Đông Hoang Thần Vương

Chương 63: Ép cung



Sáng sớm.

Khu xây dựng dự án Vịnh Lam ở ngoài thôn họ Triệu đột nhiên bùng cháy.

Đám người bên trong nhà máy không bỏ chạy kịp đều bị ngọn lửa nuốt chửng.

Mấy chục xác chết bị thiêu đốt sạch sẽ, không phân biệt nổi ai với ai.

Triệu Vô Cực nghe được tin dữ.

Tuyệt vọng khóc rống lên.

Triệu Lộ Bình là con trai độc đinh của nhà họ Triệu, vừa có khả năng chiến đấu mạnh, lại vừa có đầu óc kinh doanh.

Vậy mà đứa con trai yêu quý này lại bị lửa thiêu chết, khiến ông ta không tài nào tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này.

“Không thể như vậy được!”

Gương mặt ông ta vặn vẹo dữ tợn, nước bọt bắn tung tóe.

Lưng Triệu Thiên Đạo còng xuống, vẻ mặt đau xót.

Lão ta thẫn thờ đứng trước cổng nhà máy đã bị thiêu rụi không còn một mảnh, không thể tin được hiện thực tàn khốc trước mắt mình.

Lão ta tập trung quan sát mọi dấu vết còn sót lại của xác nhà máy.

Ngọn lửa khủng khiếp ấy quá điên cuồng, không hề để lại bất kỳ một manh mối có giá trị này.

“Có khi nào chuyện này liên quan tới Trần Thiên Hạo không?”

Triệu Vô Cực nắm chặt tay lại, giận dữ gào lên.

“Lúc trước em ba bị chết cháy, bây giờ đến lượt Lộ Bình cũng vậy”.

Ông ta nổi điên lên, hai mắt đỏ ngầu.

“Nhà họ Triệu ta quyết sống mái với nó!”

Triệu Thiên Đạo sa sầm mặt, buồn bã định quay lưng rời đi.

Bỗng nhiên, lão ta chợt nghĩ tới gì đó.

Lại quay ra nhìn chằm chằm nhà máy bị đốt cháy đến biến dạng và mảnh vụn máy móc còn sót lại.

Lão ta xông lên sờ soạng máy móc kiểm tra một lượt.

Tình hình bình xăng rất bình thường, không hề có dấu hiệu bị nổ vỡ lởm chởm không đều.

Hơn nữa ở giữa đó còn có một chiếc lỗ tròn.

Thấy thế.

Lửa giận trong lòng lão ta bốc lên ngùn ngụt.

“Chắc chắn ngọn lửa này không hề đơn giản như vậy!”

“Trần Thiên Hạo không thể thoát khỏi quan hệ được”.

“Vô Cực, con mau đi báo với nhà họ Bạch. Chắc hẳn nhà họ Trần đã phát hiện ra điều gì đó”.

“Bọn chúng đã tìm tới cửa rồi!”

Trong lòng Triệu Thiên Đạo chợt xuất hiện một cảm giác bất an mãnh liệt.

Tại đại viện nhà họ Trần.

Thanh Long đứng ở phía sau, tay cầm một bức thư.

“Vương, chúng thuộc hạ đã đuổi theo suốt hai ngày, cuối cùng chặn được tài xế nhà họ Bạch ở nhà ga Đế Đô”.

“Đây là thư tìm được trên người hắn!”

Trần Thiên Hạo mở thư đọc qua một lượt.

Ánh mắt anh đột nhiên nheo lại.

Quả nhiên chuyện này có liên quan đến bọn chúng.

Anh đi thẳng vào tầng hầm dưới đại viện.

Bên trong phòng điều trị.

Trên đầu Chu Tước quấn đầy băng vải.

Hai mắt sưng vù, lộ ra một đường kẻ đen tuyền.

May mà còn giữ lại được khả năng nhìn.

“Vương!”

Cô ấy bò từ trên giường xuống đất, quỳ trước mặt anh.

