Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 2: Trở nên mạnh mẽ



“Hì hì, ta đã trởvề.” Nheo lại tử mâu mỹ lệ, thanh âm của Phượng Lại Tà vút cao, ánh sáng trên khuôn mặt xinh đẹp không thể che giấu đi vẻ mỹ lệ của cô.

Ba năm, một nụ hoa sắp nở, cuối cùng đã nở rộ hoàn toàn, chân chính trở thành một đoá hoa xinh đẹp động lòng người.

Vẫn là khuôn mặt kia nhưng lại khiến cho Phi Mặc nhìn đến choáng váng, giữa hai đầu lông mày có chút quen thuộc, nhưng đó cũng chính là điểm khácbiệt. Đã từng là một cô bé tinh xảo động lòng người, vậy mà bây giờ đãbiến thành một đại mỹ nữ thực sự. Nét thành thục trên khuôn mặt đã thaythế cho nét ngây thơ của quá khứ, mỹ lệ tự nhiên màthành.

“Tiểu..Tiểu Tà tiểu thư?” Phi Mặcnuốt nước miếng, không thể tin được người trước mắt là Phượng Lại Tà đãmất tích ba năm. Khuôn mặt quen thuộc kia so với quá khứ càng thêm vạnphần mỹ lệ, khiến hắn cảm giác có gì đó không đúng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn so với ba năm trước đây càng thêm sinh đẹp, đôi tử mâu giống nhưPhượng Lại Bá Tước cùng Huyết chủ Phượng Tê, còn có mái tóc màu bạc xinh đẹp kia.

Người trước mắt, thật sự là Phượng Lại Tà sao?

“Anh Phi Mặc, mới ba năm không gặp, anh đã quên em rồi sao?” Phượng Lại Tà đáng thương chu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt uất ức.

“Không có…” Lúng túng lắc đầu, nghe thấy câu trả lời như vậy, hắn đã có thểxác nhận thiếu nữ mỹ lệ kinh người trước mắt này chính là Phượng Lại Tàđã biến mất ba năm, dưỡng nữ của Phượng Lại bá tước, cô nhóc mà PhượngTê bệ hạ đã tìm ba năm.

Nhưng cô lại có sự biến hoá quá lớn khiến cho hắn không thể nhận ra người trước mắt chính là cô bé xinh đẹp trước đây.

Phượng Lại Tà cười tủm tỉm nhìn Phi Mặc, con ngươi tử sắc của cô tuỳ ý đảo qua từng cọng cây ngọn cỏ trong phủ Bá Tước, đáy mắt thoáng qua một tia ấmáp.

“Ông Hồ Tư, ông chăm sóc căn nhà rất tốt.” Cô đã từng nghĩtới, vô số lần nghĩ tới Bá Tước phủ xuất hiện trước mắt mình sẽ là hìnhdạng gì. Nơi đó đã mất đi chủ nhân, có thể sẽ bị người lãng quên haykhông, cỏ dại mọc thành bụi. Cô mang theo ý nghĩ bi quan quay về, lại bị sự xinh đẹp sạch sẽ nơi đây làm khiếp sợ.

Tất cả ở nơi này cùng ba năm trước không chút nào thay đổi.

Trên khuôn mặt già nua của Hồ Tư có nụ cười thản nhiên, trong mắt có ánhsáng thành tín ấm áp. Ông dùng thanh âm khàn khàn chậm rãi nói: “Ta biết rõ có một ngày tiểu thư và chủ nhân sẽ trở lại.”

Một câu nói đơn giản nhưng đủ để thấy ông không quan tâm đến bất luận kẻ nào châm chọcmỉa mai, ông chỉ yên lặng bảo vệ bá tước phủ, nơi in dấu tên Phượng Lại.

Trong mắt Phượng Lại Tà khẽ sửng sốt, trong ngực có một dòng nước ấm chảy qua. Cô dịu dàng nheo mắt lại, khoé miệng cong lên.

“Vâng.”

Bọn họ đều sẽ trở về.

“Tiểu Tà tiểu thư, ta còn có chuyện, ta cáo từ trước.” Phi Mặc cưỡng chế sựkích động trong nội tâm, ngoài mặt tỏ vẻ trầm tĩnh cáo từ Phượng Lại Tàcùng Hồ Tư.

“Vâng. Có rảnh rỗi thường đến chơi nha.” Phượng Lại Tà vẫy vẫy tay, cũng không nói thêm gì.

Phi Mặc quay người lại, hắn không thể áp chế được kích động trong nội tâm nữa.

