Đơn Xin Ly Hôn

Chương 58: Hạ Thuốc (Anh Trai)



Trình Húc không cần nghĩ, cũng biết bản thân bị hạ thuốc. Nhưng bị hạ thuốc như thế nào, anh không thể hình dung rõ ràng. Anh có lẽ là đang nằm trên giường của Ngạn Thất, bởi vì anh đã từng đến đây, lúc mở mắt ra, còn nhìn thấy một vật trang trí anh đã từng tặng cậu ta đặt ở trên tủ.

Bộ tây phục cao cấp của anh bị cởi ra, cà vạt cũng bị gỡ bỏ, cúc áo sơ mi có lẽ bị giật đứt, hơn nữa còn có một nam nhân dưới hai mươi tuổi đang đè lên ngực anh, miệng còn ngậm đầu ngực của anh.

Trình Húc trước giờ chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, anh muốn giơ tay lên, nhưng phát hiện bản thân mềm yếu không có chút sức lực, không dễ dàng gì đưa tay lên muốn đẩy Ngạn Thất ra, nhưng lòng bàn tay vừa đặt lên vai của đối phương, khí lực liền cạn kiệt rồi. Anh chỉ có thể nghiến răng, dùng chất giọng khàn nói: “Cậu muốn làm cái gì?”

Ngạn Thất nghe câu nói của anh, cả người cứng đờ một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Dung mạo tuấn tú, có chút giống với người cô mỹ nhân số 1 thiên hạ của cậu, nhưng lúc này trong vẻ đẹp đó lại mang theo chút tà khí, trong mắt tràn đầy dục vọng nóng bỏng. Bàn tay không tiếp tục run rẩy mà là cứng rắn có lực, thậm chí còn khá điệu nghệ liếm môi của Trình Húc, thấp giọng cười nói: “Tất nhiên là làm tình với anh ah, Húc ca của em.” Cậu ta nói rồi, còn dùng hạ thể của mình đỉnh đỉnh giữa đũng quần của Trình Húc.

Trình Húc hít một hơi sâu, cuối cùng phát hiện ra sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của mình, cũng phát hiện ra quần của mình đã bị cởi ra, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót. Hơn nữa khi Ngạn Thất đỉnh lên, anh không thể không cảm nhận được địa phương đang cứng rắn kia của đối phương, thô dài và nóng bỏng, ngay cả khi nó vẫn còn ở bên trong quần, cũng có phần dọa người. Trình Húc cố gắng trấn tĩnh tinh thần, nói: “Cậu hạ thuốc tôi, bây giờ lại muốn cưỡng hiếp tôi, cậu biết thế này là phạm pháp không? Bây giờ có người bộ hình pháp đến tham gia yến hội, anh ba của cậu còn là luật sư có tiếng, nếu như bị người khác phát hiện, cho dù cậu là người bản địa, cũng sẽ bị trục xuất, thậm chí còn bị đưa đến tinh cầu Địa ngục.”

Ngạn Thất đối mặt với sự uy hiếp của anh không hề có chút sợ hãi, cậu ta ngậm lấy đôi môi của Trình Húc nhẹ nhàng mút, dường như ăn một món điểm tâm đầy mĩ vị. Trình Húc không thể chịu đựng được, cố gắng chếch đầu ra, nhưng lại bị Ngạn Thất đuổi theo tiếp tục ngậm lấy. Ngạn Thất dường như hôn đủ rồi, mới nói: “Em không sợ những thứ đó, đưa em đi đâu cũng được, em chỉ biết, em muốn anh đến phát điên rồi.” Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trình Húc, ánh mắt mang ý cười, lại nham hiểm: “Em đã suy nghĩ rất nhiều rồi, đợi anh trở về, em nhất định sẽ có được anh, một giây cũng không nhịn được!” Cậu ta nói rồi, duỗi tay sờ đến hạ thể của Trình Húc, tìm đến chiếc quần lót duy nhất trên người của anh.

Trình Húc hô hấp hỗn loạn, cố gắng giãy dụa, nhưng thuốc khiến người anh mềm nhũn, với cái sức lực này, tuyệt đối không thể thoát ra khỏi đối phương. Một âm thanh “Xoẹt”, quần lót của anh trực tiếp bị xé rách, lộ ra bộ phận nhạy cảm.

“Húc ca thật đẹp” Ngạn Thất nhìn hạ thể của anh, thần trí không còn tỉnh táo nữa, cúi người xuống bắt đầu liếm, từ bụng dưới của anh đến lông mu, lúc liếm đến dương vật, Trình Húc không biết lấy sức lực ở đâu, giơ chân đạp mạnh vào vai cậu.

