Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 45



CAROLKHÔNG NGỜ, truyện Người này không có chuyện sang phần tiếp theo, nhân vật TânMinh đẹp trai coi như chấm dứt, anh ta chỉ gửi bưu thiếp chúc mừng Liễu Thanhvào dịp năm mới và sinh nhật. Nhưng nỗi thất vọng của cô nhanh chóng được xuatan bởi sự xuất hiện của nhân vật đẹp trai Steven, biểu diễn thái cực quyềnkhiến Liễu Thanh phải hoa mắt. Một cư dân mạng có tên Bóng mưa nói: “Steven đẹptrai làm cho mọi người phải sững sờ! Trông giống như Thôi Nguyên Giáp”.

Fan củaSở Thiên liền quay ngoắt lại, quên luôn Tân Minh, bắt đầu mê Steven. Bây giờCarol không còn mê những nhân vật trong truyện nữa. Vì người tạo ra Steven cònhơn cả Steven, chi bằng mê Sở Thiên còn hơn.

Càngđọc Carol càng cảm thấy Steven giống với Jason. Steven chỉ mới hơn ba mươituổi, không thể là Lộ Vĩ, hơn nữa anh ta nói chuyện, chơi bóng, dạy học rấtgiống với Jason. Xe của Steven mở nhạc giống nhạc trong xe Jason, màu xe cũnggiống nhau. Steven khác với Jason ở chỗ, Steven có nỗi đau mất vợ, vợ anh tachết vì bị ung thư dạ con hai năm trước, Steven thương nhớ vợ, không chịu tụchuyền.

Trongchương một có viết về rừng cây, con đường sắt chạy qua khu rừng, chiếc cầu sắt,thậm chí cả bãi đất trống trong rừng cây. Carol nghĩ, lẽ nào Jason là Sở Thiên?Hôm ấy anh đến bãi đất trong rừng là để viết chi tiết này vào truyện Người nàykhông có chuyện ư?

NhìnJason với con mắt ấy, cô càng ngày càng thấy Jason giống với Sở Thiên. Tên anhlà Giang Thành, tuy nhiên chữ “Thành” trong chữ thành công, không phải chữthành phố, nghe như “Giang thành” tên gọi thành phố Vũ Hán, mà Vũ Hán thủa xưalà đất Sở, đúng là có sự trùng hợp.

Ngoàira, Sở Thiên trên mạng thường nói đùa, người ta vẫn bảo anh ngoài đời giốngJohnny Deep. Ở đây Sara và Tiểu Lâm cũng nói anh giống Johnny Deep, cho nên SởThiên chắc chắn phải là Jason.

Cô lậptức bác bỏ ngay kết luận này của mình. Thứ nhất, Sở Thiên nói anh ta “mù mạng”và mù máy tính, không phải chỉ mình Sở Thiên nói điều đó, Jason cũng tự nhậnmình mù mạng. Mình tự nói về mình không nhất thiết phải đúng như thế, bây giờquá nhiều người thích nói đùa. Mọi người nói đùa để tự giễu mình là chính, vìgiễu cợt bản thân tương đối an toàn, không đắc tội với ai.

Nhưngnhững điều Sở Thiên hỏi trên mạng có thể nói anh đúng là mù mạng, dù rằng cólần anh hỏi làm thế nào để thay đổi mật khẩu, làm thế nào để tạo khóa, vân vân,những điều này không thể là câu hỏi của một tiến sĩ chuyên ngành tin học nhưJason được. Hơn nữa, nghe Siêu nói, hướng nghiên cứu của Jason là an ninh mạng,đề tài của anh làm là của Bộ Quốc phòng Hoa Kì, Siêu đang cố vận động Jasonhướng dẫn. Một người làm an ninh mạng lại không biết tạo khóa bảo vệ? Anh đừngnói dối nhé!