Hắn nhất định phải mau chóng trở về nói tin tức này cho Phượng Tê bệ hạ.

Phượng Lại Tà… đã trở về!!!

Phượng Lại Tà cười hì hì tiêu sái đi đến cửa chính. Ánh mắt Hồ Tư dừng lại trên một con vật màu trắng ở sau lưng cô.

Vật này sẽ không phải là…

“A, ông Hồ Tư, cháu còn chưa giới thiệu với ông, sủng vật của cháu – ĐạiBạch.” Phượng Lại Tà nhìn con vật màu trắng có bộ dạng không chút để ýđi phía sau mình, cười híp mắt giải thích cho Hồ Tư đang sửng sốt.

“A.” Hồ Tư giật mình tỉnh ngộ gật đầu, nhìn sinh vật màu trắng nào đó theosau Phượng Lại Tà chầm chậm đi vào căn nhà, theo bản năng day day huyệtthái dương.

Tính cách sủng vật của Tiểu Tà tiểu thư, quả thực một chút thay đổi cũng không có.

Bất quá…

Sủng vật lần này hẳn sẽ không biến thành hình người như Tiểu Bạch và TiểuTiểu Bạch nữa chứ? Hồ Tư suy đoán thở dài, nhưng trong đáy mắt ông lạilà ý cười nồng đậm, đó là vui sướng không thể nào che lấp.

Đã trở về, thực sự đã trở về.

Trở lại căn phòng xa cách ba năm, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái khiến côngỡ rằng ngày hôm qua mình vẫn ở trong căn phòng này. Giường chiếu sạchsẽ không nhiễm một hạt bụi không có bất kỳ sự khác biệt nào từ lúc cô ra đi.

Điểm khác biệt duy nhất chính là…

Đứng ở trước gương, Phượng Lại Tà nhìn khuôn mặt ngày càng hoàn mỹ của mình, so với ba nămtrước đây nhiều hơn một phần thành thục, nhiều hơn một phần mỹ lệ, nhiều hơn một phần linh khí. Thế nhưng biến hoá lớn hơn, chính là mái tóccùng tử mâu.

Một đôi tử mâu….

“Hống!!” Bị ném ở một bên,Đại Bạch nhìn chủ nhân của nó lại theo thói quen nhìn chằm chằm vàotrong gương tự mình phát ngốc, không khỏi bất đắc dĩ gầm lên một tiếngkháng nghị.

“Được rồi, ta hiểu, ta sẽ gọi người giúp ngươi chuẩnbị đồ ăn.” Phượng Lại Tà bị tiếng gầm to của Đại Bạch thu hút sự chú ý,khoé miệng cười yếu ớt, vỗ vỗ đầu Đại Bạch.

Nhìn thấy Bạch Hổ một thân sọc đen, vóc dáng to lớn, Phượng Lại Tà có chút xúc động. Khôngbiết Tiểu Bạch cùng Tiểu Tiểu Bạch hiện tại thế nào?

Chậm rãi đixuống lầu tìm thức ăn cho Đại Bạch, không ngờ lại thấy được một bónglưng quen thuộc mặc y phục màu trắng hoa lệ đứng ở gần cửa trong phòngkhách đang quay lưng về phía cô.

Hơi thở quen thuộc hoà vào hơi thở của cô, cô khẽ nheo lại ánh mắt.

“Tê Tê!!!”

Nhẹ nhàng gọi một câu, hai chữ đơn giản nhưng lại khiến cho bóng dáng caongất kia chấn động mạnh, dùng tốc độ phi thường chậm rãi quay người.

Bốn mắt nhìn nhau, hai cặp tử mâu ở trong không khí đan vào.

“Tiểu Tà.” Thanh âm kích động khàn khàn, khuôn mặt tươi cười của Phượng Têcũng trở nên cứng ngắc. Sau khi biết được tin Phượng Lại Tà đã quay vềBá Tước phủ từ Phi Mặc, chỉ sau một giây hắn đã bỏ lại các vị trưởnglão, dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển tức thời tới trước cổng chính BáTước phủ.

Thế nhưng trước khi vào cửa, hắn lại do dự.

Banăm xa cách, biến mất vô tung vô ảnh, hắn lo lắng tin tức ngày hôm naychỉ là một suy đoán, nghênh tiếp hắn vẫn là toà thành lạnh như băng kia.

Thế nhưng thanh âm đã ngủ say ba năm kia, thanh âm chỉ trong mơ mới có thểnghe được đang nhẹ nhàng gọi tên hắn. Thân thể hắn trong nháy mắt khẽrun rẩy, khó có thể khống chế tâm tình từ trong linh hồn bắt đầu xuấthiện.

