Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 3: Lời đồn



“Con chào mẹ yêu.”

Từ Linh nhảy chân sáo xuống cầu thang khiến đám người hầu sợ cô trượt té mà phải chạy theo sau.

Trong phòng ăn, Kim Uyên thở dài, nhìn đứa con gái lóc chóc mà lắc đầu. Khuôn mày ngà tinh tế chau lại.

“Con gái lớn rồi mà cứ nhảy nhót như thế, sau này ai thèm lấy con.”

Từ Linh kéo ghế ngồi vào bàn ăn, nghe câu đó liền cười tít mắt, cô xua tay nói:

“Mẹ à, con gái mẹ mới 15 thôi, còn tá người theo đuổi con ngoài kia kìa, đúng không anh?”

Từ Linh quay sang hỏi anh trai.

Từ Lâm đã ăn sáng xong từ bao giờ, nhưng anh vẫn ngồi để chờ cả nhà ăn xong. Hôm nay anh có vẻ hơi lạ. Bình thường Từ Lâm đã ít nói, nay anh lại có chút khó chịu nơi đáy mắt. Từ Linh vào bàn nãy giờ mà anh chẳng mở miệng nói cùng cô câu nào.

Nghe Từ Linh hỏi, Từ Lâm không mảy may ngước lên nhìn cô, chỉ có miệng mấp mấy nói.

“Em ý tứ lại, mẹ nói không sai đâu.”

“Ơ, nè…anh hại em hả…” - Từ Linh sụp xuống, lí nhí nói nhỏ với anh. Mà Từ Lâm vẫn tỏ ra vô cùng thờ ơ, anh xếp dao nĩa đã dùng xong thật gọn lại vào dĩa. Rồi đẩy ghế đứng dậy.

“Con ăn xong rồi, con đi trước đây.”

Oa, cái anh này hôm nay không nói đỡ giúp cô được câu nào, lại còn chăm dầu vào lửa. Đốt nhà xong còn muốn bỏ trốn. Từ Linh trừng mắt nhìn hắn.

“Ê, khoan đã, em muốn đi cùng anh!”

Từ Lâm sựng lại. Anh liếc cô, khẽ nhướng mày. Nhưng nhanh chóng lắc đầu rời đi.

“Anh đang gấp. Chào mẹ con đi.”

Cả Từ Linh cùng mẹ Kim Uyên đều nhận ra sự khác thường ở Từ Lâm. Từ Linh nhăn mặt cầm miếng bánh mì lên. Cô chẳng thèm trét thêm bơ mứt gì nữa, mà nhét thẳng vào miệng.

Mẹ Kim Uyên thấy vậy liền quét bơ lên sẵn giúp cô.

“Con chọc gì nó thế?”

“Con không biết…con đâu làm gì anh ấy đâu…”

“Lâu rồi mẹ mới thấy lại cái thái độ đó của nó.”

Từ Lâm là người khá ấm áp, dễ gần. Lúc nào cũng thích nuông chiều cô. Không biết vì cái gì mà anh chợt nổi gai góc lên như thế.

Từ Linh nhai miếng bánh mì nhạt nhẽo trong miệng. Nghĩ mãi vẫn không ra tại sao anh giận mình.

“Trễ học rồi đấy, nhai tiếp đi.”

Chợt tiếng anh phát ra sau lưng. Từ Linh muốn sặc miếng bánh trong miệng. Hớp ngụm sữa vào để nuốt trôi nó xuống. Rồi cô quay ngoắc lại vui vẻ nhìn anh.

“Anh chưa đi hả?” - Từ Linh nhìn thấy anh mắt liền sáng bừng.

“Đợi em đó.” - Nói xong anh liền đi ra khỏi phòng.-“Nhanh đi.”

Từ Linh vừa từ trạng thái buồn rầu nhanh chóng chuyển thành hớn hở. Cô lau tay rồi đứng ngay dậy.

“Mẹ ơi con ăn xong rồi, thưa mẹ con đi học đây!”

Mẹ Kim Uyên đưa cho cô chiếc túi đựng thêm đồ ăn sáng mang theo.

“Hai đứa đi học cẩn thận đó.”

“Dạ, con cảm ơn mẹ!”

