Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 1 - Chương 56: Hắc Linh Vũ



“Tiểu Bạch.” PhượngLại Tà leo lên lưng Tiểu Bạch rồi nằm sấp xuống, đôi mắt màu hổ pháchhơi nhíu lại, suy nghĩ trong lòng lập tức truyền tới Tiểu Bạch. Một cáibóng màu trắng lập tức xẹt qua trước mắt bao nhiêu người, trong chớp mắt đã đè Khải Ngươi xuống đất, đồng thời phát ra một tiếng rú dữ tợn.

“Hống!”

“Không được làm bậy.” Tất cả trưởng lão còn lại đều kinh sợ. Từ trước tới nay, bọn họ chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này, không thể ngờ cóngười đứng giữa Hội trưởng lão mà dám ra tay chống đối, thậm chí còn dám tấn công một vị trưởng lão. Nhất thời, bọn họ không biết phải phản ứngnhư thế nào, chỉ có đại trưởng lão vẫn còn giữ được vẻ mặt bình tĩnhnhìn Phượng Lại Tà cùng bạch lang vừa xuất hiện:

““Không được làm bậy” phải là nói các người mới đúng.” Phượng Lại Tà cười nhạt. Vừa rồi, Khải Ngươi trưởng lão không phân rõ tốt xấu, ra lệnh cho binh lính kéonó ra ngoài một cách thô bạo như vậy mà vẫn không thấy bất kì ai mởmiệng ngăn cản, thậm chí đến đại trưởng lão lúc nào cũng tỏ vẻ đức caovọng trọng cũng lặng im không nói. Nó đã hoàn toàn mất hết lòng tin vớicái đám người này rồi. Nó – Phượng Lại Tà – không phải loại người dễdàng để cho kẻ khác ức hiếp, muốn mạng của nó? Bọn họ còn không có đượccái bản lĩnh đó.

“Đại trưởng lão, ta kính trọng sự cơ trí củaông, nhưng ta cũng không muốn trở thành vật hi sinh cho pháp luật huyếttộc các người, cho nên, trước khi phán quyết được đưa ra, ta đành phảimời Khải Ngươi trưởng lão “xúc tiến cảm tình” cùng với Tiểu Bạch. Nếunhư các ngươi hành động thiếu suy nghĩ, ta không dám cam đoan Tiểu Bạchcó thể vì nhất thời xúc động mà cắn đứt cổ của Khải Ngươi trưởng lão hay không.” Phượng Lại Tà nheo mắt lại, mỉm cười đảo mắt qua từng người.Trước khi daddy nghĩ ra cách cứu nó ra ngoài, việc duy nhất nó cần phảilàm chính là kéo dài thời gian, không cần biết phải dùng thủ đoạn gì,thứ nó cần chỉ là thời gian.

“Ngươi dám uy hiếp ta?” Sau khi nghe Phượng Lại Tà nói xong, sắc mặt của đại trưởng lão lập tức trầm xuống.Vị trí của hắn ở Huyết tộc luôn cao cao tại thượng, là người có quyềnlực lớn thứ hai sau Huyết chủ, chưa bao giờ có kẻ dám to gan nói như vậy với hắn. Phượng Lại Tà chính là người đầu tiên.

“Ta chỉ muốnđược phán quyết công bằng.” Phượng Lại Tà nhún vai, cũng chẳng muốnnhiều lời. Nếu như mấy ông lão đầu óc bảo thủ này dám động tay độngchân, không chừng nó sẽ mệnh lệnh cho Tiểu Bạch đại khai sát giới ở ngay Hội trưởng lão. Bây giờ, nó rất nguy hiểm, nguy hiểm hơn bất kì lúc nào khác.

Hít vào một hơi thật sâu, đại trưởng lão vuốt râu: “Mọingười không nên manh động, đi đem Hắc Linh Vũ tới đây.” Nếu sự việc đãtiến triển tới mức này, vậy thì hãy để hai nhân vật chính gặp nhau đi.

