Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 104



Bên trong thư phòng củaTuyển viện , mặt mũi của Nam Cung Diệp thì yên tĩnh như nước, nhưng quanh thânlại lạnh lẻo, nó lan toả đến cả đôi mắt và lông mày.

"Các ngươi đem phạmvi thu nhỏ lại, sau này mật thiết lưu ý đường phố chung quanh đây, nếu như trađược tin tức của nam nhân này, thì chớ kinh động hắn, trở về đây bẩm báo."

"Dạ"

Hai người ở bên tronggian phòng đồng thời ôm quyền đáp.

Nam Cung Diệp lại nghĩtới một chuyện khác: "Còn có Hoa Ngạc nữa, tại sao ngay cả một cái tiểunha đầu các ngươi cũng không giám thị được, trong chuyện này hoàn toàn là docác ngươi khinh thường."

Giọng nói của Nam CungDiệp rất bình thường, nhưng lại làm cho Nguyệt Cẩn ở trong lòng run sợ, phịchmột tiếng liền quỳ xuống đất : "Là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ cho Hoa Ngạcchỉ là một kẻ ngu, nên không có coi trọng chuyện này, chỉ tiện tay sai mộtngười đi giám thị nàng, mới để xảy ra chuyện không may này."

"Bổn vương không hyvọng không có lần tiếp theo."

Nam Cung Diệp phất tay đểcho những người bên trong phòng lui xuống, còn mình thì khẽ nhắm lại ánh mắt,hắn bỗng chợt chợt nhớ đến Lan Nhi, điều này làm cho gương mặt hắn bỗng nở mộtnụ cười làm tan chảy mọi thứ, đợi thêm một thời gian ngắn nữa, hắn sẽ xin phụhoàng hạ chỉ ban hôn, khi đó bọn họ sẽ vĩnh viễn không chia lìa nữa, có lẽ phíatrước sẽ có địch nhân, nhưng nếu bọn họ có thể cùng nhau liên thủ đối phó nhữngngười đó. . . . . .

Ngày mười bốn.

Cả An Giáng thành trở nêntấp nập, náo nhiệt dị thường.

Sứ thần đoàn của LâmPhong quốc đã tới An Giáng thành, nên hai bên đường phố chi chít đầy người,thỉnh thoảng họ còn nghển cổ lên, muốn nhìn xem một chút người của Lâm Phongquốc hình dạng trông như thế nào, hơn nữa còn có lời đồn đãi xông nổi lên khắpnơi, là Lâm Phong quốc thái tử chẳng những lớnlên tuấn tú bức người, còn thông minh tuyệt đỉnh, cho nên mọi người mới cảmthấy hết sức rất hiếu kỳ.

Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn cũng ẩn núp trong những người này, để nhìn một chút Lâm Phong quốc thái tửtheo lời đồn của mọi người, có phải là Âu Dương Dật mà họ đã gặp ở Tiêu thanhhay không?

Hai bên đường phố ba binhmột chốt, năm binh một trạm, mặc dù trên phố đông người, nhưng bố phòng chặtchẽ ngay cả giọt nước cũng không lọt, có thể thấy được Hạo Vân Đế rất xem nặngviệc đoàn sứ thần đến thăm lần này, bỗng nhiên từ xa xa gần gần vang lên tiếnggió ngữa, người ở hai bên đường lúc này càng chen lấn chật chội, thậm chí cònnghe được có nhiều giọng nói.

"Tới, tới."

"Nghe nói Lâm Phongquốc thái tử lớn lên rất tuấntú, hơn nữa lại hết sức thông minh."

Phượng Lan Dạ mơ hồ ngheđược thanh âm của những người này, nên ngẩn đầu lên nhìn về phía đội ngũ đangđi tới.

Đi đầu chính là năm trămbinh tướng của Thiên Vận hoàng triều, và người chủ trì sự tiếp đón lần này làThụy Vương Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ ngồi trên lưng ngựa, hiên ngang anh tuấn,không giống với lúc bình thường nộiliễm trầm ổn, hôm nay quanh người hắn còn mang theo một loại khí phách ẩn nhẫncùng phong phạm vương giả, đều này làm cho những người ở hai bên đường phốthỉnh thoảng phải nghển cổ lên nhìn, trong đó còn có tiếng nói thẹn thùng củanhiều nữ tử vang lên.

"Thụy Vương rất tuấntú, nếu như hắn liếc mắt nhìn ta một cái thì tốt quá."

"Phi, ngươi xứng đôivới Thụy Vương sao?"

Lời nói này làm cho ngườikia phải líu lưỡi, trong lúc nhất thời khắp nơi đều náo nhiệt, mà Phượng Lan Dạđối với lời nói của những người này một chút cũng không có hứng thú, nàng chỉmuốn biết người đến đây có phải là Âu Dương Dật hay không? Nên nàng cũng nghểncổ nhón chân nhìn qua, chỉ thấy phía sau binh tướng Thiên Vận hoàng triều, làmột đội binh tướng cưỡi ngựa cao lớn của Lâm Phong quốc, mỗi người đều mặtkhông chút thay đổi, những tiếng ầm ỹ náo nhiệt trên đường phố tựa hồchẳng ảnh hưởng gì đến bọn họ, đôi mắt của bọn họ nhìn thẳng, còn quanh thânthì lạnh lẻo, khôi giáp màu bạc ở dưới ánh mặt trời phản chíu ra ánh sáng lạnhchói mắt, cánh tay thì cầm nhuyễn kiếm bạc, cảnh giới nhìn chăm chú vào độngtĩnh chung quanh.

Những người này? Nhấtđịnh là ngân y vệ trong tam đại kì binh.

Phượng Lan Dạ khẳng địnhsuy đoán của mình, dòng khí quanh thân những người này khác hẳn với binh tướngtầm thường, hơn nữa còn mang theo sự lãnh khốc tàn bạo, nếu người nào chọc tớibọn họ, chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Phượng Lan Dạ đang suynghĩ thì bỗng nhiên trên tay truyền đến một lực đạo, là Vụ Tiễn đang nắm taynàng, thấp giọng thúc giục: "Maunhìn, xem một chút có phải là hắn hay không?"

Chỉ thấy phía sau binhtướng ngân giáp, một chiếc liễn xe hoa lệ dùng bốn con tuấn mã chạy song songkéo, tiếng vó ngựa vang lên cứng cáp mà có lực.

Trên liễn xe màu vàng hoalệ, lụa mỏng được bao bọc chung quanh, ở mui xe có khảm nạm một viên minh châulàm nó phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, dưới ánh mặt trời càng thêm lòe lòe nhấpnháy, rèm lụa mỏng thả từ trên đỉnh xe xuống, để che đi bên trong lúc này mơ hồlộ ra một người, ưu nhã lười nhác tựa vào một bên giường êm trong liễn xe, tùyý nhìn mọi thứ ở phíangoài.

Gió bỗng thổi bay lên rèmlụa mỏng, lộ ra khuôn mặt của hắn , ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹ tuyệt luân, mỗimột góc cạnh trên gương mặt đều tà mị dị thường, tóc đen dài mược như gấm dùngmột kim quang buộc lên, sau đó phân tán ở trước ngực.

Có người không nhịn đượcphải huýt sáo , có người thì thét chói tai.

Còn Phượng Lan Dạthì lại ngây người, mặc dù khoản cách khá xa, nhưng nàng lại thấy rất rõ ràng,người này quả nhiên là Âu Dương Dật mà nàng đã gặp ở Tiêu thành.

Hơn nữa nam nhân kia cònnói thích nàng, thì ra hắn quả thật là Lâm Phong quốc tháitử.

Bỗng nhiên Vụ Tiễn kề tainàng, nhỏ giọng nói thầm: "Lan Nhi,mau nhìn xem, Lâm Phong quốc thái tửtại sao lại cùng Tứ hoàng tử Sở Vương hồi kinh vậy."

Phượng Lan Dạ phục hồitinh thần lại nhìn sang, quả nhiên, phía sau liễn xe của Âu Dương Dật, có mộtchiếc xe ngựa đi theo, bên trong xe ngựa này đại khái chắc là sứ thần của LâmPhong quốc, phía sau cùng còn có một đội binh tướng, mà người dẫn đầu binhtướng lại là Sở Vương, Sở Vương điện hạ vẻ mặt hàm chứa nụ cười, trên ngũ quancương nghị ôn nhuận ấm áp giống nhưánh nắng, thỉnh thoảng còn khẽ gật đầu, đi cạnh nói chuyện cùng hắn là Lụchoàng tử An vương, họ một đường theo đoàn xe phía trước hướng phía Hoàng Thànhmà đi.

Không nghĩ tới Tứ hoàngtử Nam Cung Liệt lại hồi kinh, xem ra kinh thành này càng lúc càng náo nhiệt.

Khóe môi Phượng Lan Dạ vẽra nụ cười lạnh, nhưng mà trước mắt nàng lo lắng nhất chính là một chuyện khác,Âu Dương Dật đã tới An Giáng thành, có thểnhắc tới chuyện của nàng hay không, xem ra chuyện này nàng nhất định phải nóicho Diệp biết, để sớm chuẩn bị.

Nghĩ tới đây, Phượng LanDạ xoay người thối lui về phía sau, cùng Vụ Tiễn rối rít đi ra bên ngoài.