Từ Linh chạy về phía Từ Lâm, ôm lấy cánh tay của anh. Cô nhoẻn miệng cười duyên dáng với anh. Mà Từ Lâm thì hắng giọng nhắc nhở cô.

“Lên xe đi.”

Từ Linh vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng là cười một cách đau khổ khi anh liên tục răn đe cô đủ điều. Chẳng giống người anh trai ngọt ngào tí nào.

Trên xe, hai anh em ngồi ghế sau. Còn chú Kỳ Minh cầm lái. Hai đứa vừa lên xe, chú đã nhận ra không khí giữa bọn họ hôm nay thật sự rất thú vị, làm chú không ngừng liếc nhìn bọn họ.

“Anh à, anh giận em hả?”

“Không có.” - Từ Lâm vẫn dán mắt vào chiếc máy tính bảng.

“Cả chú Kỳ Minh còn nhìn ra kìa.”

Kỳ Minh ngồi trước nghe thấy thì hắng giọng. Từ Linh tiếp tục “tra hỏi” anh trai mình. Cô không muốn bị trách oan.

“Anh à, anh nói em biết em đã làm sai cái gì đi! Đừng giận em nữa mà!”

Từ Linh nũng nịu dựa vào Từ Lâm. May quá, anh vẫn để cho cô dựa dẫm vào mình. Mùi thơm yến mạch của anh thật dễ chịu, càng ngửi càng thích.

“Anh không có giận em.”

“Anh lừa Từ Linh hả?”

Từ Linh nhéo má anh, bắt anh ngước lên nhìn mình. Cô làm vẻ mặt phụng phịu đầy oan ức.

Lúc này Từ Lâm nhận ra đôi mắt trong veo của cô ấy đã ngân ngấn nước. Bản thân có lẽ hơi quá đáng rồi. Anh giữ lấy tay cô đang đặt trên hai má của mình.

Từ Lâm đưa gương mặt đến gần Từ Linh hơn, hai chóp mũi suýt nữa thì có thể chạm vào nhau.

Hành động bất chợt của anh khiến Từ Linh chợt thấy hồi hợp. Từ Lâm định làm gì thế?

Từ Lâm đang dần rút ngắn khoảng cách hai người hơn, anh đang hướng về môi của cô.

Từ Linh ngắm ngiền mắt lại, tình huống này thật kỳ cục. Dù cô thích anh, nhưng, lần này là anh đang chủ động muốn hôn cô ư. Từ Linh nôn nóng đợi bước đi kế tiếp của anh.

Phù…

Chợt Từ Lâm thổi vào mắt cô. Từ Linh chưa hiểu chuyện gì, thì anh bóc ra một sợi lông mi rất dài rơi dưới mí mắt cô.

“Lông mi của em bị rụng này.”

“A…cảm ơn anh…nhưng mà…” -Từ Linh đổi chiến thuật, cô bất ngờ tiếp cận anh. Từ Lâm vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, nhìn xem cô em gái nhỏ định làm gì. Đôi môi mọng của cô khẽ mở ra, định nói gì đó.

“E hèm, tới trường rồi hai đứa.”

Tiếng chú Kỳ Minh cắt ngang.

“A, chú à!!!” - Từ Linh liền rêи ɾỉ.

Từ Lâm phụt cười nhìn cô. Đứa em gái này quả thật vẫn còn trẻ con lắm.

Từ Lâm phút chốc đã quên mất mình đang giận Từ Linh, khẽ nắm lấy tay cô keo ra ngoài.

“Đi thôi, trễ giờ học bây giờ.”

“A…dạ, con chào chú Minh!”

Từ Linh vẫy tay chào Kỳ Minh, rồi cùng Từ Lâm đi vào trường.



Lớp học lúc này đã khá đông đúc, nhìn lại đồng hồ cũng chỉ còn 5-10 phút là vào lớp. Từ Linh thở phào nhẹ nhõm. Thì ra anh ấy sợ trễ học là không thừa. Từ Linh vui vẻ bóc bánh mì khi nãy mẹ đưa ra ăn thêm, bụng cô vẫn còn có thể chứa thêm vài miếng nữa. Phải ăn thật no.

“Này Từ Linh, cậu biết tin gì chưa?”