Phượng Lại Tà thỏa mãn nhìn về phía bọn binh lính đã đi khỏi, sau đó đưa mắtsang hướng Phượng Tê. Phượng Tê lúc này đang mang một vẻ mặt phức tạpnhìn cô bé, trong đáy mắt có sự kinh ngạc, cũng có vẻ khó hiểu.

Phượng Tê nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách của Phượng Lại Tà nhưng khôngthể tìm được nét trong sáng linh động của lúc trước, thay vào đó, hắnchỉ nhìn thấy sự lạnh lùng băng giá. Trong thoáng chốc, hắn còn cho rằng người đang đứng trước mặt hắn là Phượng Lại bá tước chứ không phải làPhượng Lại Tà.

“Khải Ngươi trưởng lão, tiếp tục lộn xộn nữa thìta sẽ cho Tiểu Bạch dùng móng vuốt cắt đứt động mạch của ông đó nha, tanghĩ là mất máu quá nhiều thì huyết tộc các ngươi cũng phải chết thôi.”Phượng Lại Tà cười, cúi đầu xuống nhìn Khải Ngươi trưởng lão đang giãygiụa, cố gắng thoát thân nhưng bị Tiểu Bạch ngăn lại. Bởi vì giãy giụaquá mức, trên cổ của Khải Ngươi đã xuất hiện mấy vết trầy xước do móngvuốt của Tiểu Bạch gây nên.

“Ngươi có gan thì cứ giết chết ta.”Khải Ngươi hung hăng nói. Bị một thiếu nữ nhân loại bắt làm con tin, hắn thật cảm thấy sống không bằng chết, quả là không thể chấp nhận được.

“Ha, Khải Ngươi trưởng lão, ngài thật là vui tính nha. Ta là nữ sinh, làmsao có thể làm ra chuyện như vậy chứ.” Phượng Lại Tà nhìn thấy vẻ buồnbực của Khải Ngươi, tâm trạng liền có chút biến đổi, trên mặt lại xuấthiện nét tươi cười bướng bỉnh như thường lệ.

“Ngươi.” Khải Ngươi vừa thẹn lại vừa giận nhưng lại không tìm ra cách để thoát thân.

“Nếu như ngươi còn muốn báo thù cho cháu gái thì ta khuyên ngươi nên biếtđiều một chút. Giả sử bây giờ ngươi bị Tiểu Bạch nhà ta giết chết rồithì làm sao trả thù được nữa?” Phượng Lại Tà nói. Phép khích tướng đơngiản này không ngờ lại có hiệu quả. Khải Ngươi lúc này không còn giãygiụa điên cuồng nữa, hắn yên lặng nằm xuống, nhưng đôi mắt màu đỏ đậmvẫn trừng to nhìn Phượng Lại Tà.

Đại sảnh thẩm vấn bỗng nhiên trở nên an tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng gầm gừ của bạch lang, âm thanh thở dốc của Phượng Lại Tà cũng bị tiếng gầm gừ đó che giấu.

Một látsau, bên ngoài xuất hiện tiếng bước chân, Phượng Lại Tà thậm chí còn mơhồ nghe được giọng nói quen thuộc của Hắc Linh Vũ.

Có điều, lời nói trong miệng cô ta lại làm cho Phượng Lại Tà cười nhạt.

“A! A! Đừng! Đừng! Ta sẽ không nói cho người khác biết là ngươi giết KhắcLa Lạp, Phượng Lại Tà, xin ngươi hãy buông tha ta đi.” Hắc Linh Vũ bịhai binh sĩ mang tới, vừa nói vừa thét chói tai. Tóc tai của cô ta mấttrật tự, đôi mắt đảo quanh vẻ hoảng hốt, trông không khác gì một kẻ ngudại.

