Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 31



TRONGKỲ NGHỈ NÀY Carol không nghĩ mình sẽ đến thăm bà ngoại. Mẹ nói, ngoại già rồi,có thể không sống được bao lâu, chúng ta về thăm ngoại. Rồi mẹ kể chuyện bàngoại cho cô nghe.

Ngoạisinh ra trong gia đình đại địa chủ, từ nhỏ đã bị gả cho con trai của một đạiđịa chủ khác ở làng bên, nhưng ngoại yêu ông ngoại là một người làm thuê tronggia đình, vì đẹp trai, theo lời ngoại nói đó là một người thật toàn vẹn. Ngoạivới một chút tình cảm con gái, đã thu hút được trái tim ông ngoại. Không cócách nào để hai người đến được với nhau, hai người bàn nhau bỏ trốn, đi theomột đơn vị quân đội.

Haingười đi theo đơn vị quân đội đóng trong làng ngày ấy.

Quêcủa ngoại ở vùng tranh chấp, nay quân Cộng sản chiếm, ít hôm sau họ rút đi, trởthành vùng của Quốc Dân đảng, ít hôm sau quân Quốc Dân đang bị đẩy lùi, quânCộng sản lại về.

Tìnhduyên của ngoại hoàn toàn do số phận xếp đặt, hôm ông ngoại bỏ đi, trong làngquân Cộng sản đang đóng, cho nên hai người cùng trở thành người của Đảng cộngsản, câu chuyện tình yêu biến thành câu chuyện cách mạng. Sau ngày giải phóng,ông ngoại là một sĩ quan rời quân ngũ, về làm cán bộ địa phương. Ông ngoại điđâu là bà ngoại theo đấy.

Mẹlà con út của hai người, cũng là cô con gái duy nhất, là hòn ngọc trong lòngbàn tay của hai người. Trong thời kỳ đại cách mạng văn hóa, ông ngoại lúc bị hạbệ, lúc lại được nâng lên, giống như rán bánh, rán cho hai mặt vàng đều. Sốphận của mẹ cũng theo đó, lúc thì bị chửi mắng, không biết ông ngoại bà ngoạilà người tốt hay người xấu, cũng may, mẹ về nông thôn, ông ngoại gặp vận may.Ông nắm lấy thời cơ, nhờ cậy riêng tư, đưa mẹ về trường sư phạm của tỉnh đểhọc.

Nhưngquyết định đó đã làm cho ông bà ngoại phải buồn khổ cả một đời. Đối với mẹ đượcvào đại học, trở thành một sinh viên công nông binh là một sai lầm lớn. Tuy sứchọc của mẹ không tồi, chắc chắn có thể thi được vào đại học, nhưng đã sinh viêncông nông binh sẽ mãi mang tiếng là sinh viên công nông binh, sau này dù có họclên thế nào thì cũng không thoát được cái tiếng ấy.

Đối vớiông ngoại và bà ngoại, đưa mẹ vào cái trường đại học sư phạm ấy coi như đưa mẹvào miệng hổ của ông ấy, mở to mắt nhìn con gái bị một người đàn ông đã có vợcó con làm cho to bụng, sau đấy lấy gã ăn chơi đó, cái đồ khốn khiếp chơi chánrồi vứt bỏ.

Ôngbà phản đối cũng không làm sao lay chuyển nổi quyết tâm lấy ông ấy của mẹ, ôngbà ngoại bắt mẹ lựa chọn hoặc ông bà hoặc ông ấy, mẹ vẫn chọn ông ấy, cho nêntừ đấy mẹ không về thăm ông bà ngoại nữa. Sau ngày mẹ ly hôn với ông ấy, ông bàngoại nhiều lần bảo mẹ về đoàn tụ, nhưng mẹ vẫn không chịu về. Cho đến khi ôngngoại qua đời, ông ấy chết vì ung thư còn bà ngoại ốm, mẹ mới về thăm.

Kểcâu chuyện tình yêu của hai đời, hai người phụ nữ cùng nức nở.

Lầnđầu tiên Carol gặp ngoại, nhưng không phải lần đầu tiên ngoại trông thấy cháu,trước đây ngoại đã nhiều lần đứng ngoài vườn trẻ để nhìn cháu, nhưng lần gặpmặt này hai bà cháu mới nói chuyện với nhau.

Câuđầu tiên của ngoại là:

- Cũngmay, Thành Thành không phải là trai, nếu không, không biết lại làm hại baonhiêu con gái nữa.

Carolkhông đồng ý với câu nói của ngoại:

- Congái thì thế nào? Con gái cũng có thể gây tai họa cho con trai chứ ạ?

Ngoạirất thích cái tính thẳng thắn của cô cháu, bà cười:

- Cháuạ, cháu không hiểu đấy thôi, trai yêu gái dù yêu đến thế nào đi nữa, nếu pháthiện không được gì, anh ta sẽ đi với người khác, cho dù không yêu, rồi quên dầnngười con gái mà anh ta đã yêu. Nhưng con gái thì khác, con gái yêu một người contrai, coi như việc lớn cả một đời, trái tim cô ta coi như trao cả cho anh ta.Cô gái hoặc lấy được anh ta, bị anh ta nghiền nát, hoặc không lấy được anh ta,cũng vẫn bị anh ta nghiền nát. Cháu thấy mẹ cháu, bà ngoại của cháu đấy, chẳngthế là gì? Có những người con gái cuộc đời gặp gió lặng sóng yên, đó là cô takhông gặp phải khắc tinh, cô ta cũng không gặp phải mối tình như si mê điêndại, khó mà nói là may mắn hay bất hạnh.

