Đơn Xin Ly Hôn

Chương 57: Tỏ Tình (Anh Trai)



Ngạn Thất bằng tuổi với Trình Cẩn, chỉ lớn hơn cậu nửa tháng tuổi, Trình gia vốn đã giàu có, vì vậy nỗ lực củng cố địa vị, thủ đoạn đầu tiên là kết giao với quý tộc bản địa mà trong đó bạn quan hệ với Ngạn gia ra là tốt nhất.

Có thể nói Trình Húc là nhìn Ngạn Thất lớn lên.

Ngạn gia có bảy người con, hơn nữa là đều cùng một mẹ, chuyện này trên tinh cầu đế chế mà nói rất hiếm gặp, suy cho cùng sinh nhiều sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, người bình thường đều không muốn sinh nhiều như vậy. Bảy người con trai của Ngạn gia đều nhỏ tuổi hơn Trình Húc, Ngạn Thất nhỏ hơn anh 15 tuổi, trong lòng anh vẫn luôn coi cậu ta như một đứa em trai, thậm chí thỉnh thoảng còn suy nghĩ nếu cả em trai mình cho cậu ta thì cũng không tồi.

Tuy nhiên, khi đối phương 17 tuổi, cậu ta lại tỏ tình với anh. Ngạn Thất lúc đó vẫn chưa thực sự trưởng thành, nhưng khí thế rất mạnh mẽ, rõ ràng là khuôn mặt tuấn tú, lúc vung nắm đấm lại rất mạnh, khiến Trình Húc cảm thấy cậu ấy rất đáng để dựa vào, ngay khi muốn em trai ai thân cận với cậu ta hơn, Ngạn Thất lại đi đến trước mặt anh, nói người cậu ta thích là anh.

Lúc nghe câu nói này, Trình Húc không biết nên cười hay nên khóc, anh là một nam nhân bình thường, lại gần như là trụ cột của Trình gia, người đến nói yêu hay tỏ tình với anh thật sự rất nhiều, nhưng đối tượng căn bản đều là phụ nữ hoặc là giống cái mới. Một người đàn ông bình thường tỏ tình với anh, loại chuyện này thực sự chưa bao giờ phát sinh qua, có điều Trình Húc không hề chế giễu, chỉ nhìn cười nói: “ Tiểu Thất, em có phải là chơi trò chơi cùng bạn bè không? Đây là nhận hình phạt sao? Kiểu như là nói thật hay mạo hiểm....”

Anh đang cho đối phương đường lui, bởi vì đánh giá từ đôi môi run rẩy và bàn tay nắm chặt của đối phương, Trình Húc biết rằng cậu đang rất nghiêm túc.

Không thể chấp nhận được, đừng nói hai người đều là nam nhân, bản thân anh lại không có xu hướng đồng tính luyến ái, hơn nữa còn kém anh 15 tuổi, Nếu như Trình Húc kết hôn sớm, có lẽ đã sinh được đứa con so với đối phương chỉ kém hơn mấy tuổi rồi.

Khuôn mặt của Ngạn Thất rất đẹp, làn da có màu sắc khỏe khoắn, nhưng hiện tại tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp của cậu ta có chút đáng sợ. Sự im lặng khiến bầu không khí trong phòng có chút gì đó khó xử, ngoài trời sấm chớp, mưa to bắt đầu rơi, trong tiếng mưa như trút nước, Ngạn Thất nói: “Em không phải là nói đùa, cũng không phải chơi trò chơi! Húc ca, em thật sự thích anh! Là loại thích giống như người yêu!” Nói rồi, đột nhiên lao đến, Trình Húc không tránh kịp liền bị cậu ta lao vào, chân loạng choạng, cơ thể mất khống chế ngã về phía sau, bị cậu nhóc lại đè lên ghế sofa, vừa căng thẳng vừa lo lắng tìm đôi môi của anh hôn xuống.