Cảnh tượng quen thuộc lại xuất hiện ở trước mắt, khiến anh không khỏi thở dài một tiếng.

Toàn thân Chu Tước run bần bật.

“Thuộc hạ vô dụng, đã nói sẽ không để bị thương!”

Tiền Cẩm Lâm đã kể hết đầu đuôi câu chuyện với anh. Khi Chu Tước đi điều tra vốn không hề xảy ra vấn đề gì, hơn nữa Triệu Lộ Bình cũng không phải là đối thủ của cô ấy.

Là do trước khi cô ấy định rời đi, Tiền Cẩm Lâm lại bất ngờ xuất hiện.

Đồng thời còn bị Triệu Lộ Bình bắt được.

Chính vì cứu cô ta, Chu Tước mới trúng kế của kẻ thù và bị bắt.

“Tôi đã biết hết mọi chuyện, không trách cô”.

Trần Thiên Hạo cao giọng nói.

Chu Tước không hề giải thích, cũng không kêu khổ một chút nào.

Thấy vậy, anh vô cùng đau lòng.

Thế nhưng đây chính là chí khí bất khuất của binh lính Đông Hoang bọn họ.

Cho dù thành công hay thất bại, đều sẽ không đổ lỗi cho bất kỳ điều gì.

“Đứng dậy đi”.

Anh bình thản nói.

Thanh Long chạy tới đỡ Chu Tước ngồi lên giường.

Anh lại đi qua một cánh cửa khác dẫn đến phòng thẩm vấn u ám.

Bên trong căn phòng ẩm ướt tối đen như mực ấy.

Triệu Lộ Bình bị đánh gãy tay chân và nhét vào một cái lồng sắt cực đại.

Chỉ được thò cái đầu ra ngoài.

Trên đỉnh đầu hắn ta có một giá đỡ cưỡng chế nâng đầu hắn ta dậy.

Hai con mắt trống rỗng bị mấy chục cây đinh sắt găm vào.

Cách đó chừng một nắm tay có hơn nghìn bóng đèn điện tử.

Lúc này tinh thần của hắn ta đã sụp đổ hoàn toàn.

Da thịt ở hai bên mí mắt đã bị nhiệt độ cực cao từ ngọn đèn phả tới nướng cháy khét. Hốc mắt đỏ ngầu bị lật ra.

Cũng bị nướng cháy đến mức kết vảy màu đỏ sậm.

Cả mặt hắn ta đều ở trong tình trạng tróc thịt trầy da.

“Có moi được tin tức gì từ hắn không?”

Trần Thiên Hạo cất tiếng hỏi.

Thanh Long lắc đầu đáp.

“Thằng ranh này cứng miệng phết, cắn chặt răng không khai ra nửa lời”.

“Cứ dùng thủ đoạn thẩm vấn tù binh của chúng ta, không sợ hắn không khai ra”.

Anh lạnh lùng ra lệnh.

Giọng nói tàn nhẫn không có chút cảm xúc nào.

Triệu Lộ Bình nửa mê nửa tỉnh nghe thấy thế, đầu khẽ giật giật.

Gian nan mấp máy môi lẩm bẩm.

“Trần Thiên Hạo, nhà họ Triệu chúng tao sẽ không tha cho mày đâu”.

Thanh Long tiến lên đấm thật mạnh vào mồm hắn ta.

Ngay sau đó, mấy cái răng rơi lủng lẳng dưới đất.

Hắn ta phun ra máu tươi hòa lẫn với răng.

Máu chảy ròng ròng.

“Chúng mày đừng hòng moi được tin tức gì từ mồm tao”.

“Vậy hả?”

Trần Thiên Hạo hờ hững chất vấn.

Anh phất tay ra lệnh cho Thanh Long.

“Lấy mũi khoan sắt ra đây!”

Cả người Triệu Lộ Bình bỗng run lẩy bẩy.