- Ngoạicó bị ông ngoại nghiền nát không? – Carol hiếu kỳ, hỏi.

Ngoạicười, không trả lời, một lúc sau mới nói:

- Cònxem cháu hiểu thế nào là nghiền nát.

Carolrất phục ngoại, tuy tuổi đã cao, lại ốm đau nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trái timkhông già lão, hai bà cháu nói chuyện với nhau rất hợp.

Bathế hệ trong một nhà, nói những chuyện phụ nữ thích nói, lòng Carol chỉ xoayquanh một ý nghĩ, xem ra đàn bà con gái trong nhà này thiếu tính miễn dịch vớingười đẹp trai, hơn nữa, vì người đẹp trai mà bất chấp tất cả. Ngoại bất chấptất cả, không tính toán suy nghĩ, trở thành câu chuyện cách mạng. Mẹ bất chấptất cả, viết nên câu chuyện người thứ ba chịu nhục nhã của thời đại ấy. Khôngbiết mình bất chấp tất cả sẽ viết nên câu chuyện gì đây?

Ngoạilà tiểu thư con nhà địa chủ yêu một người làm thuê, coi như thách thức quan niệmmôn đệ giai cấp. Mẹ là khuê nữ yêu một người đàn ông đã có vợ có con, coi nhưthách thức quan niệm hôn nhân gia đình. Mình yêu Jason sẽ thách thức cái gì? Sốphận không cho mình lặp lại câu chuyện của mẹ, một lần nữa thách thức quan niệmhôn nhân gia đình ư?

Carolngẫm nghĩ số phận ba đời phụ nữ, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ li kỳ, phảichăng Jason là anh em cùng cha khác mẹ với mình? Lẽ nào số phận thách thức mìnhvới người thân? Như vậy không thể gọi được là thách thức ư? Cô vội vàng gạt bỏý nghĩ ấy, lúc cô sống với ông ấy, hai người con trai song sinh của ông mớiđược mấy tuổi, chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng nếu Jason bốn mươi, như vậy là hơn cônhững mười lăm tuổi. Nếu anh nhiều tuổi hơn nữa thì càng không phải.

Tấtnhiên, vẫn còn có khả năng, đó là ông ấy trước khi có hai người con song sinhcòn có con trai khác nữa, như vậy rất có thể Jason là anh của Carol. Nghĩ thế,cô chợt rùng mình, bây giờ rất nhiều người yêu đương ngoài hôn nhân, một đêmtình, gái bao, sau này càng có nhiều người là anh em, chị em cùng cha khác mẹ.Những người đó yêu nhau, lấy nhau, sẽ hoặc ít hoặc nhiều rơi vào vòng loạn luânnguy hiểm.

Côbực mình nghĩ, đàn ông mới là tai họa, ít nhất cũng là người luôn mang theo taihọa sẵn sàng gieo rắc khắp nơi, có thể cùng lúc làm cho nhiều phụ nữ có mang,trong khi phụ nữ hoàn toàn không có khả năng làm như vậy. Đề nghị những ngườiđàn ông trăng hoa ấy phải dùng bao cao su, hoặc phải ghi rõ ngày nào tháng nàonăm nào, ngủ với người con gái nào ở đâu, con cái họ tên là gì, mặt mũi ra sao.Như vậy thế hệ sau của người ấy phải đem theo cuốn sổ ghi chép đó, những lúckết bạn với một người khác phái đem ra đối chiếu mình có phải là anh em, chị emcùng cha khác mẹ với họ hay không.

Từnhà ngoại về, mẹ nói với Carol, ngoại cho mẹ ít tiền, sau này cô chuyển sangtrường D mẹ không phải đi vay. Số tiền ngoại cho đủ cho cô học ở đại học D mộtnăm, tin rằng năm thứ hai cô sẽ được học bổng. Nếu không được sẽ xin thêmngoại.

Carolkhông dám nói mình vẫn chưa tính đến chuyện chuyển sang đại học D, chỉ ậm ừ trảlời mẹ. Nhưng mẹ thoáng thấy vấn đề, hỏi cô:

- Sanghọc kỳ sau con chuyển sang đại học D chứ?

- Conkhông muốn chuyện – Cô biết không giấu nổi mẹ, sang học kỳ sau mẹ sẽ biết cô cóchuyển trường hay không.

- Tạisao? - Mẹ nhiếu mày, ngạcnhiên hỏi. – Tại sao không chuyển?

- Consợ mẹ không đủ tiền.

Mẹchuyển từ giọng ôn hòa sang gay gắt:

- Conkhông phải lo chuyện tiền nong mà chỉ cần học thật tốt. Con không đi học chomột mình con, con còn học cho mẹ, cả đời mẹ phải mang tiếng xấu là sinh viêncông nông binh, không sao tẩy sạch, cho nên mẹ kỳ vọng con học thật nhiều, cóthể học được bao nhiêu thì cứ học, có thể học được trường nào tốt thì cứ học,học để làm rạng rỡ mẹ. Tại sao con không tranh thủ?