Đôi môi run rẩy, ngay cả hàm răng cũng run lên, sau khi Trần Húc nhận thấy đối phương đang rất lo lắng và hoảng loạn, liền buông lỏng lực đạo đang cố gắng đẩy cậu ra, cậu ta liền vươn lưỡi liếm môi mình một cách bừa bãi.

Ngạn Thất dường như đã rút hết dũng khí, nhận ra mình không từ chối, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỷ, vừa định đi xa hơn, Trình Húc liền ngẩng đầu lên rời đôi môi đang kề sát vào mình, dùng chất giọng ấm áp nói: “Anh không đẩy em ra, không phải bởi vì anh thích em, mà là không muốn em thêm xấu hổ, em hiểu chứ?”

Sự phấn khích trên khuôn mặt thiếu niên nhanh chóng nguội lạnh, ánh mắt lướt qua một tia ra đáng thương, Trình Húc đỡ cậu ta đứng dậy, bản thân lại lần nữa đứng thẳng, nhẹ nhàng nói: “Em về đi, anh sẽ chỉ xem ngày hôm nay là một trò chơi, anh sẽ không để trong lòng.”

Ngạn Thất nghe câu nói này, cảm giác như bị xúc phạm rất lớn, lớn tiếng nói: “Em rất chân thành! Húc ca, em thật sự thích anh! Em muốn anh chỉ đối tốt với em, trong mắt chỉ có em! Em còn muốn làm tình với anh! Cùng anh làm những chuyện thân mật nhất! Để anh làm bạn đời của em!”

Cho dù Trình Húc tiết chế tốt như thế nào, khi nghe đến câu nói này, sắc mặt cũng có chút căng cứng. Anh nhắm mắt, rồi lại nhìn vào thiếu niên đang điên cuồng trước mặt, giọng điệu bình tĩnh lại mang chút không cảm xúc nói: “Tôi không thích cậu. Trên thực tế tôi càng hy vọng cậu có thể là bạn đời của Tiểu Cần, tôi cho rằng giữa hai người có khả năng…”

“Có quỷ mới thích cái bao rơm đó! Em thực sự hận chết cậu ta! Hận cậu ta tại sao có thể thu hút mọi sự chú ý của anh, hận cậu ta có thể tùy ý làm nũng với anh, cậu ta chà đạp lên tâm ý của anh, rõ ràng những thứ đồ anh rất vất vả tìm được cho cậu ta nhưng cậu ta lại không biết trân trọng! Đời này em ghét nhất là cậu ta!” Cảm xúc của Ngạn Thất đã mất khống chế, trong đôi mắt thậm chí còn còn có chút dữ tợn.

Trình Húc nghe cậu ta nói ra những lời ác độc về em trai của mình, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, nói:“ Tôi không cho phép cậu nói em trai tôi như vậy. Ngạn Thất, cậu về đi, lần sau đừng đến nữa.”

“Anh…” Ngạn Thất kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, trên mặt đầy bi thương. Không cam lòng hét lên: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì?” Sau khi hét lên, dường như cảm thấy không còn mặt mũi nào ở lại nữa, vội vàng chạy ra ngoài.



Khi cậu ta quay người rời đi, Trình Húc có thể thấy những giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu ta.

Trình Húc nhìn theo bóng lưng của cậu ta, có chút hối hận, nhất thời cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng được, cảm thấy lời mình vừa nói ra quá nặng nề rồi. Anh không có tâm trạng làm việc, lần đầu tiên trong đời bởi vì phiền muộn mà ở trong phòng đi đi lại lại, đợi khi để ý bên ngoài đang mưa lớn. cuối cùng cũng không nghĩ được xuống lầu.

Ngạn Thất có lẽ là lái xe đi rồi, hơn nữ cũng cần phải xác nhận với Ngạn gia là Ngạn Thất đã về đến nhà an toàn hay chưa. Giao hảo giữa hai nhà cũng không thể vì chuyện này mà phá vỡ. Tuy nhiên, cuộc hôn nhân mà người lớn đã hy vọng không nên tiến hành nữa, anh tuyệt đối không thể gả em trai cho nam nhân có ý đồ với mình, dù là để ổn định sự nghiệp hay là thiết lập mối quan hệ cũng không được.

