Đơn Xin Ly Hôn

Chương 83: Thí Nghiệm Trên Con Người



“Chúng tôi muốn đến tinh cầu số 6” Trình Húc nói ra suy nghĩ của chính mình, lại nói: “Nhưng trước đó, có cách nào giải cứu những người khác trên tàu sao?”

“Đó là việc của quân đội các người.” “Khảm Hợp Thể” từ trong góc nào đó lấy ra một bộ quần áo và mặc vào. “Anh có thể thấy, tàu con thoi loại nhỏ của tôi chỉ có thể nhét được tối đa ba người, tôi hiện tại cũng không có chỗ để ngồi.”

Trình Cẩn vội vàng nói: “Cậu, cậu có thể ngồi lên đùi của tôi.”

Đối phương ngược lại không khách khí ngồi lên đùi cậu sau đầu ngẩng đầu cười nói: "Tôi tên là Tháp Tháp”

Trình Cẩn cười và nói, “Tháp Tháp, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi”

Trình Tranh và Trình Húc cũng cảm ơn cậu ta, Trình Tranh lại hỏi: “Cậu tại sao cũng ở trên đoàn tàu này? Vẫn luôn ở phía trên sao? Thông đạo chúng tôi vừa bò qua là cái gì? Cái chúng tôi đang ngồi là cái gì?”

Chẳng trách ông hỏi nhiều, thật sự một chuyện quá huyền diệu, giống như một giấc mơ. Tháp Tháp từ trên bức tường mềm mại đẩy ra một mặt phẳng điều khiển vật lý, nói: “Là giữa đường lên tàu, thông đạo các người vừa bò ra, thật ra là một lối thoát hiểm, nhưng có vẻ như nhiều người không biết, hiện tại ngồi ở đây là một chiếc tàu con thoi do cộng sự của tôi phát minh. Nó có thể chịu được áp lực của không gian gấp và có thể di chuyển trong không gian gấp. "

Trình Húc nói: “Ý của cậu là, chúng ta vẫn còn ở trong không gian gấp?"

“Không sai”

Trình Cẩn rất nhanh bị nói đến chóng mặt, nhịn không được nói: “Tôi không hiểu…rốt cuộc có bao nhiêu tuyến đường trong không gian gấp? Loại kỹ thuật này không phải rất khó sao? Tôi nhớ rằng có lẽ không có nhiều mới đúng.”

Trình Húc nói: “Chỉ có 4 tuyến đường, và tất cả đều bắt đầu từ tinh cầu Đế chế, phía đông đến tinh cầu Mậu dịch, phía tây đến tinh cầu số 9, phía nam đến tinh cầu số 45, phía bắc đến tinh cầu số 20. Mà còn tuyến đường chúng ta nên đi ngày hôm này đáng lẽ là hướng đông.” Anh ước tính rằng sau khi xuống tàu tinh cầu Mậu dịch, sẽ đi vòng về phía nam để đến tinh cầu số 6”

“Có vẻ là như vậy, nhưng trên thực tế, từ những gì tôi đã khám phá, có ba tuyến đường không gian gấp ẩn.” Tháp Tháp nói, “Một trong số đó là nơi mà các người vừa này sắp đi, đích đến là__không biết có hay không tên chính thức, nhưng tôi gọi nó là tinh cầu thí nghiệm.”

Trình Cẩn nghe đến cái tên này liền cảm thấy khiếp sợ, sắc mặt có chút tái nhợt “Chỗ đó chính là nơi Indira đã làm thí nghiệm trên người đúng không?"

“Không sai, còn có một con đường nữa mà chúng ta hiện tại đang vào, nơi chúng ta sẽ đến là tinh cầu Địa ngục, tin đồn rằng ở nơi đó tất cả đều phạm tội.” Tháp Tháp nhìn bọn họ, “Nhưng các người muốn đến nơi khác, chỉ có thể từ nơi đó chuyển đường. Tuy nhiên tôi đã kiểm tra, khoảng cách đến tinh cầu số 6 là quá xa, tình huống tàu hiện tại rất khó thông hành, nói không chừng phải mất một tháng mới đến nơi.”

Trình Cẩn sửng sốt, “Xa như vậy sao…”

Tháp Tháp ngược lại không để ý, “Dứt khoát đổi một địa điểm khác du lịch đi. Đúng rồi, các người du lịch? Hay là muốn định cư?”

Trình Húc nói: “Định cư, hơn nữa nhất định phải là nơi có thiết bị y tế tiên tiến hơn một chút, nếu như có thể, tôi hy vọng quan hệ giữa còn người cũng có thể đơn giản hơn một chút.”

