Độc Y Vương Phi

Quyển 3 - Chương 103



Nam Cung Quân cùng NamCung Duệ ở trước cửa của Tề vương phủ tách ra, tự trở về phủ của riêng mình.

Mà chuyện Lục giai giảmạo đã nhanh chóng lưu truyền khắp An Giáng thành, không nghĩ tới nữ nhân kialá gan cũng thật lớn, ngay cả Tề vương mà cũng dám lừa gạt, bị đánh là đángđời, nàng ta đừng nghĩ có thể sống sót ra khỏi Tề vương phủ.

Trong lúc nhất thời,chuyện về Tề vương phi được nghị luận rối rít, lực chú ý của mọi người đã khôngđặt ở Tô phủ nữa, trọng tâm câu chuyện cũng đã dời đi.

Tô phủ - Thược Dược Hiên,Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn đang ngồi ở một góc, bộ dạng của hai người khálười nhác, lúc này họ đồng thời nhìn người đang đứng giữa gian phòng, Vạn Tinhđã trút bỏ đi dịch dung, nên cung kính trả lời hai nàng.

"Vương gia sai ngườithả nô tỳ, nô tỳ liền trở lại đây."

Phượng Lan Dạ gật đầu, đãgiải quyết xong chuyện của Lục giai, đồng thời cũng khôi phục được danh tiếngcủa Nam Cung Diệp cùng với Tô phủ, chẳngqua Nạp Lan Cửu đang núp ở trong bóng tối kia sẽ không từ bỏ ý đồ dễ như thế,còn có Mộc Miên nữa, nếu đã không còn con cờ Lục Giai này, thì tiếp theo bọn họsẽ làm cái gì đây? Trong đôi mắt đen nhánh, như có dòng nước mang mùi thơm ngọtngào của hoa mai tràn ra ngoài.

"Ừ, ngươi đi xuốngđi."

"Dạ, tiểu thư."

Vạn Tinh lui ra ngoài,trong phòng một chút tiếng động cũng không có, Phượng Lan Dạ đang suy nghĩmột lát, thì thấy Vụ Tiễn cả người rối rắm, tựa hồ so sánh với nàng còn cótâm sự nhiều hôn, làm nàng không nhịn được phải mở miệng hỏi thăm: "Saothế? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Nam Cung Quân thậtgiống như đã nhận ra ta."

Mặc dù hắn không có đếntìm nàng, nhưng nàng lại có cái trực giác này, hắn đã phát hiện ra nàng, hiệntại nàng đang suy nghĩ, có nên tìm một chỗ để trốn đi hay không , nhưng mà ýniệm này của nàng vừa hiện lên trong đầu thì Phượng Lan Dạ liền phát giác, nàngcười nhẹ nhàng nói.

"Cần gì phải tránh,chờ hắn tới tìm ngươi, hai người có lời gì thì nói thẳng ra là được, ngươikhông muốn về An vương phủ có thể ở chỗ này chờ hắn, để cho hắn giải quyết xongmọi chuyện trong tay, thì cùng nhau rời đi An Giáng thành, hiện tại Ngũ hoànghuynh Thụy Vương đã hồi kinh rồi, chuyện kế tiếp đã không cần hắn phải lo nữa,hắn sẽ có thời gian cùng ngươi đi du sơn ngoạn thuỷ, về phần đám người của ÂuDương Tình, cứ giao lại cho ta cùng Nam Cung Diệp làm đi,ta nhất định sẽ khiến hoàng thượng hạ chỉ đem các nàng đưa ra ngoài, đợi đếnkhi các ngươi hồi kinh thì bảo đảm An vương phủ một nữ nhân cũng khôngcó."

Phượng Lan Dạ mang vẻ mặtthanh tao lịch sự nói, trấn định tự nhiên, Vụ Tiễn nhìn thấy vậy vừa bực mình vừabuồn cười, tiểu nha đầu này luôn luôn mạnh mẽ như vậy, nếu Tề vương phủ củanàng ấy mà giống An vương phủ, thì e là nữ nhân trong phủ đã sớm bị nàng ấyđuổi ra ngoài, hoặc là đánh ra ngoài, bằng không cũng bị độc chết hoặc độc ngu,tóm lại những nữ nhân kia sẽ không có ngày lành, đâu giống như nàng, chỉ dạy dỗbọn họ một phen, để họ an phận thủ mình là được, chẳng qua từ rất lâu rồi VụTiễn vẫn thầm hâm mộ sự lớn mật cuồng vọng của Lan Nhi.

Ý tưởng của nàng ấy rấtkinh hãi thế tục, cũng may là nàng ấy gặp được Nam Cung Diệp, nếu là một nam tửkhác, chỉ sợ họ sẽ tiêu thụ không nổi ý tưởng của Lan nhi.

"Ngươi đó nha."

Vụ Tiễn ôn nhu cười lên,nhưng trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩtới, thời gian gần đây, nàng mấy lần tận mắt nhìn thấy Nam Cung Quân, hắn quảthật cũng không dễ chịu gì, sự ra đi của mình đã ảnh hưởng đến hắn ra sao, nàngthấy rất rõ ràng, đây đại khái là điều nàng lưu luyến nhất trong tình yêu giữabọn họ, nếu như Nam Cung Quân thật sự nguyện ý theo nàng cùng nhau rời đi, thìnàng sẽ chờ hắn.

"Tốt, ta chờ hắn tớitìm ta."

Không ngờ sau khi trờitối, thì Nam Cung Quân liền xuất hiện, còn uống rất nhiều rượu, hắn xông thẳngvào Thược Dược Hiên của Tô phủ, đem Vụ Tiễn bắt đi mất, Phượng Lan Dạ biết namnhân này sẽ không hại Vụ Tiễn, cho nên đã để cho hắn, chuyện giữa hai người bọnhọ, hãy để cho chính bọn họ tự giải quyết.

Nam Cung Quân mang theoVụ Tiễn một đường trở về An vương phủ, chạy thẳng đến viện của mình, sau đó ralệnh cho mọi người không có sự phân phó của hắn, bất luận kẻ nào cũng khôngđược phép đi vào.

Tư Mã Vụ Tiễn nhìn NamCung Quân, chỉ thấy hắn đứng ở trong phòng thở hổn hển, đau đớn giống như mộtcon thú bị thương thú, ánh mắt đỏ ngầu cứnhìn chằm chằm nàng, gầm thét rống giận: "Tại sao ngươi lại làm như thế?Nếu không có chết, tại sao không trở lại, ngươi có biết lòng ta đau đến thế nàokhông? Nhưng còn ngươi? Rõ ràng còn sống, nhưng hết lần này tới lần khác vì gìmà không chịu nói ra."

Nam Cung Quân vừa nóixong liền rút lui một bước, ngã ngồi ở một bên giường êm, trên đầu mái tóc đentán loạn, theo bả vai trút xuống trước ngực, ánh đèn vàng chiếu sáng vào nửabên mặt của hắn, ôn nhã tuyển tú, tỉ mỉ như tơ, ánh mắt của hắn mang u buồn,đau đớn nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.

"Tại sao, nếu sống,tại sao không trở lại?"

Tư Mã Vụ Tiễn thấy bộdạng hắn như vậy, nói không đau lòng là giả, nàng từ từ đứng lên đi tới trướcmặt của hắn, khóe môi hiện lên nụ cười trong trẻo.

"Nam Cung Quân,ngươi biết không? Ta thấy được mấy nữ nhân trong vương phủ thì rất khó chịu,nếu như ngươi sủng hạnh các nàng, ta sẽ rất đau lòng, rất thống khổ, còn ngươikhông sủng hạnh các nàng, ta lại cảm thấy mình là tội nhân, các nàng cũng lànhững nữ tử bình thường, cũng hi vọng nhận được sủng ái của phu quân, ta cùngvới các nàng chẳng qua là chia đều ngươi mà thôi, một ngày, hai ngày, ta nhìnthấy tình huống này chỉ càng ngày càng đau khổ hơn, kể từ khi rơi xuống vựcsâu, ta vốn đã chuẩn bị một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới."

"Những nữ nhân kiathì là cái gì chứ? Ta không phải đã nói chờ giải quyết hết thảy mọi chuyện, sẽdẫn ngươi rời đi An Giáng thành sao?"

"Vậy một ngày, haingày, một năm hay là hai năm?"

Tư Mã Vụ Tiễn cười khổ,chuyện của hoàng thất từ xưa đến nay đã như một định luật, vĩnh viễn sẽ khôngcó hồi kết thúc, có lẽ có một ngày hắn sẽ trở thành hoàng đế cũng không chừng,đến lúc đó, nàng thật nguyện ý nhìn thấy hắn có hậu cung ba nghìn mỹ nữ sao?

"Tại sao lại khôngtin ta chứ?"

Nam Cung Quân xoay mìnhđứng lên, một tay lôi kéo thân thể của Vụ Tiễn, bởi vì đứng không vững, nên haingười liền té ở trên giường nằm chồng lên nhau, Nam Cung Quân thừa cơ ôm lấy VụTiễn, dùng một ánh mắt thâm thuý như biển bình tĩnh nhìnnàng, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tại sao không tin ta? Quên lúc ban đầu chúng tagặp nhau sao, quên lời ta nói với ngươi sao?"

Trong đầu Tư Mã Vụ Tiễnbỗng hiện lên hình ảnh lần đầu họ gặp mặt, hắn đã nói "Ta vĩnh viễn sẽkhông phụ Vụ Tiễn."

Đúng vậy, hắn đã nói vĩnhkhông phụ nàng, hơn nữa cho tới ngày hôm nay hắn cũng không có phụ nàng, vậythì thế nào? Nhưng hắn phụ người khác, nàng cũng đâu có dễ chịu chứ.

"Nam CungQuân?"

"Cái gì cũng đừngnói."

Nam Cung Quân ôm Tư Mã VụTiễn, cảm nhận được nàng vẫn còn sống, trong lòng hắn đã rất vui vẻ, là huyếtmạch của hoàng thất, hắn không thấy đáng vui mừng hay tự hào, bất kể là trướcđây hay sau này, hắn chẳng qua chỉ là một con cờ trong tay người khác, chỉ khihắn cùng nàng ở chung một chỗ, hắn mới biết, trên đời này vẫn còn nàng yêu hắn,cần hắn, cho nên hắn mới là có thể làm chính mình, mà không phải là một con cờtrong mắt phụ hoàng, là công cụ báo ân trong lòng của mẫu phi.

