Dịu Dàng Đến Vô Cùng

Chương 30



TRONGKỲ NGHỈ NÀY Carol không nghĩ mình sẽ đến thăm bà ngoại. Mẹ nói, ngoại già rồi,có thể không sống được bao lâu, chúng ta về thăm ngoại. Rồi mẹ kể chuyện bàngoại cho cô nghe.

Ngoạisinh ra trong gia đình đại địa chủ, từ nhỏ đã bị gả cho con trai của một đạiđịa chủ khác ở làng bên, nhưng ngoại yêu ông ngoại là một người làm thuê tronggia đình, vì đẹp trai, theo lời ngoại nói đó là một người thật toàn vẹn. Ngoạivới một chút tình cảm con gái, đã thu hút được trái tim ông ngoại. Không cócách nào để hai người đến được với nhau, hai người bàn nhau bỏ trốn, đi theomột đơn vị quân đội.

Haingười đi theo đơn vị quân đội đóng trong làng ngày ấy.

Quêcủa ngoại ở vùng tranh chấp, nay quân Cộng sản chiếm, ít hôm sau họ rút đi, trởthành vùng của Quốc Dân đảng, ít hôm sau quân Quốc Dân đang bị đẩy lùi, quânCộng sản lại về.

Tìnhduyên của ngoại hoàn toàn do số phận xếp đặt, hôm ông ngoại bỏ đi, trong làngquân Cộng sản đang đóng, cho nên hai người cùng trở thành người của Đảng cộngsản, câu chuyện tình yêu biến thành câu chuyện cách mạng. Sau ngày giải phóng,ông ngoại là một sĩ quan rời quân ngũ, về làm cán bộ địa phương. Ông ngoại điđâu là bà ngoại theo đấy.

Mẹlà con út của hai người, cũng là cô con gái duy nhất, là hòn ngọc trong lòngbàn tay của hai người. Trong thời kỳ đại cách mạng văn hóa, ông ngoại lúc bị hạbệ, lúc lại được nâng lên, giống như rán bánh, rán cho hai mặt vàng đều. Sốphận của mẹ cũng theo đó, lúc thì bị chửi mắng, không biết ông ngoại bà ngoạilà người tốt hay người xấu, cũng may, mẹ về nông thôn, ông ngoại gặp vận may.Ông nắm lấy thời cơ, nhờ cậy riêng tư, đưa mẹ về trường sư phạm của tỉnh đểhọc.

Nhưngquyết định đó đã làm cho ông bà ngoại phải buồn khổ cả một đời. Đối với mẹ đượcvào đại học, trở thành một sinh viên công nông binh là một sai lầm lớn. Tuy sứchọc của mẹ không tồi, chắc chắn có thể thi được vào đại học, nhưng đã sinh viêncông nông binh sẽ mãi mang tiếng là sinh viên công nông binh, sau này dù có họclên thế nào thì cũng không thoát được cái tiếng ấy.

Đối vớiông ngoại và bà ngoại, đưa mẹ vào cái trường đại học sư phạm ấy coi như đưa mẹvào miệng hổ của ông ấy, mở to mắt nhìn con gái bị một người đàn ông đã có vợcó con làm cho to bụng, sau đấy lấy gã ăn chơi đó, cái đồ khốn khiếp chơi chánrồi vứt bỏ.

Ôngbà phản đối cũng không làm sao lay chuyển nổi quyết tâm lấy ông ấy của mẹ, ôngbà ngoại bắt mẹ lựa chọn hoặc ông bà hoặc ông ấy, mẹ vẫn chọn ông ấy, cho nêntừ đấy mẹ không về thăm ông bà ngoại nữa. Sau ngày mẹ ly hôn với ông ấy, ông bàngoại nhiều lần bảo mẹ về đoàn tụ, nhưng mẹ vẫn không chịu về. Cho đến khi ôngngoại qua đời, ông ấy chết vì ung thư còn bà ngoại ốm, mẹ mới về thăm.

Kểcâu chuyện tình yêu của hai đời, hai người phụ nữ cùng nức nở.

Lầnđầu tiên Carol gặp ngoại, nhưng không phải lần đầu tiên ngoại trông thấy cháu,trước đây ngoại đã nhiều lần đứng ngoài vườn trẻ để nhìn cháu, nhưng lần gặpmặt này hai bà cháu mới nói chuyện với nhau.