Tháp Tháp hiển nhiên đối với loại địa điểm này không quen thuộc, Trình Cẩn đối với thế giới của các tinh cầu bên ngoài nhất loạt đều không biết, đang lúc hoảng, Trình Tranh đột nhiên nói: “Đi tinh cầu số 29 đi.”

Anh em Trình gia ngạc nhiên, đồng thanh nói: “Tinh cầu số 29?”



Trình Tranh nói: “Ừm, chỗ đó rất gần với tinh cầu Địa ngục, người cũng ít, chúng ta có lẽ có thể đến nhận nhà trực tiếp. Nơi ở tương đối đơn giản, liên lạc và giao thông không thuận tiện nên chúng ta không lo bị người khác…quấy rầy” Ông vốn dĩ muốn nói “Không lo lắng bị người khác tìm thấy,” nhưng khi nhìn thấy đứa con trai nhỏ bên cạnh, ông đột ngột thay đổi từ.

Trình Cẩn còn cho rằng cha anh đang suy nghĩ cho mình, trái tim liền ấm áp. Nhưng Trình Tranh cau mày, "Nhưng điều kiện y tế ở đó chắc chắn không tốt, đúng không?"

Trình Tranh nói: “Cha đã phẫu thuật hai lần rồi, bình thường chỉ cần dùng thuốc. Hơn nữa bác sĩ nói, bệnh tim chủ yếu là phải duy trì tâm trạng tốt, sống ở đó, cha nhất định sẽ có tâm trạng tốt."

Trình Húc có chút khó hiểu, "Tại sao?"

Trình Tranh hiếm khi nở một nụ cười nhẹ, nói: “Đó là quê hương của mẹ hai con."

Nơi đến đã được quyết định, Trình Cẩn vẫn còn tò mò về chuyện của Tháp Tháp, cậu nhìn xuống đứa trẻ đang ngồi trong lòng mình, chống lại ý nghĩ muốn bóp bóp cái má bánh bao kia, nói: “Tháp Tháp, cậu và Indira rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu, cậu bắt đầu từ khi nào hoàn thành quá trình dung hợp gen?”

Bị hỏi đến vấn đề này, Tháp Tháp cũng không hề tỏ ra khó chịu mà còn nói: "Cậu có biết tuyến đường không gian gấp được sử dụng từ khi nào không?"

Trình Cẩn nhanh chóng nói, "Tôi biết! Đó là 120 năm trước!" Cậu có chút vui mừng vì rốt cuộc mình không không giống một tên ngốc, nhưng vừa nghĩ đến chính Lục Đào đã nói cho mình, lại cảm thấy đau buồn.

“Đúng, 120 năm trước, nhưng cậu có biết 110 năm trước đã từng có một vụ tai nạn không?"

Trình Cẩn vội vàng gật đầu, “Chuyện này tôi cũng biết, ông X.., Lục Đào nói, vụ tai nạn khiến tất cả những người trên tàu đều biến mất, không để lại gì cả.” Cậu đối với sự việc này dù sao cũng rất ấn tượng.

Tháp Tháp nhìn cậu một cách nghiêm túc và nói: "Tôi là một trong những hành khách còn sót lại trên chuyến tàu đó."

Trình Cẩn sững sờ, nhìn đứa trẻ bảy tám tuổi trước mặt, cậu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cánh tay nổi da gà. Ngược lại cha và anh trai tựa hồ cũng đoán được một chút, tuy rằng vẫn kinh ngạc nhưng không có trấn kinh.

Ngẩn ngơ một hồi, Trình Cẩn mới lắp bắp nói: “Làm, làm sao có thể…đó là chuyện của 110 năm trước rồi, cậu cậu mới có mấy tuổi đi?”

“Đồ ngốc, không phải tôi nói với cậu là tôi không thể lớn sao?” Tháp Tháp dùng tay đỡ trán, “Tôi thực tế đã 117 tuổi rồi!"

Trình Cẩn vẫn không thể tin được, Trình Húc nói: "Tôi cũng đã đọc bản báo cáo về vụ tai nạn. Quả thật, tất cả các nạn nhân đều là học sinh tiểu học bảy hoặc tám tuổi, tổng cộng có 2.000 người. "

“Hai nghìn?” Trình Cẩn hơi nghi ngờ, “Nhưng tàu căn bản không có nhiều ghế như vậy, đúng không? Bây giờ một toa tàu chỉ có thể chứa năm trăm người?”