Lúc Trình Húc đi xuống lầu, suy nghĩ rất nhiều, đi đến cửa, liền nhìn thấy Trình Cẩn đi vào. Dáng vẻ của đứa em vẫn ngây thơ và hồn nhiên như vậy, dường như là nhìn thấy chuyện gì đó thú vị, “Anh, em nói cho anh nghe, anh đoán xem em vừa nhìn thấy cái gì?”

Trình Húc liếc nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng giọng điệu cũng không có gì khác thường, "Thấy cái gì?"

“Em thấy Ngạn Thất ngồi xổm ở góc nhà mình khóc nha! Nhất định là tỏ tình với ai đó thất bại đi? Em nhớ cậu ta nói đã chuẩn bị rất tốt để đi tỏ tình.” Trình Cẩn cười “hihi”, “Anh, anh nói có cần tốt bụng mang cho cậu ta cái ô không?’

“Không cần” Trình Húc bình tĩnh nói: “Em sau này cách xa cậu ta ra một chút” Không đợi Trình Cẩn kịp hỏi nguyên nhân, lại nói: “Em mau vào đi, Trình Trình đang chuẩn bị đồ uống ngon rồi.” Đợi sau khi em trai đi vào. Trình Húc rất nhanh cầm ô bước ra ngoài.

Mưa lớn, sắc trời cũng đen đến đáng sợ, những chiếc đèn đường do công nghệ sản xuất ra dường như khó đấu lại với thiên nhiên, ánh sáng của ngọn đèn trông vô cùng yếu ớt trong đêm mưa. Giày da của Trình Húc nhanh chóng bị nước mưa làm bẩn, quần tây cũng bị ướt. Anh vội vàng tìm tới tìm lui, cuối cùng nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi xổm ở một góc.

Có chút đáng thương.

Tiếng mưa không thể lấn át được tiếng khóc của cậu ta, dường như là cực kỳ bi phẫn, đấm mạnh vào tường, mu bàn tay chảy ra máu, lại nhanh chóng bị rửa sạch bởi nước mưa.

Mặc dù trước đó mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Ngạn Thất nhìn mình có điều gì đó không đúng, dường như có chút…tính xâm chiếm, nhưng Trình Húc như thế nào cũng không nghĩ đến cậu ta lại có suy nghĩ như vậy, hơn nữa lời từ chối của anh lại ảnh hưởng lớn đến cậu ta như vậy.

Biết rằng không nên khiêu khích con thú nhỏ này lần nữa, hành động như vậy chỉ càng khiến cậu ta càng ngày càng lún sâu hơn, nhưng Trình Húc vẫn không khống chế được bước chân của mình, từng bước đến gần Ngạn Thất.

Tiếng mưa che đi khiến tiếng bước chân của anh, nhưng khi ô che lên trên đầu, vẫn là Ngạn Thất nhận ra anh đã đến.

Thiếu niên sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn chưa mất đi sự phẫn nộ và phẫn uất, nhưng đợi sau khi nhìn thấy rõ mặt Trình Húc, tất cả sự thù địch đó biến thành kinh hỷ. Cậu ta khàn giọng mở miệng: “Húc ca…”

Tâm trạng Ngạn Thất lúc đó thay đổi rất nhanh, nhất thời, trái tim Trình Húc ít nhiều cũng có sự giao động.

Từ sở thích của anh có thể nhìn ra, anh thật ra là một người thích lãng mạn, chưa kết hôn, ngoài việc đối tượng dẫn về nhà em trai dường như không thích, thật ra là do bản thân anh cũng không có nhiều tình cảm. Thậm chí, anh cảm thấy đối phương cũng không phải là rất yêu mình.



