Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2197: Chương 2070 Sửa Chương



CHƯƠNG 2070.

-Sự tình không đơn giản đâu, chú tìm người điều tra, xem tên Đinh Trường Sinh này rốt cuộc đang làm gì ?

Tần Chấn Thái lên tiếng nói.

-Có cần phải như vậy không, thằng gia hỏa kia chính là một kẻ lỗ mãng, anh xem thái độ hắn như vậy, vừa nhìn qua liền biết không phải là loại người tốt, Cửu gia cũng là quá dở, nhiều người như vậy mà không giải quyết được việc, còn có cả súng mang theo…

Tần Chấn Quốc đối với biểu hiện của Cửu gia thì không lòng, gọi ngươi tới là để hù dọa, nào ngờ ngay từ đầu đã bị người dọa lại phải bỏ trốn đi..

-Lời này không thể nói lung tung, Đường Cửu Sơn không phải là người dễ chọc vào, gia hỏa Đinh Trường Sinh này là nghé con mới đẻ không sợ cọp, anh nhìn hắn là người từ bên ngoài đến đây, không biết Đường Cửu Sơn lợi hại, theo anh nghĩ Đường Cửu Sơn không có khả năng từ bỏ ý đồ trả thù đâu.. .
Tần Chấn Thái sầu lo nói.

-Đại ca, thì sao? Nhìn anh không cao hứng, Đường Cửu Sơn có thể đối phó với hắn không phải là chuyện tốt hơn sao?"

-Tốt thì tốt, nhưng là như thế này, đám đồ cổ của lão nhị thì làm sao bây giờ? Nếu như nha đầu Tần Mặc kia cắn chết không đưa ra, chúng ta làm sao bây giờ? Đừng quên, rất nhiều người hiện tại nhìn chằm chằm Tần gia, lão Tam…mấy ngày nữa nchú đi lên tây bắc, đem mấy cái quặng mỏ xử lý đi a, khi nào cầm đến tiền trong tay mới là tiền của mình, tìm người bán, đem kia toàn bộ quặng mỏ đều bán, chia ra cho mọi người rồi quên đi, từ đó về sau, kinh thành không còn có Tần gia tiếp tục rồi.

Tần Chấn Thái rất là thương cảm nói.

-Đại ca, như vậy thích hợp sao? Những cái quặng mỏ kia đều là kiếm tiền, em nghe nhị ca nói qua, hiện tại đang là thời điểm tốt, có tiền có thể mua thêm quặng mỏ, cũng không biết tương lai chính sách sẽ ra sao, nhưng hiện tại quặng mỏ đúng có thể thời điểm kiếm tiền.
Lão tam Tần Chấn Quốc không bỏ được ..

"Không bán làm sao bây giờ? Ngươi có năng lực kinh doanh sao? Tuy rằng lão nhị đem cái gì đều giao cho chúng ta rồi, nhưng là nhân mạch, mấy năm nay ngươi theo lấy lão nhị ra đi gặp qua cái gì người sao? Không phải là lão nhị chính mình một tay xử lý sao? Cho nên, có cái gì, không có người mạch, vài thứ kia chính là chết , cùng với tương lai thường tiền lại bán, còn không bằng hiện tại thừa dịp có thể kiếm tiền bán đi, như vậy còn có thể bán tốt giá cả" . Tần Chấn Thái làm quyết định nói.

………………………………………………………………………………………….

Tần gia người vừa đi, Đinh Trường Sinh bồi tiếp Tần Mặc ngồi tại phòng khách .

-Uống nước đi, cũng đừng thương tâm nữa, đây là nhân chi thường tình, giống các các đại gia tộc khác vậy, trong mắt bọn họ chỉ biết các loại đáng tiền, có rất ít người hiểu chuyện, điều này cũng là lẽ thường .. .
Đinh Trường Sinh an ủi.

-Nhưng …, nhưng là, tôi thật không nghĩ tới, tối hôm qua cha của tôi vừa mới mất... Bọn họ hôm nay liền tới cửa đến, bọn họ đó là anh em ruột của cha tôi…

Tần Mặc lã chã ướŧ áŧ nước mắt, hôm nay nếu không có Đinh Trường Sinh tại đây, không biết sẽ phát sinh ra những chuyện gì.

-Ừ…, thân huynh đệ mà còn tính sổ sách….thôi quên đi, trước cứ suy nghĩ an bài hậu sự cha của cô như thế nào cái đã…

Đinh Trường Sinh nói.

Đinh Trường Sinh vừa nói như vậy, Tần Mặc khóc càng lợi hại hơn, Đinh Trường Sinh khuyên cũng không phải, không khuyên giải cũng không phải, lúc này cửa cổng lại mở, Đinh Trường Sinh nghe được động tĩnh, còn cho rằng là đám người kia đi mà quay lại nữa, vì thế đi ra ngoài phòng khách nhìn tình huống.

Lúc này lại nhìn thấy một cái cô gái chạy xe máy tiến vào, tuy rằng đầu nàng mang mũ bảo hiểm trùm đầu, nhưng liếc mắt Đinh Trường Sinh vẫn liền nhìn ra là Diêm Lệ.
-Cậu như thế nào lại ở nơi này?

Diêm Lệ nhìn thấy Đinh Trường Sinh tại nơi này, thật bất ngờ.

-Tôi như thế nào lại không thể ở tại nơi này? Còn cô thì không ở bên người Tần Mặc bồi tiếp nàng, cô làm cái gì? Có đại sự xảy ra rồi đấy...

Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói.

- Xảy ra đại sự? Chuyện gì vậy?

Diêm Lệ thần sắc sửng sốt hỏi, mình tối hôm qua một đêm không mặt ở đây, chẳng qua là quay trở về doanh trại bộ đội tìm gặp thủ trưởng xin thêm thời gian nghỉ mà thôi…

-Tần tiên sinh đã qua đời tối hôm qua, sáng sớm hôm nay người của Tần gia đến tại nơi đây bức bách Tần Mặc đòi tiền, cô lại không có mặt ở đây, bọn họ còn dẫn theo một đám xã hội đen, cô thấy cô có xứng danh là bảo tiêu cho không vậy?

Đinh Trường Sinh xem như tìm cơ hội để tổn hại Diêm Lệ rồi, nữ nhân này lúc nào cũng một bộ cao lãnh, hơn nữa đề phòng Đinh Trường Sinh giống như là đề phòng cướp giật vậy..
-Cái gì?

Diêm Lệ giật mình kinh ngạc, chính mình một đêm không có mặt tại đây, liền phát sinh nhiều chuyện như vậy, vì thế bước nhanh hướng trong phòng khách đi đến.

Vào bên trong, nhìn thấy Tần Mặc hai mắt đẫm lệ, Diêm Lệ lúc này mới tin Đinh Trường Sinh nói là sự thật, nhưng nàng tuy rằng có một thân công phu, nhưng nếu để cho nàng hoa ngôn xảo ngữ khuyên giải người, nàng thật đúng là không có khả năng đó, cho nên liền lúng túng khó xử không biết phải làm sao..

- Ngồi đi.

Tần Mặc cầm lấy khăn tay lau nước mắt, nói.

-Tần tiểu thư….

-Không có việc gì, cái gì cũng trôi qua rồi….À…chị là do cha em tìm đến, thời gian vừa rồi chúng ta tình như chị em, chị giúp em không ít việc, em thực cảm kích chị, nhưng bây giờ cha em đã qua đời, em không biế làm như thế nào một chút cái gọi là quan hệ về sau, em cũng không muốn để cho chị khó xử, hay là chị quay về bên bộ đội đi, em biết bộ đội không phải là một nơi dễ dàng muốn đến là đến, muốn đi là đi…
Tần Mặc đây là muốn đuổi Diêm Lệ đi.

-Tần tiểu thư, vậy là cô muốn đuổi tôi đi sao?

Diêm Lệ vừa mới ngồi xuống, vừa nghe lời nói Tần Mặc, lập tức lại đứng lên.

-Diêm lệ, chị như thế nào lại không rõ ý của em, thời điểm trước đó là cha em nhận thức nhiều người, đến lúc đó còn có thể còn giúp cho chị tấn chức, nhưng hiện tại cha của em không còn nữa, sẽ không còn có người vì chị mà ra mặt nói chuyện, nếu cứ tiếp tục nữa, không phải là làm chậm trễ tiền đồ của chị sao?

Tần Mặc nói.

Tuy rằng Tần Mặc hảo tâm, nhưng là lời không thể nói như vậy, nói như vậy thì chẳng khác gì nói Diêm Lệ đến đây là vì thế lực của Tần gia, thật tình là lúc đầu, khi thủ trưởng của nàng phái nàng đến đây, nàng thật không muốn đến, bởi vì sợ phải hầu hạ không tốt một đại tiểu thư như Tần Mặc vậy, vẫn cứ là ở trong bộ đội lại thoải mái hơn, nhưng là đây là mệnh lệnh, không thể không tuân….
Nhưng sau một thời gian cùng Tần Mặc chung sống, nàng phát hiện kỳ thật Tần Mặc rất dễ thân cận, chậm rãi hai người liền trở thành chị em tốt, Tần Mặc mỗi khi mua quần áo, lúc nào cũng không thể thiếu mua cùng cho Diêm Lệ một bộ, hai người lúc nào cũng mặc quân áo giống nhau như là chị em song sinh, cho nên Tần Mặc nói như vậy, chẳng khác nào là vũ nhục Diêm Lệ.

Diêm Lệ kia tính tình rất bướng bỉnh, điểm này Đinh Trường Sinh cũng biết, quả nhiên Tần Mặc lời còn chưa dứt, Diêm Lệ liền đứng dậy đi ra ngoài, đến cổng leo lên xe máy, lập tức liền phóng đi mất dạng, Đinh Trường Sinh đuổi tới cổng, định thay Tần Mặc giải thích một chút, nhưng Diêm Lệ căn bản không cho hắn cái cơ hội này.

Đinh Trường Sinh trở lại phòng khách, nhìn nhìn Tần Mặc, nói:

-Cô muốn ăn chút gì không, tôi đi làm.
-Không đói bụng, trong long đang khó chịu.

Nói xong Tần Mặc lại bắt đầu khóc.

Đinh Trường Sinh muốn khuyên, nhưng không biết mở miệng làm sao, cha người ta chết rồi, khuyên như thế nào đcũng ều là uổng phí khí lực, nói cái gì cũng đều là không đúng, cho nên chỉ đành nhìn nàng khổ sở, nhưng khổ sở cũng có cái hạn độ của nó, lão gia tử còn nằm tại nhà xác, suy nghĩ như thế nào để nhập thổ vi an thì tốt hơn.