Tấtnhiên, với người thích nói đùa như Sở Thiên, hoàn toàn có thể nói đùa như thế.Nhưng cũng có những việc không thể đùa. Đôi lần cô trông thấy Jason chơi bóngtrên sân tập ngay bên cạnh nhà R, còn có Sở Thiên vẫn chat trên mạng, cô nắmvững trăm phần trăm, vì cô ngồi ở tận cùng hành lang, đặt máy tính xách taytrên đùi, dùng mạng không dây, vừa xem Jason chơi bóng, vừa chat với Sở Thiên.Cô ngước lên xem Jason chơi bóng, cúi xuống chat trả lời SởThiên. Lại có lần biết Jason đang ở trên máy bay, nhưng Sở Thiên vẫn chat vớicô.

SởThiên rất có thể nhờ người khác post truyện lên mạng, anh viết xong, nhờ ai đópost hộ, chỉ cần anh cho họ biết mật khẩu, họ đều có thể giúp anh. Nhưng chatthì không thể như thế, vì Sở Thiên có phong cách chat rất riêng, có phải anhchat hay không thì có thể biết ngay.

SởThiên thích viết ngắn, tương đương với “một câu hài hước”. Anh chat nói chungkhông quá độ dài của Làng tiểu thuyết cho phép trả lời, trả lời không có nộidung, mọi nội dung đều ở cả trong đề mục, đọc là biết ngay. Trả lời chat củaanh có lúc rất hài hước, có lúc pha trò,có lúc triết lý, có lúc lại lãng mạn tình cảm. Có người thích chat với Sở Thiênhơn đọc truyện của anh, anh chat đã thành một style riêng, không ai bắt chướcnổi.

Nhữnglúc Jason chơi bóng dưới nhà làm sao anh có thể chat nổi, như vậy Sở thiên phảilà một người khác. Sở Thiên và Jason đều sinh vào những năm bảy mươi của thế kỷtrước, cả hai đều giống Johnny Deep, nếu hai người không phải là một thì rất cóthể là anh em hoặc sinh đôi.

Điềunay khiến cô sợ hãi, cô phải điều tra thật kĩ lưỡng. Cô gọi điện cho mẹ, hỏi mẹcó thể gọi điện cho một trong hai người con song sinh của bố không. Để thúcgiục mẹ điều tra thật kĩ, cô bảo với mẹ mình rất yêu Jason, nhưng Jason có thểlà anh cùng cha khác mẹ với cô, việc này không thể không sớm làm rõ, nếu lúnsâu vào thì thật là khó gỡ. Nói xong, cô lại tự cười mình, ôi, lún sâu vào, micho rằng mi lún chưa đủ sâu hay sao? Tưởng như mi lúc này có thể gỡ ra nổi ư?

- Nhưngmẹ không có chút liên hệ nào với hai người ấy. – Mẹ rất khó xử. – Lúc bố quađời, mẹ cố đi tìm người vợ cũ của bố, để mời bà dự lễ tang, nhưng không tìmthấy.

Carolvừa dỗ dành, vừa dọa mẹ:

- Conkhông biết, mẹ phải giúp con tìm, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. –Cô lại hỏi. – Mẹ có biết hai anh ấy tên là gì và bao nhiêu tuổi không?

Mẹ suynghĩ rồi nói:

- Haianh ấy lớn hơn con chừng sáu tuổi. Bây giờ khoảng ba mươi mốt, mẹ nhớ một ngườitên Định Thành, một người tên Tất Thành, tất nhiên mang họ Lý của bố rồi, mẹcủa hai anh ấy họ Vương, không biết có đổi họ cho con hay không.

“VươngĐịnh Thành, Vương Tất Thành”, Carol nhẩm trong bụng, cái tên rất quê, làm saoso được với “Giang Thành” và Sở Thiên? Cô phát hiện, tất cả những người contrai cùng cha khác mẹ với cô đều mang tên Thành, hơn nữa tên của ba người conđầu có cùng một ý nghĩa “nhất định thành công”, chỉ có “Cư Thành” như một điểncố nào đó.

- Tạisao tên của mấy anh em con đều là Thành?

- Làbởi theo dòng họ bố con, đến đời này là hàng tên “Thành”, cho nên đều gọi làThành. - Mẹ nói.