Vốn dĩ anh không hề có hy vọng đạp đối phương ra, nhưng có lẽ là Ngạn Thất không có phòng bị, thật sự bị anh đạp ra. Trình Húc vội vàng leo ra khỏi giường, loạng choạng đi về phía cửa ra vào, còn không quên cầm trong tay chiếc quần tây của mình. Ngạn Thấp híp mắt, rất nhanh đuổi đến, lúc Trình Húc đang mở khóa cửa phòng, thành công ôm lấy anh.

“Đừng chạy! Đừng chạy! Anh là của em!” Hai cánh tay ôm lấy eo Trình Húc như kẹp sắt, khiến anh không thể động đậy, lúc này tinh khí của nam nhân đang cọ sát vào mông của anh, dường như muốn tìm cái động để đẩy vào, má áp vào cổ anh tỏa ra nhiệt độ bức người, hơi thở nóng rực phả vào, mang theo hơi rượu, khiến Trình Húc có chút choáng váng. Ngạn Thất rất nhanh ép anh vào tường, tìm đến môi anh hôn xuống.

“Ưm...không…” Hành động chống cự bị dập tắt, lời cự tuyệt cũng bị nuốt xuống. Trình Húc bị cưỡng ép đón nhận nụ hôn nóng bỏng của nam nhân. Anh chưa bao giờ được người khác hôn như vậy, anh tưởng rằng sẽ tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp, nhưng lại không nghĩ đến nó kịch liệt như vậy. Ngạn Thất dường như muốn nuốt chửng lấy anh. Hạ thể của anh cũng bị bàn tay to lớn của đối phương xoa nắn, không biết là do sự kích thích của rượu hay là anh quá lâu chưa phát tiết, thật sự bị cậu ta sờ đến cứng rồi.

“Ưm...không được…” Không dễ dàng có thể hít thở bình thường, Trình Húc thở gấp, vẻ bình tĩnh tự tại thường ngày hoàn toàn biến mất, cơ thể dường như đều bị đối phương làm cho tan chảy, ngay cả tim cũng đập nhanh.

“Tại sao lại không được?” Ngạn Thất nhìn chằm chằm vào anh, anh mắt đầy cuồng nhiệt và ngoan cố, âm giọng không hề che đậy: “Húc ca, em thích anh, em muốn đâm anh, muốn làm cho anh không thể xuống giường, khiến anh trở thành người của em.” Cậu ta di chuyển rất nhanh, ngón tay đã chạm tới hoa huyệt phía sau của Trình Húc, ngón tay dường như đã đi vào.”

“Cậu bình tĩnh lại, đừng...a…” Nam nhân lại hôn lên, phong ấn lời cự tuyệt của anh, Trình Húc chỉ có thể mơ hồ rên rỉ, nhưng ngón tay đối phương chen vào càng ngày càng sâu, rất nhanh toàn bộ ngón tay đều đã cắm vào, cánh cửa vốn dĩ đang hé mở đột nhiên mở tung ra, một người xuất hiện ở cửa, nhìn hai người họ với vẻ mắt đầy kinh ngạc.

Trình Húc chỉ vừa liếc nhìn đối phương một cái liền cảm thấy tuyệt vọng.

Là cha của anh - Trình Tranh.

Trình Tranh toàn thân đều kích động, cuối cùng trút hết sức lực đẩy Ngạn Thất ra.



Đương nhiên chuyện vừa rồi không thể tiếp tục nữa, Ngạn Thất uống quá nhiều rượu, gần như không được bao lâu sau liền say đến hôn mê nằm trên mặt đất. Trình Húc lau nước miếng trên khóe miệng, lần đầu trên đời đối mặt với cha lại cảm thấy khó khăn như vậy, nhưng rất may Trình Tranh đóng cửa lại, nói: “Mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.”

Quần lót không thể mặc được nữa, Trình Húc chỉ có thể trực tiếp mặc quần tây vào, sau đó cài lại cúc áo sơ mi, mặc áo vest, thật tốt vì không quá nhếch nhác. Trước khi anh rời khỏi phòng, nhìn Ngạn Thất đang nằm dưới đất vô thức ngủ say, do dự một lúc, vẫn là đỡ nửa người cậu nằm lên giường, giúp cậu ta đắp chăn rồi mới rời đi.