Câuđầu tiên của ngoại là:

- Cũngmay, Thành Thành không phải là trai, nếu không, không biết lại làm hại baonhiêu con gái nữa.

Carolkhông đồng ý với câu nói của ngoại:

- Congái thì thế nào? Con gái cũng có thể gây tai họa cho con trai chứ ạ?

Ngoạirất thích cái tính thẳng thắn của cô cháu, bà cười:

- Cháuạ, cháu không hiểu đấy thôi, trai yêu gái dù yêu đến thế nào đi nữa, nếu pháthiện không được gì, anh ta sẽ đi với người khác, cho dù không yêu, rồi quên dầnngười con gái mà anh ta đã yêu. Nhưng con gái thì khác, con gái yêu một người contrai, coi như việc lớn cả một đời, trái tim cô ta coi như trao cả cho anh ta.Cô gái hoặc lấy được anh ta, bị anh ta nghiền nát, hoặc không lấy được anh ta,cũng vẫn bị anh ta nghiền nát. Cháu thấy mẹ cháu, bà ngoại của cháu đấy, chẳngthế là gì? Có những người con gái cuộc đời gặp gió lặng sóng yên, đó là cô takhông gặp phải khắc tinh, cô ta cũng không gặp phải mối tình như si mê điêndại, khó mà nói là may mắn hay bất hạnh.

- Ngoạicó bị ông ngoại nghiền nát không? – Carol hiếu kỳ, hỏi.

Ngoạicười, không trả lời, một lúc sau mới nói:

- Cònxem cháu hiểu thế nào là nghiền nát.

Carolrất phục ngoại, tuy tuổi đã cao, lại ốm đau nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trái timkhông già lão, hai bà cháu nói chuyện với nhau rất hợp.

Bathế hệ trong một nhà, nói những chuyện phụ nữ thích nói, lòng Carol chỉ xoayquanh một ý nghĩ, xem ra đàn bà con gái trong nhà này thiếu tính miễn dịch vớingười đẹp trai, hơn nữa, vì người đẹp trai mà bất chấp tất cả. Ngoại bất chấptất cả, không tính toán suy nghĩ, trở thành câu chuyện cách mạng. Mẹ bất chấptất cả, viết nên câu chuyện người thứ ba chịu nhục nhã của thời đại ấy. Khôngbiết mình bất chấp tất cả sẽ viết nên câu chuyện gì đây?

Ngoạilà tiểu thư con nhà địa chủ yêu một người làm thuê, coi như thách thức quan niệmmôn đệ giai cấp. Mẹ là khuê nữ yêu một người đàn ông đã có vợ có con, coi nhưthách thức quan niệm hôn nhân gia đình. Mình yêu Jason sẽ thách thức cái gì? Sốphận không cho mình lặp lại câu chuyện của mẹ, một lần nữa thách thức quan niệmhôn nhân gia đình ư?

Carolngẫm nghĩ số phận ba đời phụ nữ, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ li kỳ, phảichăng Jason là anh em cùng cha khác mẹ với mình? Lẽ nào số phận thách thức mìnhvới người thân? Như vậy không thể gọi được là thách thức ư? Cô vội vàng gạt bỏý nghĩ ấy, lúc cô sống với ông ấy, hai người con trai song sinh của ông mớiđược mấy tuổi, chỉ hơn cô vài tuổi, nhưng nếu Jason bốn mươi, như vậy là hơn cônhững mười lăm tuổi. Nếu anh nhiều tuổi hơn nữa thì càng không phải.

Tấtnhiên, vẫn còn có khả năng, đó là ông ấy trước khi có hai người con song sinhcòn có con trai khác nữa, như vậy rất có thể Jason là anh của Carol. Nghĩ thế,cô chợt rùng mình, bây giờ rất nhiều người yêu đương ngoài hôn nhân, một đêmtình, gái bao, sau này càng có nhiều người là anh em, chị em cùng cha khác mẹ.Những người đó yêu nhau, lấy nhau, sẽ hoặc ít hoặc nhiều rơi vào vòng loạn luânnguy hiểm.

Côbực mình nghĩ, đàn ông mới là tai họa, ít nhất cũng là người luôn mang theo taihọa sẵn sàng gieo rắc khắp nơi, có thể cùng lúc làm cho nhiều phụ nữ có mang,trong khi phụ nữ hoàn toàn không có khả năng làm như vậy. Đề nghị những ngườiđàn ông trăng hoa ấy phải dùng bao cao su, hoặc phải ghi rõ ngày nào tháng nàonăm nào, ngủ với người con gái nào ở đâu, con cái họ tên là gì, mặt mũi ra sao.Như vậy thế hệ sau của người ấy phải đem theo cuốn sổ ghi chép đó, những lúckết bạn với một người khác phái đem ra đối chiếu mình có phải là anh em, chị emcùng cha khác mẹ với họ hay không.