"Đinh Đương, lập tứcphân phó vạn Tinh, đưa tin đến Tề vương phủ, ta muốn gặp Tề vương."

"Dạ, tiểu thư."

Đinh đương lên tiếng trảlời rồi lui đi, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn theo dòng người đi ra ngoài, hainàng nhanh chóng lên xe ngựa , trở về Tô phủ.

Trong xe ngựa, Vụ Tiễnmang vẻ mặt lo lắng nhìn Lan Dạ: "Âu Dương Dật kia chỉ sợ sẽ nhắc tớingươi, đích thị là hắn đã có chuẩn bị mà đến, nếu bắt ngươi đến Lâm Phong quốcđể hai nước liên mình thì phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng có thể đồng ý haykhông đây?"

Lông mày Phượng Lan Dạcau lai, khóe môi nở nụ cười lạnh: "Hắn đồng ý có ích lợi gì, ta sẽ khôngđồng ý."

Bên trong xe ngựa lâm vàoyên tình, chuyện này thật đúng là khó giải quyết, trước mắt chỉ có hy vọng duynhất là Âu Dương Dật kia chỉ là đơn thuần đến để tiến hành việc hai nước bangiao, mà không phải có tính toán riêng khác.

Một đường trở về Tô phủ,sắc mặt Phượng Lan Dạ vẫn âm u, trong Tô phủ mấy hạ nhân đã sớm chuồn mấtrồi, ai cũng không dám chọc vào vị Nhị tiểu thư này, Nhị tiểu thư tínhtình bạo phát, so với lão gia phu nhân càng lợi hại hơn, khiến bọn họ mỗi ngườiđều rất sợ hãi, cho nên phàm khi Nhị tiểu thư tức giận, toàn bộ quý phủ từ trênxuống dưới rất yên phận và tự giác.

Thược Dược Hiên, Vụ Tiễnnhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Dạ đangbuộc thật chặc , cũng có chút ít đau lòng.

"Không có chuyện gì,ngươi đừng lo lắng, Tề vương cũng không phải là ngồi không, chẳng lẽ phải sợtên kia sao, hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, hắn muốn gậy đánhuyên ương thì cũng phải nhìn xem có đủ tư cách hay không?"

Lời Vụ Tiễn coi như đãnói trúng tim đen của Phượng Lan Dạ, thần sắc của nàng nhu hòa rất nhiều.

Đúng vậy a, phải nhớ dùmuốn gậy đánh uyên ương thì phải nhìn xem có đủ tư cách hay không? Bọn nàng mớikhông sợ hắn, hắn coi là thứ gì, nếu như dám chọc nàng, thì nàng tuyệt đốisẽ không để cho hắn có ngày yên ổn.

Nghĩ tới đây nàng liềnthở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng buông lỏng: "Đúng, không cần phải lo lắngnữa, nếu như người ta căn chỉ đến thăm viếng thôi, thì hai chúng ta cứ xem hắnnhư ô long (quạ)là được."

"Đúng vậy."

Vụ Tiễn không nhịn đượcliền gật đầu, bất quá theo ý nghĩ của nàng, Âu Dương Dật chỉ sợ không phải làmột Ô Long đơn giản như vậy, nàng thấy hắn cũng là người rất chân thành, bằngkhông mọi chuyện không phải quá trùng hợp hay sao? Chẳng qua tâm tình của LanNhi vừa khá lên, có lẽ nàngkhông nên chọc cho nàng ấy không vui nữa.

Hai người bắt đầu nói đếnnhững đề tài khác, không còn nói về Âu Dương Dật nữa.

Trong cung, Hạo Vân Đếđang ở Chính Thái điện để tiếp kiến mấy tên sứ thần của Lâm Phong quốc.

Trong Chính Thái điện,trừ hoàng đế, còn có mấy vị trọng thần của Thiên Vận hoàng triều, họ cùng nhaunhìn về Lâm Phong quốc thái tử đang ở ngay giữa đại điện, thái tử đang mặc mìnhhoàng cẩm bào, quanh thân hắn cuồng phóng tà mị dị thường, trên ngũ quan thượngnhẹ nhuộm nụ cười, nhìn sơ cũng không phải là người khó chung đụng, vì vậy tấtcả mọi người trong điện cũng buông lỏng đi rấtnhiều.

Âu Dương Dật tiến lên mộtbước, ưu nhã mở miệng: "Tham kiếnHạo Vân Đế, bổn thái tử đại biểu Lâm Phong quốc, đưa lên tâm ý của phụ hoàngta."

"Âu Dương thái tử cólòng rồi, người tới, ban thưởng ghế ngồi."

Trên ngũ quan luôn luôntrầm ổn của Hạo Vân Đế như ẩn như hiện làn gió êm dịu, nếu như có thể cùng LâmPhong quốc kết liên minh vĩnh viễn thì quả là chuyện tốt, coi như hắn đãvì duệ Nhi làm một chuyện tốt cuối cùng, để khi hắn lên ngôi, trong khoảng thờigian ngắn, sẽ không có bất cứ binh đao nào.

Âu Dương Dật xoay người ởvị trí phía trên cao ngồi xuống, đi theo hắn đến còn mấy tên sứ thần cũng làtrọng thần của Lâm Phong quốc, họ cung kính tiêu sái tiến lên hành lễ.

"Bọn thần ra mắt HạoVân Đế, Chúc Thiên Vận hoàng triều dân chúng giàu có và đông đúc, cả nước TháiBình."

"Tốt, tốt."

Những lời này là ngườilàm hoàng đế đều rất vui vẻ khi nghe được, ánh mắt của Hạo Vân Đế nhíu lại, sauđó liền vung tay lên: "Ban thưởng ghế ngồi."

Mấy tên sứ thần của LâmPhong quốc cũng ngồi ở phía dưới của thái tử Âu Dương Dật, trên đại điện chỉcòn Tứ hoàng tử Sở Vương, cùng đám người Thụy Vương An Vương là còn đứng ở phụcận, hắn kính cẩn ngoan ngoãn mởmiệng.

"Nhi thần tham kiếnphụ hoàng."

Hạo Vân Đế vừa nhìn thấyNam Cung Liệt, lông mày cơ hồ có chút giậtmình, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tất cả đứng lên đi, Tứ nhi tại sao lạicùng Dật thái tử hồi kinh vậy?"

Đám người của Nam CungLiệt đứng dậy, còn chưa mở miệng nói thì Âu Dương Dật đã cướp trước một bước:"Chúng ta ở trên đường gặp nhau , dọc theo đường đi, cóthể nói Sở Vương điện tận tâm bảo hộ, để cho bổn thái tử cảm thấy sâu sắc vinhhạnh."

Khóe môi Hạo Vân Đế vẽ raý cười, rồi phất tay: "Cùng ngồi xuống đi."

"Tạ ơn phụ hoàng," ba người trên điện hạ phânngồi ra ngồi vào một bên.

Đại điện an tĩnh lại, ÂuDương Dật liền vung tay lên, lập tức có người đem lễ vật mang tới, khi họ mởra, lập tức có hương thơm xông vào mũi, cả điện giống như được tẩm hương, mọingười đồng loạt nghển cổ lên nhìn, chỉthấy bên trong một rương gỗ nhỏ đặt lá tam diệp thảo, mà cây cỏ kia trong baphiến lá, lại có thêm một lá đỏ, toả ra hương thơm vị thường, khiến người ngửithấy tâm tình càng thư sướng, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Có đại thần không nhịnđược dùng sức hít mũi mấy lần, tựa hồ như chưa đã ghiền vậy, đâychính là cơ hội tốt để thưởng thức a.

"Trường Sinh thảocủa Lâm Phong quốc, kỳ phẩm của quý quốc."

Tô Thừa tướng một ngụmnói toạc ra, hắn rốt cuộc vẫn là người đức cao vọng trọng, nên chỉ một lời đãnói ra lai lịch của vật này, tin đồn Trường Sinh thảo chính là quốc bảo của LâmPhong quốc, loại cỏ này lúc ban đầu sinh trưởng trên vách đá cheo leo, sau đóthì bị cao thủ trồng hoa của Lâm Phong quốc mang về trồng trong ngự hoa viên,trải qua bao nhiêu năm thí nghiệm, mới đượcthành công, cỏ này chẳng những tuổi thọ thật dài, hơn nữa không khô không héo,còn tản mát ra mùi thơm ngát đặc biệt, trong mùi thơm này chứa đựng nhiều loại chấtdinh dưỡng, người ngửi thấy có thể kéo dài tuổi thọ, người luyện võ lại càngtăng thêm nội lực.

Đây chính là vật ngànvàng khó mua a, không phải có tiền là có thể mua được, không ngờ lần này Dậtthái tử tới, lại dâng lên quốc lễ quý trọng như vậy.

Chẳng những là Hạo VânĐế, ngay cả chúng thần tử trong Chính thái điện cũng cảm thấy kinh ngạc, lầnnày sứ thần đoàn Lâm Phong quốc tới chơi, nếu phải tặng lễ, thì tặng quà bìnhthường một chút là được, nhưng họ lại tặng quốc bảo, điều này làm cho lòng ngườisinh bất an, giống như bọn họ đang có mưu đồ gì đó.

“Dật thái tử ra tay quý trọng như thế, thật làm chotrẫm cảm thấy ngoài ý muốn.”

