Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 209: Quét Dọn Nấu Cơm Một Tháng



“Rắn đâu?” Cố Hiểu Thần cô chỉ sợ mình rơi xuống sẽ bị con rắn kia quấn lấy, lại quay đầu hoang mang tìm tung tích của con rắn kia.

Mái tóc suôn mềm của cô có một loại mùi thơm khoan khoái nhẹ nhàng, bay vào trong mũi. Hít thật sâu hương thơm đó, bàn tay to của Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà suôn thẳng của cô, trầm giọng nói, “Hình như bò lên tầng áp mái rồi.”

“Không phải chứ? Sao thế được?” Cố Hiểu Thần cau mày hỏi, mặt nhìn về phía tầng áp mái. Cô cũng giống như bao cô gái khác, từ nhỏ đến lớn sợ nhất mấy con vật lúc nhúc. Loài bò sát lạnh lùng đó, chỉ nhìn thấy trên ti vi cũng khiến cô vô kinh hãi.

Cơ thể cô mềm mại khiến anh đột nhiên kích động, Ngũ Hạ Liên kìm nén phần ham muốn kia xuống, lạnh mặt.

“Em có thể xuống được rồi.” Giọng anh trầm thấp.

Cố Hiểu Thần nghe thấy anh nói như vậy, cả người ngây ra. Lúc này mới ý thức được tư thế của mình rất bất nhã, cô thậm chí còn cảm thấy được biểu tượng đó giữa hai chân anh đột ngột cứng lên…… lập tức nhảy khỏi người anh, khuôn mặt nhỏ kém cỏi đỏ bừng đến mức sắp nổ tung.

“Trong nhà em có rất nhiều gián, có thể còn có rắn……” Cố Hiểu Thần cúi đầu ấp úng nói, không lưu loát mở miệng khẩn cầu, “Anh giúp em đuổi lũ gián và rắn đó đi được không?”

Ngũ Hạ Liên liếc cô, vẻ mặt thờ ơ, đanh giọng từ chối, “Không.”

Cố Hiểu Thần cắn môi không nói lời nào, nhiệt độ trong lòng đột nhiên lạnh đi một chút. Anh xoay người định đi vào căn hộ, cô chần chừ do dự, giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng quấn lấy. Đột nhiên thò tay ra, nhưng lại không dám nắm cổ tay anh, nên thận trọng túm lấy cổ tay áo của anh, giọng nhẹ nhàng nói, “Anh giúp em một chút được không?”

Giọng cô nũng nịu nhu mỳ, khiến gương mặt tuấn tú tà mị kia của Ngũ Hạ Liên đang cố che giấu sự khoái chí.

“Quét dọn căn hộ giúp anh một tháng.” Anh ra điều kiện.

Cố Hiểu Thần thở gấp, buột miệng nói, “Anh là thừa nước đục thả câu.”

“Vậy thì quên đi.” Anh cũng không miễn cưỡng, đi lên trước một bước.

“Đợi đã!” Cố Hiểu Thần bất lực tức giận, không cam tâm cũng không tình nguyện nói, “Quét dọn thì quét dọn, em đồng ý với anh.”

Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn cô, lại nói tiếp, “Còn phải nấu cơm cho anh một tháng.”

“Nấu cơm?” Cố Hiểu Thần dám cá là anh đang nhân lúc cháy nhà đến hôi của, chỉ thấy mày kiếm của anh hơi nhướn lên, cô không cam lòng cắn rang, thấp giọng nói, “Em không cần anh giúp nữa.”



Ngũ Hạ Liên không nói lời nào, nở nụ cười mỉm mê người.

Cố Hiểu Thần còn chưa kịp phản ứng, anh lại chậm rãi đóng cửa lại. Cô ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt, quay đầu nhìn về phía tầng áp mái. Không rõ tung tích của con rắn kia, nhưng dưới chân lại cảm thấy hơi ngứa, cô cứng người cúi đầu, nhìn thấy một con gián từ chân cô bò lên. Cô hét lên lập tức lao về phía thang máy, đi thang máy xuống tầng dưới.

Ở cửa tầng trệt toà nhà, Cố Hiểu Thần vội vàng liên lạc với dì chủ nhà.

Nhưng chuyện nghiêm trọng là dì chủ nhà không ở Hồng Kông, đã ra nước ngoài thăm người thân.