"Đó là sau vụ tai nạn, tàu mới được chế tạo lại, vì an toàn, đã giới hạn tối đa số lượng hành khách, thậm chí tốc độ còn được giảm xuống." Trình Húc giải thích cho cậu

Trình Cẩn nói: "Hai nghìn hành khách đều là học sinh tiểu học? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?"

Tháp Tháp nói: “Có lẽ là lựa chọn đặc biệt đi? Tôi nhớ rằng chúng tôi được nhà trường tổ chức để đi thăm quan tinh cầu Đế chế.” Cậu ta là đứa trẻ của tinh cầu ngoài, khi đó tinh cầu Đế chế đối với bọn họ mà nói không khác gì một thánh địa, được đến đó du lịch tuyệt đối là một chuyện khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ. “Không chỉ trường học chúng tôi mà rất nhiều trường cũng đã tổ chức sự kiện này, và trước khi lựa chọn, chúng tôi cũng đã trải qua một cuộc sàng lọc nghiêm ngặt. "

Theo cách nói lúc đó là để không mang bất cứ bệnh tật gì về về ngôi nhà mơ ước của nhân loại, trẻ em mắc bệnh gì cũng không được tham gia, chúng tôi còn tiến hành tuyển chọn thể lực, kiểm tra chỉ số IQ, và quan trọng nhất là xét nghiệm gen.”



Không có ai nghi ngờ động cơ này, cả người lớn và trẻ em đều mong chờ sự kiện đặc biệt này, nhưng đứa trẻ được chịn quả thực đã rất vui mừng vì nó đã trúng giải độc đắc. Tháp Tháp đến bây giờ vẫn nhớ như in những giọt nước mắt của cha mẹ cậu dành được một suất, hơn nữa cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng như thế nào để xuất môn.

“Sau đó, chúng tôi nhận ra rằng những cuộc kiểm tra đó chỉ là để chọn ra những người phù hợp hơn cho việc thí nghiệm trên người.” Tháp Tháp nói đến đây trên nét mặt cậu ta không có bất cứ sự phẫn nộ nào, khẩu khí cũng rất bình thường, “Vào cái ngày xuất phát, chúng tôi phấn khích lên tàu, những người quen biết hay không quen biết cùng nhau nói chuyện, cũng nhau chia sẻ đồ ăn vặt, thậm chí còn cùng nhau hát.

"Nó khác với những gì chúng tôi được cha mẹ nói trước đó. Chúng tôi qua 10 phút cũng không lái ra khỏi không gian gấp, 20 phút cũng không, 30 phút cũng không…” Tháp Tháp nói đến đây, cố chấp mang tất cả thời gian nói ra, mãi đến khi nói đên "một trăm phút", mới nói: “Sau đó chúng tôi đến tinh cầu thí nghiệm, nhìn thấy một nhóm người lớn mặc áo khoác trắng,có có một số binh lính cầm súng đầy hung dữ."

Nghe đến đây, Trình Cẩn đã biết số phận tiếp theo của họ sẽ như thế nào, không khỏi cảm thấy buồn, “Cái người đầu não…chính là Indira?”

“Là cha của ông ta, Lão Indira” Tháp Tháp lè lưỡi với cậu, “Cậu có phải ngốc không? Bây giờ Indira so với tôi còn nhỏ tuổi hơn?”

Bị cậu ta trêu chọc như vậy, nhưng Trình Cẩn cười không nổi, giọng điệu đầy đau buồn: “Các cậu sau đó…đã trải qua những gì?”

“Tiêm.” Giọng điệu của Tháp Tháp rất thoải mái, “Không ngừng tiêm, có lúc một ngày tiêm mấy lần, có lúc mấy tháng mới tiêm một lần. Chúng tôi bị chia thành nhóm 10 người, ăn ngủ với mười người, rất hiếm khi gặp những người khác. Sau một tháng, chúng tôi liền trở thành chín người. "

Trình Cẩn cảm thấy trong lòng ớn lạnh, "Người kia ... đã chết?"