“Phượng Lại Tà, ngươi đã chính tai nghe được lời nói của Hắc Linh Vũ, cũng tận mắt nhìn thấy là cô ta đã điên rồi, ngươi còn cái gìmuốn nói?” Đại trưởng lão bình tĩnh lên tiếng, liếc mắt về phía Hắc Linh Vũ rồi quay sang nhìn Phượng Lại Tà.

“Là điên giả hay điên thật, ta phải tự mình xem thì mới biết được.” Phượng Lại Tà nhún vai, nhẹnhàng nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bạch. Cô bé vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, dùng âm lượng đủ cho tất cả mọi người có thể nghe được mà nói: “Trông nom KhảiNgươi trưởng lão cho tốt, đừng để sơ suất nha.” Ngụ ý: mạng sống củaKhải Ngươi vẫn nằm trong tay của nó, nếu có người dám hành động thiếusuy nghĩ, có chết thì nó cũng phải kéo Khải Ngươi trưởng lão đi cùng.

“Chị Linh Vũ, chị còn nhớ em không?” Phượng Lại Tà đi tới bên cạnh Hắc LinhVũ, trên mặt là một nụ cười ngọt ngào, thế nhưng, Hắc Linh Vũ nhìn tớicô bé thì chẳng khác gì gặp quỷ, bắt đầu điên cuồng giãy giụa, la hétinh ỏi.

“Đừng, không được, không cần.” Hắc Linh Vũ vừa thét, vừa quơ tay quơ chân loạn xạ, muốn đuổi Phượng Lại Tà đi.

Phượng Lại Tà hơi nhíu mày, nắm ngay lấy hai cổ tay của Hắc Linh Vũ, khống chế không để cô ta tiếp tục giãy giụa.

“Nhìn ta.” Phượng Lại Tà nheo mắt lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hỗn độn của Hắc Linh Vũ. Nó rất giỏi thuật thôi miên, cho nên việc xác định Hắc Linh Vũ điên thật hay giả là không thành vấn đề. Nếu như cô ta muốn lừa gạt mọi người thì chắc chắn là cô ta đã tính sai nước cờ, tự lấy đá đập vàochân mình rồi.

Phượng Lại Tà nhìn thật sâu vào đáy mắt Hắc Linh Vũ, muốn xuyên qua sự hỗn độn mà tìm kiếm kẻ hở.

Nhưng mà, lúc Phượng Lại Tà buông Hắc Linh Vũ ra, cô bé lại lắc đầu với vẻkhông thể tin nổi, chân cũng lùi về phía sau một bước.

Không!Không thể như vậy, Hắc Linh Vũ tại sao lại điên được? Cô ta sao có thểthật sự điên được? Phượng Lại Tà nắm chặt tay. Vừa rồi, nó thấy được tâm trí hỗn loạn trong mắt Hắc Linh Vũ, và sự hỗn loạn đó là thật. Cô takhông hề giả vờ. Cô ta thật sự điên rồi.

Phượng Lại Tà cảm thấyhoảng hốt, bất kể như thế nào, nó cũng không hiểu nổi tại sao Hắc LinhVũ lại phát điên, tệ hơn nữa là: sau khi cô ta điên thì lại liên tục lặp lại câu nói kia.

“Phân rõ thật giả xong chưa?” Đại trưởng lão mở miệng. Hắn đã nhìn ra kết quả thông qua thái độ của Phượng Lại Tà.

“Điên thật rồi.” Phượng Lại Tà cắn môi, hoàn toàn không muốn nói ra sự thậtnày. Nếu Hắc Linh Vũ thật sự điên rồi, vậy thì hiềm nghi trên người nókhông còn cách nào tháo gỡ được. Hơn nữa, người điên chắc là không biếtnói dối, câu nói kia của Hắc Linh Vũ bây giờ đã trở thành uy hiếp lớnnhất đối với nó.

“Tốt.” Đại trưởng lão gật đầu, thừa dịp Phượng Lại Tà còn đang thất thần, hắn liền đưa mắt ra hiệu cho bọn thuộc hạ.

“Vậy ngươi còn muốn nói gì nữa?”

Phượng Lại Tà lắc đầu.