Thật là cô, cô đã trở về.

“Là em nha, em đã trở về.” Phượng Lại Tà mỉm cười từ trên cầu thang đi tới trước mặt Phượng Tê. Dĩ nhiên Phượng Tê cũng khiến cho cô cảm thấy bất ngờ trước sự thay đổicủa hắn. Phượng Tê trước mắt, vẫn là hình tượng nữ nhân, từ trên xuốngdưới để lộ ra một cảm giác ung dung cao quý, cùng với cảm giác lạnh lùng trước kia càng khiến cho người khác không dám đến gần.

Phượng Tê hiện tại đã trở thành người đứng đầu một tộc, trong tay nắm quyền vị Đông phương Huyết tộc.

Sau khi tiến vào Ma giới, cô thường xuyên nghe được mọi người thảo luận bàn bạc về thiết huyết Nữ vương cướp vị soán ngôi sau một đêm bỗng nhiêntrở nên nổi tiếng này.

Cô biết sau khi cô đi Huyết tộc đã xảy rachuyện gì, tại sao Phượng Tê lại ngồi lên vị trí Huyết chủ. Nhưng, đâycũng không phải là chuyện mà cô quan tâm.

Lần trở lại Ma giới này là lần thứ hai của cô, nhưng mục đích chỉ có một.

Hai mắt khẽ nheo lại, đáy mắt Phượng Lại Tà hiện lên một tia kiên quyết.

“Ba năm nay em đi nơi nào? Vì sao giống như mất tích.” Cuối cùng Phượng Têkhông nhịn được nghi vấn đã chôn dấu trong lòng ba năm. Hắn không thểhiểu được, ba năm trước đây đã xảy ra chuyện gì, vì sao ngày thứ hai sau khi Phượng Lại chết, cô lại biến mất dưới ánh mắt của hắn cùng Đệ Nhị.Hơn nữa lại biến mất ba năm không có một tin tức nào.

Có một lần hắn đã từng cho rằng sẽ không còn được gặp lại cô, vậy mà, ông trời lại cho hắn hi vọng.

“Hì hì, không nói cho anh.” Phượng Lại Tà nghịch ngợm chớp chớp mắt, ngaysau đó cười híp mắt đi đến bên người Phượng Tê. Không có chút nào gọi là xa lạ sau khi xa cách ba năm, bàn tay nhỏ bé của cô kéo kéo cánh tayPhượng Tê, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phượng Tê.

“Nhưng mà, em trở về lần này, có một chuyện có thể gây ra chút phiền toái cho anh.”

“Việc gì?” Ánh mắt Phượng Tê lơ đãng quét qua mái tóc màu bạc của cô, sắc màu xinh đẹp giống như tinh linh, lại khiến cho lòng của hắn cảm thấy đauđớn. Hắn yêu thích mái tóc màu đen của cô hơn, thế nhưng trước mắt lạilà một mái tóc bạc khiến hắn cảm giác rằng, thời gian ba năm này chỉ sợcô cũng không giống như trong ảo tưởng của hắn, trôi qua một cách tốtđẹp.

““Võ đạo đại hội” năm nay để em lấy thân phận tuyển thủ Đông phương Huyết tộc xuất chiến.” Cười híp mắt lại, Phượng Lại Tà không hềcảm thấy lời nói của mình có gì không đúng.

Thế nhưng Phượng Tê sau khi nghe xong lời nói của cô thì gắt gao trừng cô.

Cô bị điên rồi ư??!!

“Không, anh không đồng ý!!!” Căn bản không cần suy nghĩ, Phượng Tê một lời cựtuyệt. Nói giỡn, hắn sao có thể để cho cô đi tham gia trận tranh tàiđáng sợ này. Tất cả tuyển thủ bên trong trận đấu đều ra tay ác độc,không cẩn thận vẫn có thể làm cô bị thương, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

“Tại sao?” Phượng Lại Tà giống như đã dựđoán được phản ứng của Phượng Tê, cô cũng không quá kinh ngạc, chỉ bìnhthản chớp đôi mắt to hỏi.

“Tiểu Tà, “Võ đại đại hội” không phảichỗ để chơi, không cẩn thận sẽ bị thương.” Phượng Tê ép lo lắng trongnội tâm xuống dùng giọng nói nhẹ nhàng giải thích. Bất kỳ yêu cầu nàocủa cô hắn cũng sẽ đáp ứng, cho dù cô muốn vương toạ Huyết tộc, hắn cũng có thể dùng hai tay dâng lên. Chỉ có điều này, là không thể được!!!!