Bên trong gian phòng imắng , Nam Cung Quân cứ như vậy ôm lấy nàng, từ từ lên tiếng nói: "Ở lạiđi."

Hắn vừa mở miệng, Tư MãVụ Tiễn liền do dự, ở lại thì sẽ trở về tình cảnh trước kia, như vậy có ý nghĩasao? Mấy nữ nhân trong phủ chỉ càng thêm hận nàng mà thôi, họ nhất định sẽ nghĩtại sao nàng không chết luôn đi? Còn sống trở về làm gì.

Hai người cứ dây dưa nhưthế, cuối cùng Tư Mã Vụ Tiễn đành mở miệng: "An vương phủ thì ta sẽ khôngvề, nhưng ta sẽ chờ ngươi, ta chờ ngươi giải quyết hết mọi chuyện cần thiết,chúng ta sẽ rời đi khỏi đây."

Nam Cung Quân nghe lờinói của nàng, nhưng cũng không nhúc nhích, một lát sau thì dùng sức gật đầu:"Tốt, ta đáp ứng ngươi."

Nếu Ngũ hoàng huynh đãhồi kinh rồi, như vậy chuyện hắn nên làm cũng đã làm rồi, cho nên nhữngchuyện sau này chính là chuyện của Ngũ hoàng huynh, nếu như huynh ấy làm hoàngđế, có rất nhiều chuyện phải tự mình đối mặt, hắn đã hy sinh nhiều năm như vậy,cũng đến lúc nên suy nghĩ cho chính mình.

Hai người một lời đãđịnh, sau đó liền an tĩnh lại, Nam Cung Quân ôm chặc Tư Mã Vụ Tiễn, cùng nhaunằm ở trên giường, khuôn mặt hắn tràn đầy nụ cười, còn vẻ mặt của Vụ Tiễn thìnhư có điều suy nghĩ, chuyện này có thuận lợi như tính toán của bọn họ không?

Tô phủ - ThượcDược Hiên.

Nam Cung Diệp vừa xuấthiện, Đinh Đương liền âm thầm lặng lẻ luixuống, trong phòng ngọn đèn dầu toả ra ánh sáng màu vàng làm cho căn phòng thêmấm áp.

"Lan Nhi, ngày maiBổn vương sẽ tiến cung để phụ hoàng hạ chỉ đem ngươi gả cho ta làm phi."

Nam Cung Diệp cơ hồ cóchút gấp gáp, đưa tay lên ôm Phượng Lan Dạ vào trong ngực, hai người tựa vàotrên giường êm mà nói chuyện.

Phượng Lan Dạ nheo mắtlại, dùng bàn tay nhỏ bé mãnh khảnh vuốt lên ngũ quan lập thể của Nam CungDiệp, hắn tuấn mỹ vô trù, thêm một phần sẽ mập, thiếu một phần thì quá gầy, nênhoàn toàn vừa đủ, tạo nên dung mạo tuyệt mỹ, khi hắn mặc bạch y, thì như ángmây trên cao không nhiễm bụi trần, còn lúc hắn mặc tử y, lại sang quý bất phàm,khí phách của nhà đế vương đã nhuộm hoàn toàn vào trong đó.

Lẽ ra lời của hắn sẽ làmnàng rất vui vẻ, nhưng hết lần này tới lần khác, hiện tại thân phận của nàng làTô nhị tiểu thư.

Lục giai mới vừa bị mọingười chỉ ra là giả, hiện tại Tề vương liền vào cung cầu hoàng thượng ban hôn,chỉ sợ lời đồn bên trong An Giáng thành lại nổi lên, đối với bọn nàng sẽ khôngcó lợi, đến lúc đó không biết đám người Nạp Lan Cửu ở trong bóng tối sẽ bố tríthêm những gì, như vậy chuyện lúc trước bọn họ làm sẽ như kiếm củi ba năm bịthiêu trong một giờ, đến lúc đó những người đó lại thêu dệt thêm những chuyệnkhác để nói.

Nói Tề vương bởi vì nhìntrúng Nhị tiểu thư Tô phủ, cho nên mới phải hãm hại Lục tiểu thư, nói nàngkhông phải là Tề vương phi.

Cuộc chiến nước miếng nàye là có thể chết đuối người luôn, cho nên bọn họ vẫn phải trì hoãn một thờigian ngắn nữa mới tốt.

Cũng may chuyện Lục giaiđã được giải quyết, bọn họ cũng đã khôi phục danh tiếng, nàng suy đoán Nạp LanCửu nhất định sẽ đi tìm Lục Giai, nàng ta chính là công cụ mà bọn họ dùng đểđối phó mình, may là đã giải quyết xong, bằng không sau này chuyện sẽ càng ngàycàng phức tạp.

"Diệp, chúng ta hãychờ thêm một thời gian nữa đi, chờ tình hình ở đây qua đi rồi hãy nói, bằngkhông, không chừng người khác sẽ thêu dệt thêm chuyện nữa?"

Nam Cung Diệp vừa nghethấy, liều chau mày khó chịu, quanh thân lạnh lẻo, sát khí như bao phủ khắpnơi.

"Không bằng vhúng tatrở về Yên Hải đi."

Vừa nghĩ tới không thểđem Lan Nhi đón về Vương Phủ, hắn liền có chút ít không yên lòng, hiện tạitrong bóng tối càng ngày càng nhiều ám tiển, còn có thêm sự đấu tranh của hoàngthất nữa, càng ngày càng nóng, mà bọn họ vẫn không thể ở chung một chỗ, thửnghĩ đến những chuyện này thôi hắn liền ảo não không dứt.

"Ngươi a, còn nóilời này."

Phượng Lan Dạ không nhịnđược nhẹ đánh lồng ngực của hắn một cái, thật ra nàng biết hắn chẳng qua nóimột chút thôi, bởi vì hắn biết rõ tình huống trước mắt bên trong An Giángthành, Mộc Miên cùng Nạp Lan Cửu, còn có người đứng sau lưng bọn họ nữa, và haikẻ sắp vào kinh là Tấn vươngNam Cung Trác và Sở Vương Nam Cung Liệt.

Tương lai chỉ sợ sẽ cómột trận ác liệt cần phải đánh, mà nàng chỉ muốn bảo vệ Tô Diễn cùng Tô phunhân, hi vọng những người đã giúp đỡ nàng, đưa cho cho nàng thân tình có thểsống êm đẹp, nếu như nàng vào Yên Hải, nhất định phải vững vàng biết được, bọn họkhông có chuyện gì, nàng mới yên lòng theo Nam Cung Diệp vào Yên Hải.

"Tốt lắm, chúng takhông nói những thứ mất hứng này nữa."

Phượng Lan Dạ cười hípmắt nhìn Nam Cung Diệp nói"Tốt lắm, đừng rối rắm nữa, chúng ta rất nhanh sẽ ở chung một chỗmà."

Nam Cung Diệp không nóithêm lời nào, đối với người khác, hắn mặc kệ, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn choLan Nhi một hôn lễ, hôn lễ lần trước quả thật quá khó coi, lần này hắn sẽ bùđắp lại cho nàng, vừa nghĩ tới đây thôi cả khuôn mặt hắn liền sáng lên, tràn ngậpcác loại màu sắc, hoa mỹ động lòng người.

Hai người đang ở bêntrong gian phòng nói chuyện, thì phía ngoài khẽ có tiếng gõ cửa, Đinh Đươnggiảm thấp thanh âm xuống nói.

"Tiểu thư, thủ hạcủa Vương gia có việc bẩm báo."

Phượng Lan Dạ ngửng đầulên nhìn Nam Cung Diệp, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, bằng không những mấytên thủ hạ kia sẽ không dám mạo muội tới đây.

Nam Cung Diệp hướng rangoài cửa mở miệng: "Để cho hắn đi vào."

"Dạ, " ĐinhĐương lên tiếng xong liền kéo cửa ra, Nguyệt Cẩn từ bên ngoài đi tới, cungkính bẩm báo: "Vương gia,Ngọc Lưu Thần mới vừa tới đây bẩm báo, khuya hôm nay có người xông vào Tề vươngphủ, nhưng mà đã bị người của chúng ta đả thương."

"Đêm khuya xông vàoTề vương phủ?"

Ánh mắt Phượng Lan Dạ híplại, sau đó lóe lên một cái, khóe môi nở nụ cười lạnh lẻo "Nhất định làNạp Lan Cửu, đại khái chắc hắn sợ Lụcgiai kiên trì không được mà khai báo ra cái gì, cho nên mới đêm khuya xông vàoVương Phủ muốn giết chết nàng."

Quanh thân NamCung Diệp lúc này cũng trở nên âm u, bộ y phục màu tím làm cho hắn như U Lantrong cốc, tràn đầy tươi đẹp, nhưng mang lại theo sát cơ thị huyết.

"Lập tức phái ngườitra ra chỗ ở của Nạp Lan Cửu."

"Dạ, thuộc hạ đi làmngay."

Nguyệt Cẩn nói xong liềnlui về phía sau, Phượng Lan Dạ như nhớ tới một chuyện gì đó liền nói: "Chờmột chút, phái người giám thị Hoa Ngạc."

Nạp Lan Cửu nếu không tìmđược tông tích của Lục giai, thì nhất định sẽ đi tìm Hoa Ngạc, chỉ cần theo dõichặt Hoa Ngạc, nhất định sẽ biết được tung tích của Nạp Lan Cửu, người nam nhânnày giống như quả bom hẹn giờ vậy, cho nên nhất định phải diệt trừ, bằng khôngsẽ không biết hắn lại làm ra chuyện gì.

Nguyệt Cẩn nghe TiểuVương phi phân phó, thì có chútkinh ngạc, Hoa Ngạc cũng đã ngốc ngếch rồi, còn muốn giám thị nàng làm gì?Nhưng chủ tử đã phân phó, hắn cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ trầm giọnglĩnh mệnh: "Dạ, thuộc hạ sẽ đi làmngay."

Nói xong hắn lui rangoài, trong phòng, Nam Cung Diệp nhìn Phượng Lan Dạ.