Chọn anh, chẳng qua là nhìn trúng điều kiện của anh, không phải là con người anh.

“Nếu như cậu xảy ra chuyện gì đó không may, tôi rất khó nói chuyện với Ngạn gia.” Giọng điệu của Trình Húc bình thản, anh nhét cán ô vào tay Ngạn Thất: “Về đi, về tắm nước nóng, sau đó xử lý vết thương trên tay.”

Mặc dù có chút rung động, nhưng Trình Húc biết rõ, hai người bọn họ là không thể.

Tuổi tác cách biệt rất lớn, còn đều là nam nhân, chính phủ không trực tiếp cấm hôn nhân đồng giới. Nhưng rõ ràng, ở cái sai xã hội này mà nói, vẫn là khác loài.

Nhìn thấy đối phương cầm ô, đang định rời đi, nhưng Ngạn Thất đột nhiên giữ lấy anh, sau đó đó ấn mạnh anh vào trường. Dưới sự che chắn của chiếc ô, hôn mạnh lên môi anh.

Đôi môi vẫn còn đang run rẩy, nhưng không hề do dự, hơn nữa còn hung hăng xâm nhập vào khoang miệng Trình Húc. Trình Húc nhất thời không phòng bị, liền bị cậu ta liếm láp trong khoang miệng, còn bị cắn một cái ở môi. Trình Húc biết phản ứng tốt nhất bây giờ của bản thân là đẩy cậu ta ra, hoặc là giơ nắm đấm lên đấm cậu ta một cái, nhưng khi anh vừa giơ nắm đấm lên, nhìn thấy nam nhân như một con sư tử nhỏ ở trước mặt, lại không có cách nào xuống tay.

Anh trước giờ chưa bao giờ đánh người, đó là một lý do, còn có một cái khác khiến anh không thể động thủ là.

Đối phương đang khóc.

Chỉ là thích mình thôi, từ chối là được rồi, đánh người cũng không nên.

Trình Húc hạ nắm đấm, lộ ra biểu cảm bất lực: “Tiểu Thất, cậu vẫn còn trẻ, tôi cho phép cậu không lí trí một lần, hy vọng cậu về rồi sẽ tỉnh ra.” Nói rồi đẩy lồng ngực của đối phương ra, không do dự bước về phía nhà.

Ngạn Thất không hề đuổi theo, chỉ nói: “Em sẽ không từ bỏ!”

Trình Húc không quá để ý chuyện này, anh muốn trốn tránh một học sinh thật ra quá đơn giản rồi, công việc của anh lại thường hay phải đi đến các tinh cầu khác, vì vậy anh công tác tại tinh cầu khác hơn nửa năm. Lúc trở lại cảm thấy Ngạn Thất đã buông bỏ chuyện này, dù sao tính nhẫn nại của người trẻ không quá tốt, ví dụ em trai của anh, chính là rất khó để thích một thứ gì đó lâu.

Nhưng kết quả là sau khi quay về, liền nghe thấy em trai nói cậu thích một người là Lục Đào.

Sau khi tác thành hôn sự cho em trai, Trình Húc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh đến Ngạn gia dự tiệc, ở yến hội, gặp lại Ngạn Thất.

Đối phương đã cao lên rồi, cũng trưởng thành rồi, Trình Húc liếc nhìn cậu ta, trái tim vô thức lỡ một nhịp, nhưng anh nhanh chóng bỏ qua, sau đó dùng lễ nghi tiêu chuẩn để chào hỏi đối phương, thậm chí còn uống với đối phương một ly rượu.

Ngạn Thất không nói về chuyện quá khứ nữa, điều này khiến Trình Húc yên tâm. Nhưng anh không nghĩ rằng, yến hội còn chưa kết thúc, anh đã hôn mê rồi.

Sau khi tỉnh lại, đã ở trên tầng hai của Ngạn gia, trong phòng của Ngạn Thất, hơn nữa còn đang ở tình trạng bán khỏa thân.