Hạo Vân Đế cũng không quanh co lòng vòng, mà gọn gàngdứt khoát mở miệng nói.

Theo lý thuyết Lâm Phong quốc cùng Thiên Vận hoàngtriều bọn họ đều là đại quốc giống nhau, không cần thiết phải tặng đồ quý trọngnhư thế.

Âu Dương Dật nghe thấy thế liền chậm rãi đứng dậy,nhìn về phía Hạo Vân Đế ở trên cao “Bổn thái tử lần này tới Thiên Vận hoàngtriều, thứ nhất là vì sự ban giao hữu nghị giữa hai nước, thứ hai, còn muốn từtrong tay Hạo Vân Đế đòi một người.”

“Đòi người?”

Tất cả mọi người trong điện đều ngây ngẩn cả người,không biết Dật thái tử này muối đòi người nào? Mà có thể xứng đáng để điện hạnói ra như thế, trong điện mọi ánh mắt cùng nhìn về phía hắn, Âu Dương Dật tàmị cười lên, sau đó nhìn về Hạo Vân Đế.

“Nhị tiểu thư Tô Thanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang.”

Một lời như sấm nổ bên tai, ở trong điện giống như nổilên cột nước xoáy, không nghĩ tới Âu Dương thái tử lại nhìn trúng tiểu thư TôThanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang.

Trong điện lập tức nổi lên tiếng nghị luận, những đạithần ngồi cùng nhau, không nhịn được phải nói thầm, Tô nhị tiểu thư làmsao lại nổi tiếng như vậy nhỉ? Người nào cũng đều mơ tưởng cưới nàng ấy cả, màhọ đều là nhân vật quan trọng hết, đầu tiên là cùng Tề vương có lời đồn, hiệntại thì vị Âu Dương thái tử này lại chạy tới muốn kết hôn với nàng, còn đưa ralễ vật Trường Sinh thảo, có thể thấy được hắn rất xem trọng nàng.

Ánh mắt của Hạo Vân Đế trở nên sâu u, thâm trầm nhưbiển, nhìn Âu Dương Dật ở bên dưới, có thể cùng Lâm Phong quốc kết làm liênminh, là chuyện mà hắn hi vọng từ đáy lòng, hơn nữa thân là người của Thiên Vậnhoàng triều, phụ thân của Tô Thanh Nhã còn là Binh Bộ Thị Lang, nếu như mìnhsắc phong nàng làm Quận chúa, đi đến Lâm Phong quốc hòa thân, vậy thì Thiên Vậncùng Lâm Phong sẽ vĩnh kết hữu hảo liên minh.

Chẳng qua Hạo Vân Đế biết, giữa Tô Thanh Nhã cùng DiệpNhi đã nổi lên quan hệ, bây giờ còn không biết tâm trạng của Diệp Nhi như thếnào, nếu như mình mạo muội ban hôn, chỉ sợ sẽ chọc giận hắn, đến lúc đó chuyệngì hắn cũng đều có thể làm ra được.

Năng lực của Diệp Nhi hắn đã từng bước thấy rõ, nếulàm hắn giận dữ, e là Lâm Phong quốc thái tử ở Thiên Vận hoàng triều sẽ gặpchuyện không may.

Ngồi ở trên cao Hạo Vân Đế lâm vào thế khó xử, trongđiện nhất thời không có tiếng vang, Âu Dương Dật híp lại đôi mắt quét vềphía người ở trên cao, sau đó chậm rãi ngồi xuống , khuôn mặt nở ra nụ cười,hắn không vội, hắn có đủ kiên nhẫn chờ bọn họ trả lời.

Tô Thanh Nhã, tiểu nha đầu ngươi, dám can đảm cự tuyệtta, ta đã quay trở lại rồi.

Ở một bên khác đại điện, khuôn mặt của Thụy Vương NamCung Duệ đầy sầu lo, Âu Dương thái tử sao lại chọn trúng Nhị tiểu thư của Tôphủ vậy, chuyện này thật đúng là phiền toái, hắn biết Thất hoàng đệ rất vừa ýTô nhị tiểu thư, nếu như phụ hoàng mạo muội ban hôn, chỉ sợ Thất hoàng đệ sẽkhông thừa nhận, nhưng nếu không gả thì Lâm Phong quốc thái tử sẽ gây khókhăn cho phụ hoàng, nghĩ kỹ lại ngay cả quốc bảo Trường Sinh thảo hắn cũng lấyra rồi, có thể thấy được hắn coi trọng Tô Thanh Nhã đến cở nào.

Đang lúc mọi người ở trong điện tâm tình phức tạp, thìHạo Vân Đế ngồi ở trên cao đã mở miệng.

“Nếu Âu Dương thái tử vừa ý nữ nhi của Tô Thị Lang,trẫm phải hỏi ý kiến của Tô Thị Lang trước, Âu Dương thái tử một đường xe ngựamệt nhọc, hay là đi dịch cung nghỉ ngơi trước, chuyện này sau đó hãy bàn tiếpcó được không?”

Âu Dương Dật cũng không phải muốn làm khó khăn Hạo VânĐế, vì bản thân đột nhiên đưa ra lời đề nghị này, tất nhiên phải cho người tathời gian, nghĩ thế nên hắn liền đứng dậy ôm quyền.

“Dạ, làm phiền Hạo Vân Đế rồi, nếu như hai nước cóthể kết làm thông gia, ta nghĩ đây là phương pháp liên minh tốt nhất.”

Hắn vốn nói không sai, nhưng mà người hắn nói hết lầnnày tới lần khác lại là Tô Thanh Nhã, nếu người hắn muốn là nữ nhi Văn tườngcủa Hạo Vân Đế, thì Hạo Vân Đế cũng nguyện ý, chẳng qua…..

Sắc mặt Hạo Vân Đế có chút âm u. Nhưng cũng không nóigì, lập tức quay đầu phân phó Thụy Vương Nam Cung Duệ: “Lập tức dẫn Âu Dươngthái tử đi dịch cung, nhất định phải chiêu đãi tốt thái tử.”

“Dạ, phụ hoàng.”

Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Quân đồng thời đứng dậy,trầm ổn chào hỏi Âu Dương Dật, sau đó đi ra phía ngoài đại điện trước, đoànngười nhanh chóng rời đi Chính Thái điện.

Mà trong Chính Thái điện, sau khi đám người của ÂuDương Dật rời đi, liền bao phủ bầu không khí yên lặng chết chóc, Hạo Vân Đếnhìn về phía thần tử ở hai bên, chậm rãi mở miệng.

“Các vị ái khanh thấy chuyện này thế nào?”

Tô Thừa tướng lập tức đứng lên, ôm quyền hồi bẩm:“Hoàng thượng, nếu Âu Dương thái tử nguyện ý cùng ta vĩnh kết đồng minh là mộtchuyện tốt, hoàng thượng có thể tứ phong Tô Thanh Nhã làm Thạc Quận chúa, gảđến Lâm Phong quốc, như vậy mới là thượng sách.”

Tiếng nói của Tô Thừa tướng vừa dứt, mấy tên đại quancủa triều đình ở bên người, đều rối rít gật đầu.

Nếu như có thể cùng Lâm Phong quốc kết làm quốc giahữu hảo, đó là phúc khí của Thiên Vận hoàng triều, tương lai có mấy chục nămđều không cần lo lắng vấn đề Lâm Phong quốc, nói không chừng hai nước sau khiliên minh, ngược lại còn có lợi cho dân sự và chiến sự.

Hạo Vân Đế sao lại không biết đạo lý này, nhưng bâygiờ Diệp Nhi thật giống như rất thích Tô Thanh Nhã, nếu như là người trong lòngcủa nhi tử, mà mình lại đem người này đưa ra ngoài, hắn còn thừa nhận mình sao?

Trong lúc nhất thời cả điện đều yên lặng, vẻ mặt củaHạo Vân Đế đầy sầu khổ, trực tiếp phất tay để mọi người lui xuống.

“Đều lui xuống đi.”

“Hoàng thượng?”

Tô Thừa tướng sao lại không biết Hạo Vân Đế khó xửchuyện gì, đó là bởi vì Tề vương đã thích vị Tô nhị tiểu thư kia? Tề vương dùthế nào, cũng có thể so sánh cùng quốc gia sao? Có thể so sánh cùng dân chúngsao? Trong đại điện triều thần còn muốn nói thêm nữa, bất quá vừa nhìn thấy sắcmặt hoàng thượng âm ngao khó coi, nên đâu còn dám nói gì, lập tức chậm rãi cáoan: “Bọn thần cáo lui.”

Mọi người đều lui ra ngoài, còn lại Hạo Vân Đế khẽnheo ánh mắt nghĩ tới đối sách, Âu Dương thái tử này làm sao lại nhìn trúng TôThanh Nhã chứ? Tuy nói nha đầu kia lớn lên rất đẹp, nhưng cả Thiên Vận hoàngtriều mỹ nhân còn nhiều, rất nhiều, đừng nói là một, chính là hai ba, mình cũngcó thể ban cho hắn.

. . . . . .

Đêm lạnh như nước, ánh trăng sáng rực rỡ, gió đêm nhẹthổi qua hoa cỏ xanh non tạo nên những đợt sóng thanh âm lồng lộng.

