chào tên trợ lí như anh chứ đừng nói là lễ phép một cách thật thà như vậy.

Ban Đông đưa mail trên điện thoại cho Hạ An ra quầy ưu tiên check-in, đứng lại nói chuyện với Hà Khiêm.

“Hôm trước là cậu lấy xe đi đón con bé à?” Hà Khiêm thắc mắc. Hôm đó sau khi lão Vương phát hiện dưới garage mất chiếc Range Rover màu trắng đã nghi Ban Đông lấy nó đi đâu đó không phải lòng vòng trong thành phố.

“Ừm, tận biển Trúc Tử, cách đây 7,8 tiếng gì đó.”

Hà Khiêm trợn mắt không tin vào những gì vừa nghe được. Ban Đông cậu ta chịu cầm lái bấy nhiêu giờ đồng hồ chỉ để đến một vùng hẻo lánh không mấy phát triển đó ư?



Phong thái này anh chỉ thấy được vài lần duy nhất khi Hạ Vũ còn sống. Lúc đó anh tận mắt chứng kiến Ban Đông xuống bếp chuẩn bị đồ ăn mang qua cho cô gái mà cậu ta vừa tông phải này.

Hà Khiêm bỗng có chút động lòng. Lâu lắm rồi anh mới thấy Ban Đông có bộ dạng phấn khởi như bây giờ. Mà người làm cho cậu ta được như vậy, lại là một người có xuất thân bình thường như anh.

Dù gì mọi chuyện vẫn còn quá sớm, nếu báo cáo chuyện này cho lão Diệp biết thì cũng chẳng phải chuyện gì hay. Cho nên Hà Khiêm sẽ im lặng và bịa đại một cái cớ nào đó cho chuyện lấy xe hôm bữa.

“Ban Đông anh nhắc cho cậu biết, bên kia vẫn còn lịch trình họp mặt cổ đông quan trọng…”

Hà Khiêm chưa dứt lời thì Ban Đông đã lên tiếng:

“Vâng tôi biết rồi ông anh. Lúc nào bận thì cứ thả cho con bé đi chơi thôi. Anh khỏi bận tâm.”

Sau hơn hai tiếng rưỡi ngồi máy bay thì cuối cùng đất nước nhỏ bé kia cũng xuất hiện qua khung cửa sổ.

Khi Hạ An vừa đặt chân xuống sân bay, cô háo hức nhìn xung quanh như một đứa trẻ nhỏ lâu ngày được ba mẹ dẫn đi chơi.

“Thích không?”

Dáng vẻ của cô nàng phần nào làm cho Ban Đông thêm phấn chấn. Anh đã đi đi lại lại nơi đây biết bao nhiêu lần nên cũng chẳng quan tâm mấy như lần đầu đến.

Hạ An gật gật đầu cho có vì cô đang tập trung nhìn ngắm xung quanh.

“Sân bay đang triển khai xây thêm Terminal 4, anh thấy bản phát thảo có vẻ rất ổn. Đến khi nào xong anh sẽ đưa em đi nhé?”

“Anh hứa đấy nhé?”

“Ừm.”

Hà Khiêm đi đằng sau đẩy theo ít đồ đạc, ra hiệu cho Ban Đông ra xe. Lúc về đến khách sạn, Hạ An mới biết anh trai trợ lí này đặt hai phòng cho cả ba người:

“Anh lấy phòng kia đi, chúng tôi ở phòng này.”

Ban Đông thảy chìa thẻ từ số 1108 cho Hà Khiêm, bản thân ung dung cầm lấy thẻ số 1109 đi lên thang máy một đằng:

“Cứ tưởng cậu ngủ chung với anh chứ?”

Hà Khiêm giở giọng cười nửa đùa nửa thật, anh không nghĩ tên tiểu tử này lại mạnh dạn đến như vậy, con bé ấy không phải chưa đủ tuổi vị thành niên hay sao?

Đáp lại Hà Khiêm, Ban Đông chỉ nhếch mép cười một cách khinh bỉ và thách thức, anh biết Hà Khiêm đang nghĩ gì trong đầu, cũng biết là anh ta có phần lo cho anh.

Nhưng

“Anh khỏi lo. Tôi chính là muốn dành cho anh không gian riêng đấy thôi!”

“Xạo thật.”

Hà Khiêm lắc đầu cười trừ. Những chuyện này tuyệt nhiên không thể cho Diệp chủ tịch biết. Bằng không thì cả hai người coi như xong đời.