Độc Sủng - Bé Con, Anh Hai Thương Em

Chương 14: Sẽ không như vậy với em



Không biết trước đây bọn họ được phép ức hiếp cô thế nào bây giờ thì khác rồi, anh đã trở về cô cũng đã thuộc sự bảo hộ của anh, anh sẽ không để em gái nhỏ của mình bị ai khác được phép đụng đến, cô chính là cấm kỵ duy nhất của Châu Chấn Khiêm.

Châu Giản Dao dường như muốn nói gì đó nhưng cô cứ nghỉ ngợi mãi không biết có nên nói ra hay không, cô không muốn chọc anh tức giận thêm nhưng cũng không thể im lặng, lúc nãy chứng kiến sự tức giận của Châu Chấn Khiêm cô hoàn toàn không tin vào mắt mình, người anh trai dù cô có bướng bỉnh, ngang ngạo thế nào cũng chưa bao giờ thay đổi sự dịu dàng đối với cô vậy mà lúc nãy anh hệt như trở thành một con người khác, khiến cô phần nào e sợ.

Châu Giản Dao ậm ừ hồi lâu vẫn quyết định mở lời.

“ Anh hai,...lúc nãy...anh thật sự rất đáng sợ,... em chưa bao giờ thấy anh như vậy“

Châu Chấn Khiêm nhìn cô ánh mắt anh hơi lạnh nhưng rồi cũng chỉ vài giây sau liền trở nên ấm áp, tay vuốt tóc cô rất dịu dàng anh bây giờ mới thật sự là anh hai mà cô biết.

“ Đừng sợ, anh hai sẽ không bao giờ như vậy với em “

Châu Giản Dao gật gật đầu cười tươi, cô biết mà, biết anh sẽ không bao giờ như vậy với cô, Châu Chấn Khiêm chính là người nuông chiều cô nhất, sự ương bướng của cô mỗi ngày một quá trớn cũng là vì được anh nuông chiều quá mức khiến cô ỷ lại nhưng Châu Chấn Khiêm lại chưa bao giờ tức giận về vấn đề đó, anh chỉ càng ngày càng thấy thương cô hơn mà thôi.

Đội ngũ bác sĩ vừa rời đi cũng là lúc A Từ cùng vài người tìm đến ở bên ngoài, Châu Chấn Khiêm nhìn ra một cái gật đầu A Từ liền hiểu ý bào tất cả những vệ sĩ khác rời đi chỉ mình được phép đi vào.

Trên tay là nhiều túi đồ ăn đặt trên bàn xong cũng cúi đầu rời đi.

Châu Giản Dao vừa nhìn logo bên ngoài những cái túi kia cô liền biết đó là túi gà rán, còn là cửa hàng mà cô thích nhất lúc nhỏ mỗi khi bố mẹ nuôi mua cho các anh trai mình cô cũng được ăn ké vài phần, từ đó đã rất thích gà rán dù có cho cô ăn mỗi ngày ba bữa cũng không biết ngán là gì. Châu Giản Dao khong nói gì chỉ chăm chú nhìn đến những cái túi gà rán đó, vẻ mặt khiến Châu Chấn Khiêm bật cười, anh vuốt tóc cô nhẹ nhàng nói.

“ Đó đều là mua cho em, từ từ mà ăn “

“ Cảm ơn anh hai “

Châu Chấn Khiêm bế cô đến bàn, mở từng cái hộp ra từng miếng gà rán hiện ra trước mắt Châu Giản Dao xém chút là không kiềm chế được cảm xúc vui mừng của mình, cô nhanh tay bốc ngay một cái đùi gà ngoặm một miếng lớn hạnh phúc nhai, ăn vô cùng ngon miệng, thật sự rất ngon vẫn là mùi vị này thời gian lâu như thế vẫn không thấy nó có thay đổi gì, nhờ Châu Chấn Khiêm cô mới được ăn lại nếu bây giờ vẫn còn sống ở Châu gia chắc đến một bữa cơm đàng hoàng cũng không ăn được nhưng nói gì đến những thứ này.