- Ấy làcon sợ mẹ phải vất vả vì chuyện học của con. – Carol phản bác.

Mẹ nóithẳng:

- Đấykhông phải là lý do chính đáng. Trước khi con ra nước ngoài cũng biết một mìnhmẹ nuôi con, nhưng lúc bây giờ con kiên quyết xin vào trường D, mẹ có thể nói,chắc chắn rằng con vì cái nhà anh Giang Thành kia.

Caroltrố mắt há miệng, không ngờ khứu giác của mẹ thính đến như vậy, cách một đạidương mà vẫn thính hơn người ở ngay bên cạnh.

- Aibảo vì anh ấy? Con có nói với mẹ thế không? – Carol vặn lại.

- Cònchờ con nói nữa ư? Lần nào con gọi điện về cũng nhắc đến Jason, ngay hôm đầu đãbị anh ta mê hoặc rồi. Mỗi lần con nói đến anh ấy đều rất say sưa. Con còn hỏithăm chuyện của mẹ với bố, con cứ nghĩ mẹ không hiểu hay sao? Chuyện của mẹ vớibố không như thế, bố với mẹ thật sự có tình cảm với nhau.

Carolbực mình:

-Tạisao mẹ biết con không có tình cảm thật sự?

Mẹkhông trả lời nổi, chỉ bực mình nói:

-Cáianh Giang Thành ấy cũng rất âm hiểm, mẹ gọi điện thoại cho anh ta, anh tađồng ý với mẹ, nhưng đằng sau lưng lại làm chuyện khác, chỉ trách mẹ quá tinanh ta. Đến giờ anh ta cũng không buông tha con à?

Carolcảm thấy máu dồn lên mặt, hai tai ù đặc:

- Cáigì? Mẹ gọi điện cho anh ấy à? Mẹ nói những gì? Mẹ lấy số điện thoại của anh ấyở đâu?

- Sốđiện thoại của con ghi đánh rơi ở nhà. Mẹ chỉ khuyên anh ấy hãy là người changười chồng tốt, đừng để tâm đến những cô gái chưa chồng.

Carolchỉ thẳng vào mẹ, hồi lâu không nói nên lời, mãi một lúc sau mới nói:

-Anh ấykhông làm gì, chỉ là một Lôi Phong sống, anh ấy ra sân bay đón con, mà cũngnhân thể đi đón người khác, anh ấy rất hay giúp đỡ người khác, chẳng lẽ như thếlà sai trái à? Mẹ bảo với anh ấy như thế khác nào nói con có tình ý gì với anhấy?

29

LIỀNHAI HÔM SAU ĐẤY Carol không nói chuyện với mẹ. Cô không biết tại sao mẹ lại làmcái chuyện ngu xuẩn như thế. Như vậy khác nào nói cô đang yêu một người đã cóvợ có con, coi như Jason quyến rũ cô, mẹ gọi điện như thế liệu có ích gì? Ngườithật sự quyến rũ con gái của mẹ sẽ không dừng tay bởi mẹ ở cách xa vạn dặm gọiđiện đến, người vô lương tâm quyến rũ con gái mẹ thì mẹ cũng không cần phải gọiđiện. Làm như thế khác nào bảo với Jason mình đang yêu anh ta? Anh ấy có nghĩmình nói với mẹ là anh ấy dụ dỗ quyến rũ mình?

Khôngthể chịu nổi, cô nhất định phải báo cho Jason biết mọi chuyện, anh ấy có thểtha thứ, thông cảm thì tha thứ, nếu không thể tha thứ, không thể thông cảm cũngđành vậy, ai bảo mẹ làm cái chuyện vớ vẩn ấy cơ chứ? Hơn nữa, để lộ cho anhbiết tình cảm của mình cũng tốt, ít ra có thể thăm dò phản ứng của anh.

Carolgửi email cho Jason, một email dài mấy trăm chữ, viết mất nửa ngày, cân nhắctừng câu từng chữ, vừa không để lộ sự si tình của mình, lại không muốn tỏ ra vôtình. Cuối cùng, cô quyết định thừa nhận mình vừa gặp đã rung động vì anh rồi,cho nên thường xuyên nói chuyện với mẹ, khiến mẹ hiểu nhầm, mong anh đừng lấylàm lạ.

Emailgửi đi rồi cô lại thấy có những câu những chữ chưa hay, rất muốn viết lại.Nhưng thư đã gửi, không thể nào lấy lại nổi, đành mặt dày mày dạn chờ hồi âmcủa anh.

Jasonnhanh chóng trả lời thư của Carol, bảo cô không nên trách mẹ, vì mẹ muốn tốtcho cô. Nhưng điều mẹ nói cũng nhắc nhở anh, để sau này anh phải chú ý. Vìchuyện này cô có xích mích gì với mẹ không? Nếu có thì hãy mau dàn hòa với mẹ.

