Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 148: Chỉ Sợ Mình Sẽ Khóc



Nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng Cố Hiểu Thần lúc này hiểu rõ, anh căn bản không hề tin cô. Trong lòng chất chứa ngàn ngôn vạn ngữ muốn giải thích làm sao khi vừa nhìn thấy khuôn mặt hàn băng đó của anh, đột nhiên biến thành hư vô, tựa như bong bóng bốc hơi trong không khí, bỗng không còn sót lại chút nào.

Cố Hiểu Thần nhìn anh chằm chằm, nhàn nhạt mỉm cười, “Tôi sẽ tiếp nhận điều tra.”

Giọng nữ thanh u của cô xa xôi như vậy, giống như từ một nơi rất xa truyền đến.

Sắc mặt Ngũ Hạ Liên vẫn không hề thay đổi, nhìn khuôn mặt trắng bệch kìm nén của cô, ánh mắt chợt căng thẳng.

Nhưng có thứ gì đó đè ép trái tim, buộc anh phải tàn nhẫn đến cùng, trầm giọng nói, “Trở về bộ phận của cô đi, đợi cảnh sát điều tra tội phạm thương mại đến. Trước khi vụ án còn chưa được làm rõ, cô tạm thời đình chỉ công tác. Không cần tiếp tục làm việc.”

“Tôi…….. biết rồi.” Cố Hiểu Thần cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng nói không lưu loát nữa.

Ngũ Hạo Dương đã im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng, hiếm khi đanh giọng, trong giọng điệu lại có chút bênh vực, “Là đen hay trắng, điều tra sẽ rõ.” Anh không liếc mắt mà nhìn chằm chằm Ngũ Hạ Liên, sâu xa nói, “Thư ký Cố, trong khoảng thời gian này, cô đơn giản là tạm thời nghỉ phép. Thực sự gần đây cô cũng rất mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi thư giãn một chút.”

Cố Hiểu Thần nuốt xuống chua xót, “Vâng” một tiếng.

“Cô trở về bộ phận trước.” Ngũ Hạo Dương trầm giọng căn dặn, Cố Hiểu Thần xoay người đi ra khỏi văn phòng. Đợi sau khi cô đi, anh rút một điếu thuốc hút.

Trong văn phòng yên tĩnh không có tiếng động, nhất thời ai cũng không nói lời nào.

Điếu thuốc sắp cháy hết, lời nói Ngũ Hạo Dương mang theo sự chế giễu nói, “Thật sự nỡ lòng.”

Giữa những ngón tay của Ngũ Hạ Liên cũng kẹp điếu thuốc, đốm lửa lập loè, thái độ thờ ơ mặc kệ. Dường như ai đó với anh thực sự chỉ là người xa lạ, thực sự chỉ đơn thuần là ông chủ và cấp dưới. Vứt trình tự sang một bên, anh đặc biệt đề bạt làm thư ký phó tổng, càng bỏ qua mối quan hệ dường như không tồn tại giữa hai người.

“Nếu tất cả đã nghỉ rồi. Vậy tôi cũng nghỉ đây.” Ngũ Hạo Dương dập thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy tiêu sái rời khỏi.

Cửa mở ra rồi đóng lại.

Điếu thuốc trên tay anh cháy lên tia khói trắng cuối cùng, nhưng trong lòng phiền muộn không có cảm giác gì nữa.

Bầu trời ngoài cửa sổ, trong xanh đến chói mắt.

Cố Hiểu Thần về đến bộ phận đầu tư, lại phải đón nhận ánh nhìn khác thường của các nhân viên trong bộ phận.



Chuyện tốt không qua cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm. Câu tục ngữ này quả thực không sai một chút nào. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, không chỉ có nhân viên của bộ phận đầu tư bàn tán xôn xao. E rằng cả công ty đều đã nghe được mấy lời đồn thổi không có căn cứ, chuyện riêng tư không biết đem nói thành bộ dạng gì.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc, khinh thường, sửng sốt của mọi người, Cố Hiểu Thần vẫn bình tĩnh đi vào phòng làm việc yên lặng chờ đợi.

Thân thể không còn chút sức lực, cô ném túi đeo lên mặt bàn rồi ngồi xuống ghế.

Thời gian trôi qua nửa buổi, có người gõ cửa phòng làm việc.

Cố Hiểu Thần giật mình, đứng dậy mở cửa.

Lúc cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy mấy người đàn ông cao to mặc cảnh phục, lấy giấy tờ liên quan ra, giọng nam trầm mà có lực vang lên, “Cố Hiểu Thần tiểu thư phải không, tôi là Phong Cảnh Tân - Thanh tra cấp cao của Phòng điều tra tội phạm thương mại của Sở cảnh sát Hồng Kông, hiện tại chúng tôi nhận được cuộc gọi của Công ty Ngũ thị truy xét một vụ án, muốn mời cô đến Sở cảnh sát hỗ trợ điều tra.”