Vẻ mặt khiếp đảm, lắp bắp hỏi.

“Mày, mày định làm gì?”

“Tao muốn xem thử mày cứng đầu đến mức nào!”

Thanh Long lấy mũi khoan sắt ra. Trần Thiên Hạo bước tới trước mặt Triệu Lộ Bình.

Dùng giá đỡ chống môi hắn ta lên, chọc mũi khoan sắt kia vào thẳng mồm hắn.

Nhắm vào một chiếc răng.

Bàn tay hơi dùng sức!

“Cạch!”

Một chiếc răng bị nhổ ra.

Máu tươi chảy xuống tòng tòng.

Triệu Lộ Bình đau đớn cắn chặt răng hòng kẹp mũi khoan lại, ú ớ muốn kêu gào lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Cạch!’

Lại có thêm một chiếc răng bị nhổ ra!

“Cạch!”

“Cạch!”

Cơn đau nhức ập tới khiến trán hắn ta đổ đầy mồ hôi lạnh, gương mặt bị đốt tróc da bắt đầu vặn vẹo điên cuồng tới mức biến dạng.

Dưới nhiệt độ cực cao, da thịt khô quắt lại đóng vảy như một lớp da rắn bị phơi khô, không còn độ mềm dẻo.

Cùng với sự vặn vẹo nhăn nhó vì đau.

Cả khuôn mặt bắt đầu nứt ra từng chút một.

Vết nứt hở khiến máu lại túa ra, nhưng nhanh chóng bị ngọn đèn nóng rực hong khô.

Những vết máu đỏ sậm đông đặc dính bê bết trên gương mặt của Triệu Lộ Bình.

Có bao nhiêu chiếc răng.

Đều bị nhổ ra hết.

Khiến hắn ta đau đớn gần như ngất xỉu.

Thanh Long rút ra một cây châm đâm thẳng vào huyệt vị trên đỉnh đầu hắn ta.

Kích thích hắn ta giữ tỉnh táo, không thể chìm vào hôn mê!

“Ranh con này cứng miệng thật đấy!”

Trần Thiên Hạo nhếch môi cười lạnh.

Anh lùi lại một bước, đốt một điếu thuốc.

Thanh Long lôi ra một cái hộp nhỏ màu đen từ túi trước ngực.

Bên trong là mấy chục con kiến màu đỏ tươi.

Đầu kiến phình to, răng nanh sắc bén lộ ra, lóe lên tia sáng khủng bố.

“Tao không biết mày đã từng nghe tới Kiến Ăn Xương bao giờ chưa?”

“Kiến Ăn Xương?”

Trái tim của Triệu Lộ Bình đập thật mạnh vì khiếp sợ.

Hắn ta chưa từng được nhìn thấy con vật đó bao giờ, nhưng đúng là có từng nghe nói tới.

Chính Triệu Thiên Đạo là người nói cho hắn ta biết.

Đó là một cách tra tấn ép cung.

Kiến Ăn Xương là một loại kiến ăn thịt vô cùng hiếm thấy. Chúng có một hàm răng cực kỳ sắc bén, có thể cắn rách da chui vào trong người một cách dễ dàng.

Giống như chuột ăn gỗ, không ngừng gặm nhấm da thịt người.

Bởi vì nó có hình thể siêu nhỏ, sức ăn thấp.

Nên khi chui vào trong người sẽ đem lại cảm giác đau buốt đến tận xương tủy.

Hơn nữa loài kiến này có tốc độ sinh sôi nảy nở rất nhanh.

Chỉ cần len lỏi vào trong cơ thể người, ăn no xong sẽ bắt đầu sinh sôi chỉ trong vòng mười mấy tiếng.

Một ngày sau, bên trong cơ thể sẽ tràn đầy loại kiến này.

Sự tra tấn khi bị loại côn trùng gặm nhấm xương cốt nội tạng kia còn đau đớn gấp trăm lần so với nỗi đau ngoài thể xác.