Lúc trước mỗi khi không chăm chỉ tập đàn hay vì mệt mà nghỉ ngơi một lúc liền khiến bà Châu tức giận không phải đánh đập thì cũng là không cho cô ăn cơm, mỗi đêm Châu Giản Dao đói bụng không thể ngủ được cô chỉ có thể rón rén tìm xuống bếp tự pha một gói mỳ hay ăn vài miếng bánh mỳ khô để lót bụng, lúc ăn cũng không dám nhai quá lớn tiếng mỗi hành động đều rất kính cẩn sợ sẽ làm bà ta thức giấc, miếng ăn của cô ở Châu gia không hề dễ dàng để ăn được một bữa cơm có đủ những món canh, rau cơ bản thì ngày hôm đó cô phải thật chăm chỉ tập đàn bảy tiếng liền không được phép nghỉ ngơi đến một ngụm nước cũng khó mà uống được.



Nhìn thấy em gái mình ăn vội vã như thế Châu Chấn Khiêm có chút đau lòng, anh thật sự không dám tưởng tượng cuộc sống trước đây của cô ở Châu gia như thế nào, đến cả ăn uống cũng có dáng vẻ khó coi như thế xem ra bọn họ chưa từng cho cô được một bữa no nê.

Châu Giản Dao thì không nghĩ ngợi nhiều như thế, cô rất hiểu chuyện không hề căm hận những gì bố mẹ nuôi đối với mình cô biết cô mang ơn họ rất lớn nên dù bọn họ có măng nhiết, đánh đập cô thế nào cô cũng chịu được nhưng càng ngày cô lại càng cảm thấy khó thở khi phải sống ở đó, tuy Châu Giản Dao rất thích chơi đàn nhưng cô không thể nào mỗi ngày đều phải tập đàn mười mấy tiếng như thế mỗi lúc nghỉ ngơi cũng phải bảy đến tám tiếng mới được rời khỏi cây đàn năm bảy phút rồi lại phải tiếp tục, ăn uống cũng phải lén la lén lút như kẻ trộm, cô thật sự không sống nổi như vậy nữa nên mới muốn Châu Chấn Khiêm đưa mình rời khỏi đó.

Châu Giản Dao đã ăn hết một hộp đến hộp thứ hai cô ăn không hề biết ngán là gì chưa thấy ai ăn liền mấy miếng gà rán mà không uống nước như cô, Châu Giản Dao đang rất tận hưởng giây phút này như thể đang sợ sau này sẽ không được ăn nữa.

Cô ăn hết hộp thứ hai mới chịu uống một vài ngụm nước, ngước nhìn người đàn ông cũng đang chăm chú nhìn mình, vui vẻ nói.

“ Anh hai, em có thể mỗi ngày đều ăn gà rán không?, em rất thích ăn món này, anh cho phép em không? “

Châu Chấn Khiêm những lúc thế này đều nở một nụ cười sủng hạnh với cô, chỉ cần là Châu Giản Dao thích thì mọi chuyện anh đều không do dự mà đồng ý ngay, chỉ cần cô em gái nhỏ của anh cảm thấy vui, anh cũng chính là muốn bù đắp lại những tổn thương trước đây cho cô, dù có là chuyện gì anh cũng không nỡ từ chối cô em gái nhỏ này.

“ Anh hai cho phép, mỗi ngày anh sẽ đều bảo A Từ mua gà rán cho em, sau này muốn ăn gì thì ăn, anh hai đều không cấm em “

Châu Giản Dao vui sướng lắm, cô thật sự không tin bản thân lại may mắn như thế cô vẫn còn có người anh trai tốt như này bên cạnh, dù biết bản thân không phải em gái ruột của anh nhưng cô vẫn luôn mong Châu Chấn Khiêm đối với cô như em gái ruột hiện tại anh đối với cô có khác nào với điều cô muốn, anh nuông chiều cô, yêu thương cô, thích gì có đấy, Châu Chấn Khiêm xem cô còn hơn cả em gái ruột của mình.

 Châu Giản Dao có nhiều lúc còn tưởng bản thân đang nằm mơ, sao cô lại may mắn như thế vì được anh hai mình yêu thương nhiều như vậy cô sẽ nhất định se không khiến anh thất vọng, Châu Giản Dao là một cô gái ngoan ngoãn, đối với những gì Châu Chấn Khiêm nói cô đều răm rắp nghe lời cũng vì điều này mà khiến người đàn ông càng ngày càng không nỡ rời khỏi cô.

***

Vote! Vote! Vote

Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.

Cảm ơn mọi người ạ.