Đoạt Vợ

Chương 110: phụ thân



Vô tận trong bóng tối, dường như tránh thoát không xong ác mộng.

Đột nhiên một khuôn mặt máu chảy ra từ trong hốc mắt tiến đến gần nàng, trên mặt hai hốc đen đúa trống rỗng trần ngập oán độc cùng nguyền rủa.

" Thẩm Tịnh Xu, trả mạng cho ta!"

Lý Khỏa Nhi hóa thành lệ quỷ diện mục dữ tợn, Thẩm Tịnh Xu giật mình, cuối cùng vậy mà tỉnh dậy.

Thân thể tùy theo co lại, eo truyền đến đau đớn mơ hồ.

"A tỷ?"

Thẩm Ký Minh nghe thấy động tĩnh, không lo được phòng nam nữ, lập tức vén màn trướng, ngạc nhiên nhìn Thẩm Tịnh Xu.

"Tỷ tỉnh rồi" hắn vội vàng cho người tìm y chính, lại tranh thủ thời gian dặn dò Thẩm Tịnh Xu " Đừng động, cẩn thận vết thương"

"..."

Thẩm Tịnh Xu sắc mặt tái nhợt, cái trán một tầng mồ hôi lạnh, hiển nhiên bị ác mộng dọa cho sợ hãi.

Hơi chậm lại, nàng giật giật yết hầu, hỏi Thẩm Ký Minh " Vu Thố, Khâm,...Trưởng công chúa đâu rồi?"

Không lo được thương thế của mình, Thẩm Tịnh Xu lo lắng nhìn chằm chằm đệ đệ, thực sự muốn biết chuyện đêm đó.

"A tỷ, tỷ tỉnh táo chút"

Thẩm Ký Minh sợ động vết thương, vội nói: " Tỷ trước hết để ý chinh xem vết thương tỷ trước, nghỉ một chút, đệ từ từ nói với tỷ"

Y chính trong cũng Mưu Thanh đã được phái đến Thẩm gia, chuyên môn chăm sóc Thẩm Tịnh Xu, giờ phút này đã đến nhà, Thẩm Ký Minh trước hết dẫn hắn vào.

Tổn thương nơi hông, Thẩm Ký Minh vội vàng quay lưng né tránh, đợi đến Mưu Thanh kiểm tra hoàn tất, bôi chút kim sang dược, thu thập đồ đạc, hắn mới xoay người.

Mưu Thanh đơn giản nói tình trạng vết thương, sau đó cầm hộp thuốc cúi đầu lui ra.

"Vu Thố " nàng vừa đi, Thẩm Tịnh Xu liền sốt ruột hỏi: " ngày đó ta sau khi bị thương, xảy ra chuyện gì? Khâm nhi...trưởng công chúa nàng..."

"Không có chuyện gì " Thẩm Ký Minh hiểu rõ tâm tư nàng, cho nên trước cho nàng uống một viên định thần " Điện hạ khỏe mạnh, nhổ nghịch đảng tận gốc"

Đêm đó thật sự phát sinh quá nhiều chuyện.

Đầu tiên là lúc trưởng công chúa tham dự gia yến ở Lư Lăng vương phủ, Vi thị đột nhiên nổi lên, công nhiên vu oan, muốn như vậy bắt trưởng công chúa, làm loạn.

Lại là Nghĩa Hưng quận vương Lý Trọng Tuấn cứu giá, lại mắt thấy phụ thân Lý Hiển té xỉu bất tỉnh nhân sự, lúc chạy vào xem xét, bị nhiễm kỳ độc.

Về sau chính là chuyện ở hồ Khúc Giang, Thái Bình công chúa cùng hữu tướng Tô Dật đưa thân vệ công chúa vào thành, tru sát nghịch đảng.

Cùng lúc đó, Tiếu Báo soái bất lương trốn ở gần chợ Tây, bắt sống Đột Quyết cấu kết cùng Vi thị, đem nghịch đảng triệt để thanh trừ.

"A tỷ, tỷ đã ngủ một ngày một đêm" Thẩm Ký Minh cuối cùng nói : " Điện hạ đã ra lệnh cho HÌnh Bộ cùng Đại Lý Tự liên hợp khám nghiệm, chứng minh Lư Lăng Vương chết bởi cổ độc, Nghĩa Hưng quận vương bị điện hạ chém đứt một cánh tay, bất quá bởi vì muốn cứu một tính mạng, hiện tại nghe nói vẫn còn hôn mê.

Đường đường thân vương gặp phải cổ độc mà chết, con trai Nghĩa Hưng quận vương bị chặt một cánh tay, có thể suy ra trong triều nổi lên biết bao nhiêu sóng gió.

