Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 71: Thú dữ (H+)



Bốp!!!

Linh vung tay về phía hắn. Trịnh Văn trong một khắc không đề phòng đã bị Linh tát trúng mặt. Đây là lần đầu tiên mà cô phản kháng mạnh mẽ như thế.

Linh mong manh trông hệt như một con búp bê bằng sứ. Áo ngủ bị xé rách khiến bờ lưng ngà trắng nõn lộ ra ngoài. Theo phản xạ cô đưa tay ôm lấy phần váy còn lại trước ngực. Thân thể thoáng đã lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình. Linh cảm nhận rõ ràng từng nhịp đập liên hồi trong lồng ngực. Căn phòng tối lờ mờ ánh đèn vàng, không khí dần căng thẳng đến tột độ. Trịnh Văn, người từng bảo vệ cô, giờ đã trở thành một kẻ xa lạ, một kẻ đầy nguy hiểm.

Cô cuộn tròn người nép sát vào đầu giường. Gương mặt hắn lúc này đã hằn lên vết đỏ từ cú tát của cô. Linh nắm chặt tay mình lại, lòng bàn tay vừa tát trúng hắn truyền đến cảm giác bỏng rát. Cơ thể gầy yếu run lên bần bật vì hoảng sợ.

Trịnh Văn bị tát bất ngờ thì đứng như trời trồng, lại im lặng đến đáng sợ. Đôi mắt hắn nhìn xoáy vào cô không hề có chút ấm áp hay sự gần gũi nào, đó là một ánh nhìn đằng đằng sát khí.

Trịnh Văn vươn cánh tay dài hung bạo tóm lấy cổ tay cô lôi ra rìa giường. Linh không chịu yên, ra sức vẫy vùng. Sự đụng chạm của hắn không còn nhẹ nhàng nữa. Bàn tay to lớn dùng lực mạnh như muốn bóp nát xương tay khẳng khiu của cô.

Linh bị hắn ép buộc phải ngồi lên, mặt đối mặt với hắn. Trịnh Văn cúi người xuống gần cô hơn cho đến khi gương mặt cả hai chỉ cách nhau vài centimet. Linh có thể cảm nhận rõ mồn một hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn, đối lập hoàn toàn với nỗi sợ hãi băng giá đang bóp nghẹt tâm hồn cô.

"Văn, Em không cố ý mà! Aaa! Văn đau em...!"

Nghe cô nói, tay hắn càng dùng nhiều lực hơn. Linh xuýt xoa vừa than đau vừa muốn thoát khỏi gọng kiềm của hắn nhưng hai tay đã bị hắn đưa về giữ chặt ở sau lưng.

Trịnh Văn chỉ cần một tay đã có thể khóa chặt hay cổ tay của Linh, tay còn lại để sau cổ ép Linh không né đi đâu được.

Môi Trịnh Văn lần nữa đặt lên môi Linh, nhưng lần này, không còn sự ngọt ngào - chỉ có đói khát và chiếm hữu. Nụ hôn thô bạo của hắn dành cho Linh chỉ toàn là cuồng nộ, giận dữ, ra sức cắn mút, tàn phá làn môi căng mọng như quả hồng xiêm. Khoang miệng Linh chốc đã nóng ran, bờ lưỡi hắn hoành hành không buông tha cho cô một giây nào. Cô cố kìm chặt nước mắt, không chịu khuất phục trước hắn.

"Aaa..."- Nhưng dưới sự áp chế quyết liệt, Linh trong vô thức lại chiều theo đầu lưỡi điêu luyện kia. Như một phản xạ không điều kiện. Cô rất biết phối hợp, môi lưỡi đã từng trải qua "huấn luyện" ngoan ngoãn nuông chiều hắn. Trong miệng môi lưỡi ve vãn vừa ngọt ngào lại vừa có vị đắng chát của men rượu từ miệng hắn. Trịnh Văn dù tức giận nhưng có vẻ khá hài lòng trước phản ứng này từ Linh.

"Chịu ngoan ngoãn nghe lời rồi sao?"



Trịnh Văn dừng lại, giọng hắn trầm ồn bên tai lại làm cho Linh sởn tóc gáy. Hắn vén phần tóc lõa xõa trên mặt giúp cô. Gương mặt Linh giờ đã đỏ bừng, yếu ớt hô hấp nạp lại không khí. Một vài giọt lệ vô thức mà lăn dài trên gò má. Người đàn ông trước mặt cô thật đáng sợ, hắn cứ như là một người hoàn toàn khác.

Trịnh Văn cúi người muốn hôn cô thêm, nhưng môi vừa chạm đã bị Linh cắn mạnh một phát. Hắn giật mình lùi về. Môi hắn rất nhanh đã ám một màu đỏ tươi, mùi tanh tức tưởi lan ra.

Trịnh Văn lúc này bỗng bật cười lớn. Lưỡi liếm vết máu trên môi mình. Dáng người to lớn cười đến chao đảo.

Linh bị hắn dọa đến phát khóc, vặn người muốn chống cự lại hắn. Đôi mắt ngậm nước lại càng lấp lánh hơn trông như mặt hồ lớn xanh biết trong cơn mưa đầu hè. Nước lăn tăn phản chiếu lại ánh sáng làm cho cả mặt hồ trông như một viên đá quý khổng lồ.

