Đồ Chơi

Chương 26



Quý Phượng Lâm bị bệnh lần này là thời gian dài nhất, chưa thể khỏi ngay được, do bị bệnh hành hạ nên đã ngủ cả một đêm, ỷ vào tuổi trẻ sức khoẻ tốt, nên nghĩ rằng bệnh vặt cũng chẳng sao, từ lúc trưởng thành thời gian này là ốm lâu nhất. Nhìn người trên giường bệnh như già đi vài tuổi.

Lục Trần Hạc hầu hạ bên cạnh hắn, còn hầu hạ mấy đối tượng bên cạnh mình, còn mang mấy người đó tới, chơi rất vui. Quý Phượng Lâm chỉ là bị bệnh, tai cũng không điếc, động tĩnh bên ngoài nghe được rất lớn, họ không lo hắn tâm tình hắn đang không tốt, nhưng không tìm người chăm sóc không được, nếu không đã đuổi Lục Thần Hạc đi cho rồi.

Đã nằm ở trên giường một thời gian dài, hắn xuống giường, đi tới trước cửa sổ, nhìn sương mù giăng đầy ngoài cửa, bỗng bừng tỉnh, nhớ lại nhiều năm trước kia, tầng sương mù trên mặt biển cũng giăng đầy như vậy. Lúc đó, Kỳ La và Đái Nguyệt Hành cầu cứu, hắn đã không do dự, sau đó vận mệnh thay đổi, bọn họ rời đi cũng chẳng do dự.

Hắn đã thấy qua quá nhiều hình ảnh thờ ơ lạnh nhạt, bởi vì hắn còn là một người tính tình lãnh đạm mà người khác không thể cảm nhận đươc chút cảm xúc nào, một hồi bị kịch vẫn bàng quang như không có gì khác nhau. Khi đó hắn thậm trí còn không kịp nói một câu" Cứu tôi", họ đã không thấy tăm hơi, cũng quên luôn vừa mấy tiếng trước đây, hắn đã cứu bọn họ.

Hắn bị bắt cóc là do Quý Gia ban tặng, cha mẹ Quý Phượng Lâm tuổi trẻ làm nhiều điều đen tối, cho nên từ lúc sinh ra tới nay ngần ấy năm cũng không ngừng có những quy hiếp như vậy.

Hắn có thể đối phó, nhưng không phải lúc nào lông tóc không hao tổn gì. Hắn cũng là người, chỉ có một đôi tay đôi chân, chẳng ai biết làm sao hắn có thể thoát ra được.

Hắn mang những ' nhớ thương ' đối với những người đó xử lý sạch sẽ, chỉ biết rằng có thù oán thì sẽ tất báo, hắn muốn tìm người thờ ơ lạnh nhạt là Kỳ La cùng Đái Nguyệt Hành, chính hắn cố ý chia rẽ đôi tình nhân, chính hắn là người có bệnh...... đây là đạo lý gì?

Đương nhiên hắn cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn đã làm cho Đái Nguyệt Hành và Kỳ La chia tay, cũng đem Kỳ La ở bên cạnh mình rất nhiều năm, hắn cho rằng, mặc kệ khi còn nhỏ đẩy hắn xuống cầu thang, hay là do lúc ở trên biển khoanh tay đứng nhìn, hắn đều muốn đòi lại hết thảy.

Chỉ là, vì cái gì chính mình không rõ?

Là hắn nhốt cô nơi đó sao?

Bác sĩ từng trêu chọc hắn, nói hắn bị hội chứng Stockholm, chính là sẽ ỷ lại vào người làm thương tổn chính mình, nhốt như một con tin, chẳng có đạo lý, cũng như ung thư chẳng tìm được nguyên nhân gây bệnh.

Thoạt nhìn là Kỳ La bị hắn nhốt lại, trên thực tế cũng như so sánh Kỳ La đối với hắn, hắn cũng bị cô nhốt lại.

Quý Phượng Lâm chống tay lên cửa sổ, trán để trên cánh tay.

Không có bên cạnh ai là hắn, không có ai lý giải được hắn đã trải qua những gì, cho nên sẽ có người nhất định nói " Lý do là gì?", nhưng như vậy hắn sẽ vĩnh viễn không cho người khác biết, tại sao hắn làm vậy đối với Kỳ La và Đái Nguyệt Hành.

Vốn dĩ hắn muốn bọn họ nhớ kỹ, Quý Phượng Lâm hắn chính là người tàn nhẫn như vậy, không có lý do, nhưng Kỳ La đi rồi, cô sẽ không trở về, hắn lại muốn nói cho cô hết thảy...

Tôi sửa, tôi thật sữa sẽ sửa, tôi sẽ nhốt chính mình vào lồng sắt, tôi cho em ở ngoài nhìn tôi..

Sớm biết rằng sẽ hèn mọn đến mức độ này, nói không chừng sẽ chừa cho mình đường lui, nhưng hắn lại không biết. Đây hết thảy đều không như trong dự kiến.

Đầu hắn lại bắt đầu đau âm ỉ, dựa vào cửa kính rồi chậm rãi trượt xuống dưới, nửa nằm nửa ngồi ở góc phòng, giống như con thú nhỏ bị thương, sắc mặt tái nhợt, biểu tình bi ai. Hắn chậm rãi nắm tay lại thành quyền, mặt dán vào kính, âm thanh nhỏ nhẹ nói:

"Em có thể quay lại nhìn tôi không?

"Tôi bị bệnh, rất đau, thật không tốt"