Cọc cọc kiện kiện không khỏi chấn động trong ngoài, Thẩm Tịnh Xu nơm nớp lo sợ, sợ Lý Khâm xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tịnh Xu bận bịu liền muốn chống giường ngồi dậy, Thẩm Ký Minh bị nàng dọa sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, cuống quýt đem người đẩy lại trên giường.

"A tỷ" hắn nói " đệ còn chưa nói xong, trưởng công chúa điện hạ cũng không lo ngại, ngược lại tỷ tự lo cho chính mình, vết thương không thể động"

Thẩm Ký Minh ngoài miệng khuyên, động tác lại cường ngạnh, kiên quyết không cho phép nàng bước xuống đất làm loạn.

Thẩm Tịnh Xu nguyên bản toàn thân lo lắng cho Lý Khâm, lúc này nghe Thẩm Ký Minh ba lần nói nàng không đáng lo ngại, trong lòng cũng có chút buông lỏng, liền cảm giác phần eo đâm đâm đau từng cơn lan tràn bò lên

"Đau..."

Nàng ngược lại hút một ngụm khí lạnh, lúc này mới phát giác toàn thân đau đớn, rốt cuộc chịu ngoan ngoãn để đệ đệ vịn nằm xuống.

"Tuy nói là vết thương da thịt, nhưng bị thương chính là chổ mềm mại khẩn yếu, tạm thời không thể loạn động " Thẩm Ký Minh cuối cùng có thể thở phào một tiếng.

"Cũng may không có đâm bị thương quá sâu, không thì thật hung hiểm"

Xác thực như hắn nói, Thẩm Tịnh Xu động một hồi liền thôi, Thẩm Tịnh Xu đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi không chút sắc.

"Nhờ có mẫu thân trên trời linh thiêng" Thẩm Ký Mình nói, càng cảm thấy may mắn vạn phần " ở bên trong có lệnh bài bảo hộ a tỷ, mới khiến đao phong đâm trật, bị thương ngoài da thịt"

Hắn từ trong ngực lấy ra một thân bài bằng gỗ tử đàn, đưa trả lại cho Thẩm Tịnh Xu " cũng may mắn thân bài cứng chắc, đỡ được đao kiếm"

Thẩm Tịnh Xu nhận lấy, cầm ở trong tay cẩn thận nhìn xem, ngón cái khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng vuốt vết khắc bên trên.

Hộ thân bài này to bằng bàn tay, hoa văn u chìm, một chữ tiểu triện " Xu" chính là lúc Thẩm Tịnh Xu sinh ra đời, Tạ Mật tự tay khắc.

Gặp kiếp nạn này. Bên trên chữ " Xu " có một đường trầy thật dài.

"...."

Nhìn vật đăm chiêu, từ khi mẫu thân qua đời, Thẩm Tịnh Xu liền đem bài này một mực đeo trên thân, vật bất ly thân, không ngờ vẫn có thể cứu mình một mạng.

Có lẽ thật sự là linh di trên đời, Thẩm Tịnh Xu nắm chặt tấm bảng gỗ, nhắm mặt lại, yên lặng kêu một tiếng " Mẫu thân"

Thẩm Ký Minh biết nàng tưởng niệm mẫu thân, mình cũng giống vậy, tỷ đệ hai người cứ như vậy im ắng đối mặt, cùng nhau mặc mặc tưởng niệm mẫu thân trong lòng.

Thẩm Tịnh Xu bị thương rất dễ mệt mỏi, không đầy một lát, liền buồn ngủ triền miên, Thẩm Ký Mình dìu nàng nằm xuống, lại nhờ Mưu Thanh kiểm tra một lần, mới yên lòng kéo cửa ra ngoài.

Có lẽ cầm hộ thân bài cảm thấy an tâm, Thẩm Tịnh Xu một giấc ngủ không ác mộng, đen ngọt ngủ đến đêm.

Cuối cùng cảm giác bụng đói làm cho Thẩm Tịnh Xu không thể không tỉnh dậy, đợi thanh tỉnh mấy phần, muốn gọi người tới hầu hạ, đột nhiên nghe tới một thanh âm kẹt kẹt.

Rõ ràng là thanh âm cửa mở, Thẩm Tịnh Xu còn tưởng rằng đệ đệ hay là tôi tớ, người kia tiến tới phù phù liền quỳ gối trước giường nàng.

"Muội muội cứu ta!"

Thanh âm này mang theo tiếng khóc nức nở của đường tỷ vang lên đột ngột, Thẩm Tịnh Xu đầu tiên khẽ giật mình, bỗng nhiên cảm thấy có mấy phần quen tai.