Côđọc email của anh nhiều lần, tưởng tượng những lời anh ấy nói trước mặt mình,giọng nói của anh thế nào, vẻ mặt của anh ra sao? Như dỗ con trẻ chăng? Anhkhông bình luận gì về tình cảm của mình, không cảm ơn tình cảm của mình dànhcho anh, cũng không bảo mình hãy từ bỏ ý nghĩ ấy đi, càng không nói anh thíchmình. Carol nghi ngờ mình có viết câu ấy không, cô lấy email trong hộp thư lưura xem lại, trên đó viết rất rõ vừa gặp anh trái tim mình đã rung động, nhưnghình như anh không đọc câu đó.

Ngoạitrừ điểm ấy ra, thư của anh cũng làm Carol cảm động, anh tỏ ra khoan dung độlượng, bị người khác nghi oan cũng không hề trách cứ, mà thật lòng khuyên côhãy thông cảm cho mẹ. Còn chuyện anh không có phản ứng gì đối với những tìnhcảm cô bày tỏ, cô tin rằng với thân phận hiện tại không cho phép anh nói ra.

Giốngnhư những lần giận mẹ, mẹ vẫn chủ động nói chuyện trước với con gái, tự nhậnlỗi. Mẹ bảo lẽ ra không nên lén điện thoại cho Jason, lại bảo vì không hiểu chonên nghi oan cho anh ấy, nếu con không phản đối mẹ sẽ gọi điện thoại cho anh ấyđể giải thích, xin lỗi anh ấy.

Carolnói:

-Khôngcần, con đã gửi email cho anh ấy rồi, anh ấy không giận gì mẹ cả.

Côđọc cho mẹ nghe thư của Jason, mẹ thở dài, nói:

- AnhThành này đúng là người tốt, rất thấu tình đạt lý, biết nghĩ cho người khác.Con có ảnh của anh ấy không?

- Conlàm gì có ảnh của anh ấy – Cô suy nghĩ giây lát rồi nói – Nhưng không chừngtrên mạng của Hội Sinh viên nhà trường có đấy.

Côvào mạng sinh viên trường Carol tìm kiếm, quả nhiên là có, có ảnh hôm vũ hội.Cô chỉ cho mẹ thấy ảnh Jason.

Mẹxem rồi nói:

- Đượclắm, xem ra còn trẻ, khó mà tin đã có con học trung học.

- Đâylà ảnh anh ấy đang khiêu vũ, bình thường trông già hơn.

Mẹthở dài, nói:

-Anh ấytốt bụng với mọi người, lại đẹp trai, theo như con nói cũng có tài, chả tráchgì con thích. Quan hệ của anh ấy với vợ con thế nào?

Carolcười gượng, nói:

-Mẹ hỏinhư thế là ý làm sao? Nếu quan hệ của anh ấy với vợ không tốt, mẹ đồng ý chocon nhúng tay vào đấy à? Mẹ yên tâm, con thấy vết xe đổ của mẹ, con không quấyrầy những người đã có vợ. Cuối cùng được gì chứ? Bị người khác nhúng tay canthiệp, khiến mẹ cô đơn. Cho dù phải trả giá như thế nào con cũng sẽ gạt anh ấyra khỏi lòng mình, cho dù phải lấy một người con không ưng con cũng không có gìphải luyến tiếc.

Mẹtỏ ra lo lắng:

-Đấychỉ là những lời bực tức của con, lấy một người con không yêu liệu con có thểgạt anh ấy ra khỏi lòng được không? Như vậy chì làm cho sự việc thêm rối, nútthắt đang không gỡ nổi lại thắt thêm một nút khác. Con hãy tập trung học chotốt, sau này tìm được việc làm tốt. Một người con gái không thể tự lập về kinhtế sẽ không bao giờ có được tình yêu chân chính. Đừng vì một chút say mê hiệntại để rồi vứt bỏ cả tương lai, tiền đồ. Sang bên ấy con liên hệ lại với trườngD, xem có thể chuyển được không. Chuyển trường cũng là cách giúp con quên anhấy.

Carolđồng ý với mẹ, nhưng cô biết mình chưa xin gia hạn nhập học đại học D, khẳngđịnh hết hạn từ lâu.

Côbiết Jason sẽ không ra sân bay đón nữa, vì anh phải “đặc biệt chú ý đến điểmnày”. Cũng may, Siêu khoe có thể một mình lái xe ra sân bay, trong thời giannghỉ vừa rồi anh đã ra sân bay mấy lần, đã hoàn toàn thuộc đường.

Suốtthời gian nghỉ Siêu thường xuyên liên lạc email với cô, bắt đầu từ hôm đưa côra sân bay, ít nhất mỗi ngày gửi cho cô một mail. Email có lúc ngắn, có lúcdài, không có gì đặc biệt, chỉ báo cho cô biết những việc anh làm trong ngày,hoặc copy gì đó ở trên mạng gửi cho cô. Cô cũng trả lời chỉ vài câu đơn giản,nhưng lúc buồn chán hoặc tâm trạng không vui, cô viết mail rất dài gửi choSiêu, nói những chuyện linh tinh, những câu kỳ quái, Siêu thường nói đùa, chọctức cô.

Mỗilần mở hòm thư, cô mong có thư của Jason, nhưng phần lớn là thư của Siêu. Chỉmột đôi lần cô gửi email cho Jason, anh mới trả lời. Thư trả lời của anh rấtkịp thời, nhưng đều là trả lời cho xong chuyện. Cô cũng không tiện viết tiếpcho anh, nhưng mong có một ngày bỗng nhận được thư của Jason, bảo anh rất nhớ,tuy cô biết đấy là chuyện nghìn lẻ một đêm. Nhưng mỗi lần mở hòm thư vẫn khôngkiềm được nổi niềm hy vọng.