Từ Linh mới nhét bánh mì vào miệng thì có nhóm bạn nữ nháo nhào lại hỏi. Họ ngại ngùng đổ trách nhiệm cho nhau, rồi có một bạn đưa cho cô xem tin tức trên confession của trường.

“TTL cặp đại gia, người đàn ông đó còn lại đón cô ta nữa!”

“Người đàn ông đi sêu xe ở sân trường là “bố đường” của TTL hả? Ghê gớm thật đó!”

“Tôi nghe cô ta gọi người đó là cha đó, haha đúng là không biết xấu hổ.”

“Vậy TTL bị ăn sạch sẽ rồi hả mọi người? Hóng danh tính người đàn ông kia quá!”

“TTL thật đê tiện, nghe nói ông ta đã có vợ con rồi đấy, thứ tiểu tam. Lập group anti ả đi!”

“Nữ thần của tôi mất tr*nh rồi ư? Như vậy là phạm pháp đó!”

“Danh hiệu Đệ nhất ngọc nữ của trường hãy trao lại cho Nhu Thỏ Ngọc đi, dơ bẩn như TTL sao xứng!”

“…”

Một loạt các câu hỏi hồn dập hiện trên trang chủ. Từ Linh chau mày đọc hết một lượt. Đây toàn là tin đồn thất thiệt về cô. Càng đọc càng khiến Từ Linh giận sôi cả máu.

Confession này không phải đăng bài đều có chọn lọc thông tin trước sao. Những câu hỏi mang tính công kích này thường không được quyền đăng tải.

Ánh mắt Từ Linh lóe ra tia lửa đạn. Cô chau mày đọc lại một lượt, cô cần tìm ra sơ hở.

“Từ Linh à, mấy người này thật kỳ, cậu đừng bực, chúng ta từ từ giải quyết!” - Tú Khuê, bạn thân của Từ Linh câu cổ cô lại, an ủi.

“Ý Na là admin confession này đúng chứ?”

Các bạn khác nhìn nhau, rồi gật đầu.

“Từ Linh à, nhưng mà, chuyện này là do cậu mà, sao muốn tìm Ý Na.”

Giọng nói the thé vang lên, Từ Linh không cần ngước lên nhìn cũng nhận ra chủ nhân của nó.

“Tiểu Như thì ra là cậu sao?”

Tiểu Nhu có thể xem là một nữ sinh khá nổi bật trong trường, nhà giàu, xinh đẹp, các thành tích cũng khá nổi nội, chỉ là, cố gắng cỡ nào cũng chẳng thể so với Từ Linh. Phúc lợi các cuộc thi của trường vì thế đều bị Từ Linh giành hết. Nên cô ta luôn xem Từ Linh là cái gai trong mắt, lúc nào cũng tìm cách triệt hạ cô.

Ánh mắt Từ Linh nhìn Tiểu Nhu sắc lẹm. Con bé Tiểu Như này bao lần đặt điều nói xấu nhiều người. Ngoài mặt tỏ vẻ thỏ trắng ngây ngơ nhưng bên trong toàn một bụng gian ác.

“Tôi…cậu đừng có mà đổ oan cho tôi!”

Từ Linh thấy cô ta mới dọa một câu đã hoảng sợ thì bật cười thành tiếng. Vỗ vai cô ta.

“Tớ đùa mà, nếu không làm, thì đâu có gì phải sợ, đúng không nào?”

Vẻ tươi cười của Từ Linh làm Tiểu Nhu rùng mình. Tiểu Như này đúng là có thật giật mình, bị nói trúng tim đem thì hằn hộc rời đi.

Cùng lúc đó, tiếng chuông vào học reng lên. Từ Linh định bụng sau giờ học sẽ tìm Ý Na nhờ xóa bài viết. Ý Na cùng cô từng là bạn học, chắc có lẽ cô ấy sẽ hiểu cho cô.



“Đánh ghét!” - Tiểu Nhu lầm bầm, ngồi phía sau, nhìn chằm chằm vào Từ Linh, lần này, cô sẽ khiến Từ Linh thân bại danh liệt.

Cô ta lôi điện thoại ra, nhắn.

-Gửi hình lên đi!

Xong xuôi, khuôn miệng nhỏ nhắn nở ra một nụ cười đầy ác ý.