Đơn Xin Ly Hôn

Chương 82: Được Cứu Rồi



Trong khoang tàu loạn thành một vòng, tiếng gầm rú của đàn ông, tiếng la hét khóc lóc của phụ nữ, rất nhanh lại một tiếng súng vang lên, mọi thứ đều dừng lại.

Nhìn thấy án mạng gần trong gang tấc, Trình Cẩn sợ đến mức run rẩy, dường như trốn trong vòng tay của cha mình run sợ, lại nắm chặt tay của anh trai, mới có thể ổn hơn một chút.

Sau khi hoàn toàn yên lặng, giọng nam trong đài phát thanh vang lên, mang theo nụ cười máu lạnh, “Vì vậy hiện tại mọi người đều đã ngoan ngoãn nghe lời chưa? Bây giờ nghe theo mệnh lệnh của tôi, mọi người ngồi về chỗ, yên lặng trong hai tiếng, được không?”

Không ai dám nói “Không được”, thậm chí không ai phát ra tiếng, ngay cả khóc lóc sợ hãi cũng đều ẩn nhẫn. Nhưng người tụ lại thành một vòng hay bị ép thành một vòng, cứng ngắc từ từ trở lại chỗ ngồi ban đầu của mình. Mà người không may phải ngồi cạnh xác Philip không còn cách nào khác không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt vẫn đang mở to kia.

Sau khi bọn họ ngồi yên chưa đầy 3 phút, toa xe khác lại có tiếng súng, nơi vốn dĩ có chút ồn ào cũng lập tức trở nên yên tĩnh.

Mỗi khi tiếng súng vang lên, tim của Trình Cẩn đập "thình thịch", đợi sau khi hoàn toàn bình tĩnh, cậu mới thở nhẹ ra một hơi. Nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, cậu cũng biết những phát súng vừa rồi, nhất định lại có mấy người bị mất mạng.

Nhóm người này rốt cuộc muốn làm gì!

Indira đã đào thoát và bắt rất nhiều người làm con tin, lẽ nào hắn ta cho rằng bản thân có thể trốn thoát khỏi thiên hà này không?

Trình Cẩn căn bản không hiểu gì cả, cậu chỉ biết hiện tại bọn họ rất nguy hiểm, sau khi đến đích, điều chờ đợi bọn họ chắc chắn không phải là bình yên, mà là kết cục tồi tệ.

Đoàn tàu nhanh chóng di chuyển về phía trước, lúc sắp đến gần không gian gấp, Trình Cẩn chú ý đến bên ngoài của sổ có phi cơ tiếp cận, mà trên những chiếc phi cơ này, còn có quân hiệu.

Rõ ràng không chỉ một mình câu phát hiện ra điều đó, hầu hết những người trên tàu đều chú ý đến nhiều người trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thậm chí có người còn nói nhỏ: "Người của quân đội đến cứu chúng ta."

“Cứu như thế nào? Có thể khiến cho tàu dừng lại không?”

"Trừ khi một quả bom được thả xuống? Nếu không, làm sao có thể dừng đoàn tàu được."

Xung quang vang lên nhưng tiếng thảo luận nho nhỏ, Trình Cẩn nhìn những chiếc phi cơ đó liền cau mày, trái tim lại một lần nữa bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn.

Trên phi cơ có kí hiệu quân đội, mà cậu có thể nhìn thấy kí hiệu trên mấy chiếc phi cơ đó đặc biệt quen thuộc, đó là kí hiệu quân đội của chồng.

Người đến cứu bọn họ là Lục Đào sao?

Trình Cẩn cắn cắn răng, khi nghe thấy tiếng súng dồn dập, trái tim gần như chạm vào cổ họng, không kìm được mà nói: “Không cần…không cần đến…” So với tàu, phi cơ nhỏ bé linh hoạt quả thật không thể chịu được một cú đánh. Trình Cẩn không thể phân biệt rõ Lục Đào đang ngồi trên chiếc phi cơ nào, trong lòng cậu chỉ biết, nếu như Lục Đào xảy ra chuyện gì, cậu nhất định sẽ chịu không nổi.

Người cha ngồi bên cạnh như nhìn thấu tâm tư của cậu, nói: “Cậu ta là thượng tướng, tất nhiên là chỉ huy ở hậu phương, không thể đích thân ra tiền tuyến được. Đừng lo lắng."

"Không ..." Cổ họng Trình Cẩn có chút nghẹn ngào. “Cha không hiểu anh ấy, anh ấy nhất định sẽ…” Nhưng Lục Đào nghĩ đến Lục Đào hiện tại có lẽ đang chuẩn bị cho phẫu thuật xoá bỏ nhân cách, liền bình tĩnh hơn một chút, nói: “Không sai, không nhất định là anh ấy đến…”

Nhưng trái tim Trình Cẩn vẫn đang treo leo, trong ba phút giao hoả ngắn ngủi, mỗi lần nhìn thấy phi cơ tránh được hoả lực, trong lòng cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hoả lực trên tàu rất dày đặc, máy bay cũng kẹp rất chặt, tìm mọi cách để chọc thủng một bộ phận nào đó hoặc một mảnh kính nào đó trên tàu, nhưng những viên đạn đặc chủng bắn ra đều bị chặn lại, lúc đang muốn dán đến, ánh sáng trong tàu lập tức mờ đi.