Carolnghĩ, vậy thì hai người anh song sinh ấy đã đổi tên đổi họ rồi, vì mẹ của haianh ấy rất sắt đá, không cho bố đến thăm con, liệu bà có để hai người con manghọ của ông nữa không? Trường hợp của Carol tương đối đặc biệt, bố mẹ đều họ Lýcho nên không có chuyện đổi họ thaytên.

- Conđoán, hai người anh song sinh ấy đã đổi họ thay tên rồi. – Carol thất vọng. –Như vậy càng khó tìm. Tên con không bị thay đổi đấy chứ?

-Không, mẹ với bố đều họ Lý, không phải đổi, với lại mẹ cũng rất thích cái têncủa con.

-“Người có chí, sự tất thành”, không giống với tên con gái, nhưng con cũng rấtthích. Carol nói. – Mẹ có biết chị Thu ở đây nói thế nào không, chị ấy nói têncủa con dịch sang Hán ngữ hiện đại có nghĩa là “muốn làm, ắt làm được”. May màmẹ không biết, nếu biết sẽ gọi con là “làm được” mất. – Nói xong, Carol cườithoải mái.

Mẹ cũngcười:

- Thậtra khi đặt tên cho con mẹ không nhằm ý nghĩa đó, mà với ý “vậy mà thành công”,vì lúc bấy giờ mẹ không nghĩ mẹ có cơ hội lấy được bố, mẹ chuẩn bị sẵn sàng mộtmình nuôi con.

Carolgiật mình, thì ra thế, may mà mẹ không nói trước. Mấy năm trước thi vào đại họcB, làm thủ tục ra nước ngoài, đều dùng cái tên mình để cổ vũ mình, thúc đẩymình: có chí sẽ thành công, đừng ỷ lại cái tên, vì cái tên chỉ là niềm hy vọngcủa mẹ. Nếu biết tên mình là niềm cảm khái của mẹ vào lúc cùng đường, e rằngđộng lực sẽ không mạnh mẽ như vậy. Bây giờ cô hiểu cái tên “Cư Thành” có ýnghĩa gì rồi, hình như dì Tú Trân cũng chuẩn bị một mình nuôi con khôn lớn,không ngờ lại lấy được bố.

Carolrất cảm động, vì hai người đàn bà đã yêu si mê, yêu ngu xuẩn, yêu cuồng dại,yêu đắm đuối, ở đời này lại có những người khờ khạo đến vậy. Yêu một ngườikhông cần đòi hỏi hôn nhân, không tính đến thể diện, chỉ muốn có con với ngườita. Carol nghĩ lại tình yêu say mê của mình với Jason, thấy chưa đến mức ấy.Nếu Jason chịu cho Carol một đứa con, thì dù không lấy được nhau cô cũng bằnglòng.

Lúc nàycô còn đáng thương hơn mẹ hồi xưa, ngay cả hy vọng có với Jason một đứa concũng không. Cô thầm rủa anh: anh là đồ ngốc, việc gì phải câu nệ hình thức? Bảoanh đi hóng mát cũng không dám, thà rằng ở trong nhà để “giải quyết”. Chẳng nhẽanh giống như nhân vật trong truyện Người này không có chuyện tự “giải quyết”còn thích hơn trai gái “giải quyết” cho nhau.

Cùnglúc chờ mẹ ở nhà điều tra, ở đây cô cũng tiến hành điều tra. Qua Lời thì thầmcô hỏi Sở Thiên ngày sinh của anh ta, hỏi anh có ai là anh em họ Lý hay không.Cô bảo không phải thăm dò đời tư của anh, mà là muốn tìm một người anh cùng chakhác mẹ mang họ Lý. Không biết từ lúc nào cô cảm thấy Sở Thiên có thể giúp đượcmình, cô dám hỏi anh, nhưng không dám hỏi Jason. Có thể vì cách Sở Thiên mộtmạng không gian, Sở Thiên chưa bị vấp ngã, hơn nữa Sở Thiên không giống vớingười nói dối.