“Cô ta thật sự điên rồi, nhưng ta không có muốn giết cô ta. Hắc Linh Vũ, lẽ nào ngươi thù ta như vậy? Cho dù phát điên cũng phải đẩy ta vào địangục?” Phượng Lại Tà cười khổ.

“Vậy thì tại sao cô ta lại van xin ngươi đừng giết mình? Một người chỉ có thể điên loạn khi phải tiếp nhận một sự đả kích vượt quá sức chịu đựng của mình. Lời nói của Hắc Linh Vũ không phải là hãm hại ngươi mà chính là tiếng nói tận đáy lòng cô ta,bởi vì người điên thì không thể nói dối.”

“Ta không biết.” Phượng Lại Tà nắm chặt tay, hét to. Nó thật sự không biết, không biết tại sao lại như vậy.

“Ha.” Đại trưởng lão bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, trong lúc Phượng Lại Tàcòn chưa kịp phản ứng, một cái lưới lớn đã rơi từ trên trời xuống, baolấy Phượng Lại Tà.

“Tiểu Bạch!” Phượng Lại Tà kêu to, nhưng mà…Đám binh sĩ thừa dịp Tiểu Bạch bị phân tâm bởi tiếng gọi của Phượng LạiTà, trong nháy mắt đã dùng dây xích tròng vào cổ và tứ chi của TiểuBạch. Năm binh sĩ to lớn dùng ma pháp kéo ra năm tia sáng, sau đó đồngthời hướng về năm hướng mà vật xuống, chớp mắt đã thu phục bạch langhùng hổ.

“Hống!” Tiểu Bạch gầm lên giận dữ.

“Tiểu Bạch!”Phượng Lại Tà sốt ruột nhìn những kẻ đang khốn chế Tiểu Bạch, trong mắtbừng bừng lửa giận. Quay qua nhìn thẳng vào mắt đại trưởng lão, PhượngLại Tà nghiến răng nói: “Ngươi dám lật lọng.”

“Binh bất yếm trá,cô bé, cô còn non lắm.” Đại trưởng lão vuốt vuốt râu mép của mình, thởdài một hơi. Thiếu nữ này thông minh hơn người, lại gan dạ tinh ranh,tuyệt đối không thua kém thành phần tinh anh của Huyết tộc bọn họ, nếunhư chú tâm bồi dưỡng, một thời gian sau chắc chắn sẽ trở thành mộtngười không thể khinh thường được. Chỉ tiếc, cô bé lại phạm vào phápluật Huyết tộc quá sớm. Xử tội Phượng Lại Tà, hắn cũng có chút tiếcnuối, có điều, quốc pháp lớn bằng trời, tuyệt đối không được phép xâmphạm.

“Bỉ ổi.” Phượng Lại Tà khinh thường, lão già này không ngờlại đấu trí với nó. Cho dù nó có thông minh hơn người như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, kinh nghiệm còn thiếu, dĩnhiên không phải là đối thủ của quỷ hấp huyết hàng trăm tuổi.

“Cô bé, ta khuyên ngươi nên ít nói vài câu, ta còn có thể nể mặt Phượng Lại bá tước mà cho ngươi chết được dễ chịu.” Sau Phượng Tê, Phượng Lại Tàlà người thứ hai được đại trưởng lão xem trọng, chỉ chẳng qua…

“Đại trưởng lão, không được, ta nhất định phải cho nó sống không bằng chết.” Khải Ngươi được binh sĩ đỡ lên, quay sang cầm trường kiếm đâm về phíaTiểu Bạch.

Con thú chết tiệt này không ngờ lại dám giẫm lên người hắn.

“Khải Ngươi, ngươi dám động tới một sợi lông của Tiểu Bạch, ta – Phượng LạiTà lấy linh hồn của mình ra mà thề, tuyệt đối sẽ cho ngươi sống khôngbằng chết. Người nhà của ngươi, ta cũng sẽ biến tất cả bọn họ trở thànhvật bồi táng [vật chôn cùng].” Phượng Lại Tà sốt ruột, trừng mắt về phía Khải Ngươi, hoàn toàn không để ý tới việc mình vẫn còn bị vây hãm.

