Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 188: Kiếm tới



“Đây là…”

“Ông cụ Vương sao?”

Rất nhiều người ngơ ngác.

Mặc dù bọn họ từng dự lễ mừng thọ 100 tuổi của Vương Trường Sinh, nhưng đến 99% người chưa từng gặp ông ta.

Vương Tạng Sơn gọi một tiếng: “Bố!”

Cao Đỉnh Thiên vội vàng tiến lên: “Lão Vương, sao ông lại đi ra”.

Vương Trường Sinh lắc đầu: “Nếu tôi không đi ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”

“Diệp Bắc Minh, tha cho cậu Long, dù là điều kiện gì, nhà họ Vương tôi cũng đồng ý với cậu”.

Long Hạo Thiên có thể chết, nhưng không thể chết ở núi Cửu Long, càng không thể chết ở sơn trang đúc kiếm.

Nếu không thì ngọn lửa giận của nhà họ Long Cổ Võ.

Không ai có thể chịu nổi!

Lý Gia Hinh suy nghĩ một lúc, không nhịn được nói: “Anh Diệp, đừng giết hắn, hậu quả anh không gánh nổi đâu”.

Lâm Thương Hải kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ, nhịn đi!”

Cao Đỉnh Thiên hít một hơi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đừng làm loạn!”

Long Hạo Hiên nhìn thấy nhiều người cầu xin cho mình như vậy.

Không nhịn được cười: “Ha ha ha ha, nghe chưa? Hả? Rốt cuộc mày có nghe thấy không?”

“Bây giờ mày tự chém đứt hai cánh tay, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu, tao có thể…”

Hắn còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, nên vô cùng đắc ý.

Đáng tiếc Long Hạo Hiên vẫn chưa nói hết câu.

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh giơ tay chém một kiếm.

Kiếm Đoạn Long chợt lóe rồi biến mất!

Nhanh như tia chớp!

Long Hạo Hiên trợn trừng hai mắt.

Vị trí cổ họng xuất hiện một đường máu.

Ầm!

Ngã xuống đất mà chết!

Mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch: “Giết thật?”

Cao Đỉnh Thiên bị dọa sợ, ngã nhào trên đất: “Xong rồi…”

Lâm Thương Hải bất đắc dĩ cười khổ: “Thiếu chủ, phiền phức lớn rồi”.

Vương Trường Sinh nhắm mắt lại, than thở một tiếng, toàn thân giống như già đi ba mươi tuổi, bất lực nói: “Cậu giết cậu Long, lão phu chỉ có thể bắt cậu lại, giao cho nhà họ Long Cổ Võ xử lý”.

Một luồng khí thế mạnh mẽ ngưng tụ!

“Các vị, mau xuống núi đi, đao kiếm không có mắt, trước khi ra tay nếu còn ở trên núi thì sẽ cùng chôn theo cậu Long đấy”.

Đỉnh núi Cửu Long dâng lên cuồng phong!

Sắc mặt quan khách thay đổi lớn, rất nhiều người xoay thân bỏ chạy, đi xuống núi Cửu Long.

Vương Trường Sinh không chỉ là Tông Sư đúc kiếm.



Mà còn là Võ Hoàng!

Hay Kiếm Hoàng!

Vương Trường Sinh quát lớn một tiếng: “Kiếm tới!”

Sâu trong sơn trang đúc kiếm, vạn kiếm nổ ầm!

Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!

Lúc này, trên đỉnh núi Cửu Long, vạn kiếm đồng thời vù vù nổi dậy!

Những quan khách kia dưới núi lúc này chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy từng thanh kiếm bay ra từ sơn trang đúc kiếm!

Thoát khỏi trọng lực, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung!

Tất cả mọi người đều sợ ngây người!

“Đi, đi mau!”

“Vương Trường Sinh sắp ra tay rồi, mọi người chạy mau!”

Những nhà giàu kia xoay người bỏ chạy.

Rối rít rời khỏi núi Cửu Long, đi xuống núi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất ngờ lên tiếng: “Kiếm ý? Lão giả này vậy mà lại ngưng luyện ra kiếm ý!”

“Ở trong vị trí cấp thấp, có thể lĩnh ngộ kiếm ý đều là thiên tài kiếm đạo hàng đầu!”

Chân mày Diệp Bắc Minh nhướng lên: “Kiếm ý là gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Kiếm ý chính là khả năng giao tiếp với kiếm”.

“Kiếm là vật chết, người là vật sống”.