Chút hy vọng trong tim Trình Cẩn bị xuyên thủng.

Đây là lần thứ hai cậu đi tàu, đương nhiên biết rằng họ đã vào không gian gấp.

Trong toa tàu không ít nhưng hành khách đã từng đi và cũng biết bọn họ đang tiến vào không gian gấp, sự hy vọng trên khuôn mặt đều bọ dập tắt, từng người từng người lộ ra biểu cảm thất vọng.

“Chào mừng mọi người đã lên chuyến tàu của chúng tôi. Hành trình còn một giờ 30 phút nữa. Mọi người trong thời gian này xin hãy an phận thủ thường, không cần động loạn, cũng không cần cố đập cửa kính, nếu không tất cả chúng ta sẽ biến mất trong những vết nứt của không gian. Nhưng trước đó, đạn của chúng tôi nên bắn qua đầu bạn trước. " Giọng phát thanh đã đổi, âm giọng âm dương quái khí, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Để tiết kiệm năng lượng, chúng tôi sẽ chỉ bật đèn khẩn cấp. Xin hãy nghỉ ngơi thật tốt."

Ánh sáng lại yếu đi, chỉ có đèn khẩn cấp vẫn sáng, gần như không thấy bóng dáng của người bên cạnh. Sau khi chương trình phát sóng dừng lại một lúc lâu, Trình Cẩn không nhịn được nói nhỏ: "Một tiếng rưỡi nữa…không biết muốn đem chúng ta đi đâu, lần trước rõ ràng chỉ có 15 phút…”

Trình Húc thì thào: “Có lẽ là ở một nơi rất xa. Tương truyền thiên hà này thực sự có một tinh cầu đã được khám phá nhưng chưa có người dân đến định cư, nói không chừng đoàn tàu này đang hướng đến đó. "

“Ah?” Trình Cẩn không khỏi cảm thấy sợ hãi, “Lẽ nào là cái nơi kinh khủng như vậy ah….”

Trình Húc vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh, nói: “Bảo bối, đừng sợ, em ngủ một lúc đi, chúng ta đều ngoan ngoan nghe lời, sẽ không sao cả."

Trình Cẩn “ừm” một tiếng, cố gắng nuốt hết nỗi sợ hãi vào trong bụng, nhắm mắt lại cố ép mình chìm vào giấc ngủ, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể ngủ được, tâm trí ngược lại bị chiếm đóng bởi những suy nghĩ khủng khiếp. Không biết đã qua bao lâu, lúc tim cậu đang đập loạn, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai: “Wow, thật là trùng hợp nha.”

Trình Cẩn trở nên cứng đờ, ánh mắt đầy sợ hãi, gáy ớn lạnh. Lúc cậu đang cứng đờ tại chỗ, giọng nói lại vang lên, “Không nhớ tôi sao? Tôi là “Khảm Hợp Thể” ah.”

Giọng nói trẻ con trong trẻo đáng yêu khiến cho sự sợ hãi của Trình Cẩn từ từ tan biến, cậu không khỏi quay trái quay phải tìm kiếm, đồng thời hỏi nhỏ: “Tôi nhớ, cậu đang ở đâu?”

Cha và anh nhìn thấy cậu động đậy, nghi hoặc nhìn qua. Trình Cẩn lắc lắc đầu, ra hiệu cho họ đừng nói. “Khảm Hợp Thể” nói: “Đang ở phía sau cậu, cậu sao cũng ở đây?”

Trình Cẩn, “Tôi, tôi là con tin…”

"Không phải đối tượng thí nghiệm?"

Trình Cẩn sững sờ: “Đối tượng thí nghiệm cái gì?”

Đối phương nói: “Một trăm năm trước, tôi chính là giống như cách của cậu mà đến.”

Trình Cẩn nghe xong những lời này, thân thể lập tức lạnh đi, "Một trăm năm trước?"

Nhưng “Khảm Hợp Thể” không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu muốn rời đi không?”

Trình Cẩn nghe những lời này, trong lòng vốn dĩ đã tuyệt vọng lại dâng trào hy vọng, cậu vội vàng muốn gật đầu, nhưng lại sợ hành động của mình quá chướng mắt nên vội dừng lại, “Đương nhiên, cậu, cậu có cách giúp tôi sao?” Cậu rất nhanh nhỏ giọng nói: “Giúp chúng tôi? Tôi, còn có cha tôi, anh tôi, ba người chúng tôi cùng đi.”



“Khảm Hợp Thể” nói: “Có thể”

Trình Cẩn vui mừng khôn xiết, cố gắng áp chế chính mình, cậu nói: “Chúng tôi nên làm thế nào?”

“Đi theo tôi.”