Jason ởđây không như vậy, cô lo lắng, sợ nếu như cô hỏi có phải anh là anh trai, anhsẽ nhận: “Đúng vậy, anh là anh trai cùng cha khác mẹ với cô”. Cô nghĩ, anh cũngđã nhân cơ hội để nhận mình là bố của Sara, vậy tại sao anh không thể nói cũnglà anh trai của cô?

Carolnhớ lại Jason nói dối anh là bố của Sara khiến cô càng tin Jason là anh cùngcha khác mẹ với mình. Chắc chắn Jason biết cô là em gái cùng cha khác mẹ, biếtđâu lại coi cô và mẹ cô có tội cướp bố của anh. Điều này có thể dễ dàng giảithích tại sao anh lại lẩn tránh tình yêu của cô, còn nói dối đã có bạn gái. Côở ngay sát vách phòng anh, anh có bạn gái hay chưa liệu không biết hay sao?Đừng nói đến bạn gái, giống như ai đó nói, dù là gái, là âm tính, là mẹ đềukhông thấy có ai đến thăm anh. Cô không hiểu tại sao Jason cứ úp úp mở mở, thậtthật giả giả, nếu đấy là anh cùng cha khác mẹ, nói thẳng ra liệu có gì trởngại? Việc gì phải cố tình che giấu để cô càng thêm thắc mắc? Hay là để đếnloạn luân rồi mới nói ra, sau đấy khóc lóc đi tự tử, tạo nên một bộ phim sướtmướt kiểu Đài Loan, Hồng Kông? Nếu anh biết hai người là anh em thì nên nóithẳng ra, cùng làm người anh em tốt, tình yêu trước đây biến thành tình nghĩaanh em, liệu không hơn hay sao?

Carolkiểm tra thần kinh của mình, cảm thấy rất vững vàng, chịu đựng nổi đòn thửthách này. Nếu phát hiện hai người ấy là anh trai mình, cô sẽ không buồn đautuyệt vọng, ngược lại cảm thấy như trút được gánh nặng. Không còn buồn vì yêuhai người, không còn đau khổ vì yêu mà không được, tuy có thể sau này không gặpđược ai đẹp trai như họ, nhưng có hai người anh đẹp trai không tốt hơn ư? Dù micó gặp một người đẹp trai nhưng không thể bảo đảm người đấy sẽ là của mi; mi cóhai người anh đẹp trai, tuy chỉ khác một chữ so với người đẹp trai, nhưng vềbản chất khác nhau, hai con người ấy mãi mãi là anh trai của mi.

Một lúcsau, có thư trả lời của Sở Thiên, anh bảo sinh ngày mười bốn tháng Sáu năm bảymươi tư, đồng thời nói thêm: “Theo tôi biết, tôi không có anh em sinh đôi. Tôicó một người anh, lớn tuổi hơn tôi rất nhiều, bố mẹ tôi cũng không ly hôn rồitái hôn, tình cảm của hai người rất tốt, có thể nói không có con ngoài giá thú.

Về tuổitác, xin giữ kín cho tôi, cư dân mạng bảo tôi như người năm mươi, đừng hủy hoạihình ảnh của tôi”.

Carolrất ngạc nhiên, Sở Thiên chưa đến ba mươi mốt tuổi? Cứ đọc những gì anh viết,ai cũng nghĩ anh đã năm mươi, hoặc cũng phải trên dưới ba mươi lăm, không ngờmới ba mươi mốt. Làm thế nào để ba mươi năm trái tim anh có thể chín chắn nhưvậy? Làm sao chỉ mới ba mươi năm mà anh có thể hiểu sâu sắc về cuộc đời nhưvậy? Lẽ nào suốt ngày anh chỉ suy tư về đạo lý nhân sinh?

Côquyết định hỏi thăm Sally về tuổi của Jason, có thể Sally biết điều gì đó.Kết quả Sally biết nhiều hơn cô nghĩ, biết chính xác ngày sinh của Jason, vìSally chủ trì buổi mừng sinh nhật năm ngoái của anh.

Câu trảlời của Sally dường như làm trái tim Carol ngừng đập:

- Jasonsinh ngày mười bốn tháng Sáu năm bảy mươi tư.