Tô phủ – bên trong Thược Dược Hiên, Nam Cung Diệp mộtthân màu trắng cẩm bào đạp lên ánh trăng từ bên ngoài đi tới, da thịt của hắndưới ánh sáng mịn màng như tuyết, con ngươi vừa thâm thúy như biển, vừa đennhánh như ánh sao lúc nửa đêm, sáng trong mà thần bí, cánh môi màu hồngkhẽ nhếch, nở ra nụ cười làm điên đảo chúng sanh, làm cho người ta liếcmắt nhìn một cái liền bị hấp dẫn ở trong phong tư tuyệt mỹ của hắn.

Hắn ưu nhã đi tới bên trong gian phòng của Phượng LanDạ, nha đầu này ngày thường mà thấy hắn là vui vẻ ra mặt, sao lúc nàytrên dung nhan mềm mại lại bố trí sương lạnh nhè nhẹ, con ngươi thì lại càng âmtrầm vô cùng, cước bộ dưới chân của hắn không khỏi trở nên nhẹ nhàng, một bướcđi qua, liền ôm lấy thân thể kia vào lòng, ngồi vào trên giường êm, âncần hỏi thăm.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Phượng Lan Dạ ngẩn đầu nhìn hắn, sau đó liền vươn ramột đôi tay nhỏ bé như dương chi bạch ngọc ôm lấy cổ của hắn, nàng cúi đầu thởdài một hơi, rồi mở miệng.

“Ngươi biết sứ thần đoàn của Lâm Phong quốc hôm nay đãtới Thiên Vận hoàng triều rồi không?”

Ánh mắt của Nam Cung Diệp chợt lóe lên một cái, sau đóhiện lên từng đợt sóng lăn tăn, hắn chậm rãi mở miệng.

“Sao vậy? Sứ thần đoàn của Lâm Phong quốc tới chơi, đãchọc tới Lan Nhi rồi sao?”

Dưới tay hắn lực đạo đã tăng thêm, ôm chặt lấy PhượngLan Dạ, nàng liền cúi người nhìn sang nơi khác, hắn không ngần ngại, không chútkhách khí hôn một ngụm lên môi của nàng, mùi thơm mát lạnh lây dính ở trên cánhmôi, và một ánh mắt thâm thúy cứ nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, hắn muốn nhìnxem nàng vì cái gì mà lại bất an như thế.

Phượng Lan Dạ hiếm khi hôn trả lại Nam Cung Diệp, nàngđang nghĩ xem phải dùng lời nói thế nào để nói ra chuyện này, nhưng mà nàngthật nghĩ không ra, nếu như hắn biết chuyện của Âu Dương Dật không biết sẽ phảnứng gì nữa.

Nam Cung Diệp rất hiểu thói quen của Phượng Lan Dạ,nhìn động tác lần này của nàng, liền biết đã xảy ra chuyện gì đó.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì thế?”

“Thái tử của Lâm Phong quốc, từng cùng ta quen biết ởTiêu thành, hắn yêu thích ta, ta sợ. . . . . .”

Phượng Lan Dạ càng nói đến cuối thì giọng càng nhỏ,đầu rũ xuống trước ngực, không dám ngẩng lên nhìn ánh mắt của Nam Cung Diệp, sợsẽ thấy hắn tức giận, nhưng thật lâu sau nàng chỉ nghe được tiếng thở phì phò,trong nháy mắt khắp phòng ngủ đều bao phủ lãnh khí, so sánh với khí trời vàođông băng lãnh thì còn lạnh hơn mấy phần, mà thân thể của nàng đột nhiên bị lậtlại một cái, thanh âm bành bạch liền vang lên.

Nàng bị đánh, bị đánh vào mông.

Phượng Lan Dạ ngơ ngẩn, thật lâu mới kịp phản ứng, lỗmũi khẽ thút thích, miệng thì mím chặt, một tiếng kêu cũng không thoát ra khỏicổ họng.

Nàng biết hắn đang giận, rất tức giận, chỉ cần hắn hếtgiận một chút, muốn đánh thì cứ đánh đi.

Bất quá Nam Cung Diệp chỉ đánh nàng hai ba cái thìdừng tay rồi, hơn nữa xuống tay lại không nặng, bỗng nhiên thân thể của nànglại bị kéo vào trong ngực của hắn, còn nghe được hắn bất mãn trách cứ: “Cũngbiết sẽ làm cho ta đau lòng sao, nàng a, thật là một người làm cho ta không thểyên lòng mà.”

Nói xong hắn cúi đầu xuống, dùng sức cắn lấy cánh môicủa Phượng Lan Dạ, lần này thì hắn dùng sức, nên Phượng Lan Dạ thấy trên môi cómột trận đau, nàng còn chưa kịp phản ứng, thì thanh âm bá đạo của Nam Cung Diệplại vang lên.

“Lâm Phong quốc thái tử là cái thứ gì, lại dám vọngtưởng cưới nàng, hắn nằm mơ đi, Bổn vương muốn lập tức tiến cung, để cho phụhoàng đem ngươi gả cho Bổn vương, nhìn xem hắn làm thế nào?”

Tiếng nói vừa rơi xuống, thân thể hắn liền đứng lên,buông Phượng Lan Dạ ra, cả người giống như gió lốc sau đó mất đi bóng dáng, đợiđến khi Phượng Lan Dạ vọt ra tới ngoài, thì đâu còn thấy bóng của Nam CungDiệp, chỉ đành phải gọi Thiên Bột Thần từ chỗ tối đi ra.

“Lập tức tiến cung bảo vệ Tề vương, không cho phép bấtluận kẻ nào làm hắn bị thương.”

Nàng không biết hoàng thượng tính toán những gì, tuynói hắn bây giờ đối với Nam Cung Diệp rất áy náy, nhưng so với quốc gia, nàngkhông biết Nam Cung Diệp chiếm được mấy phần, cho nên vẫn phải cẩn thận mớitốt, Thiên Bột Thần nghe xong mệnh lệnh của nàng, liền lập tức lĩnh mệnh đingay.

Bên trong gian phòng, Phượng Lan vẫn dạo bước qua lạilo âu, không biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì nữa?

Hoàng cung, Gia Khánh điện, bên trong tràn ngập đủ cácloại màu sắc, ánh sáng lần lượt thay đổi, mọi người đang ca múa mừng cảnh tháibình.

Hạo Vân Đế đang ngồi ở trên cao, còn hai bên là hậuphi trong cung, bên dưới tay là khách quý của bữa tiệc Lâm Phong quốcthái tử đang ngồi, theo thứ tự từ trên xuống chính là sứ thần của Lâm Phongquốc, mặt khác đi theo bên cạnh họ là Thụy Vương An Vương của Thiên Vận hoàngtriều, và mấy tên đại thần, thỉnh thoảng cũng có người giơ chén nhỏ lên cao,hắng giọng vui mừng nói chuyện.

Hạo Vân Đế quét mắt nhìn bên dưới, một đôi mắt thâmtrầm thật giống như ao đầm sâu không lường được, lúc này hắn đang nhìn chăm chúvào tình cảnh trong đại điện.

Trên mặt thảm đỏ thẫm, cung đình vũ cơ đang vừa múavừa hát, nhanh nhẹn như cánh bướm, thỉnh thoảng còn xoay tròn bay múa, mang đếnmột sự hợp phối với thanh âm.

Thái tử Âu Dương Dật quanh thân lười biếng, tựa lưngvào ghế ngồi, cả đêm hắn ăn rất ít, thỉnh thoảng còn nở nụ cười, làm cho ngườita nhìn không ra trong lòng hắn suy nghĩ gì, lại không thấy hắn hỏi HạoVân Đế về chuyện hai nước thông gia, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Điều này khiến hắn vừa vặn để lộ ra một loại thâm trầmmịt mờ, Hạo Vân Đế dễ dàng liền biết người trước mắt không phải là tên HoàngMao tiểu tử, mà là người có tâm cơ rất sâu, lần này hai nước giao hảo, mình cầnphải cực kỳ thận trọng.

Trên yến tiệc khuya hôm nay, thì Binh Bộ Thị Lang TôDiễn, vốn là nhị phẩm quan viên, không hẳn phải ở nơi đây để tham gia nhữngtrường hợp này, nhưng bởi vì Lâm Phong quốc thái tử nhắc tới Nhị tiểu thư củaTô phủ, cho nên hoàng thượng hạ chỉ, để cho Tô Diễn tham gia yến tiệc.

Nhưng mà Lâm Phong quốc thái tử từ đầu tới cuối, cũngkhông có cùng Tô Diễn thân cận, phảng phất hắn làm như không nhận ra vậy, điềunày cũng khiến cho Hạo Vân Đế không tìm ra bất kỳ chủ đề gì để nói.

Trong lúc nhất thời mọi người chỉ để ý thưởng thức camúa, ăn uống, toàn bộ không đề cập tới bất kỳ vấn đề quốc sự hay chuyện thônggia giữa hai nước.

Mắt thấy bữa tiệc sắp đến hồi kết thúc, Hạo Vân Đếcũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Âu Dương thái tử không đề cập tới chuyện thông gia,đợi khi xong tiệc hắn hỏi thăm Diệp Nhi một chút, xem Diệp Nhi đối vớitiểu thư Tô phủ có ý hay không, nếu như không có, thì mình sẽ phong Tô nhị tiểuthư làm Thạc Quận chúa, để hai nước thông gia, đây cũng là một chuyện tốt.

