Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3864: Đòn đánh này thực sự khá ngầu!



Đòn đánh này thực sự khá ngầu!

Đệ tử ký danh không chịu nổi một đòn, bị con mèo ngốc dễ dàng đánh bại.

Đó chỉ là một đòn chân hết sức bình thường, thậm chí không hề dùng tới ma côn Thiên Khôi. Nếu nó lấy ma côn Thiên Khôi ra, với lai lịch cổ xưa của ma côn thì chỉ cần một đòn thôi, e là Quách Minh đã hóa thành tro bụi, không còn chừa lại lấy một mẩu xương vụn.

Những người xem thường Lâm Nhất ban nãy đều trợn tròn mắt, trố mắt ngây người, hoàn toàn không nói nên lời.

Nhất là Phùng Chương, vừa rồi hắn ta còn mới nói là tối nay sẽ có lộc ăn, lập tức đã bị vả mặt, phải nói là cực kỳ khó chịu.

“Phùng sư huynh, con mèo béo này có vẻ rất lợi hại...” Bên cạnh hắn có tên sư đệ không biết quan sát, ngẩn người suy nghĩ, líu lưỡi không thôi.

“Hừi” Sắc mặt của Phùng Chương vốn đã không tốt rồi, hắn ta quay qua hung hăng trừng mắt nhìn người vừa nói một cái, con mèo đó có thể không lợi hại hay

sao?

Hắn ta không bị mù, sao có thể không thấy một chân của nó đã đập Quách Minh ngất xỉu, không chống trả nổi.

Người kia ngượng ngùng cười một tiếng, biết mình nói sai.

“Sao ma sủng này lại kinh khủng vậy nhỉ?”

Rất nhiều đệ tử thân truyền đều cảm nhận được một chút áp lực, giật mình không tin nổi, đổ dồn lại nhìn Lâm Nhất. Ánh mắt lộ vẻ ganh tị. Không ngờ hắn lại có một con mèo đen huyết mạch long viên. Ngay cả ở vùng hoang cổ thì ma sủng này cũng vẫn cực kỳ hiếm thấy.

“Lâm Nhất, ngươi vô liêm sỉ!”

“Ức hiếp người khác quá đáng, rõ ràng Quách Minh sư đệ muốn giao thủ với ngươi, ngươi bảo ma sủng ra nghênh chiến thì có gì tài ba?”

“Ngươi có phải nam tử không? Ỷ vào ma sủng bắt nạt Quách Minh sư huynh!”

“Ma sủng của ngươi ra tay quá hung ác, Quách Minh sư huynh chỉ luận bàn với ngươi thôi mà, vô liêm sỉ!”

“Có bản lĩnh thì tự lên đi!”

Sau một thoáng kinh ngạc, đám đông sực hiểu ra Lâm Nhất làm vậy là đang ău”. Ai nấy đều bất bình, tức giận nhìn về phía Lâm Nhất, những tiếng ồn ào nhiều không đếm xuể vang lên. Đệ tử Phù Vân Kiếm Tông ngập tràn căm phẫn, đua nhau mắng chửi.

Vèo!

Tiểu Hồng hóa thân long viên, hai mắt xuất hiện huyết quang, hung hăng quét mắt nhìn mọi người. Mọi người sợ hãi, tới tấp lui lại, không dám nói lời nào.

Lâm Nhất toét miệng cười một tiếng, đáp đầy vô tội: “Xin lỗi nhé, đầu óc của ma sủng này của ta không được tốt lắm, một khi nó đã hung lên thì ngay cả chính mình nó cũng đánh, các ngươi nói lớn tiếng quá, nếu nó dọa các ngươi sợ chết thì ta cũng không ngăn cản nổi nó đâu.”

'Tên này còn đắc ý nữa! Nhìn thấy nụ cười vô tội trên mặt Lâm Nhất, đám đông tức nghiến răng

nghiến lợi nhưng vì bị con vượn ma kia nhìn chằm chăm nên không dám nổi giận.

Người nào người nấy mặt đỏ gay, cực kỳ uất ức.

“Nhưng suy cho cùng thì ngươi dùng ma sủng đối chiến với Quách Minh sư huynh vẫn là ức hiếp người ta.” Một người lấy can đam nói với Lâm Nhất, nói xong lập tức rụt người lại.