Trình Cẩn lại do dự khi nghe những lời này, "Nhưng chúng tôi không thể di chuyển bây giờ, nếu động liền bị phát hiện, bọn họ, bọn họ có súng…” Cậu nghĩ đến cái chết của Philip, nghĩ đến vết máu của anh ấy vẫn còn vương trên lối đi liền cảm thấy sợ hãi.

Đối phương nhẹ giọng nói: “Cái thứ trên cổ tay cậu__chính là máy liên lạc, hãy cởi nó ra và đặt lên ghế."

Trình Cẩn không biết nguyên do, nhưng lập tức nghe lời, còn thấp giọng nói với cha và anh trai. Ngược lại Trình Húc lập tức hiểu ra, “Bọn chúng có thể giám sát động tĩnh của chúng ta, không phải bằng mắt thường, chỉ có đầu tàu và đuôi tàu mới có thiết bị giám sát, cho nên bọn họ dựa vào máy liên lạc trên cổ tay của chúng ta."

Máy liên lạc ở trong không gian gấp sẽ chặn tín hiệu với bên ngoài, mà hôm nay lúc mới đầu vào ga, tín hiệu thực sự bị chắn với thể giới bên ngoài, nhưng tín hiệu trong khoang xe vẫn có thể kết nối.

Ba người chậm rãi cẩn thận tháo máy liên lạc đặt lên ghế ngồi, sau khi làm xong, cabin đột nhiên tối sầm lại, ngay cả đèn khẩn cấp cũng tắt.

Bóng tối gây nên một chút náo động, trên đài lại vang lên tiếng: “Không cần sợ, không cần di chuyển, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, nếu không đừng không trách chúng tôi không khách sáo."

Sau khi tận mắt chứng kiến cái chết, không ai dám nhúc nhích, ngoại trừ ba cha con Trình gia đang được “Khảm Hợp Thể” dẫn đi về phía trước.

Những tấm thảm dày được trải trong toa, vốn dĩ là để giảm tiếng ồn, giúp họ di chuyển về phía trước dễ dàng hơn. Cả ba người họ cẩn thận bước về phía trước với chiếc vali của mình, vì họ biết rằng nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ đi vào ngõ cụt.

Bọn họ băng qua một nửa toa tàu, đến chỗ nối liền ở giữa, Trình Cẩn chưa biết phải làm gì thì đã bị đẩy về phía trước, bên tai vang lên tiếng của “Khảm Hợp Thể”: “Bò lên”

Trình Cẩn không biết mình sẽ leo lên đâu. Trước mặt quá tối, đến mức duỗi tay ra cũng không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay, quả thật giống như bị mù, nhưng may mắn thay cậu nhanh chóng chạm vào một cái lỗ tròn, sau khi so sánh kích thước, cậu cúi xuống co chân bò lên phía trước.

Sau khi leo vào, Trình Cẩn có thể cảm nhận được cha và anh trai của mình đang đi theo phía sau nên cảm thấy an tâm, tiếp tục bò về phía trước, sau khi bò được vài phút, trước mặt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng, cậu vội vàng bò tới, dưới chân dường như có thứ gì đó mềm mại. Ngay sau đó cha và anh trai cũng chen lên, ba người cuộn tròn thành một vòng, không biết nên làm gì tiếp theo, lúc đang hoảng loạn, có người giậm hai chân lên người họ, Trình Cẩn đang định kêu đau, thì sáng đột nhiên trở lên rõ hơn.

Mặt bị kích thích khiến khiến Trình Cẩn vô thức đưa tay lên che lại, đợi sau khi thích nghi được cậu mới bỏ tay xuống, sau đó liền nhìn thấy phải trước mặt có nhiều hơn một “người”

Thật sự đươc tính là một người. Xét cho cùng, các đặc điểm trên khuôn mặt của cậu ta cũng giống như con người, mặc dù cậu ta còn có một cái đuôi mà con người không nên có.

Đối phương xem ra chỉ mới bảy, tám tuổi, thân thể trần truồng, Trình Cẩn có chút ngượng ngùng rời đầu đi, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến chuyện chính đáng, vội vàng nói: “Cậu chính là Khảm Hợp Thể giữa người và tắc kè hoa? Cái người ám sát Indira? "

Đối phương gật đầu cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, “Đúng vậy, cậu còn cõng tôi rồi.”

Trình Cẩn có quá nhiều câu hỏi để hỏi, cậu có thể thấy nơi hiện tại bọn họ đang ở là một vật thể hình quả cầu, bốn bức tường đều rất mềm mại, mà bên ngoài rốt cuộc là như thể nào lại không nhìn rõ. Cậu đang không biết phải hỏi câu gì, Trình Húc mở lời trước: “Bạn nhỏ, cám ơn cậu đã cứu chúng tôi, xin hỏi, địa điểm tiếp theo của chúng tôi là ở đâu?”

“Khảm Hợp Thể” nhìn anh, với đôi mắt đen láy, giống như một đứa trẻ vô cùng ngây thơ, lại giống như một ông già rất sành sỏi, cậu ta hỏi: “Các người muốn đi đâu?”