Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 3 - Chương 72: Đạo Niệm Chiến



Lạc Hiền Vương kích hoạt Tử Diễm Ấn Ký, mở ra Cổ Thần Chân Thể, đem khí thế cất cao lên mấy cấp độ, gần như sánh ngang với khí thế của Sâm La Đại Đế.

Mà tinh quang mũi tên, cũng bị cự nhân khôi giáp mạnh mẽ chống đỡ, hóa thành một đạo khói đen tan biến trong không gian.

Sâm La thu hồi Tru Thần Cung, khoanh hai tay trước ngực, mặc dù hơi chút bất ngờ nhưng sắc mặt lại không hề e ngại mảy may.

Tán thưởng nói: “Nếu bản thể của ngươi sử dụng Cổ Thần Chân Thể, ngược lại có bản Đế ba thành thực lực, đáng tiếc ngươi hiện tại chỉ là một đạo tàn niệm mà thôi”

Ngàn trượng cự nhân Lạc Hiền Vương nở nụ cười xấu hổ, ánh mắt dõi xuống phía xa xa Sâm La Đại Đế, mở miệng:

“Ngươi hiện tại không phải cũng chỉ là một tia ma niệm hay sao?”

Sâm La im lặng, nhìn hằm hằm Lạc Hiền Vương, tiếp theo mười ngón tay véo quyết, giữa trán bỗng chốc mọc ra một con mắt dọc, tỏa ra kỳ dị u quang.

Lúc tia u quang này vừa xuất hiện, thì toàn bộ thức hải của Khương Ly chợt hoá thành một màu đen kịt, tựa hồ đêm tối giáng lâm.

Trong đêm tối, từng con từng con mắt dọc to lớn quỷ dị từ từ hiện lên trên không trung, tổng cộng có tới mười triệu con mắt.

Bên trong mỗi con mắt, bốc cháy một đạo Tịch Diệt Ma Viêm.

Chỉ cần một con mắt dọc, một đạo Ma Viêm khí cơ, đều đủ để giết chết Nhất phẩm Chân Nhân.

Trăm đạo Ma Viêm, có thể giết Nhị phẩm Chân Nhân.

Ngàn đạo Ma Viêm, có thể giết Tam Phẩm Chân Vương.

Vạn đạo Ma Viêm, có thể giết Tứ Phẩm Chân Vương.

Mười vạn đạo Ma Viêm, có thể giết Ngũ Phẩm Chân Vương.

Trăm vạn đạo Ma Viêm, có thể diệt Chân Đế.

Mà mười triệu đạo Ma Viêm, bình thường Chân Đế hiếm người chống đỡ nổi.

“Sâm La đạo, Ngàn Vạn Ma mục!” Thanh âm của Sâm La lạnh như băng, giống như tiếng chuông đòi mạng cuối, vang vọng thật lâu khắp không gian u tối.

Thức hải không gian tràn ngập sát cơ, mười triệu con mắt hoá thành lưới lớn bao phủ ngàn trượng cự nhân, thanh thế hùng vĩ cực kỳ.

Nép ở nơi biên giới Khương Ly ánh mắt chấn động.

Đây là thực lực của Cổ Ma Thập Tổ ư!

Nếu kẻ này thoát khỏi Ma Uyên, chỉ sợ lấy hắn một người đầy đủ tàn sát toàn bộ Tứ Hoang Nhất Hải.

Dù cho Tứ Hoang cũng có Chân Đế, nhưng cũng tuyệt đối không mấy người là đối thủ của Sâm La.

Hắn ban nãy không có cách nào chống cự đoạt xá, chỉ có cách lấy cái chết bức bách, thì ra cũng không đáng thẹn.

Thực lực của Sâm La Đại Đế mạnh mẽ như thế, coi như Đông Hoang Thập Đế cấp bậc cao thủ, cũng có thể bị đoạt xá đi.

Tuy nhiên, tiền đề là kẻ đó tu luyện ra đường rẽ thức tỉnh Sâm La Ma niệm.

Còn may, Sâm La ma niệm, tản mát trong trời đất, không phải ai cũng có thể thức tỉnh.