"Ngươi là " nàng cố gắng nhớ lại " Tạ Tú?"

Tạ Tú, là trưởng nữ của tam phòng của Tạ Đỉnh, gả ra ngoài kinh thành, hứa cho tân khoa trạng nguyên Tiết Phi.

Mẫu thân Thẩm Tịnh Xu Tạ Mật, là nữ nhi của chính phòng phu nhân lớn tuổi, cho nên luận bối phận, Tạ Tú mặc dù cùng thế hệ, địa vị mặc dù không thể so với Thẩm Tịnh Xu, nhưng tuổi tác hơi lớn, cho nên kêu một tiếng muội muội.

"Ngươi, ngươi đứng dậy trước"

Trong phòng im lặng, Thẩm Tịnh Xu cũng dậy không nổi để đốt nến, ngược lại nhớ tới Lý Khâm có cho nàng một viên dạ minh châu bên gối, đúng lúc có thể dùng chiếu sáng.

Hộp nhỏ đàn mộc vừa mở , lập tức có ánh sáng oánh oánh, Thẩm Tịnh Xu đem hộp đặt lên phía trước, vén một góc rèm, rốt cuộc nhìn rõ người quỳ trên đất.

Tạ Tú y phục tả tơi, một đầu tóc dơ bẩn không chịu nổi, nàng nâng cao bụng to quỳ trên mặt đất, trên mặt nước mắt ngắn dài.

"Cầu muội muội giúp chúng ta"

Tạ Tú thần sắc thê lương, nàng trùng điệp dập đầu mấy cái, khóc lóc kể lể nói: " Muội muội là nữ tử của Thẩm Phủ, lại quen biết quý nhân trong cung, cầu muội muội có lòng từ bi, cứu lấy chúng ta, lưu cho ta chưa sinh con một mạng "

Ưu tư cầu khẩn, Thẩm Tịnh Xu lại không hiểu vì sao, hơn nửa ngày mới từ những lời khóc lóc kể lể của Tạ Tú lý giải mấu chốt: Tạ gia xảy ra chuyện.

" Ngày ấy ngoại tổ cùng tằng tổ ra ngoài đi làm việc, ta không biết làm cái gì quan trọng, màn đêm buông xuống chưa về, nhưng ngày hôm sau truyền đến tin tức, nói bọn hắn tư thông ngoại địch, là gian tế Đột Quyết !"

Tư thông ngoại địch là trọng tội, huống chi Đột Quyết gần đây liên lụy mấy đại án, tội danh lần này đè xuống, hẳn là Tạ thị tai họa ngập đầu.

" Ta nghe qua, chủ thẩm vụ này chính là hình bộ thị lang Lý Lâm Phủ, ta không có cách nào gặp hắn, chỉ có thể cầu muội muội, có thể hay không để quý nhân trong cung hỗ trợ, miễn cho Tạ gia chúng ta tội chết"

Lý Lâm Phủ?

Thẩm Tịnh Xu nhíu nhíu mày, nàng biết, chắc chắn có liên quan tới phụ thân, người này lúc trước từng lui tới cùng phụ thân, nhưng quen biết hời hợt thôi.

Chợt nghĩ tới: Tạ Thủ Vân cùng Tạ Đỉnh làm sao trùng hợp như vậy, nhất định là hôm qua ra ngoài làm việc ?

Trong cảm giác mơ hồ có chút kỳ quặc, nhưng lại không thể lý giải, Thẩm Tịnh Xu đang suy nghĩ, chuẩn bị lại hỏi Tạ Tú, gian phòng đột nhiên sáng bừng.

Cửa sổ mở ra, Thẩm Quân một thân tử sắc triều phục, đai ngọc quan lớn đều đứng ở nơi đó, ánh nến chiếu rọi, sắc mặt có chút u ám

"Phụ thân..."

Mạt âm còn chưa mở miệng, Thẩm Quân đều nhìn chằm chằm người quỳ trên đất, Tạ Tú thần sắc thê thảm, lạnh trầm giọng nói: " Người đâu, đem tội phụ này kéo xuống, đưa đến hình bộ giao cho Lý thị lang xử trí"

Thẩm Tịnh Xu giật mình, nhưng mà thái độ Thẩm Quân không thể nghi ngờ, mười phần kiên cường vô tình, hai tráng phụ trong nhà lập tức tiến lên, muốn bắt lấy Tạ Tú.

Hoàn toàn không để ý phụ nhân đang mang thai, động tác thô lỗ nắm cánh tay của nàng, Tạ Tú như mẫu thú bất lực, liều mạng giãy dự vặn vẹo, âm thanh kêu to " Không muốn, thả ta ra !"