Cố Hiểu Thần trên người không có bao nhiêu tiền, tiền thuê căn hộ này đã trả theo năm. Với lại muốn tìm căn hộ ngay cũng tìm không được, cô phải làm sao đây. Đứng ở tầng dưới của tầng áp mái, cô sợ đến mức không dám bước lên phía trước. Nhìn về phía căn hộ đang đóng chặt kia, cô rũ mắt tiu nghỉu bước đến gõ cửa.

Cửa được mở ra, Ngũ Hạ Liên mặc áo sơ mi và quần tây, tay kẹp điếu thuốc, thân hình cao lớn áp xuống.

“Nấu cơm, dọn dẹp một tháng, anh nhanh giúp em đuổi lũ gián và con rắn kia đi.” Cố Hiểu Thần tủi thân nói, thực sự rất không hài lòng.

“Vào lập cam kết.” Thái độ Ngũ Hạ Liên như kiểu đang giải quyết việc công, xoay người đi về phía phòng khách lấy bút và giấy.

Cố Hiểu Thần ngây người, còn phải lập cam kết?

Thoả thuận được viết làm hai bản, bên A và bên B ký tên vào điều khoản. Ngũ Hạ Liên lúc này mới lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Quả nhiên, không quá hai mươi phút, có người nhanh chóng đến. Mấy nhân viên vệ sinh đeo khẩu trang đi vào phòng áp mái, khử trùng, diệt gián và bắt rắn. Sao cô không nghĩ ra gọi điện cho công ty vệ sinh nhỉ? Cố Hiểu Thần đứng ở hành lang, đột nhiên có một loại cảm giác đang ở trên tàu cướp biển. Đợi đến khi nhân viên vệ sinh cầm bao tải rời đi, cô lúc này mới dám lên tầng rồi đi vào căn hộ.

Không còn gián, căn phòng ngay cả sàn nhà cũng được lau dọn vô cùng sạch sẽ.

Cố Hiểu Thần ngạc nhiên đứng ở cửa, phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp của anh, “Đưa chìa khoá căn hộ cho em, đừng quên.” Cô đờ đẫn quay đầu, do dự một lúc, vẫn nhận lấy chìa khoá trong tay anh. Ngũ Hạ Liên thờ ơ xoay người, đi về phía căn hộ kia.

Chỉ cách một tầng cầu thang, có mười bậc thang thôi.

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ không quá mười mét.



Cố Hiểu Thần yên lặng đi vào căn hộ của mình, đưa tay đóng cửa lại.

Thở dài, anh sao lại trở thành hàng xóm của cô rồi?

***

“Nghe nói, Ngân hàng thương mại mấy ngày trước đã bị thu mua rồi!”

“Không phải là sự thật đấy chứ?”

“Hoàn toàn chính xác! Mà sếp thật sự hôm nay còn sắp đến thị sát! Mọi người biết ai thu mua không? Đoán thử xem! Nói ra cũng doạ chết mọi người!”

“Công ty nào vậy?”

“Ngũ thị!”

Cố Hiểu Thần vừa đến cửa bộ phận, đã nghe thấy các đồng nghiệp đang tụ tập bàn tán xôn xao cái gì đó. Bản thân cô không thích hóng chuyện, cũng không thích nghị luận. Nhưng cũng sẽ bị người khác kéo vào trong cuộc, cô chỉ im lặng lắng nghe. Nhưng khi cô nghe thấy “Ngũ thị”, tại sao tim liền đập loạn nhịp, vô cùng kinh ngạc.

Tâm trạng lúc này liền bồn chồn.

Qua chín rưỡi, quản lý Thái Hoa mỉm cười đi vào bộ phận ngân hàng đầu tư. Cô nghiêng người sang một bên để nhường đường, giọng nữ mạnh mẽ có lực vang lên, “Mọi người hoan nghênh đổng sự của Ngân hàng thương mại – Ngũ Hạ Liên tiên sinh!”

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Ngũ Hạ Liên giống như một siêu sao trong mắt mọi người.

Con người của anh, trời sinh chính là tiêu điểm rồi. Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau đám đông, im lặng không lên tiếng.

Gió tháng tư ngoài cửa sổ hiu hiu thổi đến, anh liền quay đầu nhìn về phía cô.

Đột nhiên cảm thấy, tim như bị đánh trúng.

Anh cứ như vậy mỉm cười với cô.