Hạo Vân Đế đang suy nghĩ, thì nghe ngoài cửa Gia Khánhđiện vang lên thanh âm thất kinh của thái giám.

“Vương gia, Vương gia, xin cho nô tài bẩm báo mộttiếng, xin cho nô tài bẩm báo một tiếng.”

Chỉ thấy ngoài cửa đại điện, một người thật nhanh tiêusái đi vào, bên người còn có mấy tên thái giám đi theo, cùng nhau tràn vào GiaKhánh điện, Hạo Vân Đế khẽ nheo lại ánh mắt, đáy mắt hiện lên vẻ không vui, còncó chút bất đắc dĩ, người tới trừ Thất hoàng tử Nam Cung Diệp, thì căn bảnkhông có người thứ hai.

Trên đại điện quan cảnh lần lượt thay đổi, tất cả mọingười đều ngừng lại, vũ cơ khiêu vũ, thần tử đang uống rượu, thái giám cungnữ cũng đều dừng lại, trong lúc nhất thời không gian yên tĩnh không tiếngđộng, ánh mắt của mọi người cùng nhìn về người đột ngột xông vào, Tề vương NamCung Diệp.

Chỉ thấy hắn mặc một bộbạch y phiêu dật như tiên, đang đứng ngạo nghễ ở trên đại điện, mái tóc đen nhưmực thì trút xuống vai, còn quanh thân lại lãnh ngạo quý phái, hắn quét mắt mộtvòng nhìn khắp đại điện, nhưng thật ra hắn cũng không phải nhìn những ngườitrong điện, mà tầm mắt chủ yếu rơi vào trên người vị khách quý trong bữa tiệc -Âu Dương Dật, bỗng nhiên khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh, vừa tươi đẹp nhưdòng sông, vừa mang theo sát khí.

"Nhi thần tham kiếnphụ hoàng."

Nam Cung Diệp mở miệngnói, sắc mặt của Hạo Vân Đế thoáng trầm xuống, dù có không vui hắn cũng khôngcó cách nào phát tát, huống chi còn ở trước mặt của người Lâm Phong quốc, Diệpnhi vừa làm mất đi nghi lễ, nếu còn nói thêm cái gì nữa, chẳng phải để chongười ta có cơ hội chế giễu sao? Hạo Vân Đế bất đắc dĩ đành mở miệng:"Đứng lên đi, ban thưởng ghế ngồi."

Trong lòng của Hạo Vân Đếcũng mơ hồ đoán ra một chút, chẳng lẽ Diệp Nhi đã biết chuyện Lâm Phong quốcthái tử tới là muốn thông gia sao? Cho nên tên này mới có xông vào bữa tiệc nhưthế, vì dựa theo cá tính trầm ổn lãnh tĩnh của Diệp Nhi, sẽ không đến nổi làmra chuyện này, Hạo Vân Đế càng nghĩ càng cảm thấy tên này xuất hiện là vìchuyện này, nên không khỏi có chút nóng lòng, vì hắn không hy vọng ở trong đạiđiện mà nổi lên xung đột cùng Lâm Phong quốc tháitử.

Hạo Vân Đế đang suy nghĩ,thì ngay giữa đại điện Nam Cung Diệp đã chậm rãi đứng dậy, nhưng cũng không cóngồi xuống, hắn vẫn đứng ở trong đại điện như cũ, vì hắn không ngồi xuống nênngười khác cũng không thể uống rượu dùng bữa tiếp, trong điện vẫn yên tĩnh khôngtiếng động như cũ, tất cả mọi người đều nhìn vào vị Tề vương điện hạ này, muốnxem rốt cuộc hắn định làm cái gì, mấy lão thần của Thiên Vận hoàng triều, giờphút này sắc mặt hơi khó xem, thở phì phì nhìn chằm chằm bóng lưng của Tềvương.

Nam Cung Diệp mới khôngthèm để ý tới bất luận kẻ nào, vẻ mặt lạnhnhạt, trầm giọng mở miệng.

"Nhi thần đến GiaKhánh điện, là có một chuyện muốn bẩm báo với phụ hoàng, nhi thần muốn nạp Nhịtiểu thư Tô Thanh Nhã của nhà Binh Bộ Thị Lang làm phi, xin phụ hoàng thành toàn."

Hắn vừa nói xong, cả điệntrong nháy mắt yên lặng như chỗ không người, ngay cả không khí cũng thoát chốclạnh lẽo hẳn đi, Âu Dương Dật vẫn tùy ý lười biếng dựa vào ghết ngồi bỗng nhiêngiật mình, con ngươi như đá ngầm quét về phía Tề vương Nam Cung Diệp, khóe môinở nụ cười mê ly, chẳng lẽ người trong lòng Thanh Nhã chính là vị Tề vương điệnhạ này, quả nhiên là một đối thủ có thực lực, tốt, hắn thích nhất loại đối thủcó năng lực này.

Âu Dương Dật nghĩ thế nênkhông nóng lòng, chỉ ngước mắt thản nhiên nhìn về Hạo Vân Đế, nếu nói về hônsự, thì hắn là người mở miệng trước , cho dù Hạo Vân Đế có lòng thiên vị nhitử, vậy thì cũng phải nhìn xem hắn có đồng ý hay không. Nghĩ đến đây ánh mắtcủa đột nhiên trầm xuống, rồi hiện lên sát khí, tràn ngập quanh người.

Trong đại điện, giống nhưcó hai con người cường thế khí phách đang chống lại nhau.

Hai đôi mắt như phủ đâygió lạnh mưa sa, còn phát ra sấm sét vang dội, bùm bùm đấunhau, những người bên cạnh này, aicũng không dám nói nhiều, họ hết nhìn sang cái này rồi nhìn sang cái kia, hainam nhân này đều là nhân trung long phượng, lại đồng thời cùng nhau coi trọngTô nhị tiểu thư kia, nàng ta đến tột cùng có chỗ nào hơn người, không phải chỉlà một nữ tử khuê các thôi sao?

Mọi người đang cùng nhausuy đoán, thì cuộc chiến đấu bằng ánh mắt của Tề vương Nam Cung Diệp cùng ÂuDương thái tử đã kết thúc, Nam Cung Diệp thu hồi tầm mắt nhìn về Hạo Vân Đế.

"Phụ hoàng, nhi thầnyêu cầu phụ hoàng tứ hôn."

Hạo Vân Đế nhìn về ÂuDương thái tử, chậm rãi mở miệng: "Âu Dương thái tử, ngươi nhìn xemchuyện này?"

Âu Dương Dật dời mắt nhìnvề phía Hạo Vân Đế, sau đó nhàn nhạt mởmiệng: "Nếu như bổn thái tử nhớ được không lầm, thì đám cưới với Nhị tiểuthư của Tô phủ là do bản thái tử nói trước, chuyện này có phải có chút thiên vịhay không, hơn nữa chuyện hai nước thông gia là đại kế dân sinh, chẳng lẽ HạoVân Đế không sợ người trong thiên hạ nhạo báng, vì một nữ nhân mà phải dồn dânchúng của hai nước vào cảnh nước sôi lửa bỏng?"

Lời vừa nói ra, mọi ngườitrong cả điện đều biến sắc, lời nói của Âu Dương thái tử hàm chứa rất rõ rànga, nếu như Tô nhị tiểu thư không gả, vậy thì Lâm Phong quốc bọn họ sẽ khôngcùng Thiên Vận hoàng triều giao hảo, đến lúc đó, hai nước sẽ lâm vào chiếntranh, dân chúng tự nhiên sẽ lầm than.

Tiếng nói của Âu DươngDật vừa dứt, thì sứ thần đi theo bên người hắn liền đứng lên, nhìn về Hạo VânĐế hành lễ, rồi chậm rãi mở miệng.

"Lần này thái tửchúng ta đến Thiên Vận hoàng triều, là do hoàng thượng của ta ký thác kỳ vọng,hi vọng hai nước vĩnh kết hữu hảo, còn dâng lên Trường Sinh thảo, nên hi vọngHạo Vân Đế hiểu thành ý của chúng ta."

Thái tử từ trước cho tớinay rất là bất quy tắc, mãi vẫn không chịu nạp phi, nên hoàng đế Lâm Phong quốcrất nhức đầu, nhưng mà hết lần này tới lần khác hắn lại thông minh tuyệt đỉnh,trong tay còn có kì binh ngân y vệ, là đệ nhất nhân của Lâm Phong quốc, nênhiếm thấy lần này hắn muốn nạp phi, vì vậy lão hoàng đế của Lâm Phong quốc bấtkể hắn nói yêu cầu gì cũng đáp ứng, ngay cả quốc phẩm Trường Sinh thảo cũnghiến ra ngoài, có thể thấy bọn họ rất khẩn cấp muốn cưới vị Tô nhị tiểu thưnày, bằng không, lại không biết phải đợi bao nhiêu ngày nữa thái tử mới chịunạp phi.

Sứ thần của Lâm Phongquốc cũng đều là mấy trọng thần, lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, biểu lộrõ ý nguyện của hoàng thượng nhà mình .

