Độc Sủng Chị Dâu

Chương 109



“Bạn nói Tịch bắt cóc bạn, nhưng hiện tại bạn không phải hảo hảo sao? Bạn có bị thương dù là một chút hay không? Bạn nói anh ấy cầm 30% cổ phần công ty của bạn đánh đổ Bắc thị, nhưng 30% cổ phần công ty là bạn cho anh ấy, vậy Tịch làm hết thảy cái này là sai ở chỗ nào? Tịch là người trọng tình nghĩa, hắn tuân thủ ước định hoàn thành nguyện vọng của thúc thúc, như vậy hắn sai ở chỗ nào? Vì sao bạn lại thật hận hắn? Bạn có cái gì hận, kể cả chính bạn, bạn hối hận đã làm như vậy phải không? Miệng bạn luôn nói yêu thương anh ấy như vậy, nhưng lại muốn cho Tịch vĩnh viễn đều không thể hoàn thành cái ước định này, làm cho cả đời anh ấy đều sống trong bất an?” Ki Ki nói một hơi.

Trong lòng Tầm Thiên Hoan rối rắm, ôm lấy ngực, gắt gao cắn môi, giống như sắp bùng nổ, cô nói: “Ki Ki, tại sao nói những lời này với mình, vì cái gì, tại sao bạn phải nói những lời này với mình?”

Vẻ mặt Ki Ki lạnh nhạt, đáy mắt đã có những tia quang mang nóng rực: “Mình chỉ muốn cho bạn thấy rõ, muốn bạn nghĩ thông suốt, Âu Dương Tịch vĩnh viễn đều là Âu Dương Tịch, bạn cũng biết tình yêu của anh ấy, cần gì phải tra tấn lẫn nhau như vậy? Chẳng lẽ bạn cũng không để ý đến tâm của Tịch một chút nào sao?”

Tầm Thiên Hoan cắn môi, cô cố gắng kìm nén, chính là thật sự không ngăn được lệ, cô gấp gáp nói: “Nói cho mình biết...... Nói cho mình biết, Ki Ki, mình nên làm như thế nào?”

“Tha thứ cho anh ấy, bình thản tiếp nhận anh ấy, hãy trân trọng yêu thương anh ấy n.”

Tầm Thiên Hoan lắc đầu: “Mình sợ mình...... làm không được.”

“Bạn phải làm được!” Ki Ki khẩu khí có chút gấp: “Bằng không, cả đời này mình cũng sẽ không tha thứ bạn!”

Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Ki Ki, không ngờ cô nói ra một lời như vậy.

Tầm Thiên Hoan giật mình, rốt cục thấp giọng nói: “Bạn cũng yêu Tịch......”

Ki Ki nhìn lên chân trời, trời chiều ảm đạm, cô thở ra nói: “Hiện tại mình đã có người trong lòng.”

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc chú thị Ki Ki, cô bật thốt lên: “Là ai?!”

Ki Ki đem ánh mắt từ phía trên chuyển qua Tầm Thiên Hoan bên cạnh đang bày ra khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc, ngoéo... môi một cái, nói: “Bạn không biết đâu.”

Tầm Thiên Hoan lau khô nước mắt của mình, nói: “Vậy có cơ hội, bạn nhất định phải cho mình gặp đó, người trong lòng Ki Ki, làm sao mình có thể không biết?”

Ki Ki vỗ vỗ đầu gối của cô nói: “Chuyện của mình cũng không cần bạn trông nom, hãy để tâm vào chuyện của bạn cùng Tịch, bạn cùng Tịch không thể hạnh phúc, mình cũng sẽ không hạnh phúc.”

Tầm Thiên Hoan hỏi: “Người trong lòng của bạn, hắn có thích bạn không?”

Ki Ki sững sờ, sau đó thấp giọng nói: “Không biết, bất quá, chỉ cần hai người bạn hợp tốt lắm, mình mới có thể toàn tâm toàn ý truy cầu hạnh phúc của mình.”

Vẻ mặt Tầm Thiên Hoan buồn vô cớ: “Chỉ là...... mình cũng không biết đối mặt anh ấy như thế nào......”

Ki Ki duỗi một tay ra đặt ở trên ngực Tầm Thiên Hoan, thấp giọng nói: “Dụng tâm.”

Dụng tâm......

Dụng tâm, đi đối mặt Tịch......

Ở trên đường cái Tầm Thiên Hoan cứ đi mà chẳng có mục đích, trong đầu thầm nghĩ những lời này, tự định giá.

Chỗ ở hiện tại của Âu Dương Tịch chính là một tòa biệt thự bên cạnh nhà Trình thúc thúc lúc trước, có lần Tầm Thiên Hoan từng ngẫu nhiên nghe qua địa chỉ biệt thự.

Bất tri bất giác, trong lúc này cô lại đi tới.