Khi hai cha con lên xe, Trình Tranh liền nhịn không được mở miệng, sắc mặt hết đỏ lại đen, “Rốt cuộc là chuyện gì? Làm sao lại dây dưa với Ngạn Thất? Còn làm ra loại chuyện đó? Nếu không phải ta vừa hay lên lầu hai để tỉnh rượu, sau đó nghe được âm thanh, hai đứa có phải không…”

“Xin lỗi” Trình Húc sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu bình tĩnh sớm cũng đã khôi phục lại, trừ việc cảm thấy toàn thân không có chút khí lực nào ra, điểm khác biệt duy nhất chính là phía sau.

Mặc dù chỉ bị một ngón tay đâm vào, nhưng cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

Trình Tranh nghe thấy lời xin lỗi, cau chặt mày, đột nhiên hỏi: “Con nói rõ cho ta, có phải con bị cậu ta cưỡng ép? Ta không tin con sẽ dây dưa cùng cậu ta, con trước đây vốn dĩ không có cái sở thích hay tính hướng này! Nếu như bị cưỡng ép, ta bây giờ liền tìm Ngạn gia nói chuyện, như thế nào cũng phải đưa cậu ta đến tinh cầu Địa ngục, ta không tin Ngạn gia dám bao che cho cậu ta.” Ông hỏi như vậy, ngoài việc tức giận, thật ra còn có chút hoang mang.

Hoang mang là vì có phải đứa con trai cả mà bản thân luôn tự hào có phải thật sự có tính hướng đó hay không, nếu không tại sao lại luôn luôn chưa muốn kết hôn.

Mặc dù xã hội hiện tại đã rất cởi mở về vấn đề tính hướng, nhưng ông muốn Trình gia bọn họ có hậu nhân, Trình Tranh tuyệt đối không thể để con trai của mình ở bên một người nam nhân không thể sinh con. Hơn nữa khi nãy nhìn tư thế ôm ấp của hai người, bản thân có thể thấy rõ cái người bị làm là con mình!

Trình Tranh vừa tức giận vừa lo lắng, nhìn chằm chằm vào đứa con trai của mình, hy vọng nó sẽ cho ông một câu trả lời thích đáng.

Trình Húc trầm mặc một lúc mới nói: “Không phải cưỡng ép.” Anh có thể nhìn ra cha đang tức giận, nếu như nói ra sự thật, Ngạn Thất thực sự sẽ bị trục xuất.

Mặc dù anh rất xấu hổ về chuyện xảy ra ngày hôm này, nhưng trong lòng vẫn kiếm lí do cho Ngạn Thất, cảm thấy tuổi trẻ ai cũng bốc đồng, cũng cảm thấy có lẽ cậu ta uống quá nhiều rượu nên mới xảy ra loại chuyện này. Hơn nữa trong lòng anh, thực ra cũng không muốn Ngạn Thất vì nguyên nhân của bản thân mà bị trục xuất hay trừng phạt.

“Không phải cưỡng ép thì là cái gì?” Trình Tranh tức giận gần như muốn nhảy dựng lên, “Lẽ nào con thật sự cùng tiểu tử đó yêu… yêu đương? Hay chỉ là chơi đùa? Hai đứa như thế này bao lâu rồi?”

Trình Húc có chút hoảng loạn, nói: “Cha, con đã 30 tuổi rồi, biết bản thân đang làm cái gì, vừa nãy là do hai đứa bọn con uống nhiều rượu, vì vậy nhất thời ý loạn tình mê, sau này sẽ không như thế.”

Trình Tranh giận đến mức cơ thịt trên mặt đều co rúm lại: “Con cũng biết là con đã 30 tuổi rồi? Tại sao lớn tuổi như vậy rồi còn làm ra loại chuyện như thế này! Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài, con nghĩ thử xem người ngoài kia sẽ nghĩ gì về con? Hơn nữa cậu ta kém con nhiều tuổi như vậy? Cậu ta là bằng tuổi với em trai con ah, con lại không biết rõ sao!”

“Con biết sai rồi!” Thái độ Trình Húc rất thành khẩn, “Sau này sẽ không thế nữa, con sau này cũng sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa.”

Trình Tranh vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng, đợi khi xe gần về đến nhà, ông đột nhiên lớn tiếng nói: “Kết hôn! Con nhanh chóng kết hôn đi! Nếu không như thế nào ta cũng không yên tâm.”

Trình Húc dựa vào ghế xe, chất giọng nhẹ nhàng nói: “Được, con ngày mai sẽ tìm người giúp giới thiệu đối tượng.”

Anh lại lần nữa bắt đầu đi xem mắt, cũng cảm thấy đối phương là một cô gái không tồi, hai bên thậm chí còn hẹn hò, địa điểm là cô gái chọn, nói là một của tiệm bánh ngọt rất nổi tiếng gần đây, nói nhất định Trình Húc phải đi cùng cô.