Người đàn ông đang nói mặc một bộ cảnh phục, áo sơ mi màu trắng sạch sẽ.

Anh ta giống như nam chính trong bộ phim truyền hình phá án, tóc đen, mắt đen, khí phách anh hùng, ánh mắt sắc lạnh. Ánh mắt đó dường như đã xác định cô là kẻ tình nghi, ít nhất là được liệt vào danh sách mục tiêu.

“Được.” Cố Hiểu Thần nhận lời, cầm túi đeo lên, “Thanh tra Phong, có thể đi được rồi.”

Cố Hiểu Thần nhàn nhạt mỉm cười, Phong Cảnh Tân nghiêng người cho cô đi ra.

Do số lượng nhân viên bị tình nghi lần này rất nhiều, nên tất cả thành viên của tổ dự án đều bị đưa đi điều tra từng người một. Mà Cố Hiểu Thần là người chủ chốt, cô là thư ký phó tổng, là nhân viên duy nhất nắm rõ toàn bộ thông tin chi tiết của công ty, vì vậy được đối đãi đặc biệt hơn những người còn lại.

“Cố tiểu thư, mời.” Phong Cảnh Tân mở cửa xe, vô cùng thân sĩ.

Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, chui vào trong xe. Phong Cảnh Tân đưa tay đóng cửa, vòng qua thân xe ngồi vào chỗ bên cạnh cô. Xe rung lên một hồi rồi chầm chậm lăn bánh rời đi, cô quay đầu nhìn cao ốc của Công ty Ngũ thị, thật gần như vậy rồi sau đó xa dần, càng lúc càng xa.

Xe đi qua khúc cua, biến mất hẳn không nhìn nhìn thấy nữa.

***

Trong phòng điều tra tội phạm thương mại của Sở cảnh sát Hồng Kông, Cố Hiểu Thần ngồi ở một bên bàn, đối diện là hai viên cảnh sát đang truy hỏi cẩn thận chặt chẽ. Mà người truy hỏi cô ấy chính là thanh tra cấp cao Phong Cảnh Tân lúc nãy.



Trong không gian kín bưng của phòng điều tra, ánh mắt Phong Cảnh Tân càng thêm sắc bén, mỗi một câu nói đều giống như cái bẫy, vặn hỏi cô đến đầu óc choáng váng.

“Cố tiểu thư, rất cảm ơn sự phối hợp của cô. Có vấn đề gì chúng tôi sẽ lại liên lạc với cô.” Phong Cảnh Tân trầm giọng nói, giọng điệu lạnh lùng vang vọng trong phòng điều tra.

“Không sao. Tôi sẽ dốc sức phối hợp.” Cố Hiểu Thần nói, đứng dậy đi cùng một cảnh sát viên ra khỏi phòng điều tra.

Phong Cảnh Tân nhìn bóng lưng cô rời đi, viên cảnh sát ở một bên thấp giọng hỏi, “Sếp Phong, tình hình thế nào?”

“Điều tra tài khoản cá nhân của cô ấy xem có khoản tiền lớn nào chảy vào không, còn nữa gần đây cô ấy liên lạc với những người nào.” Bóng dáng đó đi qua khúc rẽ, Phong Cảnh Tân thu hồi ánh mắt.

Ngoài đồn cảnh sát xe cộ đi lại như mắc cửi.

Cố Hiểu Thần đứng ở một đầu vạch qua đường, chờ đèn đỏ nhảy sang đèn xanh.

Sự bất lực và cô đơn đột nhiên khiến cô gần như nghẹt thở, mắt trở nên nhức nhối, cô hít một hơi thật sâu, không cho phép mình khóc vào lúc này.

Nhưng sao vẫn không nhịn được.

Trước mắt mọi thứ dần mờ ảo.

“Dinh dinh dong ---- dinh dinh dong-----” Tiếng chuông điện thoại di động vang lên mấy hồi liên tục.

Cố Hiểu Thần giật mình hoàn hồn, nhưng không định bắt máy. Tiếng chuông không ngừng vang lên, như thúc giục cô nhanh chóng bắt máy. Cuối cùng cô chần chừ đưa tay về phía khoá kéo của túi đeo.

Nhìn thấy trên màn hình không hiển thị tên người gọi, cô ấn nút nhận cuộc gọi rồi đưa điện thoại đến bên tai.

“Hiểu Thần.” Giọng nam gấp gáp của Ngôn Húc Đông vang lên, “Em thế nào rồi?”

“Tôi không sao.”

“Anh và Diêu Vịnh Tâm ngày mai mới về được. Em đừng lo lắng. Còn nữa, anh……..” Anh ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Bọn anh tin tưởng em.”

Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, chỉ sợ mình sẽ khóc.