Từnhà ngoại về, mẹ nói với Carol, ngoại cho mẹ ít tiền, sau này cô chuyển sangtrường D mẹ không phải đi vay. Số tiền ngoại cho đủ cho cô học ở đại học D mộtnăm, tin rằng năm thứ hai cô sẽ được học bổng. Nếu không được sẽ xin thêmngoại.

Carolkhông dám nói mình vẫn chưa tính đến chuyện chuyển sang đại học D, chỉ ậm ừ trảlời mẹ. Nhưng mẹ thoáng thấy vấn đề, hỏi cô:

- Sanghọc kỳ sau con chuyển sang đại học D chứ?

- Conkhông muốn chuyện – Cô biết không giấu nổi mẹ, sang học kỳ sau mẹ sẽ biết cô cóchuyển trường hay không.

- Tạisao? - Mẹ nhiếu mày, ngạcnhiên hỏi. – Tại sao không chuyển?

- Consợ mẹ không đủ tiền.

Mẹchuyển từ giọng ôn hòa sang gay gắt:

- Conkhông phải lo chuyện tiền nong mà chỉ cần học thật tốt. Con không đi học chomột mình con, con còn học cho mẹ, cả đời mẹ phải mang tiếng xấu là sinh viêncông nông binh, không sao tẩy sạch, cho nên mẹ kỳ vọng con học thật nhiều, cóthể học được bao nhiêu thì cứ học, có thể học được trường nào tốt thì cứ học,học để làm rạng rỡ mẹ. Tại sao con không tranh thủ?

- Ấy làcon sợ mẹ phải vất vả vì chuyện học của con. – Carol phản bác.

Mẹ nóithẳng:

- Đấykhông phải là lý do chính đáng. Trước khi con ra nước ngoài cũng biết một mìnhmẹ nuôi con, nhưng lúc bây giờ con kiên quyết xin vào trường D, mẹ có thể nói,chắc chắn rằng con vì cái nhà anh Giang Thành kia.

Caroltrố mắt há miệng, không ngờ khứu giác của mẹ thính đến như vậy, cách một đạidương mà vẫn thính hơn người ở ngay bên cạnh.

- Aibảo vì anh ấy? Con có nói với mẹ thế không? – Carol vặn lại.

- Cònchờ con nói nữa ư? Lần nào con gọi điện về cũng nhắc đến Jason, ngay hôm đầu đãbị anh ta mê hoặc rồi. Mỗi lần con nói đến anh ấy đều rất say sưa. Con còn hỏithăm chuyện của mẹ với bố, con cứ nghĩ mẹ không hiểu hay sao? Chuyện của mẹ vớibố không như thế, bố với mẹ thật sự có tình cảm với nhau.

Carolbực mình:

-Tạisao mẹ biết con không có tình cảm thật sự?

Mẹkhông trả lời nổi, chỉ bực mình nói:

-Cáianh Giang Thành ấy cũng rất âm hiểm, mẹ gọi điện thoại cho anh ta, anh tađồng ý với mẹ, nhưng đằng sau lưng lại làm chuyện khác, chỉ trách mẹ quá tinanh ta. Đến giờ anh ta cũng không buông tha con à?

Carolcảm thấy máu dồn lên mặt, hai tai ù đặc:

- Cáigì? Mẹ gọi điện cho anh ấy à? Mẹ nói những gì? Mẹ lấy số điện thoại của anh ấyở đâu?

- Sốđiện thoại của con ghi đánh rơi ở nhà. Mẹ chỉ khuyên anh ấy hãy là người changười chồng tốt, đừng để tâm đến những cô gái chưa chồng.

Carolchỉ thẳng vào mẹ, hồi lâu không nói nên lời, mãi một lúc sau mới nói:

-Anh ấykhông làm gì, chỉ là một Lôi Phong sống, anh ấy ra sân bay đón con, mà cũngnhân thể đi đón người khác, anh ấy rất hay giúp đỡ người khác, chẳng lẽ như thếlà sai trái à? Mẹ bảo với anh ấy như thế khác nào nói con có tình ý gì với anhấy?