Lâm Nhất cười nói: “Ngại quá, bị ngươi phát hiện ra rồi. Có điều các ngươi không nghe rõ lời chưởng giáo đại nhân nói à? Hôm nay Lâm mỗ tới đây chính là để ức hiếp người khác!”

Lời hắn nói phách lối tột cùng, ngông cuồng đến mức không thể ngông cuồng hơn, ở trước điện Phi Vân, dám tuyên bố mình đến đây để ức hiếp người khác!

Tại phủ Thương Huyền, võ giả vào được Phù Vân Kiếm Tông ít nhiều đều có tính ngông nghênh. Bọn họ là kiếm khách, người nào người nấy ngông nghênh, khí phách, bình thường hành tẩu tứ phương, chưa từng coi kiếm khách của thế

lực khác ra gì.

Chưa từng có ai dám ngang ngược nói khoác không biết ngượng như vậy ngay trước mặt đông đảo đệ tử tông môn.

Chính là đến để ức hiếp người khác, đúng là không coi ai ra gì.

Ai nấy đều giận dữ, chỉ hận không thể lập tức giẫm nát Lâm Nhất dưới chân.

Vùt

Bốn bóng người xông ra khỏi đám đông, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất. Trên người bọn họ đều mặc trang phục của đệ tử nội môn, hơi thở vững chãi, tu

vi sâu dày Thiên Phách tầng bảy, kiếm thế trên người nặng như núi.

Bọn họ đứng chung một chỗ như một dấy núi vắt ngang trước mặt mọi người, kiếm ý mạnh mẽ khiến người ta choáng váng.

“Trương Tuần!”

“Tào Tử Diễn!”

“Vương Hạc!”

“Liễu Phong!”

Bốn người tự giới thiệu. Trong đám đông lập tức có tiếng “ồ” lên không nhỏ. Bốn người này đều là đệ tử nội môn, thực lực thuộc top 10. Một năm trước, kiếm

ý đã đạt tới cảnh giới Thông Linh. Nửa năm trước đạt tới Thông Linh đại thành.

Với thiên phú kiếm ý mạnh như vậy, có thể nói bọn họ là ngôi sao ngày mai, là nhân tài mới của Phù Vân Kiếm Tông.

'Trong vòng một năm, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành đệ tử thân truyền. Một khi trở thành thân truyền, đương nhiên bọn họ sẽ nhanh chóng quật khởi, khiến nhiều đệ tử thân truyền cũ bị giảm thứ hạng.

Trên đài, đông đảo trưởng lão đều mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. Bất kỳ một ai trong số bọn họ chắc là đều có thể dễ dàng thắng Lâm Nhất.

Hôm nay không thể để Lâm Nhất cứ phách lối thế này mãi được, nếu không sẽ trở thành trò cười to.

“Nếu ngươi cảm thấy bọn ta ức hiếp ngươi về tu vi thì có quyền tùy ý chọn một người. Đệ tử ký danh không có tư cách giao thủ với ngươi, vậy hẳn là bọn ta có tư cách này chứ?”

Ánh mắt bốn người này sắc như kiếm nhìn Lâm Nhất, toát lên sự sắc bén và ngông nghênh của nhân tài kiếm đạo.

“Tư cách thì có đấy nhưng không hề ức hiếp ta chút nào, có điều...” Lâm Nhất dừng lời, liếc nhìn mấy người rồi uể oải cười nói: “Bốn người các ngươi cùng xông lên đi, nếu không sẽ khó chịu lắm.”

Âm!

Kiếm ý Thông Linh trên người bốn người lập tức bừng lên. Kiếm thế mạnh mẽ vô song tỏa ra sự sắc bén cực kỳ đáng sợ.

Bọn họ giống như bốn chuôi bảo kiếm tuyệt thế đứng giữa đất trời nơi này, đôi mắt lóe lên sự giận dữ.

Bầu không khí trên điện Phi Vân lập tức căng thẳng, mọi người ớn lạnh từng cơn, ai nấy đều cảm nhận được bốn người bọn Tào Tử Diễn thực sự tức giận, người nào người nấy đều khá là giận dữ.

Bốn người này đều không phải dạng dễ trêu, hung ác có tiếng ở Phù Vân Kiếm Tông, bình thường nếu có ai đắc tội một trong bốn người thì kết cục đều cực kì thê thảm.