Lúc này sắc trời đã tối, mà đèn đường lại phi thường sáng ngời, Tầm Thiên Hoan có thể trông thấy bóng dáng của mình, cô trầm mặc......

Tầm Thiên Hoan đứng ở cửa lớn biệt thự, nhìn qua trong biệt thự, gian phòng sáng đèn xa xa, cô đoán rằng có thể là gian phòng của Tịch?

Bóng đêm nặng nề, quạnh quẽ, bốn phía phi thường yên tĩnh, nơi này là khu biệt thự, dòng người cũng không nhiều, Tầm Thiên Hoan đứng ở chỗ này đã một giờ, mới có hai ba chiếc xe thể thao chạy ngang qua, nhưng Tầm Thiên Hoan lại như bất động......

Một người bảo vệ trung niên đưa đầu ra khỏi cửa hỏi: “Cô gái, cô tìm ai? Đứng ở nơi đó ngây người lâu như vậy.”

Tầm Thiên Hoan ngơ ngác nhìn, không tự nhiên cười cười nói: “Tôi chỉ là nhìn xem.”

Người đàn ông kia lắc đầu, tự nhủ: “Đúng là thanh niên bây giờ đều kỳ quặc, cũng không biết lạnh sao?”

Tầm Thiên Hoan tiếp tục nhìn, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào biệt thự, trong nội tâm yên lặng, gió nhẹ nhàng thổi qua sợi tóc cô, làn váy cô......

Dưới đèn đường, tinh tế mưa bay......

Vốn có chút lạnh, nhưng mà, cô lại không hề hay biết, mưa phùn rơi trên sợi tóc, trên quần áo, trên mặt......

Nhìn thấy trời mưa, người đàn ông bảo vệ trung niên lại nhô đầu ra, nhìn Tầm Thiên Hoan, nói: “Cô gái, sớm trở về đi. Trời mưa tới, cái biệt thự này nhìn tới nhìn lui cũng chỉ như vậy không phải sao.”

Lời nói của ông ấy kéo những suy nghĩ của Tầm Thiên Hoan trở về, lúc này mới phát giác là trời mưa, Tầm Thiên Hoan nhìn ông gật đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua kiến trúc nhà, để mưa phủ đầy trên gò má.

Tầm Thiên Hoan xoay đầu lại, mặt không biểu tình, bước chân có chút cứng ngắc, từng bước một chậm rãi đi về phía trước

......

Trời mưa dần dần lớn, tiếng mưa rơi truyền vào lỗ tai lạo xạo gì đó......

................................................

Không biết vì cái gì, Âu Dương Tịch nằm ở trên giường mà tâm bắt đầu buồn phiền, trên giường lật qua lật lại chính là không tĩnh tâm nổi, cuối cùng dứt khoát tung chăn lên, xuống giường, kéo bức màn ra hé lộ khung cửa thủy tinh, thế mới biết bên ngoài đang mưa. Nhìn qua cửa sổ, ánh mắt Âu Dương Tịch vô tình nhìn thấy một cảnh: rất xa, hắn tựa hồ trông thấy một bóng người, nhưng bởi vì trong đêm, khoảng cách lại xa, căn bản không cách nào thấy rõ người nọ là ai, chỉ là, trong lòng của hắn có loại cảm giác là lạ, không kịp suy nghĩ, Âu Dương Tịch tiện tay cầm một cái áo khoác ngoài mặc trên người, ra khỏi gian phòng, chạy xuống lầu......

Âu Dương Tịch mạo hiểm chạy vào màn mưa rất nhanh, đến ngay cửa lớn, đang chuẩn bị mở cửa, người đàn ông canh gác gọi: “Âu Dương tiên sinh, trời đang mưa, ngài định đi đâu à?”

Âu Dương Tịch quay đầu lại liếc hắn một cái: “Vừa rồi ông có trông thấy một bóng người hay không?”

“Cậu nói cô bé kia a?”

Âu Dương Tịch nhíu mày, hỏi: “Cô bé? Trông thế nào? Mặc quần áo gì?”

“Tướng mạo sao...... bình thường, mặc một cái váy vàng nhạt.”

Váy vàng nhạt......

Thiên Hoan......

Âu Dương Tịch đột nhiên cả kinh, không chút do dự xoay người chạy ra ngoài, mưa to cũng không làm hắn dừng lại, nhanh chóng hướng theo phương hướng vừa rồi nhìn thấy cô chạy tới......

Thiên Hoan, Thiên Hoan, thật là Thiên Hoan sao?

Cô đến tìm hắn?!

Đối với hắn mà nói đương nhiên là vừa mừng vừa sợ!! Như vậy bóng đêm, như vậy mưa phùn. Thân ảnh Thiên Hoan, có thể hay không chỉ là một giấc mộng mà thôi?