"Xem ra này Nạp LanCửu không đạt được mục đích thì hắn sẽ không từ bỏ ý định ."

Vẻ mặt của Phượng Lan Dạđông lạnh, trong đôi mắt dậy sóng, Nạp Lan Cửu, tại sao ngươi cứ mãi dây dưakhông buông tha chứ?

Người nam nhân này tâmtính rất âm hiểm, nếu để hắn khôi phục lại Vân Phượng, chỉ sợ đến lúc đó nhữngngười ngăn cản được đi của hắn sẽ bị giết hết, liệu Mộc Miên có biết sự thựccủa chuyện này hay không, có lẽ trong lòng của hai người bọn họ đều có sự tínhtoán riêng mình, nên bây giờ chỉ tạm thời cấu kết với nhau làm việc xấu, đợiđến khi Vân Phượng thật sự phục quốc, thì hai người bọn hắn sẽ quay qua đấunhau, đến lúc đó chỉ sợ bách tính của Vân Phượng một lầnnữa lại lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, trong bọn họ có người nào thật sự vìdân chúng mà suy nghĩ đâu.

Phượng Lan Dạ thở dài mộttiếng, rồi ngửng đầu lên nói "Thôi, bất kể giữa bọn họ có chuyện gì, đêmđã khuya rồi, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi."

Nàng mệt mỏi thật sự, vìthật lòng nàng chỉ khát vọng một cuộc sống bình bình đạm đạm, cùng Nam CungDiệp trở về Yên Hải, nhưng có rất nhiều chuyện lại thân bất do kỷ.

"Tốt."

Nam Cung Diệp ôm nàngđứng dậy hướng trên giường phía trong đi tới, hắn biết tâm tính của nàng, trongđáy lòng người thân cận sẽ vĩnh viễn ở vị thứ nhất, có đôi khi có nhiều thứ đểthương yêu cũng sẽ rất mệt mõi.

Một đêm yên bình không cóchuyện gì xảy ra, sáng ngày thứ hai Phượng Lan Dạ rời giường xong, không đợithu dọn gọn gàng đã chạy vào gian phòng của Vụ Tiễn.

"Vụ Tiễn, Vụ Tiễn,nói một chút xem tối ngày hôm qua như thế nào rồi?"

Tư Mã Vụ Tiễn mới vừathức dậy, đang ngồi ở trước bàn trang điểm xử lý đầu tóc, vừa nghe thấy lời củanàng, không khỏi quay đầu lại, buồn cười mở miệng: "Ngươi a, còn có tâm tưđi quan tâm chuyện của người khác, nói một chút xem, Tề vương có phải bảo ngươigả hắn hay không?"

Nói xong hai người cùngnhau nở nụ cười, Tiểu Mạn đã giúp tiểu thư sửa sang tốt đầu tóc rồi, Vụ Tiễnmới đứng dậy đi tới lôi Phượng Lan Dạ ngồi vào một bên.

Tiểu Mạn thấy vậy cũnglui xuống, trong phòng an tĩnh lại.

"Nói một chútđi."

Hai người trăm miệng mộtlời mở miệng, sau đó lại cùng nhau cười lên, Phượng Lan Dạ mở miệng nói trước:"Hắn bảo ta gả cho hắn, nhưng mà dưới tình hình hiện tại, ngươi nói xem tacó thể gả sao? Nếu như gả cho hắn, chỉ sợ lại có lời đồn đãi truyền ra ngoài,những người ở chỗ tối sẽ lần nữa mượn cơ hội để ra tay, ta thấy vẫn nên chờ thêmmột thời gian ngắn nữa đã."

Phượng Lan Dạ nói xong,Vụ Tiễn cũng gật đầu đồng ý, tình thế trước mắt phải nên làm như vậy, bằngkhông sẽ không biết lại có âm mưu gì muốn hại bọn họ đây.

"Ừ, điều này cũngđúng."

Phượng Lan Dạ mở to haimắt nhìn Vụ Tiễn, nàng muốn biết buổi tối hôm qua Vụ Tiễn cùng Nam Cung Quânnói chuyện như thế nào rồi, Vụ Tiễn sao lại không biết tâm tư của nàng, nêncũng không làm khó nàng, cười tươi gỏ nhẹ trán nàng một cái.

"Ngươi a, thật rathì ta đã cùng hắn nói rõ, ta sẽ đợi hắn thêm một thời gian ngắn nữa, để chohắn xử lý xong những chuyện ở trong tay An vương phủ, thì chúng ta sẽ rời khỏinơi này."

"Ừ, cái này thìkhông tệ."

Nghĩ đến chuyện hai ngườibọn họ tình cảm ấm áp tràn đầy, làm cho nàng không khỏi cười lên, lúc này họmới nắm tay nhau tiêu sái đi ra ngoài dùng bữa, trong Thược Dược hiên trànđầy không khí vui vẻ.

Ngày mười đầu tháng.

Tấn vương hồi kinh,ở trong hoàng gia biệt việnngoài thành nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, Hạo Vân Đế lập tức phái ngự y trongcung đến biệt viện trị liệu cho Tấn vương Nam Cung Trác, cuối cùng sau khi chẩnđoán xong, trở về bấm báo, Tấn vương đúng là bệnh không nhẹ, cơ hồ sắp mấtmạng.

Hạo Vân Đế hỏi thăm ngự yxong, trong lòng không khỏi sầu não, bất quá ngự y còn nói thêm, loại bệnh nàylà bị khí hậu ẩm thấp mà thành tậtbệnh, nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không dễ khỏi, cần phải từ từ điều trịmới có được hiệu quả.

Hạo Vân Đế liền giaotrách nhiệm ở lại hoàng gia biệt viện cho hai vị ngự y trong cung, để chuyêntâm trị liệu cho Tấn vương.

Hoàng gia biệt viện, dựavào núi mà xây, xung quanh bốn bên toàn là vách núi, mà sơn trang kia thì xây ởgiữa sườn núi, nên khí hậu rất tốt, độ ấm so sánh với nơi khác cao hơn mộtchút, vào mùa đông nếu ở chỗ này tĩnh dưỡng, chính là nơi tốt nhất.

Tấn vương Nam Cung Trác ởhoàng gia biệt viện chữa bệnh.

Người của hoàng thất đềuđi đến biệt viện để viếng thăm, một hôm Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu, bỗng nhiênphát thiệp mời mấy nhà phu nhân trong kinh thành đi đến hoàng gia biệtviện để tụ hội.

Trong danh sách khách mớitất nhiên sẽ có người của Tô phủ.

Một ngày kia trời xanhgió mát, Tô phu nhân mang theo liễu Vụ Tiễn cùng Lan Dạ lên xe ngựa của Tô phủ,một đường hướng ngoại thành của hoàng gia biệt viện mà đi.

Bên trong xe ngựa, PhượngLan Dạ cau lại lông mày như đang suy nghĩ sâu xa, Tấn vương hồi kinh chữa bệnh,mà Tấn vương phi thì lại gửi thư mời người ta đến hoàng gia biệt viện, là có ýgì đây? Nàng một phen suy trước nghĩ sau, liền có chút ít đầu mối, e là muốngmượn miệng mọi người để phát tán mọi chuyện.

Tỷ như Tấn vương bệnhnặng đến cỡ nào, Tấn vương phi thương tâm đau lòng ra sao.

Mặc dù tin đồn nói Tấnvương thật sự bị bệnh triều thấp, và ngự y cũng tự mình chẩn trị qua, nhưngnàng cho là mọi việc luôn luôn có ngoại lệ, nhất là y thuật càng bác đại tinhthâm, thiên hình dạng trạng, tóm lại nàng chỉ có thể nói một câu.

Tấn vương hồi kinh, chỉsợ không chỉ đơn giản như vậy.

Xe ngựa chạy gần nửangày, mới tới hoàng gia biệt viện.

Hoàng gia biệt viện trướcđây từng là nơi hoàng đế dùng để nghỉ ngơi điều dưỡng khi mùa đông đến, nhưngnhững năm gần đây chỗ này vẫn bỏ trống, đến lúc này nó mới được phát huy côngdụng của mình.

Dựa vào núi non trùngđiệp mà xây, nên khi nhìn lại một cái, cả sơn trang giống như ở trong sương mùcùng mấy trắng.

Khắp ngọn núi là một màuxanh biếc, thỉnh thoảng trên đường đi còn có những đoạn gấp khúc, quả nhiên làlong du khúc chiểu, Nguyệt xạ hàn giang, đặc biệt đến nói không nên lời.

Dưới chân núi đã có thịvệ của Tấn vương phủ đóng ở đấy, lần này Tấnvương hồi kinh, trong tay không có mang theo binh quyền, cũng không có bất kỳthế lực nào khác, nhưng vẫn có năm trăm thị vệ hoàng gia đầy kỷ luật đi theo,cho nên trong ngoài biệt viện, khắp nơi đều có người tuần tra, thỉnh thoảng bộikiếm của họ còn phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh.

Dưới chân núi xe ngựaqua lại không dứt, đợi đến khi người của Tấn vương phủ kiểm tra thiếp mời xong,họ mới được vào sơn trang theo một con đường ở giữa sườn núi.

Thiếp mời của Tô phủ đãđược kiểm tra xong, xe ngựa của họ liền theo dòng xe chạy lên núi, Phượng LanDạ xốc mành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy khắp nơi đều là núi non xanh um, đỉnhnhọn trùng điệp, cách bầu trời khá gần, những đám mây thì giống như đang trôilơ lửng ở trên đỉnh đầu của họ, xa xa vách tường ngói đỏ như ẩn như hiện trong mây,lại càng tăng thêm vẽ thần tiên bí ẩn, thật giống như bức tranh lương điêu khắctrên điện ngọc quỳnh lâu, càng đi lên càng thấy khí thế bàng bạc, nguy nga hùngvĩ.

Kiến trúc bên trong biệtviện, phần lớn là đá tảng cắt từ trong núi mà xây dựng thành, cho nên nhìn từxa thì có cảm giác lạnh như băng, nhưng đến khi lại gần, liền cảm nhận được nóbóng loáng ấm áp, cộng thêm điểu ngữ hoa hương, thật quả không hổ danh là hoànggia biệt viện.