“Anh không tin năng lực của em?” Phượng Lại Tà hứng thú cong khoé miệng. Tuy Phượng Tê không nói rõ, thế nhưng cô vẫn nhìn ra được, hắn đối với năng lực của cô một chút lòng tin cũng không có.

Chẳng qua điều này cũng đúng, ai bảo cô vẫn luôn là một con nhóc trốn ở phía sau daddy, nhưng mà…

Nó bây giờ, đã khác.

“Anh…” Phượng Tê vừa muốn giải thích, lại bị Phượng Lại Tà mạnh mẽ lôi kéo.

“Hì hì, về vấn đề này, phiền anh theo em đi đến luận võ đài một lát.” Chỉdùng miệng nói là không giải quyết được vấn đề. Không có gì so được vớimột trận đấu càng có thể làm cho người khác tin phục. Phượng Lại Tà vừakéo Phượng Tê, vừa nói với ông Hồ Tư: “Ông Hồ Tư, phiền ông chuẩn bị một ít thịt tươi cho Đại Bạch, hiện tại thanh âm kháng nghị của nó rấtlớn.”

Nói xong, Phượng Lại Tà không để ý đến Phượng Tê chưa kịpnói gì, trực tiếp kéo người đến luận võ đài.

Hồ Tư đứng trong đại sảnh đáy mắt khẽ mỉmcười. Tiểu thư vẫn là tiểu thư, cho dù trưởng thành, tính tình một chútcũng không thay đổi. Vui mừng lưu chuyển trong lòng, Hồ Tư vui vẻ cườiha ha đi chuẩn bị thức ăn cho Đại Bạch.

“Tiểu Tà, em không cầnkích động.” Bị Phượng Lại Tà kéo chạy, Phượng Tê sợ khí lực của mình làm cô bị thương, chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo. Tuy rằng Tiểu Tà đã cóđược sức mạnh của “đứa con cấm kỵ”, thế nhưng cô vẫn là một đứa trẻ. Nếu như hắn nhớ không nhầm, cô hẳn vừa qua sinh nhật mười tám không lâu,nói như vậy… Ánh sáng trong đáy mắt hắn không khỏi ảm đạm xuống.

Lực chú ý đều tập trung đến bàn tay của Tiểu Tà đang nắm lấy cánh tay hắn,làm hắn kinh ngạc chính là trên người cô bé có nhiệt độ.

Đây làmột điều không bình thường, một Huyết tộc sau khi trở thành “đứa con cấm kỵ”, thân thể sẽ trở thành bất tử, không già đi, trái tim ngừng đập,nhiệt độ cơ thể cũng không có.

Nhưng lòng bàn tay Phượng Lại Tà lại truyền đến nhiệt độ khiến Phượng Tê nghi ngờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra??!!

Phượng Lại Tà cũng không mở miệng giải thích. Cô biết rõ, chỉ cần tới luận võđài, cô sẽ làm tất cả những nghi ngờ của Phượng Tê biến mất. Đáy mắt côtràn ngập tự tin.

Mắt thấy sắp đến luận võ đài, Phượng Lại Tà không kịp chờ muốn thể hiện ngay lập tức.

Tê Tê, anh tốt nhất nên xem một chút.

Sau khi được Hồ Tư cho ăn no, Bạch Hổ lười biếng thong thả tản bộ trong đại sảnh. Rất nhanh nó nhìn thấy chủ nhân của nó đang đứng cùng một ngườixa lạ, một người có sắc mặt tái xanh.

“Tê Tê, em nghĩ chuyện tham gia “võ đạo đại hội” hẳn là không có vấn đề gì đi.” Phượng Lại Tà nở nụ cười sáng lạn như ánh sáng mặt trời, nhìn Phượng Tê đang xanh cả mặt,thanh âm kích động chờ hắn gật đầu.

Phượng Tê chật vật quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ của cô bất giác nuốt nước miếng.

“Có thể, không vấn đề gì.”

Tất cả những chuyện xảy ra ở luận võ đài đã để hắn không có bất kỳ lý do gì ngăn cản cô thi đấu, mà cuối cùng lại làm cho hắn quyết định, để cho cô lấy thân phận tuyển thủ Đông phương Huyết tộc tham gia thi đấu, nguyênnhân tạm thời là vì một câu nói của cô bé.