Giống như Ma Phật Đại Sư nhân vật như vậy, vô cùng hữu hạn. Nếu không thì Tứ Hoang lâm nguy rồi.

Mười triệu Ma mục bốc cháy rừng rực, tiếp theo liền như con thiêu thân lao tới bao trùm lấy Lạc Thần Vương Cự nhân thân thể.

Mà Lạc Hiền Vương cũng không yên lặng chịu đòn, trường kiếm vung lên, liên tiếp trảm phá xung quanh, đem từng lớp từng lớp ma mục chém nát.

Chỉ có điều, ma mục nhiều lắm, không ít tránh thoát trường kiếm công kích, đâm thẳng lên người cự nhân, rồi đồng loạt phát nổ.

Ầm ầm ầm…

Trăm ngàn tiếng nổ vang vọng không trung, tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Khi tiếng nổ ngừng lại, nguyên bản hung hãn ngàn trượng cự nhân quỳ một chân trên mặt đất, xung quanh thân thể kim giáp rách nát hỏng hóc. Mà cự nhân khí thế cũng yếu đuối đi mấy lần, tiếp theo tựa hồ không thể tiếp tục chống đỡ mà tiêu biến trở về hình dáng ban đầu.

Ngàn trượng cự nhân biến mất, để lộ ra thân ảnh của Lạc Hiền Vương, vẫn một bộ áo bào tím, vẫn mái tóc dài như suối, vẫn bộ dáng siêu nhiên cao thâm mạt trắc. Chỉ là khuôn mặt ông ta lúc này có chút tái nhợt, thân hình cũng hư huyễn đi rất nhiều.

Lạc Hiền Vương đưa mắt nhìn về phía Sâm La, trong lòng thở dài, cười khổ nói với Khương Ly:

“Như tiểu hữu đã thấy, Sâm La Đại Đế cực kỳ cường đại. Bổn Vương không địch nổi hắn, tuy rằng rất không cam lòng nhưng đó là sự thật. Hơn nữa Bổn Vương hiện tại chỉ là một đạo tàn niệm, mượn Lạc Thần Lệnh không gian mà tồn tại đến nay, vốn dĩ chẳng thể phát huy được quá nhiều thủ đoạn, nếu lại đánh thêm một trận nữa chỉ sợ tia tàn niệm này của ta sẽ tiêu tan. Bổn Vương đạo niệm tiêu tan, cũng không sao, dù sao ta chính là người đã chết. Nhưng ngươi thì lại khác, sẽ bị đoạt xá, hoặc bị nô lệ hóa...Ngươi cam lòng sao?”

“Không cam lòng” Khương Ly nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.

Hắn mặc dù không cam lòng, nhưng cõi đời này bởi vì nhỏ yếu mà không cách nào thành sự, quá nhiều, không cam lòng thì đã như thế nào.

Điều duy nhất có thể làm, là thà ngọc đá cùng tan cũng không để Sâm La đạt thành công nộ lệ hóa, đoạt xá mà thôi.

“Bổn vương có phương pháp, có thể diệt Sâm La…nhưng phương pháp này có thành công hay không, còn phụ thuộc vào ngươi…”

“Mời Lạc Vương nói rõ”

“Bổn Vương phương pháp chính là muốn tiến hành một hồi đạo niệm chi chiến, nếu thành công ngươi không chỉ có thể diệt Sâm La ma niệm, còn thu được cơ duyên to lớn, còn thất bại…”

Lạc Hiền Vương nói đến đây, liền không mở miệng, Khương Ly cũng chưa vội hỏi thêm.

Lạc Hiền Vương cùng Khương Ly công khai đối thoại, không hề e dè Sâm La, mà ông ta liên tục nhấn mạnh một chữ diệt, nỗ lực khiến Sâm La tức giận.

Sâm La đứng lơ lửng giữa hư không, vốn định tiếp tục xuất chiêu tiêu diệt Lạc Hiền Vương.

Nhưng nghe được lời cuồng ngôn của ông ta, hắn chợt nhếch miệng cười chế giễu.

Hắn biết Lạc Hiền Vương đang khích tướng mình, cũng biết Lạc Hiền Vương rõ ràng không thắng được, muốn sử dụng ám chiêu.