Trong biệt viện, mọingười đều tất bật đến thăm, nữ tử dẫn đầu tiếp đón khách nhân chính là Lâm MộngYểu, khuôn mặt đầy bi thương dẫn người đi qua lại bên trong biệt viện, theo sátphía sau nàng chính là Nam Cung Văn Tường, nàng ấy đang ôn nhu khuyênlơn nàng, bên cạnh cũng có không ít Thiếu phu nhân mỗi người một câu ngươikhuyên nhủ an ủi.

"Tấn vương phi đừngthương tâm nữa, Tấn vương nhất định sẽ được trị tốt."

"Đúng vậy a, sẽ đượctrị tốt."

Lâm Mộng Yểu quét mắtnhìn quanh mình một cái, nghẹn ngào mở miệng: "Hôm nay ta vốn không muốntổ chức yến hội này, nhưng hai ngày trước khi Vương gia tỉnh lại, nhìn thấy tarất tiều tụy gầy yếu, liền hạ lệnh để cho ta tìm người tới mà trò chuyện, chonên ta mới phát thiếp mời để cho mọi người tới đây tụ hội."

Lâm Mộng yểu nói xong,thì trong những phu nhân kia lập khắc có người tiếp lời: "Đúng vậy a, nhìnxem ngươi đã gầy rồi, Tấn vương thật là một người có lòng."

"Đúng vậy a, hắn sẽkhông có việc gì đâu."

Trong lúc nhất thời, mọingười sự đồng tình của mọi người tràn lan, Lâm Mộng Yểu phút chốc trở thành kẻnhu nhược không người giúp đỡ, ngay cả Văn tường cũng không ngừng khuyên nàng:"Nhị hoàng tẩu, nhị hoàng huynh sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng thươngtâm nữa."

Phượng Lan Dạ đứng ở cáchđó không xa nhìn hết thảy trước mắt, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng mànhững chuyện này có quan hệ gì tới nàngđâu, hơn nữa Lâm Mộng Yểu làm như vậy cũng không đáng để chỉ trích nặng, bấtluận kẻ nào đứng ở trên góc độ của nàng cũng sẽ làm như vậy, mỗi người trongcác nàng đang cố gắng sắm tốt vai diễn của mình mà thôi, bao gồm nàng nữa, chonên những người đó không chọc đến nàng, thì nàng sẽ làm như không biết, hơn nữacho dù nàng có định làm gì, thì trong lúc nhất thời cũng tìm không được nhượcđiểm của người ta mà hành động.

Đang nghĩ đến nhập thần,thì rất xa nhìn thấy có mấy người đang từ trong hành lang đi tới, chính là đámngười của Thụy Vương, một mặt nói chuyện một mặt đi về phía bên này.

Tiếng nói khuyên lơn bênngười lập tức nhỏ xuống, rất nhiều trái tim nhỏ bé của các tiểu thư đều đậploạn nhịp, mà ánh mắt của các phu nhân thì bốc lên ngọn lửa, giống như thấyđược quả trứng vàng trứng bạc vậy, còn chắc lưỡi hít hà thèm thuồng, sau đóquay sang bên cạnh để đem nữ nhi của mình đẩy ra ngoài, giống như họ sợ nhữngVương gia kia nhìn không thấy vậy.

Phượng Lan Dạ nhích quabên cạnh tránh ra một chút, buồn cười nhìnmột màn trước mắt.

Vụ Tiễn cũng giống nhưnàng, hai người đều di chuyển qua bên cạnh để nhường lối, lúc này mấy người bọnhọ đã đi tới, hào quang đẹp mắt toả ra, quả thật đều là nhân trung long phượng,cầm đầu Ngũ hoàng tử Thụy Vương,mặc bộ cẩm bào quý giá, kim quan buộc tóc, nội liễm thâm trầm, mặt mày như quanNgọc, nhưng lại có một cổ phong phạm vương giả, Phượng Lan Dạ nhìn Nam CungDuệ, trong lòng âm thầm nghĩ ngợi, bọn họ có nên trợ giúp Ngũ hoàng tử một taykhông, nếu Nam Cung Duệ đăng cơ làm hoàngđế, thì chính là phúc của Thiên Vận hoàng triều, là phúc của dân chúng, ngay cảdân chúng của Vân Phượng cũng có thể trở lại gia viên của mình, thật ra thìnhững người đó chỉ cần trở lại gia viên của mình, dù quốc gia thuộc về ai cũngkhông quan trọng, đối với dân chúng mà nói, chỉ cần có cuộc sống an ổn, ai làmhoàng đế thì có quan hệ gì đến bọn họ đâu?

Phượng Lan Dạ ánh mắt dichuyển, dời về phía một người khác bên cạnh Nam Cung Duệ, chính là Tề vương NamCung Diệp, hắn một thân cẩm bào màu trắng, bên dưới vạt áo dùng chỉ bạc thiêulên những ngọn sóng, còn tiêu thêm mấy đoá hoa nhỏ tựa như bọt sóng nữa, máitóc đen của hắn buộc cao thả dài xuống như nước chảy mây trôi, trên gương mặtmang ngũ quan tuyệt mị, còn quanh thân thì lãnh khốc, hai mắt thâm thúy lănghàn, tùy ý đảo qua một cái lập tứclàm cho người khác có chút ít bất an, khủng hoảng, so với Tề vương thì nhữngtiểu thư khuê tú kia nhìn trúng Thụy Vương cùng An vương nhiều hơn.

An vương Nam Cung Quânkhác hẳn Thụy Vương nội liễm trầm ổn, cùng Tề vương lãnhkhốc băng hàn, hắn là loại người ôn nhã khiêmtốn, giở tay nhấc chân liền mang theo sự ấm áp dịu dàng, ôn nhã như trúc, đôimắt hắn quét nhìn một vòng, khi nhìn thấy Vụ Tiễn đứng ở bên này, liền tức thờinở nụ cười, lập tức mang đến những thanh âm xôn xao.

"Trời ạ, An vươngcười với ta."

Một nữ nhân với ánh mắthoa si nói, lập tức nổi lên một loạt thanh âm, thậm chí có người còn trực tiếpđánh nữ nhân kia một bạt tai, nổi giận nói.

"Ngươi là thân phậngì, An vương là nhìn ta."

Kẻ đánh người so sánh vớingười vừa nói chuyện tất nhiên quyền cao chức trọng hơn, vì vậy người nọ mặc dùbị đánh, chỉ biết ủy khuất mà nghẹn ngào nước mắt, nhưng không dám nói ra.

Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn vừa bực mình vừa buồn cười, một thân thanh nhàn đứng xem náo nhiệt, chođến khi đám người của Nam Cung Diệp đi tới, thì những nữ nhân kia còn si ngốcnhìn nhau, hôm nay tới thăm Tấn vương ở hoàng gia biệt viện ngoại trừ mấyvị Vương gia, còn mấy hoàng tử trong hoàng thất cũng tới, Bát hoàng tử, Cửuhoàng tử và Thập hoàng tử, ngay cả Tây Môn Vân tướng quân cũng đã tới.

Văn Tường công chúa vừanhìn thấy Tây Môn Vân, thì cả tầm mắt liền dời không ra được, nàng chỉ biếtnhìn chằm chằm nam nhân vĩ ngạn bất phàm kia, dù trên ngũ quan cương nghị đóthần sắc không hề thay đổi, cũng không hề vì bị người ta nhìn mà thay đổi, khíthế không thua cho bất kỳ vị Vương gia nào, hắn đi theo phía sau mọingười hướng về phíangoài sơn trang bước tới, cùng nhau rời đi hoàng gia biệt viện.

Bọn họ vừa rời đi, thìnhững nữ nhân bên trong sơn trang liền cũng ảo não không dứt, đám người đó cũngtrở nên vô tình hơn, không còn nhẫn nại mà an ủi Tấn vương phi Lâm Mộng Yểunữa, còn Lâm Mộng Yểu thì nàng ta diễn đến đây cũng tốt lắm rồi, người khácquan tâm nữa hay không, nàng cũng không để vào trong mắt, nàng cùng Văn Tườngđi qua một bên ngồi nói chuyện.

Mọi người tam tam lưỡnglưỡng tách ra, mỗi nhóm một chỗ đi tham quan hoàng gia biệt viện .

Quản gia của Tấn vươngphủ đã phân công nhiều người, dẫn khách nhân đi khắp mọi nơi tham quan.

Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn đang chuẩn bị theo đám người đó đi các nơi xem một chút, ai ngờ lại bịNam Cung Văn Tường nhìn thấy được, liền từ đằng xa ngoắc nàng: "Thanh nhã,thanh nhã, tới đây."

Bởi vì ở đây có nhiềungười, Phượng Lan Dạ định làm bộ như không nhìn thấy, không nghe thấy, nên cứthản nhiên đi tới, ai ngờ tiểu nha hoàn của Văn Tường công chúa chạy vội tới,ngăn cản đường đi của nàng, cung kính mởmiệng: "Thanh Nhã tiểu thư, công chúa chúng ta cho mời."

Phượng Lan Dạ nhìn mộtcái Vụ Tiễn, hai người đành bất đắc dĩ đi qua đó.

Nam Cung Văn Tường vừanhìn thấy nàng tới, liền mĩm cười kéo nàng đi qua: "Thanh Nhã, ngươi đãtới đây, sao không chịu kêu ta một tiếng vậy?"

Lúc trước nàng vẫn tìmkiếm nàng ấy, nhưng bởi vì nhiều người, cho nên không thấy được.

Nàng nói xong liền mangPhượng Lan Dạ cùng Lâm Mộng yểu đến giới thiệu với nhau: "Thanh Nhã, đâylà nhị hoàng tẩu của ta."

Phượng Lan Dạ mắt muốntrợn trắng, chẳng qua trước mắt không thích hợp để làm động tác này, chỉ đànhphải khom người hành lễ: "Thanh Nhã tham kiến Tấn vương phi."

Vẻ mặt của Lâm Mộng Yểuđầy ngạo khí, khẽ đưa tay nâng Phượng Lan Dạ đứng dậy: "Đây chính là Nhịtiểu thư của nhà Binh Bộ Thị Lang sao? Lớn lên thật là đẹp, khó trách Tề vươnglại động tâm."