Thấy công chúa nhỏ của mình rơi lệ, Trịnh Văn ấy thế lại ra tay không chút lưu tình, một phát đã hất mạnh cô xuống giường. Linh choáng váng mặt mày, cố lồm cồm ngồi dậy lại lần nữa bị hắn bắt lại.

Rẹtttt

Trịnh Văn xé toang chiếc váy vốn không còn nguyên vẹn trên người Linh ra làm mấy mảnh. Rồi hắn dùng chính mảnh vải vừa xé được để buộc hai tay cô vào thành giường. Hai tay đưa lên cao, cơ thể cô trần trụi nằm ngửa trên mặt giường, chỉ còn lại chiếc quần lót nhỏ che chắn thân dưới. Cả người Linh trắng nõn lại mềm mại trêu người. Cặp nhũ hoa căng tràn phập phồng theo mỗi nhịp thở trông đầy khêu gợi. Eo thắt đáy lưng ong hút mắt làm bật lên bờ mông căng tròn với đôi chân dài mảnh khảnh. Vì Linh hơi gầy nên chỗ eo có lộ ra tí xương sườn lại càng làm tăng vẻ mỏng manh của cô.

Linh hốt hoảng vẫy vùng nhưng không tài nào thoát được, chân cũng đá loạn xạ nhưng đều vô dụng. Cô thở hắc ra, uất ức giương ánh mắt đáng thương nhìn hắn. Đôi mắt ướt lệ không ngừng run rẩy.

Trịnh Văn trông thấy cặp mắt xinh đẹp kia thì khẽ nhếch mép, nhưng vẻ mặt hắn hoàn toàn không thấy được ý cười. Trịnh Văn lạnh lùng lấy một mảng vải buộc ngang đầu Linh để che mắt cô lại. Giờ hắn không còn yếu lòng mỗi khi nhìn thấy chúng nữa.

Trước mắt Linh chỉ thấy ánh đèn mờ ảo xuyên qua lớp vải. Thị giác bị hạn chế góp phần làm cô thêm hồi hợp. Tim trong lồng ngực đập mạnh thành tiếng như muốn nhảy bổ ra ngoài.

Thình thịch thình thịch

"Văn à...!"-Linh mím môi, cô ra sức gọi hắn nhưng không được lời hồi đáp lời nào khiến nỗi bất an càng dâng cao. Trịnh Văn, hắn đâu rồi? Giờ cô không thể định vị hắn, cũng không biết tiếp theo hắn định làm gì.

"Trịnh Văn..."

"Làm ơn đi...Văn à..."



Không biết từ khi nào, Linh cảm thấy rất sợ khi ở trong một không gian vô định. Cảm giác rất giống với hiện tại. Trống rỗng, không thể nhìn thấy rõ xung quanh. Nơi đây không có ánh sáng, cũng chẳng có bóng tối, không có mặt đất cũng chẳng có bầu trời. Mọi vật trộn lẫn vào nhau không rõ hình dạng. Càng đáng sợ hơn, chính là nơi đây chỉ còn mỗi mình cô, lãnh lẽo cô độc.

"Văn...em sợ..."

Tiếng khóc nấc của cô lẫn vào không gian tĩnh mịch. Đôi lúc lại nghe được tiếng gầm gừ từ trong cuống họng hắn.

Bỗng dưng có động tĩnh, mặt giường khẽ động đậy, một cơ thể to lớn đang trèo lên đó. Hai chân cô bị hắn kiềm lại. Thân thể ngọc ngà bị đã kinh, co rúm lại thật đáng thương.

"Văn, mau thả em ra!"

Trịnh Văn không trả lời. Hắn phủ người lên cơ thể cô, tấm lưng to lớn có thể dễ dàng che lấp toàn bộ dáng người nhỏ bé gầy yếu.

Hắn cúi đầu, trực tiếp hôn lên chiếc cổ thon trắng ngần, lập tức những dấu hôn đỏ ửng liền xuất hiện sau mỗi bước hắn đi qua. Đến cả vành tai non mềm cũng không được tha thứ. Hai bên bầu ngực dần bị động chạm, chúng được xoa bóp liên hồi như hai quả bóng cao su. Da tay thô nhám ma sát trên quả ngực mềm mại mát lạnh như nước, đỉnh ngực hồng hào nhạy cảm rất nhanh đã săn đứng lên. Ngón tay hắn xấu xa vừa di vừa bóp lấy hai đầu ti thì lập tức như có luồng điện xẹt qua khiến Linh phải vặn vẹo người mà né tránh.

"Ư...a~ Văn?"

Phản ứng của cô càng khiến hắn hứng thú hơn.

Linh cảm thấy bên dưới thân bắt đầu trở nên ẩm ướt, lại co giật không yên. Không được rồi, nhựa ngọt nhớt nháp từ khi nào đã trào ra thấm cả một mảng trên quần con.

"Ưmm~"

Ngón tay hắn chạm vào, xoa đều bên dưới. Linh cắn môi, cơ thể cô thật rất biết nghe lời. Mỗi động tác của hắn dường như đã mở thêm một cánh cổng để bọn họ đi sâu hơn vào căn phòng khoái cảm.

"Em...thật hư!"