Nhưng hắn hoàn toàn không để ý, không quan tâm Lạc Hiền Vương chơi bất kỳ hoa chiêu gì.

Bởi vì hắn mạnh mẽ, bởi vì hắn tự phụ, bởi vì hắn là một trong Cổ Ma Thập Tổ, Sâm La Đại Đế, hắn sẽ không bại.

“Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội ra tay” Sâm La khoanh hai tay, từ trên cao nhìn xuống ngạo nghễ nói.

Sâm La chỉ là một tia ma niệm, Lạc Hiền Vương cũng chỉ là một đạo tàn niệm, hai người đều không ở trạng thái toàn thịnh.

Lấy bình thường thủ đoạn tranh đấu, Lạc Hiền Vương hoàn toàn không phải là đối thủ của Sâm La, vì vậy ông ta muốn mượn Khương Ly tâm thần làm sân nhà, muốn cùng Sâm La tiến hành đạo niệm chiến.

Đạo niệm chiến, thông thường có thể phân ra thắng bại trong chớp mắt, nhưng cái chớp mắt này, kỳ thực là cảm nhận của người bên ngoài.

Đối với người trong cuộc, một trận đạo niệm chiến thậm chí có khả năng kéo dài trăm ngàn năm, giống như giấc mộng hoàng lương, trăm năm mộng, kỳ thật chỉ là một giấc ngủ trưa ngắn ngủi mà thôi.

Nhưng đạo niệm chiến cùng mộng cảnh cũng có chỗ khác biệt.

Trình độ hung hiểm của phương thức chiến đấu này, thậm chí còn cao hơn chiến đấu chân thực, một cái sơ sẩy liền là đạo diệt thân vong.

Khương Ly mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng lại có thể suy đoán đôi chút, khẽ giương mắt hỏi.

“Lạc Vương muốn mượn linh hồn của ta?”

“Đúng vậy! Bổn Vương có một chuyện, dù chết rồi cũng không có cách nào tiêu tan, mà chỉ ngươi có thể làm được…Việc này, ngươi nhất định phải đáp ứng ta, mà ta sẽ trả giá tất cả để giúp ngươi” Lạc Hiền Vương nhàn nhạt nói.

“Được, ta đáp ứng” Khương Ly gật đầu.

“Rất tốt, nếu trận chiến này chúng ta thắng, Bổn Vương sẽ tự nói cho ngươi biết, còn nếu như thất bại…ngươi chết ta diệt, còn nói cái chi…”

Lạc Hiền Vương nói xong, bấm chỉ quyết, rồi toàn thân hóa thành tử khí lóe lên một cái rồi biến mất, chui vào trong linh hồn của Khương Ly.

Lạc Hiền Vương đem suốt đời đạo niệm, thiêu đốt thành linh hồn lực, hóa thành một đoàn tử khí gia trì lên linh hồn của hắn.

Bị tử khí gia trì, tinh thần lực của Khương Ly bỗng nhiên tăng vọt.

Niệm Như Thác Đổ tiểu thành, đại thành, viên mãn

Niệm Như Suối Chảy nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn

Niệm Như Tràng Giang nhập môn, tiểu thành

Oành! so về khí thế, cấp độ của Khương Ly lúc này hoàn toàn không kém Chân Đế cảnh.

Sâm La ánh mắt lộ dị sắc, nhưng chợt châm chọc cười gằn.

Vốn dĩ hắn nghĩ Lạc Hiền Vương là muốn mượn Khương Ly tâm thần thế giới, tiếp tục cùng mình đấu một trận.

Lại không nghĩ, Lạc Hiền Vương lại lựa chọn hiến tế đạo niệm ban tặng Khương Ly khủng bố tinh thần lực.

Đốt niệm diệt đạo, hóa thành tinh thuần tinh thần lực, ban tặng cho người khác, giúp đối phương bộc phát ra khủng bố thực lực trong thời gian ngắn.

Gã Lạc Thần hậu nhân này ngược lại quả quyết.

“Đây là bản vương đạo niệm chiến trường, xin mời Ma Đế rồi”