Nói xong còn mím môi cườikhẽ, ánh mắt của Phượng Lan Dạ khẽ tối, trong lòng hừ lạnh, ngươi thật đúng làcó lòng quản lớn a, không phải phu quân ngươi bị bệnh nguy kịch sao? Xem rachắc bệnh còn không đủ nặng a, nên ngay cả tin tức nho nhỏ như vậy cũng biết,thật là quá rỗi rãnh mà.

"Tấn vương phi quákhách khí rồi, Thanh Nhã nào có đẹp bằng Vương Phi a."

Phượng Lan Dạ ngoài cườinhưng trong không cười khách sáo mà khen tặng nàng ta, Lâm Mộng Yểu nghe thấysắc mặt lập tức sáng rỡ , nụ cười ở khóe môi càng sâu, nàng đang muốn mở miệngnói chuyện, thì Phượng Lan Dạ đã không cho nàng có cơ hội, nhanh chóng mở miệngnói tiếp "Tấn vương phi mỹ lệ như thế, vậy ba nghìn sủng ái tập trung vàomột thân rồi, Tấn vương thật là tốt phúc khí a, cho dù nhiều nữ nhân hơn nữacũng đều không vào được mắt của Vương gia."

Tiếng nói vừa dứt, sắcmặt của Lâm Mộng Yểu lập tức khó nhìn, trong mắt Tấn vương Nam Cung Trác, nàngchẳng là cái gì cả, trong lòng nam nhân kia chỉ có tiện nữ nhân Phượng Lan Dạmới là người đáng quan tâm, nhớ ngày đó hắn còn trực tiếp muốn dâng nàng ta làmphi, mỗi lần nghĩ tới điều này nàng càng giận dữ, vẻ mặt cũng không còn nụ cườinhư lúc trước, chỉ đang hận đến nghiến răng lợi mà thôi.

Nam Cung Văn Tường saolại không biết căn bệnh trong lòng nhị hoàng tẩu, sợ nàng ta sẽ trách PhượngLan Dạ, nên vội vàng lôi kéo tay Phượng Lan Dạ đi qua một bên, sau đó chỉ vàoVụ Tiễn giới thiệu .

"Đây là Đại tiểu thưTô phủ, Tô Thanh Vãn."

"Tham kiến Tấn vươngphi."

Nàng cố ý giảm thanh âmthấp xuống, để tránh bị Lâm Mộng Yểu phát hiện, bất quá Lâm Mộng Yểu lúc nàyđang sinh khí, nên tâm tư đâu còn có đặt ở trên người tỷ muội các nàng, cảgương mặt đều âm u, nên chẳng có tâm tư mà theo trò chuyện với Văn Tường cùngPhượng Lan Dạ, nàng lôi kéo tay Văn Tường rồi nhàn nhạt mởmiệng.

"Muội muội từ từ đidạo đi, sau đó cùng nhau dùng bữa, nhị hoàng tẩu mệt mỏi, đi về nghỉ ngơi mộtchút."

"Ừ, đi đi."

Nam Cung Văn Tường gậtđầu, nhìn nàng ta cất bước đi xa, sau đó nàng thở dài một hơi, nhị hoàng tẩuthật không có độ lượng, lại thêm lòng dạ hẹp hòi nữa, chuyện đã qua nhiêu baolâu rồi, còn sinh hờn dỗi gì nữa, nghĩ tới đây nàng cũng không muốn để ý tớinàng ta nửa, nên nhanh chóng dẫn Phượng Lan Dạ đi chung quanh.

"Thanh Nhã, hoànggia biệt viện này rất đẹp, ta dẫn ngươi đi chung quanh xem một chút nhé."

"Công chúa cólòng."

Phượng Lan Dạ kháchkhí mở miệng, thật ra thìnàng cũng không muốn để nàng ấy làm hướng dẫn, nhưng hiếm khi nàng ấy có lòngnhư vậy, nên cũng không tốt để từ chối.

Bất quá Nam Cung VănTường cũng không được vui nên quay qua dặn dò nàng: "Sau này lén gọi taVăn tường là được, đừng gọi công chúa công chúa mãi, tacũng không có nhiều bằng hữu, khó khăn lắm mới gặp phải một người hợp ý ."

"Phải"

Phượng Lan Dạ cũng khôngngại nữa, từ trước đến nay nàng cũng không phải là người thích làm dáng, nàngluôn tự nhiên hào phóng, nên khi nàng đồng ý đã làm cho Văn Tường thật caohứng, một nhóm mấy người bọn họ ở trongbiệt viện đi dạo chung quanh.

Hoàng gia biệt viện, dựavào núi mà xây, bên trong đa số là dùng đá núi xây dựng mà thành, có hồ cóĐình, quả thật có khí thế hào hùng của bác phương, đồng thời cũng có phong cáchnhu hoà tỉ mỉ của Giang Nam, hơn nữa nhiệt độ lại hợp lòng người, thật là mộtchỗ tốt.

Đám người Nam Cung VănTường cùng Phượng Lan Dạ đi dạo được một lát, thì cảm thấy mệt mỏi, nên phảiquay về, vì bên trong biệt viện này rất lớn, nếu muốn đi dạo hết chỉ sợ phảimất cả một ngày, nên không ai chịu đựng để đi tiếp nổi, rất nhiều phu nhân tiểuthư đã lục tục quay đầu lại, hướng về phía trước cửa mà đi.

"Hoàng gia biệtviện, thật là hiếm thấy."

"Nếu không phải nhịhoàng huynh ở chỗ này chữa bệnh, và được phụ hoàng hạ chỉ cho người ta thămviếng, thì người khác dù muốn vào cũng rất khó ."

Văn Tường cười mở miệng,ba người ngồi vừa xuống trên ghế đá nghỉ ngơi, bên cạnh từ từ xúm lại một sốngười, cuối cùng quản sự Tấn vương phủ đã đến mời mọi người đi dùng bữa, mọingười dạo xong một vòng thì đã đến buổi trưa, các vị phu nhân đã di chuyển đếnThiên sảnh của hoàng gia biệtviện, nơi chuyên dùng để ăn uống.

Mấy bàn lớn của bữa tiệchôm nay đã được bày ra, Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu đang ở bên trong phòng kháchchờ mọi người, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn mắt thấy Văn Tường đang cùng mọingười nói chuyện, nên hai người liền tìm vị trí ở một bên mà ngồi xuống, Tô phunhân thấy vậy liền thừa cơ ngồi ở bên cạnh nữ nhi , nàng cũng không muốn cùngnhững phu nhân kia ngồi chung một chỗ, họ chỉ ganh đua so sánh nhau, xem nữ nhigả vào nhà ai là tốt, nhà ai nhiềutiền, nhà ai có quyền thế, cứ đề tài này mà nói mãi khiến nàng chán nghe rồi.

Lúc này nàng không khỏinhớ đến Tiêu thành, vẫn là sống ở Tiêu thành tốt hơn, vừa thanh nhàn vừa rồikhông có nhiều chuyện lục đục với nhau như vậy, chẳng qua là các nàng đã sớmthân bất do kỷ rồi.

Một bữa cơm an tĩnh cũngdùng xong, sau khi ăn xong liền có người hướng Tấn vương phi cáo từ, bởi vì Tấnvương ngã bệnh, nên mọi người sợ ảnh hưởng đến việc Vương gia chữa bệnh, nênkhông tiện quấy rầy lâu, trong nhất thời toàn bộ mọi người đều rời đi.

Phượng Lan Dạ vốn địnhhỏi thăm Văn Tường chuyện ở trong cung một chút, nhưng cuối cùng lại không cơhội đề cập cùng nàng ấy, nên đành giống người khác cùng nhau rời đi.

Trở lại Tô phủ sau, VạnTinh đang ở trong phủ chờ nàng, vừa thấy nàng trở lại, liền vội vàng bẩm báotin tức Tiểu Ngư thăm dò được.

"Tiểu thư, nghe nóisứ thần đoàn của Lâm Phong quốc tới thăm, ítngày nữa sẽ đến kinh thành, nghe nói dẫn đầu sứ thần đoàn lần này là LâmPhong quốc thái tử."

"Ừ."

Phượng Lan Dạ khẽ gật đầumột cái, nhưng cũng không để ý lắm, trong đầu nàng đang suy nghĩ, trên đại lụcnày, Lâm Phong quốc cũng giống Thiên Vận hoàng triều đều là đại quốc, hai nướccách nhau bởi con sông Giang Hà rộng lớn, và một dãy núi, bên kia dãy núi chínhlà Lâm Phong quốc, nghe nói phần lớn diện tích là đại thảo nguyên, đất đai bátngát, binh cường mã tráng, nhân khẩu giàu có và đông đúc, là một trong tam đạicường quốc, một quốc gia nữa cùng so với Thiên Vận hoàng triều và Lâm Phongquốc, hình như tên là La quốc, nhưng quốc gia này cũng cách hai nước kia kháxa, xem như thuộc về man quốc, tin đồn người ở nơi đó kỳ trang dị phục, ngay cảđầu tóc cũng là màu vàng , mắt thì xanh biếc , đại khái Phượng Lan Dạ có thểtưởng tượng ra, những người đó chắc giống như người Mĩ Quốc ở hiện đại.

Nhưng mà người Lâm Phongquốc bộ dạng trông nhưng thế nào, thì nàng chưa nghe nói qua, đại khái chắccũng giống như người Thiên Vận hoàng triều.

Vạn Tinh thấy tiểu thưkhông để ý lắm, thì dừng lạimột chút, muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, Phượng Lan Dạ liếc nhìn về phíanàng: "Chẳng lẽ còn có lời gì chưa nói sao?"

Vạn Tinh gật đầu, bêndưới mới là trọng điểm, bởi vìnàng từng nghe Đinh Đương nói qua, ở Tiêu thành từng có một vị Âu Dương công tửthích tiểu thư, cho nên nàng mới phải chú ý tới chuyện này.

"Tiểu thư, Tiểu Ngưtra được tin tức, Lâm Phong quốc thái tử này tên là Âu Dương Dật."

"Âu Dương Dật? ÂuDương Dật?"

Phượng Lan Dạ chỉ cảmthấy tên này nghe quen quen, nhưng nhất thời còn không nhớ ra, đợi đến chânchính nhớ được người kia là ai, thì cả người kinh sợ, xoay mình đứng lên, ở bêntrong phòng đi qua đi lại.