“Ngươi…” Tiểu Bạch bị khống chế không thể động đậy nhưng khi nghe thấy lời thềcủa Phượng Lại Tà thì liền cảm thấy chấn động. Bất kể thế nào, nó cũngthật không ngờ cô bé lại quan tâm tới mình như vậy, trong lòng như cómột dòng nước ấm áp chảy qua.

“Tốt nhất là ngươi nên tự lo chocái thân mình trước đi.” Khải Ngươi cười lạnh, căn bản không xem trọnglời uy hiếp của Phượng Lại Tà. Sau khi giết chết nghiệt súc này, hắn sẽquay lại đối phó với con bé.

“Khải Ngươi, dừng tay.” Đại trưởnglão lúc này lại lên tiếng ngăn cản hành động của Khải Ngươi. Khải Ngươicòn định nói gì đó nhưng đại trưởng lão đã liếc mắt uy nghiêm nhìn hắn,hắn chỉ còn cách không cam lòng buông trường kiếm trong tay xuống.

“Phượng Lại Tà, rốt cuộc ngươi có nhận tội hay không? Ta biết ngươi không muốnliên lụy Phượng Lại bá tước, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục ngoan cố nhưvậy, chúng ta chỉ còn cách bắt hắn lại đây cùng thẩm vấn, bởi vì hắn làdưỡng phụ của ngươi.” Đại trưởng lão uy hiếp.

Ông ta muốn bắt daddy! Phượng Lại Tà mở to mắt, lặng lẽ cắn chặt môi.

“Có bản lĩnh thì các ngươi cứ giết ta, không cần tới gây phiền phức chodaddy, một người làm một người chịu: Khắc La Lạp là ta giết, Hắc Linh Vũ là ta đem tới quảng trường, mọi việc cứ tìm ta mà tính.” Phượng Lại Tàdõng dạc gánh chịu tất cả, trong mắt tràn ngập sự kiên quyết và tự caotự đại.

“Tiểu Tà.” Phượng Tê nghe Phượng Lại Tà nói vậy, tronglòng đột nhiên rung động. Hắn ngẩn người ra nhìn chằm chằm vào đôi mắtcủa cô bé.

Đại trưởng lão thỏa mãn mỉm cười nhưng trong mắt vẫncòn chút tiếc nuối. Hắn phất tay, cho người mang Phượng Lại Tà ra ngoàiđể có thời gian chuẩn bị hình phạt tử vong cho cô bé.

“Tiểu Tà, con thật ngốc.”

Bỗng nhiên, giữa lúc đó, một trận gió mạnh đánh bật cánh cửa căn phòng, đồng thời đảo qua quanh người Phượng Lại Tà.

Cơn gió rút đi,Phượng Lại Tà rơi vào một vòng ôm quen thuộc.

Mở to mắt, đáy mắt Phượng Lại Tà phản chiếu hình ảnh một khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt đẹp. Lúc này, cô bé cảm thấy khung cảnh trước mặt mình bắt đầunhòe đi, nước mắt cũng từ từ lăn dài xuống má.

“Ngốc nghếch, cóta ở đây rồi.” Dịu dàng lau đi giọt nước trên khóe mắt Phượng Lại Tà,trong đôi tử mâu tràn ngập sự thương tiếc.

“Daddy!” Nhỏ giọng kêu một tiếng, cô bé chôn cả mặt mình vào trong vòng ôm quen thuộc đó.

“Ngoan. Có ta ở đây, không ai có thể tổn thương con – bất luận kẻ nào cũngkhông thể.” Lạnh lùng đảo mắt qua bốn phía, ánh nhìn băng giá của hắnlàm cho tất cả mọi người sững sờ, tưởng như có một bóng ma đang bao phủ.