“Nếu không thì?” Tháp Tháp có vẻ đang giễu cợt cậu, nhưng trong mắt cậu ta không có ý cười: “Một năm sau chỉ có tám, hai năm sau chỉ có năm, và ba năm sau chỉ có một mình tôi. "

Trình Cẩn trái tim run lên, không nhịn được muốn ôm lấy cậu ta, Tháp Tháp cũng không từ chối, nói: “Sau này tôi lại bị phân đến nhóm khác, nhưng số lượng người vẫn không ngừng giảm đi, mà tôi cũng phát hiện mình không thể lớn nữa. Sau đó, những người bạn nhỏ mà tôi có thể nhìn thấy đều rất kỳ lạ, có những thứ mà cơ thể chúng tôi không lên phát triển, có những người làn da bị đổi màu, có những người bắt đầu làm hại người khác…sau đó tôi cũng thay đổi rồi, đầu tiên là màu da thay đổi, từ từ mông dường như nứt ra, cuối cùng một cái đuôi mọc lên. Tôi cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng bác sĩ tiêm cho tôi nói, tôi thành công rồi, tôi đã trở thành “Khảm Hợp Thể, là Khảm Hợp Thể” lai giữa người và tắc kè hoa.

Trình Cẩn nghiến răng, lời tức giận còn chưa kịp nói ra lời tức giận, Trình Tranh liền nhịn không được nói: “Đây cũng quá đáng kinh rồi.”

Tháp Tháp nói: "Dù sao tất cả chúng tôi đều trở thành những thứ kỳ lạ. Chúng tôi phải chịu sự theo dõi và giam giữ của họ. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra rằng tôi có thể hoàn toàn hòa nhập với môi trường, sau đó tôi bắt đầu muốn trốn thoát." Cậu ta nói đến đây, biểu cảm mới có chút đau buồn. “Tôi nhớ cha, mẹ rồi.”

Tuy nhiên sau khi cùng một số người lên tàu chạy trốn, mới phát hiện thế giới bên ngoài sớm đã biến thành dáng vẻ mà cậu ta không thể nhận ra. Cậu ta không tìm được cha mẹ, nhưng đâu đâu cũng thấy ảnh của kẻ đã hại bọn họ. Cái người luôn mang cái vẻ mặt tươi cười, tốt bụng kia, còn được nhiều người tôn sùng, điều này khiến cậu ta phẫn nộ.

Tinh cầu thí nghiệm không phải là một thế giới bình thường. Là một "đối tượng thí nghiệm", tuổi cũng lớn rồi, nhưng cơ thể lại không biến đối, mà trí óc vẫn chưa trưởng thành đến mức của một người lớn bình thường. Nhưng cậu ta vẫn còn những người bạn nhỏ có suy nghĩ muốn trốn thoát.

“Suy cho cùng, chỉ bằng cách phơi bày tất cả những điều này, mới có thể giải cứu toàn bộ chúng tôi. Mà bọn họ không có năng lực của tôi, không thể thoát khỏi đó, vì vậy họ chỉ có thể dựa vào tôi." Tháp Tháp vỗ vỗ chiếc máy đang chứa bọn họ, “Bạn nhỏ của tôi rất đáng tin, bí mật chế tạo chiếc tàu con thoi này, tôi liền chạy ra ngoài, sau đó lén chui vào tàu và ám sát Indira lần đầu tiên".

Trình Cẩn có chút tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc là không có thành công. Người xấu như ông ta lên chết đi!”

Tháp Tháp "ha ha" cười nói: “Là cố ý không thành công. Bọn họ không biết khả năng của tôi, tôi lúc đó muốn giết hắn, quả thật rất dễ dàng.” Cậu ta lại nói: “Nhưng chỉ cần bị thương rất nặng, thì mới phải nhập viên quân y đúng không?”

Trình Cẩn khó hiểu, nhưng Trình Húc đã hiểu ra, nói: “Cậu biết đại thần nội vụ và tổng cục quân đội cấp cao có mâu thuẫn, vì vậy mới để ông ta nhập viện rồi mới tiếp tục ám sát lần hai đúng không?” Anh mặc dù không biết Tháp Tháp là hung thủ ám sát Indira, nhưng qua cuộc đối thoại vừa rồi đã phân tích ra.

“Đúng vậy, sau đó cố ý để lại manh mối.” Tháp Tháp cười lộ ra hàm răng trắng, “Manh mối của “Khảm Hợp Thể” cũng được tôi sớm tung ra từ lâu.” Cậu lại nhìn Trình Cẩn, “Tôi cũng cố ý tìm cậu làm con tin, mặc dù có chút không đúng, nhưng tôi bây giờ cứu cậu, cũng tính là bồi thường đi. Hiện tại chỉ cần đợi người quân đội đến tinh cầu thí nghiệm, những người bạn nhỏ của tôi được cứu rồi.” Cậu ta dừng lại một lúc, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, “Nếu như mọi việc có thể suôn sẻ.”