"Ngươi nói Lâm Phongquốc thái tử tên Âu DươngDật."

Chẳng lẽ là tên nam tửmình gặp ở Tiếu thành sao? Người nam nhân kia giở tay nhấc chân có một cổ khíphách tự nhiên, có đôi khi giảo hoạt, có đôi khi vô lại, mặc dù biết hắn xuấtthân không thấp, nhưng là thái tử Lâm Phong quốc thì hình như có chút khônghợp, tin đồn trong thiên hạ có tam đại kì binh, hoàng kim giáp, ngân y vệ, đồngthương thủ (tay súng đồng), mà ngân y vệ một trong tam đại kì binh chính là ởtrong tay của Lâm Phong quốc tháitử, những ngân y vệ này mặc khôi giáp bạc, trong tay là nhuyễn kiếm cùng khiênbạc, chém sắt như chém bùn, những người đó có thể nói là lấy một chọi mười,không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định phải đả thương người.

Nếu như ÂuDương Dật không phải là Lâm Phong quốc thái tử, vậy tại sao đang yên lànhthì hắn lại xuất hiện ở bêntrong An Giáng thành đây? Chẳng lẽ hắn còn chưa hết hi vọng?

Khuôn mặt Phượng Lan Dạkhông khỏi âm u, ở phía sau Vạn Tinh trầm giọng hỏi thăm: "Có cần báo choTề vương điện hạ để cho hắn sớm có tính toán hay không?"

Vạn Tinh vừa mở miệng,Phượng Lan Dạ lập tức lắc đầu, chuyện này sao cho hắn biết được? Hơn nữa cònkhông xác định Âu Dương Dật chính là cái tênvì nàng mà đánh nhau, còn cố ý nói thích nàng.

Trước mắt phải đem chuyệnnày xác định xong đã, xem hắn đến cùng là có đúng là Âu Dương Dật kia không?

"Trước tiên chớ kinhđộng Tề vương, ngươi hãy mật thiết chú ý kỹ, Âu Dương thái tử lúc nào vào kinh,sau đó lập tức báo cho ta biết."

"Dạ"

Vạn Tinh lui xuống, ởtrong phòng, trên mặt Đinh Đương cũng hiện lên thần sắc lo lắng, nếu như ÂuDương thái tử này thật sự là Lâm Phong quốc tháitử, chỉ sợ tiểu thư cùng Tề vương điện hạ sẽ gặp phiền toái, phải biết rằng vịÂu Dương thái tử này cũng không phải là người bình thường, nghe nói thủ đoạncủa hắn hết sức tàn nhẫn, hơn nữa còn thông minh tuyệt đỉnh, có danh hiệu ngườithông minh nhất Lâm Phong quốc.

"Tiểu thư?"

Đinh Đương vừa định nóichuyện, thì Vụ Tiễn từ ngoài cửa đã đi đến, vừa tiến vào nàng liền cảm giácđược bên trong gian phòng có dòng khí lạnh đang lưuchuyển, nàng nhìn lại thì thấy sắc mặt của Lan Dạ rất âm ngao, nên lập tức khẩntrương hỏi tới: "Xảy rachuyện gì rồi?"

Phượng Lan Dạ lúc này đãbình tĩnh lại, ngửng đầu lên nhìn về Vụ Tiễn, nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại:"Vạn Tinh tới bẩm báo, nói Lâm Phongquốc thái tử đi sứ Thiên Vậnhoàng triều."

"À, đi sứ thì cứ đisứ thôi, hắn tới thì những dân chúng bình dân như chúng ta có quan hệ gìđâu"

Vụ Tiễn cười như vô sựnói, không rõ vì sao Lâm Phong quốc thái tử tới chơi, mà sắc mặt Lan Dạ lại khócoi, lúc này Đinh Đương mới tiếp lời của Lan Dạ: "Tiểu Ngư tra được tintức, Lâm Phong quốc thái tử kia tên là ÂuDương Dật."

"Âu Dương Dật, ÂuDương Dật, làm sao mà có nhiều người dùng cái tên này như vậy."

Vụ Tiễn cười đùa, đến khinàng nói xong, đột nhiên như nghĩ đến có cái gì không đúng lắm, sau đó trợn toánh mắt chỉ vào Đinh Đương: "Âu Dương Dật không phải là ở Tiêu thành cũngcó một người sao?"

Thử nhớ lại bộ dạng củaÂu Dương công tử, quả thật không phải là người phàm, bất quá đây không phải làquá khoa trương à, không ngờ hắn lại là Lâm Phong quốc thái tử, mà Lâm Phongquốc so sánh với Thiên Vận hoàng triều cũng không chút nào kém, không nghĩ tớingười hôm đó ở Tiêu thành lại là Lâm Phong quốc thái tử, chuyện này quả thậtdoạ người a.

"Vậy phải làm saobây giờ?"

Phượng Lan Dạ khóe môi vẽra nụ cười lạnh: "Có lẽ hắn không phải là người kia, hoặc là hắn đến chỉlà đơn thuần tới thăm, không có quanhệ gì đến chúng ta, chúng ta trước tiên chớ quá khẩn trương."

Tư Mã Vụ Tiễn suy nghĩmột chút, điều này cũng đúng, nếu đường đường là thái tử một nước, há lại đikhó dễ người khác, hơn nữa chuyện giữa hai nước với nhau, nhất định không thểnào liên lụy đến trên người một tiểu nữ tử, mọi người tuy nghĩ như vậy, nhưngtrong lòng vẫn bất an, cả gian phòng lâm vào im ắng một chút tiếng động cũngkhông có.

Trênbầu trời giăng đầy những ngôi sao sáng lấp lánh, mười lăm trăng rất tròn vàsáng.

Trên đại điện của TiêuNguyên cung, một hàng người đang ngồi ngay ngắn là Ngũ hoàng tử Thụy Vương, Đạitướng quân Tây Môn Vân, và An vương.

Hạo Vân Đế nhìn các nhitử cùng thần tử ở bên dưới một cái, sau đó trầm giọng mở miệng.

"Mấy ngày sắp tới sứthần đoàn của Lâm Phong quốc sẽ đến An Giáng thành, chuyện sứ thần đoàn lần nàyliên quan đến việc hai nước hữuhảo, hơn nữa Lâm Phong quốc vì kính trọng chúng ta, đã phái thái tử đến đây,cho nên ba người các ngươi nhất định phải an trí tốt mọi chuyện cần thiết,không thể để xảy nửa điểm sai lầm."

"Dạ, phụ hoàng (hoàng thượng )."

Ba người đồng thời đứnglên đáp lời, Hạo Vân Đế khẽ gật đầu, mâu quang thâm thúy âm u hiệnlên sóng ngầm.

"Lần này mọi chuyệnsẽ do Thụy Vương đứng ra lãnh đạo, phải liên kết cùng Lễ bộ để đem chuyện nàylàm cho tốt, Tây Môn Vân cùng An vương có nhiệm vụ an bài tốt tất cả bố phòng,bao gồm người ở bên Dịch cung, toàn bộ phải đều động người ở trên tay mình, cònnhững người cũ nhất định phải đổi hết."

"Dạ, nhi thần (thuộc hạ ) lập tức đi làm."

Ba người một lần nữa lêntiếng, sau đó Hạo Vân Đế liền phất phất tay, để cho ba người họ lui xuống, cònmình thì dựa vào phía sau lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đại điện mộtchút thanh âm cũng không có, Nguyên Phạm nhẹ nhàng đứng ởmột bên hầu, bỗng nhiên tiếng nói của Hạo Vân Đế vang lên.

"Vân Phạm, ngươi nóixem ngày hôm đó có phải sẽ nổi lên sóng gió hay không? Sau lần sóng gió này,trẫm muốn thối vị, giao lại mọi chuyện cho bọn nhỏ đi làm."

Duệ Nhi là người khiêmtốn trầm ổn, là người sáng giá để chọn làm hoàng đế, nếu hắn có thể làm hoàngđế là phúc của thiên hạ vạn dân, cũng là phúc của Nam Cung gia, lại cànglà phúc khí của các huynh đệhắn.

Hiện tại trước mắt, phíadưới hắn còn mấy người huynh đệ đều vô cùng tốt, trừ hai oan gia Tấn vương vàSở Vương, hai người này nếu động tâm tư thì...., Đôi mắt của Hạo Vân Đế vừa mởra đã thị huyết vạn phần? Mặc dù hắn vẫn muốn bảo toàn cho tất cả nhi tử, nhưnglà có đôi khi cần phải hy sinh thì vẫn phải làm, nếu không sẽ mất hết tất cả.

Nguyên Phạm nghe xong cẩnthận phỏng đoán ý tứ của hoàng thượng, thấy người liên tục nói chuyện, hắn đaulòng mở miệng.

"Hoàng thượng đã vấtvả rồi, coi chừng thân thể mới tốt."

"Ừ, đở trẫm đi vàonghỉ ngơi."

"Dạ" NguyênPhạm giúp hoàng đế đi vào trong nghỉ ngơi.

Ngũ hoàng tử Thụy Vương,Lục hoàng tử An vương, còn có Tây Môn Vân đều đi ra khỏi Tiêu Nguyên cung, sauđó lên nhuyễn kiệu ở trong cung, để xuất cung đi về phủ đệ của mình, Nam CungDuệ ngồi ngay ngắn ở trong nhuyễn kiệu, hai bên kiệu có thủ hạ đi theo, vẻmặt Nam Cung Duệ lúc này nhưđang suy nghĩ điều gì đó, hắn nhớ tới lời nói mới vừa rồi của phụ hoàng..., LâmPhong quốc thái tử đích thân tới thăm, xem ra bọn họ cần phải tận tâm một chút,đừng để cho người ta tìm được lý do để chỉ trích, tuy nói bọn họ không sợ LâmPhong quốc, nhưng nếu hai đại cường quốc xảy xung đột, thì thiên hạ dân chúngsẽ khổ mà thôi.

Thụy Vương Nam Cung Duệluôn một lòng vì dân chúng mà suy nghĩ, không muốn làm cho dân chúng phải chịunhiều khổ sở, cho nên mới phải đặc biệt coi trọng chuyện lần này, đang suy nghĩđến nhập thần, thì bỗng nhiên cỗ kiệu chao đảo một chút, hắn không nhịn được tòmò nên vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy dưới ánh trăng có một cung nữ ngăncản đường đi sau đó đưa cho thị vệ một món đồ, thị vệ kia liền cung kính dânglên.