Vềđến đại học Carol, việc đầu tiên là gọi điện thoại đến nhà Jason, mời Tĩnh Thuđến lấy quà. Nhưng vừa có tiếng chuông điện thoại là Jason cầm máy ngay. Nghethấy tiếng Jason, Carol bỗng bối rối, không biết có nên nói cho anh biết Lộ Vĩgửi quà cho Tĩnh Thu, vậy là cô ấp úng:

-ChịThu không có nhà hở anh? Vậy lát nữa em gọi lại. – Nói xong, cô đặt máy xuốngngay.

Carolsuy nghĩ, mình bối rối rồi cúp máy như thế liệu có làm anh nghi ngờ không? Tuyanh rất thoải mái nói biết chuyện Tĩnh Thu và Lộ Vĩ, nhưng đấy chẳng phải làlời nói cứng của mấy anh chàng có vợ ngoại tình hay sao? Nếu lần này cô đem đếnnhững bằng chứng xác thực quan hệ giữa Lộ Vĩ và Tĩnh Thu, không biết hai ngườisẽ mâu thuẫn xích mích đến mức nào. Không biết Jason nổi cơn giận dữ sẽ như thếnào, có thể lạnh lùng bảo Tĩnh Thu cút đi. Nhưng cô không muốn làm kẻ độc ácbáo tin độc ác, việc của hai người ấy cứ để họ tự dàn xếp.

Đếnmười giờ đêm, Carol nghĩ giờ này Tĩnh Thu đã về, cô thử gọi điện, lại vẫn Jasoncầm máy. Lần này không chờ cô lên tiếng, anh nói trước:

-Carol,có phải cô chuyện quà cho chị Thu không? Anh đến lấy có gì bất tiện không? Nếukhông tiện, anh sẽ bảo chị Thu đến lấy.

Carolcố trấn tĩnh:

- Khôngkhông, em chỉ muốn gọi điện đến cảm ơn chị hôm trước đã đưa em ra sân bay thôi.

- Thếthì để anh chuyển lời cảm ơn của cô, về nước nghỉ Giáng sinh có vui không?

- Rấtvui, còn anh thế nào?

- Anhcũng vậy. Mẹ cô có khỏe không?

- Mẹ emkhỏe – Carol suy nghĩ rồi nói – Lẽ ra mẹ em gọi điện để xin lỗi anh, nhưng emđọc mail cho mẹ nghe, bảo anh không giận đâu, mẹ em khen anh là người thấu tìnhđạt lý, biết suy nghĩ, lo lắng cho người khác.

Jasonnói đùa:

- Ôi,còn cao hơn cái mũ cô đội cho anh – Anh nói tiếp – Chỉ cần cô và mẹ không mâuthuẫn là tốt rồi. Chuyện chuyển sang trường D của cô đã xong chưa?

- Ờ…đang làm.

- Khẩntrương lên, đừng để mẹ thất vọng, nghe mẹ nói, biết mẹ muốn cuộc đời cô phảihơn mẹ, mẹ vì cô sẵn sàng hi sinh tất cả. Tình yêu của người mẹ quả là vĩ đại.

- Embiết – Carol nói khẽ, nghĩ bụng, anh hiểu mẹ em như vậy phải chăng có ý gì đốivới mẹ em? Anh khen mẹ em hết lời, mẹ em cũng khen anh hết lời, hai người đềutốt, rất hợp nhau đấy nhỉ?

Mộtlúc sau, Tĩnh Thu gọi điện cho Carol, bảo sẽ đến lấy quà. Chỉ mười phút sauTĩnh Thu đến, mang cho cô rất nhiều thức ăn, bảo:

-Đây làthức ăn chị làm, đem cho em một ít, em vừa về đỡ phải làm thức ăn. Món cá doanh Jason làm, anh ấy làm món cá còn hơn chị, chín hào rưỡi một cân cá, làmthành món ăn hợp khẩu vị. Cá này không có xương, Sara rất thích ăn, xem em cóthích ăn không.

Carolnghe nói cá do Jason làm, vội nói:

-Thíchăn, thích ăn, chắc chắn em rất thích, chị cảm ơn anh ấy giúp em. Cảm ơn cả chịnữa.

TĩnhThu cười, hỏi Carol:

-Chuyệncủa chị với anh Vĩ, em có kịp thời báo cáo với đồng chí Jason chưa?

Bị TĩnhThu hỏi thẳng, Carol ấp úng:

-Em… à,có nói. Nhưng quà của anh Vĩ gửi cho chị em không…

TĩnhThu cười cởi mở:

- Khôngsao, không sao, nói với anh ấy cũng chả sao, nhưng đừng nói với người khác. Emgiữ bí mật cho chị, được chứ, em gái?

- Em sẽkhông nói với ai đâu. – Carol vừa nói, vừa đi lấy những thứ Lộ Vĩ gửi cho TĩnhThu.

TĩnhThu vội mở ra xem, vuốt ve tên Lộ Vĩ trên bìa sách, rất dịu dàng nói:

- Anhấy lại xuất bản một cuốn mới, không biết hằng ngày viết đến lúc nào mới ngủ? –Tĩnh Thu ngước lên, hỏi Carol. – Anh ấy có già đi không?