Trình Húc là một nam nhân phong độ, bình thường sẽ không từ chối yêu cầu của đối tượng xem mắt, tất nhiên lần này cũng vậy. Sau khi đến đó, lúc anh nhìn thấy tên bảng hiệu, trong lòng cảm thấy hơi thích thú, nhưng cũng không quá để tâm, mãi đến khi hai người xếp hàng gọi món bắt gặp ánh nhìn của Ngạn Thất, Trình Húc mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Ngạn Thất đeo tạp dề ngang lưng và đội mũ đầu bếp, hơn nửa năm không gặp, dường như cậu ta lại cao hơn một chút, hơn nữa cũng càng tuấn mỹ càng bắt mắt hơn. Bốn mắt đối nhau, mắt đối phương sáng lên, ngay sau đó biến thành ý cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lớn, rất nhiệt tình: “Húc ca, đã lâu không gặp.”

Trái tim của Trình Húc không hiểu sao hơi đập loạn, anh gật gật đầu: “Đã lâu không gặp. Cậu...làm việc ở đây?”

Ngạn Thất cười nói: “Đây là tiệm bánh ngọt đầu tiên của em.”

Trình Húc còn chưa nói gì, đối tượng xem mắt bên cạnh đã rất kinh ngạc: “Wow, thật lợi hại, trẻ như vậy đã là tiệm trưởng rồi.”

Ánh mắt Ngạn Thất dần dần chuyển hướng lên người cô gái, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng đáy mắt không hề có ý cười. “Vị này...lẽ nào là đối tượng kết hôn tương lai của Húc ca?”

Cô gái đỏ mặt, dựa dựa vào người Trình Húc, rõ ràng là ngầm thừa nhận. Nhưng Trình Húc nhận thấy ánh nhìn lạnh lùng của Ngạn Thất, tim đập “thình thịch”. Anh nhận ra Ngạn Thất vẫn chưa từ bỏ mình, muốn trốn tránh cậu ta, nhưng vẫn bị đối phương chặn lại trong nhà vệ sinh.

Nam nhân trước mắt đã rất cao rồi, còn hơn anh nửa cái đầu, cơ thể lại rắn rỏi, đủ để vây hãm anh, ngay cả khi bị cậu ta cưỡng hôn, anh rõ ràng không bị hạ thuốc cũng không hề có rượu, nhưng như thế nào cũng không thể đẩy đối phương ra. Cuối cùng mới mang hận ý cắn lưỡi Ngạn Thất một cái, hắn mới nhẹ nhàng rời ra.

Môi hai người đều dính máu, Ngạn Thất trừng mắt nhìn anh như một con sư tử đang giận dữ, thấp giọng ở bên tai anh đe dọa: “Không cho phép kết hôn! Trước khi em từ bỏ anh, tuyệt đối không cho phép anh cùng bất kỳ người nào khác tiếp xúc! Nếu như bị em biết được, em chuyện gì cũng có thể làm.”

Cậu ta bây giờ chưa đến 20 tuổi, trừ sự hậu thuẫn của gia tộc bản địa, không hề có bất kỳ thực lực gì, Trình Húc lại là con trai của người giàu có nhất, đáng lẽ nên phớt lờ lời đe dọa của cậu ta, nhưng từng chữ từng câu của đối phương đâm vào tim anh, khiến tim anh không ngừng loạn nhịp.

Trình Húc nói: “Được, tôi tuân thủ lời hứa, nhưng cậu cũng không được phép quấy rối tôi nữa.”

Ngạn Thất nghiến răng rặn ra chữ “Được”

Trình Húc sau khi quay trở lại, anh liền chia tay với đối tượng xem mắt, hơn nữa cũng vì điều này mà anh đã phải tặng người ta một món quà đắt tiền, sau đó liền không bao xem mắt nữa. Trình Tranh tức giận, chất vất anh, anh một lời không nói, mặc định cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn.

Ngạn Thất cũng làm như những gì đã nói, sau đó hai người trừ khi phải đụng mặt ở những yến hội, về riêng tư không có bất cứ giao tình nào cả.

Sau vài năm như vậy, Trình Húc liền cảm thấy đổi phương nhất định đã buông bỏ, dù sao cậu ta còn quá trẻ phải không?

Nhưng khi anh nghèo khó nhất, Ngạn Thất phái người đến hỏi anh muốn giúp đỡ không, tất nhiên, anh biết cái giá mình phải trả. Trình Húc tất nhiên ngay lập tức liền từ chối, trả lời: “Tôi còn chưa phải đi đến bước đường bán thân.”

Mà hiện tại, anh lại để đối phương nhìn thấy một màn đầy xấu hổ này.