"Vương gia? Ngườixem?"

Nam Cung Duệ đưa tay nhậnlấy, sau đó nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, tờ giấy này là doMộc Miên phái người đưa tới, trên tờ giấy nói, thân thể của hoàng đế không ổn,nếu muốn biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin đi đến Tư Tương điện một chuyến.

Nam Cung Duệ nhíu màykhép hờ đôi mắt, Mộc Miên này đang động tâm tư,hắn làm sao lại không biết, đối với nữ nhân này hắn thấy phiền muộn đến nóikhông ra lời, xưa nay hắn luôn cùng nàng giữ một khoảng cách , nhưng bây giờnàng nói đến thân thể của phụ hoàng, làm hắn rất lo lắng, hơn nữa hắn biết thânthể của phụ hoàng đã càng ngày càng kém, mình vừa hỏi thì hắn nói không cóchuyện gì, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, còn tái xám nữa, thời gian gần đâylại càng gầy đi rất nhiều, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho nên khithấy tờ giấy Mộc Miên đưa tới, hắn liền kiềm chế không được.

"Đi, đi Tư Tươngđiện."

Nhuyễn kiệu thuận đườngmà quay về, hướng Tư Tương điện đi, cho dùMộc Miên có âm mưu, hắn cũng không tin mình phải sợ nàng, sắc mặt của Nam CungDuệ trở nên âm trầm, hơn nữa cũng đúng lúc hắn phải nói rõ ràng với nàng, saunày nên an phận sống ở trong cung mới là khôn ngoan.

Nam Cung Duệ nghĩ tới đâythì nhắm mắt lại, nhuyễn kiệu một đường đi về hướng Tư Tương điện, rất nhanhthì dừng ở ngoài điện cách đó không xa, tên cung nữ lúc trước đưa tin đã chạychậm tới: "Vương gia, xin đi cùng nô tỳ."

Đường đường hậu phi màlại gặp riêng Vương gia, thì không thể nào đường hoàng chính chính mà gặp được,vì thế Nam Cung Duệ sao lại không biết đều này, nên hắn bước xuống nhuyễn kiệumà không nói gì cả, chỉ dẫn hai thị vệ theo phía sau Tiểu cung nữ hướng nơi yêntĩnh trong Tư Tương điện mà đi tới, họ từ cửa hông mà vào, sau đó đi dọc theocon đường u tối, nhắm hướng hậu hoa viên mà đi, trong hậu hoa viên có một BátBảo Đình, lúc này bốn góc đã treo đèn lồng, lụa mỏng tung bay, tất cả nhữngngười hầu hạ phía sau cũng bị đuổi đi xa ra ngoài.

Nam Cung Duệ đi theo Tiểucung nữ, đến bên ngoài đình thì một người hầu đã cản lại hai thị vệ ở phía sauhắn, hai thị vệ kia ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ khẽ lắc đầu,sau đó đi vào trong.

Chỉ thấy bên trong BátBảo đình, một mỹ nhân đang ngồi mặc bộ cẩm y đỏ thẫm, càng nổi bật lên sự xinhđẹp của nàng, tóc đen buộc lỏng càng thêm mỹ lệ thuỳ mị động lòng người, khigiở tay nhấc chân lại càng có sự mị hoặc của nữ nhân, bỗng nhiên khóe môi nàngvẽ ra nụ cười nhợt nhạt.

"Thụy Vương gia mờingồi."

Nam Cung Duệ nhăn lạilông mày, ánh mắt trở nên âm trầm, nhìn những thứ ở trên bàn tròn trước mặt,chén lưu ly, khay đựng hoa quả, mùi rượu thơm lừng xông vào mũi, cộng thêm mùison phấn, quả nhiên là làm rối loạn lòng người, bất quá Nam Cung Duệ biết, rượunày là độc tửu, nữ nhân lại càng đụng không được, hơn nữa xưa nay hắn khôngthích loại nữ nhân như vậy, tuy dung mạo của nàng ta giống mẫu phi, nhưng cá tínhlại khác nhau một trời một vực, giờ phút này hắn chỉ muốn phá hủy đi gương mặtcủa nàng, nàng làm cho hắn có cảm giác nàng đang huỷ hoại mẫu phi của hắn, mẫuphi hắn là một nữ tử băng thanh ngọc khiết, cao nhã như tiên, không phải là cáiloại mị thái lan tràn này.

"Nói đi, phụ hoàngrốt cuộc đã sinh bệnh gì?"

Mộc Miên mím môi cườikhẽ, càng thêm kiều diễm động lòng người: "Nếu ta không nói như vậy, chỉsợ Vương gia không đến."

Ý của nàng là nàng đã nóiláo, nếu như không nói láo, Nam Cung Duệ sẽ không đến, mặc dù nàng nói ra sựthật, nhưng nghe được nàng thừa nhận như thế, hắn vẫn rất tức giận, hơn nữatrên trực giác của mình Nam Cung Duệ cảm thấy phụ hoàng đã thật sự là ngã bệnhrồi, nhưng đến tột cùng là bị bệnh gì, mà khiến cho cả người càng ngày càng buồnbã ỉu xìu , còn gầy đi rất nhiều, hắn vốn cho là Mộc Miên sẽ nóira, ai ngờ nữ nhân này lại dám gạt hắn, thật đáng hận mà.

Nam Cung Duệ đứng phắtdật chuẩn bị đi ra ngoài, thấy thế sắc mặt Mộc Miên tối sầm lại, chậmrãi mở miệng: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi hãy ngồi xuống đi,nếu đã tới, thì cũng chẳng hại gì khi bỏ thêm chút hời gian."

Tiếng nói lạnh như băngcủa Mộc Miên vang lên, so với lúc trước đúng là một trời một vực, Nam Cung Duệkhông nhịn được liền quay đầu nhìn nàng, khi hắn quay đầu xong thì vẫn thấynàng mang nét mặt tươi cười như hoa, trang điểm xinh đẹp như cũ.

"Ngồi đi, ThụyVương."

Nam Cung Duệ đặt môngngồi xuống, hắn cũng muốn xem một chút nữ nhân này muốn giở trò gì?

"Nói đi, đến tộtcùng là chuyện gì?"

Dưới ánh đèn mờ ảo mônglung, Nam Cung Duệ nhìn khuôn mặt đối diện trong lòng thật mê mang, tựa hồ nhưthấy được hình ảnh mẫu phi ngồi ở bên cạnh mình khi còn nhỏ, mẫu phi ôm hắnnói: "Duệ Nhi, mẫu phi dẫn ngươi chạy trốn nhé, nếu chúng ta cứ ở lại chỗnày, thì nơi này sẽ giống như lao lung, chúng ta chạy đi nhé, thế giới bênngoài có nhiều điều thật vui vẻ ."

Mẫu phi là một người khátvọng tự do như vậy, nhưng cuối cùng lại chết già ở trong cung, bởi vì nàng bịtrói buộc, giống như một con bướm bị trói đi đôi cánh, thì nó còn có thể sốngbao lâu đây?

Ánh mắt của Nam Cung Duệtrở nên thầm trầm, hắn ngưng mắt nhìn Mộc Miên ở đối diện, đợi đến khi thấy rõnàng dung nhan kia, thì liền thu liễm tâm thần, nữ nhân này không phải mẫu phicủa hắn, nàng có tư cách gì cùng mẫu phi hắn đánh đồng.

"Ta và ngươi thươnglượng một khoản giao dịch."

Mộc Miên nhu mị mở miệng,nói thật ra, nàng rất thích Ngũ hoàng tử Thụy Vương, nhưng nàng cũng biết ThụyVương không thể nào yêu nàng, hoặc là thích nàng, bởi vì không có một ngườinào, không có một nam nhân nào có thể yêu nữ tử giống hệt mẫu phi của mình,chưa từng có lúc nào, nàng hối hận giống như lúc này, nếu như nàng lớn lênkhông giống mẫu phi của hắn thì tốt biết bao nhiêu.

"Giao dịch?"

Nam Cung Duệ cau mày, hắnkhông biết mình có thể cùng nữ nhân này giao dịch cái gì, nên vẫn bìnhtĩnh nhìn nàng: "Nói đi,Bổn vương cũng muốn nghe một chút ngươi muốn giao dịch cái gì?"

"Ta sẽ giúp ngươi đilên ngôi vị hoàng đế, nhưng đến lúc đó ngươi phải đáp ứng ta một chuyện."

Nếu như có người phảiđăng vị, nàng tình nguyện để người nam nhân này đi lên ngôi vị hoàng đế, chẳngqua hắn nhất định phải đáp ứng nàng một chuyện, chính là sau khi hắn lên ngôi,phải khôi phục lại Vân Phượng quốc, sau này Vân Phượng quốc sẽ vĩnh viễn quythuận Thiên Vận hoàng triều, hàng năm thượng cống.

"Cái gì? Ngươi giúpta lên ngôi vị hoàng đế."

Nam Cung Duệ không nhịnđược liền bật cười, hắn cảm thấy đây thật đúng là một truyện buồn cười, chẳnglẽ Mộc Miên đã uống rượu say hay sao? Nếu hắn muốn làm hoàng đế, thì đã làhoàng đế chân chính của Thiên Vận hoàng triều rồi, còn cần nàng hỗ trợ sao?Chuyện này thật quá buồn cười, cuối cùng hắn thu liễm nụ cười, lạnh lẻo đứngdậy: "Mộc Miên, đừng quên thân phận của ngươi, nếu để cho ta phát hiệnngươi có âm mưu khác, chắc chắn sẽ sống không bằng chết."

Tiếng nói lạnh lùng đầysát cơ của Nam Cung Duệ Lãnh vang lên, hắn liền xoay người rời đi, không thèmquan tâm đến nữ nhân trong Bát Bảo đình với một thân rực rỡ nữa.

Chỉ thấy trong mắt củaMộc Miên từ từ nổi lên nước mắt, khóemôi mấp mái, với dáng vẻ không cam lòng mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tại sao không tinta chứ? Tại sao không tin ta, ta tình nguyện để ngươi làm hoàng đế mà."