-Không, trông anh ấy không già.

Carolkể lại cho Tĩnh Thu nghe mọi chuyện của Lộ Vĩ, vì cô nhận ra Tĩnh Thu cũnggiống như Lộ Vĩ, chỉ cần tin tức của đối phương, cho dù chỉ lớn bằng hạt vừngcũng đều mong được biết.

Côvừa nói, vừa quan sát Tĩnh Thu, thấy Tĩnh Thu giống như một phiên bản nữ của LộVĩ, rất tham lam nghe kể những gì về Lộ Vĩ, vẻ mặt rất trữ tình, ngọt ngào.

Chợtnhớ ra điều gì, cô hỏi Tĩnh Thu:

-Chịvới anh Vĩ đã lâu lắm không gặp nhau rồi à?

Câutrả lời của Tĩnh Thu đúng như Carol dự đoán, giống với câu trả lời của Lộ Vĩ:

-Chịvới anh ấy xa nhau từ thế kỷ trước, một thế kỷ rồi đấy.

31

NĂMMỚI, HỌC KỲ MỚI, với Carol quả là buồn chán cộng với lại vô vị, không còn giờcủa Jason, cuối tuần đi mua thức ăn cũng do Siêu lái xe đưa đi, Hội Sinh viêncũng không tổ chức dạ hội, những sự kiện học kỳ trước làm cô tung tăng vui vẻnay cũng không còn.

Trongcuộc sống vật chất của cô không còn Jason, không được thấy anh, không được ngheanh nói, hình như anh biến khỏi thế giới tinh thần của cô. Lúc này nằm trêngiường nhớ lại học kỳ trước, kể từ lúc Jason đón cô ở sân bay, mỗi một cảnhtượng, mỗi một chi tiết đều được hiện đi hiện lại nhiều lần. Anh nói những gì,anh nói thế nào, nói xong rồi cười ra sao, mỗi một chi tiết nhỏ nhất đều in sâutrong lòng cô. Carol nghĩ, nếu mình ghi lại những tình cảm, tâm trạng này lênmặt giấy, sợ rằng như đọc ngược thuộc lòng một cuốn từ điển. Carol thường nghĩ,có thể số phận đã dùng cách này để cho chúng ta hiểu thêm con người gần gũinhất. Ví dụ như mẹ, mình đã từng xem thường “mối tình” của mẹ, cảm thấy mẹ yêuông ấy là sai lầm ngu xuẩn nhất trong đời, mình đã từng tự hào cho rằng sẽkhông bao giờ phạm phải sai lầm ấy, nhưng số phận để mình gặp Jason, vậy làmình bắt đầu lặp lại sai lầm của mẹ, rồi từ đó có thể hiểu mẹ hơn. Phải nóirằng, không những hiểu, nói chính xác hơn đó là “nhận thức” hoặc “cảm nhận”.Hiểu là chỉ đại não tham dự, nhưng nhận thức, cảm nhận là cả trái tim cùng thamdự.

Lúc nàyCarol dễ dàng cảm nhận năm xưa mẹ đã yêu say đắm ông ấy như thế nào, nhất địnhmẹ cũng như mình lúc này, biết rõ không đi đến đâu nhưng vẫn như con thiêu thânlao vào vòng tay anh. Thậm chí Carol khâm phục vận may của mẹ mình, vì ông ấykhông buộc mình vào thắt lưng người vợ trước, mắt nhìn thẳng. Còn anh thì nhìnnghiêng, động lòng thông cảm với mẹ, tuy kiềm chế nhưng cuối cùng lại không giữnổi mình, giống như con thiêu thân co lại, từng đôi thiêu cháy trong ngọn lửatình yêu.

Carolnghĩ, bài học đầu tiên mà mẹ nói là không đúng. Mẹ nói: “Một người đàn ông đãcó vợ, cho dù anh ta có tốt, có tài giỏi đến mấy cũng đừng nhìn anh ta lâu. Yêumột người đã có vợ là nỗi khổ không sao lấp đầy.” Nhưng mẹ đã nhìn nhiều nên cóđược ông ấy, điều đó rất giống với những câu chuyện muôn thưở về yêu người đànông có vợ.

Trongnhững câu chuyện như vậy, thường là một cô gái trẻ chưa chồng yêu một người đànông đã có vợ, người đàn ông kia tham lam tấm thân trong trắng của cô gái, cóquan hệ bất chính với cô gái. Cô gái toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông đó,nhưng ông ta vì nhiều lẽ không muốn bỏ vợ, cuối cùng cô gái kia đành làm vợ haihoặc tan nát cõi lòng buộc phải xa ông ta.

Cô cảmthấy nỗi bất hạnh của mẹ không phải vì yêu người đàn ông đã có vợ, mà vì yêumột người đàn ông không có ý chí kiên định. Người đàn ông không có ý chí kiênđịnh, cho dù anh ta đã có vợ hay chưa, anh ta đều có thể bị người khác mê hoặc.Ông ấy rất dễ bị mê hoặc, cho nên mới xảy ra chuyện với Tú Trân.

