Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 44



MỘTBUỔI CHIỀU TRUNG TUẦN tháng tư, Sally sang phòng Carol, vẻ căng thẳng, nói:

- Em rachỗ cửa sổ này với chị.

Carolđến bên cửa sổ, Sally chỉ khu rừng cây sau nhà R, nói:

- Chịthấy Jason đi về phía rừng cây, em đi theo xem, đừng để anh ấy biết, chỉ đitheo thôi nhé. Trong rừng cây ấy có một con đường sắt nhỏ, có thể có tàu hỏachạy qua, nếu em thấy tàu chạy qua, nghĩ cách bảo anh ấy tránh tàu, tâm trạnganh ấy đang không ổn, chị sợ xảy ra chuyện. Lúc này chị không đi được, phiền emđi giúp.

- Anhấy thế nào? – Carol lo lắng hỏi. – Đã xảy ra chuyện gì, hả chỉ?

- Thậtra cũng chẳng có chuyện gì, chị sợ ngộ nhỡ thôi. Hôm nay là ngày giỗ bạn anhấy, anh ấy gọi điện cho mẹ của cô bạn, có thể anh ấy nhớ lại chuyện cũ, tâmtrạng không ổn định. Em chỉ đi theo anh ấy là được, trong rừng cây có một cáihồ, nếu anh ấy đến gần hồ, em hãy gọi anh ấy. Nếu anh ấy không có chuyện gì, emđừng để anh ấy biết mình đi theo.

Carolnghe nói ngày giỗ của bạn Jason, cô thở phào nhẹ nhõm, đoán Jason sẽ không cóchuyện gì. Anh là con người chín chắn, không phải là kẻ theo chủ nghĩa cực đoanđi theo cái chết của bạn, với lại nếu đi theo thì đã đi rồi, không chờ cho sựviệc qua đã lâu mới đột ngột đi theo. Có thể tâm trạng không vui. Anh chỉ ra đidạo.

Nhiệmvụ theo dõi này làm cho cô vừa phấn khởi vừa kích động, kích động này chẳngkhác gì trong tiểu thuyết. Một chàng trai tâm trạng buốn đau, một rừng cây bíẩn, một con đường sắt cũ, lại có thêm hồ nước sâu. Tất cả, có chút bí hiểm, cóchút kỳ dị, có chút lãng mạn, thậm chí có chút tình cảm. Carol không kịp thayđôi dép lê để đi vào đôi giày, cứ tất tưởi chạy theo.

ThấyJason ngồi hút thuốc bên một gốc cây nơi bìa rừng, cô đứng cách xa, không làmanh chú ý. Nếu làm anh giật mình, anh sẽ về phòng, coi như cuộc theo dõi khôngthành. Ông trời không phụ lòng người, anh tiếp tục đi sâu vào bên trong rừngcây, Carol theo vào.

Cô thấyanh đi giữa hai thanh ray của con đường sắt, cúi đầu như đếm từng thanh tà vẹt.Trong ánh chiều tà, hình bóng anh nổi bật trên bối cảnh như bức tranh sơn dầu,tỏ rõ sức hấp dẫn của một người đàn ông, khiến cô như muốn chạy tới khoác tayanh, cùng anh sánh bước. Thật may, cô nhớ lời dặn của Sally, cho nên không đánhđộng anh.

Cônghĩ, nếu lúc này có đoàn tàu chạy qua thì hay, mình không gọi để anh tránh rangoài. Chờ tàu đến, mình chạy tới, bất chấp bản thân, nằm lên anh, cùng lănxuống dưới gầm tàu, sự việc thật nguy hiểm và lãng mạn!

Côkhông nhớ là đã có bao nhiêu cảnh này trong phim ảnh, tất cả đều chờ đợi, chờtàu đến thật gần, tưởng như không thể kịp. người hùng mới lao ra, xông tới,chồm lên người đang ngồi trên đường sắt. Cảnh tiếp theo là hai người cùng kinhhoàng, nhìn nhau và cười, có biết bao nhiêu tâm tư, tình cảm nói với nhau quaánh mắt. Trong hoạn nạn mới hiểu lòng nhau, trong lúc kinh hồn mới thổ lộ lờitâm can, câu chuyện tiếp theo vô cùng lãng mạn.