Nàng vẫn cúi đầu thấpxuống lẩm bẩm một mình, cho đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt chỉ cònlại hận ý, Nam Cung Duệ, ngươi đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt,như vậy thì đừng trách ta, chỉ trách ngươi hôm nay không biết thức thời vụ,ngươi cho rằng không có ngươi ta sẽ không làm được nữ hoàng sao? Vì lấy lại VânPhượng, để trở thành nữ hoàng của Vân Phượng, ta sẽ không tiếc trả giá tất cả.

Nói xong nàng liền hunghăng lấy chén rượu trên bàn ném xuống mặt đất.

Nam Cung Duệ đã đi rangoài thật xa, vẫn nghe được tiếng đổ vỡ, nhưng hắn không thèm quan tâm đến màtrực tiếp rời đi, đêm càng ngày càng khuya, cảnh vật càng thêm lạnh lẽo.

Ở một góc yên lặng trongTề vương phủ, hai đạo thanh âm tranh luận xôn xao từ xa truyền đến.

"Như thế nào? Đã trađược Lục giai còn sống hay không?"

Một giọng nói âm ngaolên, còn vội vàng hỏi tới.

Ánh trăng xuyên thấu quacành lá, chiếu thẳng xuống đất, xuyên qua núi giả, nó chiếu vào hai bóng ngườimột cao một thấp, người cao chính là một nam tử mặc áo đen, người thấp chính làmột nha hoàn đang mặc quần váy dài, lúc này hai người đứng rất sát, dán chặt ởtrên núi giả, lặng lẽ thì thầm.

Thanh âm của cô gái vanglên: "Tìm không được, căn bản không thấy bóng dáng của Lục giai , ta ngheLiễu thị vệ của vương phủ nói nàng đã bị đánh chết."

"Ngươi khẳngđịnh."

Thanh âm âm ngao vang lênlần nữa, cả người tựa sát vào trên người cô gái, cô gái thì mang vẻ mặt thẹnthùng, còn đưa tay ra sờ vạt áo của hắn, ôn nhu mởmiệng: "Nạp Lan, dẫn ta đi đi, ta với ngươi cùng đi."

Trong tiếng nói mềm mạikia còn mang theo sự cầu xin yếu ớt, còn có chút ít yêu thương, cả thân thể củanàng như dính vào trên người nam nhân kia.

"Không, ngươi còn cóviệc phải ở lại đây. Nhất định phải chú ý đến động tĩnh của Nam Cung Diệp, tasẽ không để cho hắn sống tốt, hắn đã hại Cửu nhi, ta sẽ không bỏ qua chohắn."

Cô gái đang thẹn thùngbỗng nhiên sắc mặt cứng đờ, bàn tay liền buông lỏng ra: "Ngươi không phảinói muốn tìm nàng báo thù sao? Sao bây giờ lại nói như thế."

"Phải, ta muốn báothù, nhưng hiện tại cừu nhân của ta đâu? Đã bị Nam Cung Diệp hại, chẳng lẽ takhông nên tìm hắn tính sổ sao?"

"Nạp Lan, chúng tarời đi thôi, sau này ta sẽ giúp ngươi, bất ly bất khí, chúng ta không nên nghĩđến Vân Phượng nữa, không nên nghĩ đến những người khác nữa, chuyện của bọn họthì có quan hệ gì đến chúng ta, chúng ta cùng đi xa khỏi nơi này là được."

Nữ nhân kia vừa nói xong,liền kiễng mủi chân hôn lên môi nam nhân đó, nàng cam nguyện làm chuyện này,lúc trước khi thấy hoàng thượng đem hắn chỉ hôn cho Cửu công chúa, tim của nàngliền nhảy dồn dập, công chúa lúc trước chẳng qua chỉ là tiểuhài tử, mà nàng thì đã là thiếu nữ, trái tim đã âm thầm rung động, đáng tiếcNạp Lan công tử trước sau vẫn là vị hôn phu của công chúa, nên nàng đâu dámđộng tâm tư, chẳng qua nàng không nghĩ tới trải qua nhiều phen, bọn họ cuốicùng lại đến với nhau.

Nam tử áo đen chính làNạp Lan Cửu, hắn vừa nhìn thấy Hoa Ngạc chủ động dâng hiến, nên cũng không cùngnàng khách khí, lập tức xoay người một cái liền đem nàng đặt ở trên núi giả,nhanh chóng cỡi y phục của nàng, để thành toàn chuyện tốt, ánh trăng từ trêncao chiếu xuống, chỉ thấy hai bóng hình trên dưới đung đưa, thỉnh thoảng còntruyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng cầu khẩn mập mờ, đợi đến một phen tận tìnhchơi đùa, nam tử kia liền bứt ra cuối cùng chỉ để lại một câu nói.

"Ngươi hãy ngoanngoãn nghe ta sai bảo, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ dẫn ngươi rời đi."

Hoa Ngạc mềm nhũn thânthể, nằm ở trên núi giả thở dốc, nàng nhìn bóng người kia dần dần đi xa, chợtnghe cách đó không xa truyền đến một tiếng quát lạnh: "Người nào?"

Sau tiếng quát lạnh, liềnnghe được có người la lên: "Bắt thích khách, bắt thích khách."

Hoa Ngạc khẩntrương nhanh chóng mặc quần áotử tế sau đó từ một con đường nhỏ khác đi ra ngoài, trong lòng không khỏi lolắng, Nạp Lan sẽ không có việc gì chứ?

Bất quá trãi qua lần này,nàng cũng phải đề cao cảnh giác, chẳng lẻ Tề vương đã nghi ngờ nàng sao, bằngkhông ở cái chỗ bình thường không ai tới này, sao bỗng nhiên lại có người chứ?Xem ra sau này phải cẩn thận hơn nữa.

Đợi đến khi nàng trở vềphòng, liền nhìn thấy Diệp linh cùng Diệp khanh đang ở bên trong phòng ngồichờ, vừa nhìn thấy nàng tóc tai bù xù xuấthiện, các nàng không khỏi giận dữ trách cứ.

"Hoa Ngạc, ngươi đãchạy đi đâu? Trời ạ, quần áo ngươi sao lại lộn xộn thế, mới vừa rồi Vương giaphái người tới gọi ngươi, chúng ta nónglòng muốn chết."

Hai người vừa nói vừa bachân bốn cẳng sửa sang lại y phục cho Hoa Ngạc, đợi đến khi thu thập chỉnh tề,mới giúp nàng sửa lại một chút đầu tóc bị rối bời, sau đó nắm tay nàng đi rangoài.

Dọc theo đường đi, haingười không khỏi nói thầm: "Vương gia vì sao lại muốn Hoa Ngạc thế? Nàngấy đã ngốc nghếch rồi mà."

Hoa Ngạc nghe Diệp linhcùng Diệp khanh nói..., trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, chẳng lẽVương gia hoài nghi nàng, Lục giai bỗng mất tích một cách khó hiểu, hoặc là đãbị đánh chết, hiện tại đến phiên nàng sao? Nghĩ đến đây nàng bỗng không thởđược, lúc này Diệp linh cùng Diệp khanh đã phục hồi tinh thần quay lại nhìnnàng.

"Hoa Ngạc, đừng sợa, Vương gia sẽ không làm gì ngươi đâu, Vương gia rất yêu Vương Phi, nhất địnhsẽ chiếu cố tốt cho ngươi."

Hoa Ngạc vừa nghe thấy,trong lòng cũng trấn định đi rất nhiều, đúng vậy, Vương gia rất yêu công chúa,nàng là người của công chúa, chắc hắn sẽ không động đến bản thân mình, cho nênnàng không cần phải lo lắng gì cả.

Nghĩ tới đây nàng liềnngẩng đầu cười hì hì, còn cùng sử dụng một cái tay kéo tóc của Diệp linh:"Tỷ tỷ, ta muốn đi ngủ, ta muốn đi ngủ."

"Ngươi a, cũng biếtnghịch ngợm nữa."

Diệp linh bất đắcdĩ mở miệng, đoàn người độngtác lưu loát tiêu sái đến bên ngoài Tuyển viện, thị vệ gác cửa liền cản đườngđi của các nàng , lạnh mặt mở miệng: "Vương gia có lệnh, đêm đã khuya,ngày hôm nay đi về trước đi."

"Ách, " Diệplinh há mồm trợn mắt, Vương gia không phải là muốn gặp Hoa Ngạc sao? Tại saobây giờ lại không gặp, nhưng mà đâu ai dám nói ra thắc mắc này, đành phải mangHoa Ngạc trở lại, Hoa Ngạc không nhịn được phải nắm chặt tay, sợ rằng Vương giađã nghi ngờ rồi, xem ra sau này không thể cùng Nạp Lan gặp mặt nữa, mặc dùnàng sẽ rất nhớ hắn, nhưng vì tốt cho hắn, chỉ đành ít gặp mặt một chút,

Một phen tự suy trướcnghĩ sau, nàng liền đi theo bọn họ trở về chỗ ở.

Ở trong Tuyển viện, sắcmặt Nam Cung Diệp lãnh chìm nhìn vềđám người của Nguyệt Cẩn cùng Ngọc Lưu Thần .

"Chuyện gì xảy ra,ngay cả một người cũng không bắt được, thì còn chỗ dùng gì?"

Vừa rồi bọn họ đã pháthiện ra Nạp Lan Cửu, ai biết trong lúc truy đuổi theo hắn, thì hắn bỗng nhiênbiến mất, không ngờ Nạp Lan Cửu đối với địa thếcủa kinh thành lại vô cùng quenthuộc, so với Nguyệt Cẩn không kém bao nhiêu, mà Ngọc Lưu Thần đối với AnGiáng thành vẫn chưa quen thuộc, cho nên mới để cho người nọ đào thoát.

"Bẩm Vương gia,người nọ tựa hồ ẩn núp đâu đó ở kinh thành, cho nên thuộc hạ mới có thể mất đidấu tích khi truy đuổi."

"Trong phạm vi nơinày à."

Ánh mắt Nam Cung Diệp tốilại, nếu như nói Nạp Lan Cửu ở trên đường phố này mà mất tích, chứng sau lưngcủa hắn đang cất dấu một vị đại quan của Thiên Vận hoàng triều, đây quả thật làmột phát hiện kinh người a, vậy người nọ là ai?