Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 187



- Sao lại không? Tuy Đằng gia là gia tộc duy nhất đứng trung lập giữa chính và tà, nhưng muốn trở nên hùng mạnh như bây giờ, tất nhiên phải dẫm đạp lên vô số người, nếu nói không có kẻ thù thì chẳng ai tin nổi.

- Sao cậu nghĩ lạ vậy? _ Ngạo Vĩ nghiêm giọng.

- Có lửa mới biết được khói, cậu không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần giúp tôi điều tra là đủ _ Giai Băng nén giọng, nhưng vẫn thừa uy lực ép buộc của một kẻ ra lệnh thực thụ. Còn nữa... - Nói đến đây, Giai Băng ngưng lại một chút, ánh mắt đầy cảnh giác ném về phía cửa. Cô đi đến một chiếc bồn cầu, nhanh chóng xả nước rồi bước đến vòi rửa tay, dừng một chút mới mở nước, để mặc từng dòng chất lỏng lũ lượt trôi xuống lỗ thoát một cách lãng phí. - Tôi cần một gián điệp giỏi ở chỗ cậu, là nữ.

- Gián điệp?

- Sao thế? Không có à? Một băng đảng lớn như nhà cậu mà không có lấy một gián điệp nằm ở một số nơi trọng yếu thì thật đáng "bỏ đi"! _ Giai Băng nặng giọng đả kích, hai chữ "bỏ đi" được nhấn mạnh đến cực độ, như muốn khiêu khích cơn điên của đối phương.

Mà điên, cũng có lợi! Nó làm người ta mất đi lí trí và sức phán đoán, dễ rơi bẫy hơn người thường.

- Cậu muốn tìm gián điệp để làm gì? Còn chuyện trại trẻ thì thế nào đây? _ Thanh âm của Ngạo Vĩ nặng nề, tựa như rít qua từ kẽ răng đang nghiến chặt.

- Tôi muốn cô ta phải trung thành với tôi, có như vậy mới dễ dàng làm việc... _ Giai Băng không trả lời ngay câu hỏi của Ngạo Vĩ mà lót đệm thêm một câu, làm cho hơi thở bên kia lập tức loạn nhịp.

Điên rồi! Đôi mắt đen của Giai Băng lóe sáng. Hơn ai hết, Ngạo Vĩ hiểu cô thì cô cũng phần nào hiểu hắn. Con người này, chỉ cần thứ gì đó quan trọng trong lòng hắn có chuyện không hay, cũng như bản thân hắn bị coi thường, nhất định sẽ đánh mất lí trí và nổi điên, dễ dàng hoảng loạn mà đáp ứng kẻ đả kích mình. Tuy nhiên, hắn cũng là người có sức chịu đựng rất lớn, thế nên, muốn đả kích hắn để hắn phát điên...nhất định phải mạnh tay một chút.

- Được rồi! Tôi hứa sẽ phái đến cho cậu gián điệp nữ trung thành nhất, có năng lực nhất, được chưa? Giờ thì nói đi, trại trẻ đó có chuyện gì?

- Cậu không phải là người thâm tình, sao quan tâm đến trại trẻ đó vậy? Hay là... _ Giai Băng tiếp tục bước gần cái bồn cầu ban nãy, xả nước _...cậu sợ nó có chuyện gì, sẽ phá vỡ hết mọi kỉ niệm của hai ta?

Bên kia lập tức im lặng, ngay cả tiếng thở nóng nảy ban nãy cũng tiêu mất. Giai Băng vô lương nở nụ cười, nhưng nụ cười này không còn khắc nghiệt như trước, cũng không mang đến ngọt ngào lẫn đau đớn, mà chỉ có độc một màu vàng của nắng.

- Thôi! Không nói với cậu nữa, tôi phải đi! Nhớ, cho cô ta số điện thoại này, bắt buộc phải gọi ngay hôm nay, hiểu chứ? _ Nói xong, Giai Băng ngắt kết nối, gập chiếc điện thoại đã nóng bỏ vào túi, rồi đưa tay hứng một chút nước từ vòi, vẩy nhẹ lên mặt mình, sau đó cô đưa một tay ôm bụng, một tay chống tường, thất thểu bước ra ngoài.

Ngay khi Giai Băng vừa bước ra cửa, đã có hai khuôn mặt lạnh như tiền của hai tên bám đuôi ban nãy xuất hiện. Bọn họ nghi hoặc dò xét cô một lượt từ trên khuôn mặt trắng bệch xuống dưới chân rồi dừng lại ở bàn tay đang ôm bụng, khó hỉu nhíu mày.

Giai Băng thấy thế liền yếu ớt cười trừ, nhỏ giọng nói:

-Xin lỗi! Các anh có thể đến quầy thuốc trong bệnh viện mua giúp tôi một ít thuốc đau bụng không?