Điều kìlạ là, hai người đi qua một hồi lâu nhưng vẫn không có đoàn tàu nào chạy qua.Trước đây, ngồi sau nhà R nghe anh chơi guitar, chốc chốc lại có một đoàn tàulàm cô không nghe rõ tiếng đàn. Lúc này muốn có đoàn tàu chạy qua thì không có.Một vài lần cô nghe thấy tiếng còi tàu, nhưng chờ thật lâu cũng thấy tàu đâu,có thể vì trông chờ cho nên phát sinh ảo thính chăng. Cô nghĩ, trong tínhhuống không có đoàn tàu liệumình có thể chạy tới lôi anh ta ra khỏi đường sắt được không? Nhưng rồi cônhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ ấy, sợ anh mắng cô là đồ thần kinh.

Conđường sắt dẫn đến một cây cầu hai bên có lan can. Cô không biết nước dưới sôngkia có sâu không, nhưng đường sắt đi trên cao, nếu từ trên cầu nhảy xuống,không chết thì cũng bị thương. Cô nghĩ, nếu anh đến gần lan can cầu rất nguyhiểm, để đẩy anh ra khỏi đường sắt thì dễ, để lôi anh khỏi lan can cầu thì khó.Vì động tác “chồm” đến phái mạnh, cộng thêm trọng lượng bản thân, mới có thể thànhcông. Nhưng chạy tới để lôi anh lại phức tạp hơn nhiều, không khéo sẽ đẩy anhhoặc cả hai cũng ngã xuống sông.

Rất mayanh không đến gần lan can mà cứ đi thẳng. Cô đi theo, tách khỏi con đường sắt,đến một bãi đất trống. Đây là lúc thử thách khả năng theo dõi của cô, vì chungquanh không có một chỗ ẩn nấp. Cô đến bên một thân cây nhỏ, cây không thể chekhuất người, chỉ có thể ẩn náu một cách tượng trưng sau thân cây.

Anhngồi xuống thảm cỏ trên bãi đất trống, bắt đầu hút thuốc. Chờ một lúc lâu cũngkhông thấy anh đến bên hồ nước, Carol nghĩ bụng, xem ra anh không nhảy xuống hồđâu, hy vọng cứu anh lại một lần nữa tan vỡ. Chờ khi anh về, xem có gặp đoàntàu nào không, nếu không coi như lần theo dõi này hoàn toàn công toi. Đang suynghĩ vẩn vơ, bỗng cô nghe thấy tiếng anh gọi:

-Carol, đến đây ngồi chơi , đứng kia làm gì cho mệt.

Phảichăng anh đang đánh lừa mình? Nhưng anh lại gọi một lần nữa, lần này thì anhquay về phía cô mà gọi, cô đành bước ra khỏi nơi ẩn náu, đi về phía anh.

- Sallybảo cô đến phải không? – Anh giụi tắt thuốc, mắt lim dim.

Carolgật đầu. Anh khẽ cười:

- Cô ấyhiểu nhầm rồi, anh chỉ muốn ra xem rừng cây, anh đang viết, rất có tác dụng.

- Anhhọc tin học, viết về rừng cây làm gì? – Carol lấy làm lạ.

Anhcười:

- Học tinhọc thì không được viết về rừng cây à? Biết đâu anh sẽ viết một game gọi làTheo dõi trong rừng cây.

- Gameđấy của anh chơi thế nào, một người chạy trốn, một người theo dõi à?

- Mộttên tội phạm chạy trốn chuyên nghiệp, một trinh sát nghiệp dư? Ha ha, đúng làmột ý hay.

Carolcười:

- Chỉnghe nói một sát thủ chuyên nghiệp, chưa bao giờ nghe nói tội phạm chạy chốnchuyên nghiệp? – Cô đang định hỏi về người bạn ấy của anh thì chợt thấy trên bảvai anh có những vết thâm tím, liền lo lắng hỏi. – Da anh bị dị ứng đấy à? Phảichăng đói quá bữa hoặc dạ dày bị nhiễm lạnh?

-Không. – Anh cười. – Có thể có cảm giác phạm tội. – Suy nghĩ một lúc anh lạinói. – Nói là cảm giác phạm tội không chính xác, mà nên nói trong lòng cảm thấycó lỗi. Về thôi, chúng ta đi về.

Từ rừngcây trở về, theo thường lệ, cô lên mạng xem Sở Thiên có tung bài viết gì lênmạng không, cũng để xem Sở Thiên có trả lời Lời thì thầm của cô hay không. Khicô mở trang tiểu thuyết, chợt phát hiện Sở Thiên đã cho đăng một phần sau củatruyện Người này không có chuyện. Hôm nay là ngày mười tám tháng Tư, còn cáchhai mươi ngày nữa mới đến mồng tám tháng Năm như Sở Thiên đã hẹn. Cô hiểu tạisao tác giả lại cho đăng sớm phần thứ hai, nhưng cô rất vui, vì từ nay hàngngày được đọc tiếp truyện Người này không có chuyện.