“Một khi người và kiếm giao tiếp được với nhau thì tương đương có kiếm tâm!”

“Muốn lĩnh ngộ kiếm ý, phải có kiếm tâm!”

“Một võ giả bình thường, một kiếm chém ra là kiếm ý! Nếu như đổi kiếm khí thành kiếm ý, võ giả cảnh giới Tông Sư cũng có thể giết Võ Linh!”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

“Kiếm ý mạnh vậy sao?”

“Chỉ có mạnh hơn! Nhóc con, để tôi ra tay trước, giết ông ta trong nháy mắt!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đề nghị.

Diệp Bắc Minh cười từ chối: “Tôi muốn thử chút”.

Tháp Càn Không Trấn Ngục có phần nghiêm túc: “Được, nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ ra tay bất cứ lúc nào!”

Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Thương Hải: “Lâm Thương Hải, ông xuống núi trước đi”.

Mặt Lâm Thương Hải đang run rẩy!

Ông ta có thể cảm nhận được toàn bộ sơn trang đã bị kiếm ý bao phủ.

Ông ta có cảm giác muốn quỳ xuống!

Quá đáng sợ!

Thực lực võ đạo của Vương Trường Sinh tuyệt đối có thể đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

Lâm Thương Hải lớn tiếng nói: “Thiếu chủ, cậu đi cùng tôi đi!”

“Quay về chúng ta bàn luận kỹ hơn!”

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Xuống núi!”

Lâm Thương Hải thấy Diệp Bắc Minh quả quyết như vậy, không còn cách nào khác, đành xoay người xuống núi.



Lý Gia Hinh nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu, suy nghĩ một lúc mới cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, anh đừng quên”.

“Anh còn nợ tôi một ân huệ, đừng chết ở đây!”

Cô ta nhanh chóng rời đi.

Cao Đỉnh Thiên cắn răng, cũng đi thật nhanh.

Trước khi đi, ông ta lấy điện thoại: “Sĩ quan phụ tá, phái quân đội xuống núi Cửu Long, đại bác, máy bay ném bom, lái hết qua cho tôi!”

Vương Trường Sinh hạ lệnh, nhưng người khác trong sơn trăng đúc kiếm cũng rối rít lao ra, đi xuống núi.

Lúc này.

Đỉnh núi chỉ còn lại hai người Diệp Bắc Minh và Vương Trường Sinh!

Còn có bảo kiếm trôi lơ lửng đầy trời!

Vương Trường Sinh chắp tay đi tới, từng bước đi xuông bậc thang của sơn trang đúc kiếm, đi đến quảng trường.

Ông ta phất tay, một thanh bảo kiếm màu xanh bay vào trong tay ông ta: “Kiếm này tên là Thái Hoà, dài ba tấc bảy phân, không chém hạng người vô danh!”

“Diệp Bắc Minh, cậu có thể chết dưới kiếm Thái Hòa, chính là phúc khí của cậu”.

Kiếm Thái Hòa rộng chừng ba ngón tay.

Rèn từ thiên thạch.

Chém sắt như chém bùn.

Giết người không dính máu.

Từ khi rèn thành công, tổng cộng đã chém qua một trăm ba mươi tám người.

Võ Linh ba mươi người.

Võ Vương mười bảy người.

Vì vậy, trên thân kiếm màu xanh bao phủ một tầng huyết khí nhàn nhạt.

Diệp Bắc Minh phất tay.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện!

Chỉ dài bằng một nữa kiếm thường.

Hơn nữa còn gãy.

Một con rồng đứt thân quấn quanh kiếm gãy.

Diệp Bắc Minh phun ra ba chữ: “Kiếm Đoạn Long!”

Vương Trường Sinh liếc mắt nhìn kiếm Đoạn Long thật kỹ.

Ông ta thân là Tông Sư đúc kiếm, nhưng lại không nhìn ra tài liệu về kiếm Đoạn Long.

Thôi được!

Giết Diệp Bắc Minh, mình có thể từ từ nghiên cứu.

“Giết!”

Vương Trường Sinh khẽ quát một tiếng, tay cầm kiếm Thái Hòa!

Soạt!

Giơ tay chém ra một đường kiếm khí ẩn chứa kiếm ý!

Tiếng không khí bị cắt rời truyền đến.

Dù cách ba mươi mấy mét, một vài hoa cỏ gần đó trong nháy mắt bị kiếm khí chặn ngang chém đứt.