NhưngCarol phát hiện, đó là suy nghĩ đi vào ngõ cụt. Nếu ông ấy không dễ dàng bị mêhoặc, vậy ông ấy rất có thể bị một người con gái khác ngoài mẹ mê hoặc.

Vậndụng lí lẽ này vào Jason, nếu Jason bị cô mê hoặc, thì sau này rất có thể anhsẽ bị người con gái khác mê hoặc. Nếu anh là người vượt qua được mọi cám dỗ thìanh sẽ không bị cô mê hoặc.

Carolkỳ quặc tự hỏi, lẽ nào mình không thể làm một kẻ mê hoặc chung kết? Jason bịmình mê hoặc, từ đấy về sau anh không còn bị ai mê hoặc nữa? Để mê hoặc bắt đầutừ mình và cũng chấm hết từ mình, trước đó không có ai, sau đó cũng không cònai. Nói vậy, Tú Trân chẳng phải là kẻ mê hoặc chung kết hay sao? Ông ấy từ saungày lấy Tú Trân hình như không còn trăng hoa gì nữa, ít nhất là không lấy vợkhác, có thể ông ấy đã già, có thể vì Tú Trân canh giữ đêm ngày, trông coi cẩnthận, có thể ở cái huyện lị nhỏ bé ấy không có cô nào đủ khả năng mê hoặc ôngấy nữa.

Carolnghĩ, làm kẻ mê hoặc chung kết đối với Jason không dễ. Trước tiên phải như thếnào mới làm được người mê hoặc? Hình như anh rất trung thành với gia đình, luônné tránh mình, mình cũng không thể xông vào cửa nhà anh để mê hoặc anh, nếu nhưvậy sẽ để lại ấn tượng xấu cho anh, trở thành người mê mà không hoặc nổi anh.Càng tệ hơn là, anh còn trẻ, đẹp trai hơn ông ấy, anh lại đang ở nước Mỹ, khôngphải ở cái phố huyện nhỏ bé, cứ coi như có được anh, liệu phải bằng cách nào đểgiữ nổi anh không bị người khác mê hoặc? Nhiệm vụ này bắt đầu có khó khăn, duytrì được cũng có khó khăn, muốn bắt đầu tốt kết thúc tốt quả là chuyện khó càngthêm khó.

Cô thấythông cảm với những người nghiện ma tuý, đừng cho rằng họ không biết nghiện matuý là có hại. Đừng nghĩ rằng họ không muốn cai nghiện. Tất nhiên họ rất muốn,quyết tâm hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn nghiện, mọi quyết tâm đều biếnthành số không, trừ phi có thứ thuốc giải độc có thể ngăn chặn.

Đã cólần cô định dùng Siêu để làm thuốc giải độc, xem ra phương thuốc giải độc củaSiêu chỉ là ly nước, uống nước sẽ không giải được độc tố, ngược lại càng làmcho độc tố lan toả khắp cơ thể, gây nên hiệu ứng ngoài ý muốn. Tình yêu khôngthể nói xong là xong, tình yêu có đầu óc của nó, nó có chủ kiến, nó không yêuai dù có đánh chết nó cũng không yêu. Lúc này còn tốt, cô không thể vì Siêu đểquên đi Jason, ngược lại còn kéo cả Siêu vào cuộc. Siêu cũng không nghi ngờ gìmình đã rơi vào đấy rồi, coi cô như bạn gái, ngày nào cũng gần bên nhau. Đúnglà ra sức chăm hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lên xanh.

Khôngbiết ở đời này có thứ thuốc giải độc nào có thể giải được chất độc Jason? Cônghĩ có thể có, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có Jason nhất định phải có thuốckháng Jason. Có điều không biết con người kháng Jason ở đâu, làm thế nào để tìmthấy anh ta? Hơn nữa, cô biết phàm là giải độc tất nhiên cũng phải tiếp nhậncái độc mạnh hơn, không lấy độc trị độc thì không giải được độc. Cho nên rất cóthể giải được độc rồi nhưng lại nhiễm một thứ độc khác. Thậm chí còn bất hạnhhơn, độc này chưa giải được lại nhiễm thêm một độc khác. Cuối cùng hai độc cùngphát tác thì chỉ có mà chết.

Carolxem xét lại những người cô quen biết, hình như không ai có thể chống lại Jasoncó hiệu quả. Đang lúc tuyệt vọng cô chợt thấy một tia hy vọng. Nhưng kẻ chốnglại Jason này không tồn tại trong thế giới vật chất của cô, mà cũng không tồntại trong thế giới tinh thần, chỉ tồn tại trong thế giới nửa vật chất nửa tinhthần, phi vật chất phi tinh thần, siêu vật chất siêu tinh thần, đó là mạnginternet.

Vào họcđược ít lâu, Carol phát hiện trong phòng máy tính có Vương Khiết Tâm mới từTrung Quốc sang, thích ngồi ở cái máy tính bên cửa sổ, bao giờ cô ta đến đềuchiếm cái máy ở vị trí ấy, thoạt tiên Carol nghĩ cái máy ấy mới, tốc độ nhanh,một hôm Khiết Tâm không đến, cô ngồi vào dùng, phát hiện cái máy ấy không nhanhhơn các máy khác, khiến cô rất hiếu kỳ liền hỏi thẳng Khiết Tâm. Khiết Tâm bảocái máy ấy có cài đặt phần mềm chữ Hán, nơi Khiết Tâm ở không có, cho nên chiếmmáy này.