Mà người của Thiên Vậnhoàng triều, khi nhìn về phía Thất hoàng tử Tề vương, trong mắt họ chỉ có tráchcứ, Tề vương cũng thiệt là, không có chuyện gì đi thích Tô nhị tiểu thư kia làmgì, Thiên Vận hoàng triều này lớn như thế người nào không thích, hết lần nàytới lần khác lại muốn cùng Âu Dương thái tử tranh giành nữ nhân, đây chính làđại sự giữa hai nước, làm sao có thể mang nhi nữ tình trường vào đây?

Tô Thừa tướng lúc này đãđứng lên, hắn nhìn về Tề vương Nam Cung Diệp, nói lờitâm huyết.

"Tề vương điện hạ,đây chính là đại sự của hai nước, xin Tề vương điện hạ hãy nghĩ lại."

Tô Thừa tướng vửa dứtlời, thì bên cạnh có mấy vị tất cả trọng thần của Thiên Vận hoàng triều đềuđứng lên, trầm giọng phụ họa: "Xin Tề vương điện hạ nghĩ lại."

Nam Cung Diệp nheo lạiánh mắt, một đôi mắt phượng cuồng phóng nhíu lại, tinh quang bắn ra, sắc bénnhư lưỡi đao đâm vào đám người của Tô Thừa tướng, mà khóe môi của hắn thì vẽ ranụ cười lạnh lùng, khi nhìn đám người của tô Thừa tướng thì giận dữquát.

"Cả một đám hỗntrướng, Thiên Vận hoàng triều của chúng ta lúc nào cần tới chuyện thông gia đểgiữ vững giang sơn, xem ra đám người vô liêm sỉ các ngươi cũng nên trở về nhàcủa mình rồi, còn ở đây làm cái gì, nâng cao chí khí của người ta mà diệt điuy phong của mình, người như thế không có cũng được."

Lúc này bị Nam Cung Diệpmột phen lên án mạnh mẽ, Tô Thừa tướng cùng mấy trọng thần trong triều, gươngmặt thoáng cái đỏ ngầu, giận đến thân thể phát run, một câu cũng nói không nênlời.

Mà Nam Cung Diệp mắngxong những lão thần, liền quay đầu nhìn về Hạo Vân Đế đang ngồi trên cao.

"Nhi thần xin phụhoàng ban hôn."

Bất kể ai muốn cùng hắnđoạt Lan Nhi, điều là nằm mơ, khuôn mặt Nam Cung Diệp âm u, trong đôi mắt đenthui nổi lên gợn sóng u nhã,cùng một thân ngạo nghễ, lạnh lẽo nhìn mọi người trong đại điện.

Hạo Vân Đế thấy thế vừanhức đầu vừa phiền não, chuyện trước mắt không biết phải giải quyết như thếnào, bất kể là đắc tội với bên nào thì cũng không phải là mong muốn trong lònghắn, cuối cùng hắn đem mâu quang khẽ dời, quét về phía chỗ ngồi của Binh Bộ ThịLang Tô Diễn ở vị trí sau cùng của đại điện.

"Tô ái khanh, ngươimuốn để cho Tô nhị tiểu thư đi đến Lâm Phong hoà thân, hay là gả cho Tề vươngđiện hạ làm phi?"

Trên đại điện phátsinh hết thảy mọi chuyện, TôDiễn đã sớm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa nữ nhi là ai hắn cũng đã biết, làm saocó thể để cho nàng gả đến Lâm Phong quốc, cho nên Tô Diễn lập tức bước ra khỏihàng quỳ giữa đại điện, trầm giọng mở miệng.

"Xin hoàng thượng đểtiểu nữ gả cho Tề vương làm phi, hạ quan tuổi đã cao, không muốn tiểu nữ phảiđi đến Lâm Phong quốc."

Lời vừa nói ra, mọi ngườitrong điện đều nhìn sang, lúc này Hạo Vân Đế nhìn Âu Dương Dật nói.

"Hôn sự của nữ nhivẫn làm theo lệnh của cha mẹ, Âu Dương thái tử có thể thấy rõ rồi đấy?"

Đây cũng không phải làlỗi của hắn, Tô gia người ta không muốn để cho nữ nhi đến nước khác, dù cho hắnlà một hoàng đế cũng không thể bắt buộc người khác, dĩ nhiên trong chuyện nàyhắn cũng có lòng tiêng tư, nếu không phải nhi tử thích nàng, thì hắn đã sớm hạchỉ rồi, làm gì có chuyện hỏi người khác.

Âu Dương Dật nhìn tìnhhuống trong điện, sau đó từ từ phủitay đứng lên , quét mắt về phía Hạo Vân Đế.

"Xem ra Hạo Vân Đếđã có chuẩn bị cùng Lâm Phong quốc đối địch rồi, bất quá bổn thái tử muốn hỏimột câu."

Hắn nói xong liền xoayngười nhìn về phía Nam Cung Diệp, hiển nhiên câu hỏi kia là hỏi Nam Cung Diệp ,mâu quang của Nam Cung Diệp nhìn thẳng vào hắn, nó còn mang theo dòng khí lạnhlẽo, dám cùng ta tranh đoạt Lan Nhi, ta thật hận không được lập tức đem tên nàybầm thây vạn đoạn, tưởng mình là Lâm Phong quốc thái tửthì rất giỏi sao? Nằm mơ, Thiên Vận hoàng triều của bọn họ không sợ Lâm Phongquốc.

Ngồi ở trên cao Hạo VânĐế nghe được lời nói của Âu Dương Dật, trong lòng mặc dù rất thất vọng, và cũngcó chút đả kích, nhưng vì giải gút mắt trong lòng Diệp Nhi, hắn cũng nhận, hơnnữa hai nhà đánh nhau, ai thắng ai thua còn không biết được đâu.

Trong đại điện, tất cảmọi người đều chăm chú nhìn vào hai con người xuất chúng chóisáng minh châu đang đứng kia, quả nhiên là hai đóa hoa tuyệt thế, đều đồng dạnglà tuyệt sắc, một người lạnh lùng như Băng, như sương, làm người ta không tựchủ mà duy trì khoản cách ba thước, còn một người thì tà mị khinh cuồng, từ đầutới đuôi đều nở nụ cười đối với mọi người, nhưng ở trong đáy mắt lại chiếu từngtia sáng ngoan lệ tàn bạo.

Âu Dương Dật đi tới trướcmặt Nam Cung Diệp, rồi chậm rãi gằntừng chữ mở miệng.

"Có lẽ hai nước xảyra chiến tranh, ta và ngươi cũng không có gì quan trọng lắm, nhưng đừng quên làai đã khiến cho hai nước khai chiến, đến lúc đó trong mắt của người trong thiênhạ, Nhị tiểu thư Tô Thanh Nhã của Tô phủ chính là hồng nhan hoạ thuỷ, trọn đờicủa nàng không thể ra khỏi cửa, và cũng sẽ bị người người nguyền rủa, chỉ nướcmiếng thôi cũng đủ để nàng chết đuối, nếu như ngươi yêu nàng, sao có thể nhẫntâm để nàng bị chỉ trích như thế?"

Trong điện, lúc này sắcmặt mọi người đều thay đổi, trong đó nhiều nhất chínhlà Nam Cung Diệp, tiếp theo là Tô Diễn.

Trong nội tâm của mọingười chỉ có có một ý niệm, Âu Dương Dật quả nhiên đủ thông minh, đủ ngoan độc,hơn nữa lời nói của hắn một chút cũng không sai, có lẽ hai nước khai chiến,những kẻ như bọn họ không bị sao cả, chỉ bất quá là đánh giặc thôi, bất kể aithắng ai thua, bọn họ cũng có bị thiệt thòi gì, nhưng những dân chúng bị chiếnhỏa liên luỵ, chỉ sợ sẽ nguyền rủa Tô Thanh Nhã, cuối cùng nàng sẽ trở thànhhồng nhan hoạ thuỷ trong miệng của mọi người, vĩnh viễn phải sống chịu đựng vàomiệng lưỡi của người khác

"Ngươi, thật quá âmhiểm, như vậy, ngươi càng không xứng với cưới nàng."

Nam Cung Diệp khinhthường nói, nghe được lời nói âm độc của Âu Dương Dật, sắc mặt của hắn âm ngaokhó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, các ngón tay cũng trắng bệch ra, một kẻkhông chừa bất cứ thủ đoạn nào để tranh đoạt, căn bản không xứng với nói LanNhi, đừng nói đến việc cưới nàng.

Hắn cho dù phụ hết ngườitrong thiên hạ, cũng sẽ không để người nam nhân này toại nguyện, càng sẽ khôngđể Lan Nhi gả cho hắn, nhưng mà vừa nghĩ tới lúc hai nước khai chiến, trên lưngcủa Lan Nhi phải mang nhơ danh, tim hắn liền như bị đao cắt, đôi mắt màu đenlại càng đầy trời u ám, đôi môi nhếch lên nhưng một chữ cũng nói không ra lời.

Trong lúc nhất thời cảđiện một chút thanh âm cũng không có.