Thờigian này cô thường giao lưu với Sở Thiên qua Lời thì thầm. Có lúc nói chuyệnsáng tác văn chương trên mạng, có lúc nói chuyện các nhân vật trong truyệnNgười này không có chuyện, có lúc viết vài ba câu gì đó, tóm lại cô không muốncắt đứt liên hệ với tác giả, giống như đứa trẻ thả diều, thỉnh thoảng lại giậtsợi dây, ngộ nhỡ diều bay mất mà không biết.

Cô cảmthấy đã thành thói quen, ngày nào cũng đến Làng tiểu thuyết đi chơi, xem SởThiên có viết gì không, và cũng để xem tác giả có gửi gì cho mình qua Lời thìthầm hay không. Chỉ cách một hôm không nhận được hồi âm của tác giả cô đã sốtruột, hoặc nghi ngờ mình lần trước viết có điều gì sơ suất, khiến Sở Thiên phậtý. Có lúc, liền hai ba hôm không nhận được thư trả lời, cô không nén nổi liềnviết thư hỏi: “Phải chăng nhà văn bực mình? Phải chăng tôi nói có gì không nênkhông phải?”.

Gặpnhững trường hợp ấy, Sở Thiên có thư trả lời ngay: “Không có thư chỉ vì bận,tôi làm sao có thể bực mình với bạn được? Phải chăng cánh con gái các bạn rấtdễ giận nhau, cho nên nghi ngờ đàn ông chúng tôi cũng hay giận dỗi? Dù bạn cónói gì đi nữa thì tôi cũng không bực mình, vì tôi chưa bao giờ bực mình, giậndỗi với ai.”

Đọc thưcủa Sở Thiên Carol mới yên tâm, cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa. Nhưng lầnsau Sở Thiên chưa kịp trả lời, cô lại phỏng đoán như thế.

Cô rấtlo cho mình, vì phát hiện mình chú ý đến Sở Thiên và Jason. Mỗi ngày khôngtrông thấy Jason lòng cô lại buồn, ăn không ngon ngủ không yên; mỗi ngày khôngđọc truyện của Sở Thiên cô cũng buồn, ăn cũng không ngon, ngủ cũng không yên.Cô nghĩ, có thể số phận bắt mình bằng cách này để hiểu “người đàn ông kia”chăng? Có thể chăng, để bản thân thể nghiệm, đồng thời yêu cả hai người? Đồngthời yêu cả hai có đúng không? Phải nói là không đúng, cho nên mang một gánhnặng tư tưởng, luôn cảm thấy mình không phải một đứa con gái ngoan.

Côquyết định nói chuyện này với Sở Thiên, không nói về bản thân, vì như vậy phảiđưa cả Jason và Sở Thiên ra, cô chỉ viết thật tỉ mỉ chuyện bố mẹ, nhất là đoạnvới dì Tú Trân, sau đấy nêu vấn đề của bản thân: nhà văn cảm thấy có thể đồngthời yêu hai người được không, tôi muốn nói yêu chân thành?

Thư trảlời của Sở Thiên rất dài.

Cái “cóthể” mà bạn nói xem ra có hai cách giải thích, thứ nhất là “có thể”, cách giảithích thứ hai là “được phép” hoặc “nên”.

Đầutiên nói đến “có thể”. Một người có thể cùng lúc yêu hai người, mà lại là yêuchân thành được không? Tôi nghĩ rất có thể. Qua câu chuyện của bố bạn, tôi tinrằng ông ấy yêu chân thành mẹ bạn và dì Tú Trân. Tôi ngờ rằng, bạn cũng yêucùng lúc hai người, cho nên bạn mới hỏi đến chuyện này.

Mộtngười cùng lúc yêu hai người, có thể vì hai người bổ sung cho nhau, cái củangười này có người kia không có, người ấy có thể yêu điểm này của A và điểm kiacủa B. Một cách giải thích khác, trong nhiều trường hợp, một người yêu một mẫungười, chỉ cần gặp mẫu người ấy anh (hay chị) có thể yêu, cuối cùng yêu aitrong mẫu người ấy phải xem thời cơ, đó là điều mà chúng ta quen gọi là duyênsố. Nếu một người đồng thời phát hiện ở hai người cùng có chung đặc điểm mà anh(hay chị) thích, rất có thể anh (hay chị) yêu cả hai, không có cách nào lựachọn.