Chỉ vìnguyên nhân ấy thôi ư? Cô thấy không cần thiết phải chiếm cái máy ở vị trí ấy.Từ ngày sang Mỹ, về cơ bản cô vẫn dùng tiếng Anh, bình thường nói chuyện vớibạn bè người Trung Quốc đều dùng tiếng Trung Quốc, nhưng lên lớp, thảo luận,viết luận văn, làm bài tập đều dùng tiếng Anh. Lúc ở phòng máy tính, nếu trongphòng có sinh viên không phải người Trung Quốc, cho dù có nói chuyện với ngườiTrung Quốc cũng dùng tiếng Anh, nếu không sẽ có người bảo bạn kỳ thị thiểu số,vì sinh viên ở đây phần lớn là người Trung Quốc.

Máytính trong phòng mọi người dùng chung, hầu hết không có phần mềm chữ Hán, sinhviên không được tự cài đặt, cho nên cô quen dùng tiếng Anh ở phòng máy. Lúc nàythấy Khiết Tâm xem tiếng Trung Quốc trên máy tính, cảm thấy lạ, hỏi cô ta xemgì, tại sao ngày nào cũng cố giành cái máy ấy.

KhiếtTâm thấy trong phòng máy không có người, liền chỉ cho Carol thấy. Thì ra KhiếtTâm đọc trang mạng Làng tiểu thuyết, cô ta đang đọc một truyện dài đăng nhiềukỳ có tựa đề Người này không có chuyện, của một người tên là Sở Thiên viết.

KhiếtTâm chỉ vào một đoạn, bảo Carol đọc:

– Đoạnvăn này nói với tớ đấy, tớ có thể đọc thuộc lòng. – Nói xong, Khiết Tâm đọc:“Cứ nghĩ rằng, sau ngày cưới sẽ có một thế giới riêng của hai người, một ngườisớm chiều làm bạn với mình, anh anh em em, chuyện trò vui vẻ. Không ngờ lấynhau rồi cảm thấy cô đơn hơn. Sự cô đơn trước đây là cô đơn của cánh chim bayngang trời, không có bạn, nhưng có thể tự do bay lượn; còn sự cô đơn hiện tạilà cô đơn của cá nằm trên bãi cát, đằng sau là biển, nhưng không có cách nàotrở về với biển, trước mặt là núi, lên núi chỉ một đường chết, nhìn sang haibên toàn cát là cát.”

Carolnghĩ, cuộc sống hôn nhân của Khiết Tâm không hạnh phúc, hèn chi một mình cô tangồi trong phòng máy tính. Lại một đoạn khác hấp dẫn Carol: “Phải theo đuổi,bám riết dù bị đánh chết, tất nhiên bám riết dù phải chết nghe thật không hay,có mùi vị bám chặt, nên đổi lại “yêu người tôi yêu, không oán giận không hậnthù” như vậy mới công bằng với người theo đuổi, đối với người bị theo đuổi tỏra tao nhã hơn. Nhưng bản chất là như nhau, dùng từ nào là do sự phản ánh tháiđộ của người theo đuổi. Bảo anh là người si mê không thay đổi nổi, tức là thíchngười bám riết dù có phải chết; bảo anh là người dù đánh chết cũng cố tình bámriết, tức là không thích anh là người si mê không thay đổi nổi.”

Carolgiật mình, hình như đoạn văn này viết cho mình, cô bị đoạn văn hấp dẫn, vội ghilại địa chỉ trang mạng, đến tối về nhà mở ra xem.

Buổitối cơm nước, mọi việc xong xuôi, cô tìm địa chỉ trang mạng kia, nghiên cứu kỹLàng tiểu thuyết, phát hiện đấy là trang mạng chủ yếu đăng truyện dài kỳ, nhưngcũng có những mục khác, chỉ cần đăng ký là có thể gửi bình luận của mình, cũngcó thể bình luận tiếp theo ý kiến của người khác. Cô lướt một lúc, bị không khíồn ào trên mạng cuốn hút. Một bình luận đăng lên, kéo theo hàng loạt bình luậntiếp theo, người tán thành, người phản đối, người kêu la, người chọc cười,Carol không kịp đọc.

Caroltrở thành khách thường xuyên của Làng tiểu thuyết, ngày nào cũng vào trang này,nhưng hứng thú nhất là truyện Người này không có chuyện và tác giả Sở Thiên,theo ký hiệu ID, Sở Thiên là nam giới. Cô cảm thấy tác giả khoảng bốn mươituổi, vì có cái nhìn bàng quan đối với nhân tình thế thái, tình yêu hôn nhân,chuyện kể cũng trung thực, có những đạo lí cô có thể hiểu, nhưng chưa đến trìnhđộ lí luận, cảm thấy có chung tiếng nói với tác giả.

Khôngrõ vì nguyên nhân nào, cô đọc những trang viết của Sở Thiên, chợt nhớ đến hìnhảnh Lộ Vĩ, những hiểu biết về cuộc đời, những tình cảm sâu sắc, lời lẽ như cáchngôn, thơ ca… hình như chỉ có thể Lộ Vĩ mới viết ra nổi.