“Nếu anh không để cho em đại biểu Đông phương Huyết tộc dự thi, em sẽ đại biểu cho Lang tộc cùng Yêu Hồ tộc dự thi.”

Lời nói uy hiếp như vậy khiến Phượng Tê hoàn toàn bỏ đi tất cả những ý nghĩ trong đầu.

“Hì hì, em biết Tê Tê là tốt nhất.” Phượng Lại Tà thoả mãn gật gật đầu, vỗ vỗ Đại Bạch cơm nước no nê đang ở một bên.

Phượng Tê lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của nó.

“Nó là?” Hắn không nhớ rõ bộ tộc nào có thể biến thành Bạch Hổ.

“Đại Bạch là sủng vật của em, nó là Bạch Hổ Băng-la-đét, một con Bạch Hổchân chính.” Cố ý nhấn mạnh hai chữ “chân chính”, không biết vận khí của cô như vậy là quá tốt hay thế nào. Hai sủng vật trước từng con từng con một rời đi. Lúc trước ở tại “nơi đó”, Tiểu K mới nói một cách đơn giảnnhững biến đổi lớn tại Ma giới trong ba năm qua cho cô biết.

Thìra, Tiểu Bạch đã thống nhất Đông Tây phương Lang tộc, Tiểu Tiểu Bạchcũng đã về với Yêu Hồ tộc, một lần nữa ngồi lên vương vị.

Hai tên tiểu hỗn đản này, hiện tại một người so với một người càng thêm lợihại, thực sự là làm cho cô - chủ nhân cũ cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Nhưng là con hổ lần này chỉ là một con hổ bình thường không thể bình thườnghơn. Chẳng qua trí thông minh của nó hơi cao một chút, không có bất kỳđột biến gien nào.

“Hống!!” Bạch Hổ lắc lắc cái đuôi giống nhưmột con mèo lớn cọ a cọ trên người Phượng Lại Tà, nào có một chút khíthế vương giả của loài thú, nghiễm nhiên trở thành một con mèo trắng tolớn.

Phượng Tê nhưcó điều suy nghĩ gật đầu, sau đó hắn liền khôi phục sắc mặt khó coi củamình, quay lại nói với Phượng Lại Tà: “Anh về trước nói việc này vớiphía dưới. Chuyện “võ đạo đại hội” anh sẽ để Phi Mặc chịu trách nhiệm,em có gì không biết có thể đi hỏi hắn, nơi thi đấu lần nãy cũng khôngphải tại Huyết tộc.” Ẩn nhẫn sự lưu luyến trong mắt, Phượng Tê nói lờicáo biệt.

Dù sao bây giờ hắn cũng không phải là công chúa Huyết tộc, mà là Huyết chủ, trên vai hắn gánh vác càng nhiều so với trước kia.

“Đúng nha, anh đi làm việc đi, có thời gian em sẽ đi vương cung quấy rầyanh.” Phượng Lại Tà cũng không có ý giữ lại hắn. Dù sao cũng không giống ngày xưa, Phượng Tê thân là Huyết chủ khẳng định sẽ có rất nhiều việc,bản thân cô cũng có việc khác muốn làm.

“Được, hai ngày nữa anhsẽ chuẩn bị yến hội cho em, hoan nghênh em trở về.” Phượng Tê cuối cùngkhông nhịn được, vươn tay muốn chạm đến gương mặt ngày nhớ đêm mong.Ngón tay hắn run lên, dưới cái nhìn chăm chú của hai con mắt màu tím kia đổi thành vỗ vỗ bả vai cô.

Ngay sau đó lập tức xoay người ngồi lên xe ngựa vội vã rời đi.

Trên xe ngựa, hai tay Phượng Tê nắm lại thật chặt, sự kích động và thâm tình trong mắt hắn bị áp chế mạnh mẽ đến tận bây giờ, vào lúc không ngườicuối cùng cũng bộc phát. Đáy mắt hắn, khoé môi hắn, không chỗ nào khônglen lén tiết lộ niềm vui.

Tiểu Tà, thật sự đã trở về!!!!

Nhưng…

Vừa rồi hắn cùng Phượng Lại Tà trên luận võ đài, tất cả những chuyện xảy ra làm cho hắn vừa vui sướng vừa khiếp sợ.

Lòng bàn tay khẽ run rẩy giống như vẫn còn lưu lại dư chấn của sức mạnh vừa rồi.

Đó là một sức mạnh cỡ nào đáng sợ.

Hai mắt khẽ nheo lại. Tiểu Tà, thực sự đã thay đổi, trở nên càng mạnh hơn!!!