Lại nóivề “nên”. Một người có nên yêu cùng lúc hai người không? Thật ra tình cảm khôngchịu vâng theo sự chỉ huy nên hay không nên. Lý trí mách bảo không nên, nhưngtình cảm lại xúi giục người đó hành động. Cho nên, nếu trong lòng bạn yêu haingười, không cần thiết phải cảm thấy xấu hổ hoặc lương tâm cắn rứt, tình cảmtồn tại ở trong lòng bạn, không ai có thể phán xét buộc tội bạn được.

Cuốicùng là vấn đề làm thế nào đối xử với hai mối tình đó. Chuyện của bố bạn máchbảo tôi, một người “có thể” yêu cùng lúc hai người không phải là hai mối tìnhđều phù hợp với thực tiễn. Hành vi của con người bị ràng buộc với xã hội, đạođức, luật pháp, không thể muốn làm gì thì làm. Cho nên, tình cảm của con ngườimột khi xung đột với những ràng buộc đó, sẽ luôn luôn là vật hy sinh. Bất kể sựhy sinh đó đối với người ấy có hợp lý hay không, có nhân đạo hay không, chúngta cũng nên nghĩ đến hành vi của chúng ta có ảnh hưởng đến người khác, ví dụnhư con cái.

Mẹ củabạn là một người giàu lý trí, khi phát hiện chồng có quan hệ với Tú Trân đãdũng cảm từ bỏ ông. Đó là hành động sáng suốt, là nguyên tắc sống của bà. Bàkhông thể chấp nhận sự phản bội. Nhưng bà không biến tình yêu thành thù hận,phủ nhận quá khứ của bản thân hoặc căm thù bố bạn, bà cố gắng để hiểu bố bạn,tin rằng đây là nhược điểm của ông ấy gây nên, ông đã không nghiêm túc xem xéthành vi của mình sẽ ảnh hưởng thế nào đến người khác, tình yêu của bố bạn khôngsáng suốt.

Conngười đúng trước một sự việc mến yêu và sùng bái chân thành rất khó mà khôngrung động. Bố của bạn đã rung động và hành động, cho nên ông đã phải gánh chịuhậu quả do sự rung động mang lại. Mẹ của bạn hiểu nhưng không tha thứ cho ông,cho nên tôi cảm thấy bà rất thông minh và dũng cảm. Không tha thứ vì bà giữnguyên tắc làm người của mình, chồng bà ngoại tình, bà không thể tiếp nhận ôngnữa; hiểu ông, là vì không buộc mình vào hoàn cảnh ván đã đóng thành thuyền, đểmình được sống tốt hơn, Bà không giống những phụ nữ đã ly hôn khác dạy con cáiphải căm giận người cha, bản thân bà gánh chịu trách nhiệm nặng nề của việc làmcha làm mẹ, nuôi dạy bạn trở thành một cô con gái tài giỏi. Bạn phải tự hào vìđã có một người mẹ như thế.

Về bốbạn, nếu bạn coi ông là một người đàn ông bình thường khác, không coi ông làmột tấm gương, có thể bạn cũng sẽ hiểu ông. Hiểu ông là không để cuộc sống củamình bị hủy hoại vì những chuyện không đúng của ông. Ôm mối hận trong lòng sẽkhó có được cuộc sống thanh thản.

Tấtnhiên hiểu không phải là tha thứ.

Đọc thưcủa Sở Thiên, lần đầu tiên cô cảm thấy mình có được nhận thức tương đối rõ ràngvề vấn đề này. “Hiểu nhưng không tha thứ”, Sở Thiên nói đúng, mẹ đã làm như thế,mình cũng nên như thế.

Cô muốnhỏi Sở Thiên một chuyện riêng tư khác, tuy có phần hơi quá mức, không nên nóira, nhưng cô vẫn hỏi. “Nếu nhà văn có chung hoàn cảnh như bố em thì sẽ như thếnào? Không muốn trả lời hoặc không tiện trả lời cũng được”.

SởThiên trả lời rất nhanh.

Rất cámơn câu chuyện của bạn. Câu chuyện của bạn đã làm cho tôi thấy quyết định cánhân của chúng ta ảnh hướng sâu sắc và sinh động thế nào đối với những ngườichung quanh, nhất là với đối với con cái chúng ta. Cho nên, nếu tôi ở trongtrường hợp giống như bố bạn, tôi sẽ dùng câu chuyện của bạn để cảnh cáo bảnthân, không giẫm lên vết chân của bố bạn, vì như vậy chỉ có thể mang lại đaukhổ cho bản thân và cho người khác.