Nhưng mà không làm nên chuyện gì, hai cái tráng phụ cỡ nào lưu loát, mấy lần liền kéo Tạ Tú ra khỏi cửa

Tiếng kêu thê lương rất nhanh im bặt, ước chừng bị bịt miệng, Thẩm Tịnh Xu chậm chạp chưa hoàn hồn trong biến cố, nhưng lại nghe phụ thân của nàng nói " Tịnh Xu, con nghỉ ngơi đi, ta chốc nữa trở lại thăm con"

Quay người muốn đi, Thẩm Tịnh Xu lúc này đột nhiên lên tiếng " Phụ thân !"

Thẩm Quân quay người, nhìn Thẩm Tịnh Xu ngồi trên giường

"Phụ thân" Thẩm Tịnh Xu âm thầm nắm chặt chăn gấm, nói ra từng chữ " Ngày ấy ở Thính Tuyết Lâu, con nhìn thấy"

Thẩm Quân khẽ giật mình, lập tức mày kiếm vặn thật sâu một cái.

Một lát, hắn để hạ nhân tùy hành lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai phụ tử nhìn nhau không nói gì, dưới ánh nến, mặt hai người đều bị ánh sáng màu ấm phản chiếu hồng nhuận.

Thần sắc lại khác nhau.

"Con muốn nói cái gì" rất lâu sau, Thẩm Quân cuối cùng thở dài nói : " Con nếu muốn hỏi, liền hỏi đi"

"Phụ thân..."

Thẩm Tịnh Xu trong lòng đột nhiên mâu thuẫn đến cực điểm, giống như đứng trên cầu độc mộc trước sói sau hổ, tiến thoái lưỡng nan

Muốn hỏi, lại sợ đúng như suy nghĩ của mình.

Nàng không phải nương tử chỉ trốn trong khuê các thêu thùa, mà là bị mẫu thân dạy đỗ mở mang đầu óc, lại theo phụ thân kiến thức rộng rãi mà trở thành tài nữ thông minh.

Ngay tại vừa rồi, thái độ của Thẩm Quân với Tạ Tú, cùng kể tội, đột nhiên điểm tỉnh Thẩm Tịnh Xu, khiến nàng bắt lấy được chân tướng trong chuyện này.

Lúc vừa mới hồi kinh, Tạ thị trưởng tôn Tạ Vọng bị bắt vào tù, ở Thính Tuyết Lâu, Tạ Thủ Vân cùng Thẩm Quân bí mật gặp nhau, ngày ấy đại loạn, Tạ Thủ Vân cùng Tạ Đỉnh ngoài ý muốn bị bắt...nhưng bí mật phía sau, không khỏi có kết nối với nhau.

Tạ Thị tựa như con rối bị điều khiển, bị thao túng trong một vở kịch, liền tự mình ngã vào thâm uyên diệt tộc.

Mà người dẫn đạo tai họa Tạ thị ngập đầu, đúng là phụ thân của nàng !

Phía sau lửa cháy thêm dầu, tự nhiên là Lý Khâm !

Thẩm Tịnh Xu hiểu rõ người bên gối nàng, thiên hoàng quý tộc, nhị đế chi nữ, tay cầm quyền thế nhiếp chính trưởng công chúa, tâm tư là bực nào thâm sâu không thấy đáy.

Nàng cũng biết phụ thân của nàng, trên quan trường mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Thành phủ thâm thúy.

Hai người thế nhưng thông đồng gài bẫy Tạ thị, tự nhiên không thể nào không có chút sở cầu, hẳn là có thỏa thuận riêng.

Đột nhiên liền mạch, vì sao phụ thân đối với việc nàng cùng trưởng công chúa làm sự tình trái âm dương không chút nào khúc mắc, thậm chí ngầm đồng ý.

Tâm chấn thần bừng tỉnh, vết thương bên hông lại ẩn ẩn đau.

"Phụ thân cùng trưởng công chúa" Thẩm Tịnh Xu hung hăng nắm chặt lòng bàn tay, rốt cuộc vẫn hỏi ra lời " Thế nhưng có ước định gì?"

"..."

Thẩm Quân đều im lặng, hắn thật sâu nhìn Thẩm Tịnh Xu, tướng mạo so với vong thê của hắn có mấy phần giống, mỗi lần nhìn thấy đều đang nhắc nhở hắn về mối hận tang thê.

Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc nói:

Nàng

"Ta cùng trưởng công chúa ước định, chỉ cần gả con cho nàng, nàng liền có thể giúp ta tiêu diệt nhất tộc Tạ thị đến tận gốc"