Thụy Vương Nam Cung Duệthấy sắc mặt của Thất hoàng đệ khó coi, liền biết trong lòng hắn đang khó chịu,nên từ từ đứng lên, cất bước đi rangoài rồi bình tĩnh hỏi: "Âu Dương tháitử nói như thế không phải là làm khó người khác sao? Nếu Tô Thanh Nhã khôngnguyện ý đi Lâm Phong quốc hoà thân, chẳng lẽ chúng ta phải mạnh mẽ bức épnàng, nếu như nàng có chuyện không may gì xảy ra, chỉ sợ danh tiếng của LâmPhong quốc thái tử cũng bị haotổn."

Thụy Vương nói cũng cựckỳ đúng, chẳng những là thần tử của Thiên Vận hoàng triều, mà ngay cả nhữngthần tử của Lâm Phong quốc cũng liên tiếp gật đầu.

Nếu thật sự bức tửngười ta, chắc chắn sẽ bị phiền toái, hơn nữa anh danh của thái tử có thể bịhao tổn, nữ nhân cùng so với anh danh của thái tử, cuối cùng vẫn kém một chút,vì vậy tất cả mọi người đều nhìn Âu Dương thái tử.

Chỉ thấy hắn thanhnhã cười khẽ, rồi chậmrãi mở miệng.

"Như vậy đi, chúngta tỷ võ quyết đấu, người thắng sẽ cưới Tô nhị tiểu thư, người thua tự động rútlui."

Âu Dương Dật đánh ván cờnày coi như đang cầu thắng, bởi vì hắn vốn đã thua hết một phần, nên bây giờphải cứu vãn lại một nữa cục, thì ván này hắn mới có thể thắng.

Nam Cung Diệp vừa nghethấy hắn nói thế, sắc mặt liền khó coi, tại sao hắn phải cùng tên này quyết đấuchứ, Lan Nhi vốn chính là của hắn , người nam nhân này lại muốn cùng hắn quyếtđấu, để giành nữ nhân của hắn sao, trong mắt Nam Cung Diệp hiện lên sát cơ,đang tuỳ lúc có thể bộc phát, lúc này Thụy Vương Nam Cung Duệ đứng ở bên cạnhliền lôi tay của hắn, nhỏ giọng nóithầm.

"Ngươi đừng quêndanh tiếng của Tô nhị tiểu thư."

Một tiếng này đã nhắc nhởNam Cung Diệp, để hắn tỉnh táo lại, đúng vậy a, hắn còn phải bận tâm danh tiếngcủa Lan Nhi, nếu như hai nước thật sự đánh nhau, Lan Nhi sẽ là hồng nhan họathủy, mặc dù hắn biết nàng sẽ không để ý, nhưng e là nàng cũng không vui vẻ gì,cho nên hắn tuyệt đối phải để cho người nam nhân này tâm phục khẩu phục.

Không phải là tỷ thí sao?Chẳng lẽ mình sợ hắn thắng à.

"Tốt, khi nào?"

Lời nói của Nam Cung Diệpvừa rơi xuống, mọi người trong điện liền thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giảiquyết được viên mãn, bất quá nghĩ đến trận quyết đấu này, quanh thân của họkhông khỏi sôi trào lên, không biết được một trong hai người ai sẽ thắng, mọingười suy nghĩ kỹ một chút, thì cảm thấy Lâm Phong quốc thái tửcó phần thắng lớn hơn.

Tề vương Nam Cung Diệp ởĐế kinh là tên lãnh khốc quái gở, hơn nữa còn âm trầm, nhưng mà mọi người lạikhông có nghe nói võ công của hắn lợi hại ra sao, mặc dù chắc không tệ, nhưngso sánh với Lâm Phong quốc thái tử, chỉ sợ sẽ kém một chút, trong truyền thuyếtngân y vệ là kì binh trong tay của Âu Dương thái tử, nếu hắn có thể huấn luyệnra kỳ binh như thế, thì khó mà bại trong tay Tề vương được .

Mọi người đang suy nghĩ,thì thanh âm của Âu Dương Dật đã vang lên: "Năm ngày sau."

"Tốt."

Nam Cung Diệp vừa nóixong, liền phủi đích rời đi, cũng không thèm nhìn tới mọi người trong điện nữa,trên đại điện dạ tiệc đến đây coi như là kết thúc, đã bị Tề vương náo loạn nhưvậy, đâu còn có người nào có tâm tình ăn uống nữa, Âu Dương thái tử cũng cáotừ, để đám người của Thụy Vương cùng An vương hộ tống bọn họ trở về dịch cung,mà những sứ thần đi theo thì một tấc cũng không rời đi Âu Dương thái tử, lúcnày các đại thần của Thiên Vận hoàng triều cũng đã cáo từ rời đi, ngay cả cungđình vũ cơ cũng lui xuống.

Trong đại điện, lúc nàymột mảnh hỗn độn, thái giám cung nữ thì đang quỳ trên đất, Hạo Vân Đế cả ngườimệt mỏi, ngay cả mấy vị hậu phi ở phía sau cũng đã đứng lên, chuyện xảy rakhuya hôm nay, ai trong các nàng cũng không dám nhiều lời, nhìn qua có thể thấyhoàng thượng tâm tình cực kém, nếu giờ phút các nàng còn trêu chọc hắn nữa, chỉsợ không có kết quả tốt.

Sau khi Hạo Vân Đế rờiđi, mấy người bọn họ mới chậm rãi trở vềcung điện của mình.

Trong Tô phủ, Phượng LanDạ cùng Vụ Tiễn đang một mực đi tới đi lui trước đại môn, vì hai nàng đang nónglòng chờ đợi phụ thân Tô Diễn.

Tô Diễn đã tiến cung đitham gia bữa tiệc, chỉ khi hắn trở lại, các nàng mới biết được khuya hôm nay đãxảy ra chuyện gì.

Một chiếc xe ngựa nhanhchóng chạy đến, rất nhanh thì dừng ở ngoài cửaphủ, Phượng Lan Dạ cũng không đợi được đến khi Tô Diễn xuống xe, nhanh chóngcùng Vụ Tiễn chạy vội đến, vén rèm xe dìu Tô Diễn xuống xe.

"Phụ thân, như thếnào? Khuya hôm có phát sinh chuyện gì nay không?"

"Đúng vậy a, khôngcó phát sinh chuyện gì sao?"

Vụ Tiễn lập lại câu hỏi,theo cá tính của Nam Cung Diệp, nếu hắn cùng Âu Dương Dật nổi lên xung đột, elà sẽ đánh nhau, như thế sẽ làm cho hoàng thượng tức giận, ông ta nhất định sẽtrị tội Tề vương , cho nên Vụ Tiễn mới lo lắng như vậy.

Tô Diễn làm sao mà khôngbiết nữ nhi đang lo lắng điều gì, nên hắn một đường đi vào Tô phủ, vừa đi vừanói cho nữ nhi biết mọi chuyện.

"Không có chuyện gì,yên tâm đi."

Phượng Lan Dạ thở ra mộttiếng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, chỉ cần Nam Cung Diệp khôngcó chuyện gì là tốt rồi, nàng đưa tay vỗ vỗ ngực, mà Vụ Tiễn ở bên cạnh cũngthở phào nhẹ nhõm, nhưng mà Tô Diễn đã dừng bước, xoay người nhìn hai nữ nhi,muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành trầm giọng mở miệng.

"Chẳng qua Âu Dươngthái tử muốn vào năm ngày sau cùng Tề vương tỷ võ quyết đấu, người thua sẽ tựđộng rút lui, người thắng có thể cưới Nhã Nhi."

"Cái gì? Tại sao cóthể như vậy a."

Phượng Lan Dạ nghẹn họngnhìn trân trối phụ thân, không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy,còn luận võ quyết đấu nữa, nàng ở trong mắt của hai người nam này đã thành cáigì rồi, nghĩ đến đây nàng không khỏi giận dữ, Nam Cung Diệp tại sao lại đồng ýcùng Âu Dương Dật tỷ võ quyết đấu, hắn ta là cái thứ gì chứ, chỉ là một kẻkhông biết từ đâu nhô ra, lại muốn cùng Nam Cung Diệp tỷ võ quyết đấu, phi, hắncũng xứng sao.

Phượng Lan Dạ càng nghĩcàng tức giận, sắc mặt âm u cực kỳkhó coi.

Tô Diễn biết nữ nhi tứccái gì, nên vội vàng mở miệng.

"Ngươi đừng trách Tềvương, Tề vương là vì ngươi mà suy nghĩ, Âu Dương thái tử kia nói, nếu nhưngươi gả cho Tề vương, hai nước sẽ xảy ra chiến tranh, mà đến lúc đó ngươi sẽlà hồng nhan họa thủy trong mắt tất cả dân chúng, đừng nói là những triều thầnnhư chúng ta, ngay cả bá tánh bình dân, cũng nhất định sẽ nguyền rủa ngươi mắngngươi , Tề vương vì thanh danh của ngươi, cho nên mới đáp ứng tỷ võ."

Tô Diễn vừa nói xong,Phượng Lan Dạ tức đến muốn phát nổ, lửa giận bốc lên vạn trượng, tốt cho ngươiÂu Dương Dật, lại dám hãm hại ta như thế, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chongươi, lúc này một đôi mắt xinh đẹp âm ngao lãnh khốc tràn đầy tia lửa bắn ra,tuôn rơi khắp nơi.

Tô Diễn liếc nhìn haingười các nàng một cái, rồi xoay người liền đi vào trong, Vụ Tiễn dìu PhượngLan Dạ một đường trở về Thược Dược Hiên, nhưng Phượng Lan Dạ càng nghĩ càng tứcgiận, cuối cùng cắn răng một cái trầm giọng nói.

"Ta đi tìm hắn, tatuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp này."

Tư Mã Vụ Tiễn vừa nghenàng nói muốn đi tìm Âu Dương thái tử, làm sao mà để cho nàng đi, Âu Dương tháitử kia là người lợi hại đến cỡ nào, giờ phút này hắn đang ở tại dịch cung,không nói đến chuyện có nhiều binh tướng đề phòng sâm nghiêm, mà những người ởbên cạnh hắn cũng đều là nhất đẳng caothủ, hơn nữa ngay cả bản thân hắn võ công cũng bí hiểm rồi, mặc dù võ công củaLan Nhi hết sức lợi hại, nhưng mà kẻ địch cũng có nhiều cao thủ , cho nênchuyện này hay phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

"Được rồi, chúng tađợi Tề vương điện hạ tới rồi hãy nói, ta tin tưởng hắn nhất định sẽ đến."

Vụ Tiễn vừa nói xong,liền thấy bên cạnh bỗng dưng nổi lên một trận gió cuồn cuộn, chỉ thấy có mộtngười đang dựa cửa mà đứng, mái tóc đen dài thả xuống che lại một chút ánhtrăng bóng loáng chiếu trên gương mặt hắn, quanh thân mặc một cẩm bào màutrắng, làm cho người ta có cảm giác nhẹ như thuỷ nguyệt, mùi thơm trên ngườihắn lúc này đang lơ lửng ở trong không khí.

Vụ Tiễn vừa nhìn thấy Tềvương xuất hiện, lập tức buông ra ta Phượng Lan Dạ ra, nhàn nhạt mởmiệng.

"Nàng giao lại chongươi."

Nói xong liền xoay ngườirời đi, mà Phượng Lan Dạ thì đang lấy lại bình tĩnh, từng bước đi tới bên cạnhNam Cung Diệp, đợi đến khi đi tới trước mặt của hắn, Nam Cung Diệp liền đưa taylên kéo nàng vào trong lòng, nghĩ đến người nam nhân Âu Dương kia, khuôn mặtcủa hắn lúc sáng lúc tối, lãnh khí sưu sưu hiện lên, hắn một đường ôm lấyPhượng Lan Dạ trở về phòng.

Dọc theo đường đi haingười ai cũng không nói gì, Phượng Lan Dạ vươn tay ôm cổ hắn, ôn nhu mởmiệng.

"Diệp, thật xinlỗi."

Cũng là nàng mang đếnphiền toái cho hắn , nhưng quả thật nàng không biết Âu Dương Dật lại vô sỉ đếnvậy, ban đầu khi ở Tiếu thành nàng cùng hắn cũng không có quá nhiều gần gửi,sao lại bỗng nhiên có đoạn nghiệt duyên này thế.

Dung mạo của Nam CungDiệp vẫn ôn nhuận dục dú tuấn mỹ, khí chất sáng trong, cùng ánh mắt ôn nhu tựanhư trích tiên trong thần thoại, không chấp nhất, không quá nhiều bận lòng.

"Tốt lắm, tiểu nhađầu này đang rối rắm cái gì đấy? Chẳng lẽ không tin tưởng ta sao? Ta đây cho dùchỉ còn một hơi thở, thì năm ngày vẫn sẽ đem cái tên nam nhân dám can đảm nghĩlung tung đến đồ của người khác đánh về Lâm Phong quốc, để cho hắn than hồ cànrỡ, tha hồ tiêu Dao."

"Ừ, ta tin tưởngngươi."

Bản lĩnh của Nam CungDiệp, Phượng Lan Dạ biết rất rõ, đương kim trên đời này ít có người theo kịp ,mà bản lãnh của Âu Dương Dật Lâm Phong quốc nàng cũng biết, ban đầu lúc ở Tiếuthành mặc dù không có cùng hắn động thủ qua, nhưng nàng có quan sát nên đánhgiá được, bản lãnh của hắn so sánh với nàng, thì sàn sàn ngang nhau, cũng có lẽnàng đánh không lại hắn, nhưng nếu so sánh cùng Nam Cung Diệp, e là vẫn yếu kémmột chút, cho nên nàng không cần phải lo lắng.

Võ công của Nam CungDiệp, dựa theo tuổi của hắn mà suy tính, một thân võ công của hắn có thể nóikhó dùng bút mực để diễn tả, hiển nhiên là xuất thần nhập hóa, mà sở dĩ hắnluyện được thần công như thế, thứ nhất là được sự giúp đỡ của gia gia, người đãtruyền lại bí quyết võ công cho đời sau, thứ hai còn có một vài sư phụ ban đầudạy Nam Cung Diệp tập võ, họ đều là cao thủ tên tuổi, cuối cùng trước khi rờiđi khỏi hắn, còn đem nội lực trên người toàn truyền cho Nam Cung Diệp, cho nênnội lực ở trên người hắn mới có thể cường đại như thế, trước mắt có thể thấyhắn là cao thủ hiếm thấy trên đời.

Hai người vừa trở vềphòng, Phượng Lan Dạ chợt nhớ đến lời nói của phụ thân, nghĩ tới Âu Dương Dậtkia lại là tiểu nhân, dám đen việc hủy hoại danh tiếng của mình để uy hiếp NamCung Diệp, có thể thấy được người này bụng dạ khó lường, cho nên nàng liền nhắcnhở Nam Cung Diệp.

"Năm ngày sau tỷ võ,ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút, chỉ sợ nam nhân kia sẽ đánhlén."

Nam Cung Diệp mặt mày nhưhoạ, lạnh lùng cười: "Ta sao lại sợ hắn, Lan Nhi đừng lo lắng."

Hai người ở trong phòngcẩn thận nói chuyện, lúc Nam Cung Diệp ôm Phượng Lan Dạ, trong lòng đã hạ quyếttâm, sau khi lần tỷ võ này kết thúc, nhất định phải để phụ hoàng hạ chỉ, cướiLan Nhi trở về phủ, như vậy hắn cũng sẽ không có nhiều lo lắng nữa.

Trong phòng ánh đèn từ từđung đưa, đêm càng ngày càng mờ.

Ai biết đêm hôm nay ở bênkia dịch cung lại xảy ra chuyện, trời còn chưa sáng liền có người trình diện ởtẩm cung của Hạo Vân Đế .

"Hoàng thượng, khôngxong, có người xông vào dịch cung ám sát Âu Dương thái tử."

Người bẩm báo chínhlà Đại tướng quân Tây Môn Vân.

Hạo Vân Đế bậc ngồi dậytừ trên giường, sắc mặt âm ngao, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tây Môn Vân, thật lâusau mới mở miệng nói: "sứ thần củaLâm Phong quốc không có xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không có, vừa rồimặc dù bọn họ tới nhiều người, nhưng cũng không tổn hại được Lâm Phongquốc thái tử, chẳng qua họ chỉbị sợ bóng sợ gió một hồi, bất quá sứ thần của Lâm Phong quốc đối với chuyệnnày rất bất mãn, họ cho rằng Tề vương đã phái người ám sát thái tử bọn họ , cònla hét muốn hoàng thượng cho bọn hắn một lời giải thích."

Hạo Vân Đế híp mắt lại,tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, hắn nhìn về Tây Môn Vân.

"Ngươi cho là Tềvương sẽ làm chuyện như vậy sao?"

Tây Môn Vân cẩn thận suynghĩ một chút, rồi cúi đầu đáp lời: "Thần cho là Tề vương tuyệt đối khôngthể nào làm thế, chuyện này cũng là có người có lòng hãm hại, thứ nhất nghĩcách gài tang vật cho Tề vương, thứ hai muốn đem trách nhiệm đẩy tới trên đầuThụy Vương, vì sự chiêu đãi lần là do Thụy Vương chủ trì , nếu như trong đó xảyra điều gì sai lầm, chỉ sợ Thụy Vương khó thoát khỏi trách nhiệm."

"Ừ, Tây Môn Vân,ngươi càng ngày càng thành thục."

Hạo Vân Đế gật đầu, đốivới Tây Môn Vân hắn rất làthưởng thức, bất quá trước mắt phải làm thế nào để giao phó với sứ thần LâmPhong quốc mới là vấn đề nhức đầu.

"Như vậy đi, hôm naytrẫm tự mình đi thăm Lâm Phong quốc sứthần, hảo hảo an ủi bọn họ, cũng để trấn an lửa giận của bọn họ, ngươi trở vềtrước đi, kế tiếp phải bố phòng chặt chẽ không thể lại xảy ra bất kỳ chuyệnkhông may gì nữa, nếu như có người dám can đảm xông vào dịch cung giết khôngtha cho trẫm ."

Sát cơ của Hạo Vân Đế nổilên bốn phía, lạnh lùng ra lệnh.

"Dạ, thần tuânchỉ."

Tây Môn Vân lui xuống,Hạo Vân Đế ngồi xuống nệm êm, suy nghĩ xem là ai động tay động chân? Trong kinhbây giờ người có thể hành động như thế chỉ có Sở Vương, vì Tấn vương còn đangdưỡng thương, mà các Vương gia hoàng tử khác căn bản là không cóhứng thúvới ngôi vị hoàng đế. . . . ..