Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2180: Chương 2053 Sửa Chương



CHƯƠNG 2053.

Dương Nguyên Lương biết phía nếu mình tiếp tục từ chối nữa, thì sẽ làm tất cả mọi người đều lúng túng, cho nên cứ thu thì tốt hơn, nhưng là việc này một lát nữ, dù như thế nào cũng phải nói cho lão bản biết, bằng không nếu nhỡ truyền đến lỗ tai lão bản, đến lúc đó lại giải thích chỉ sợ là giải thích không được, vạn nhất lão bản trong lòng bực bội thì sẽ không tốt.

Đinh Trường Sinh cùng Trần Kính Sơn ngồi xuống đợi vài phút, Dương Nguyên Lương rót nước cho hai người, chỉ trong chốc lát, Đường Bỉnh Khôn tại bên trong văn phòng nói chuyện điện thoại đã xong, Dương Nguyên Lương liền tiến lên gõ cửa đi vào.

-Bí thư, Đinh bí thư khu Bạch Sơn cùng Trần khu trưởng đến đây xin gặp..

-À…bảo họ vào đi….

Đường Bỉnh Khôn ngạc nhiên, Đinh Trường Sinh cùng Trần Kính Sơn nhanh như vậy đã phối hợp rồi sao? Dựa theo sự hiểu biết của ông đối với Trần Kính Sơn, thì sẽ không nhanh như vậy a, nhưng nếu có thể cùng chung đến đây, liền chứng minh một việc, bọn hộ có khả năng tạm thời áp dụng thái độ hợp tác.
Bởi vì Đinh Trường Sinh là người từ bên ngoài đến, tại thành phố Bạch Sơn ai cũng biết Trần Kính Sơn là người của mình, cho nên đoạn thời gian này mặc dù ông không có biểu hiện thái độ rõ ràng đối với Đinh Trường Sinh, chỉ có hơi nghiêng lệch một chút về hắn, để cho Trần Kính Sơn cảm giác thấy an toàn là được rồi…

-Đến đây, ngồi đi, hai người cùng lúc đến, có phải là có kết quả gì rồi phải không?

Đường Bỉnh Khôn uống ngụm trà, hỏi.

-Bí thư, khu chúng ta đã chuẩn bị xong, tùy lúc đều có thể tiến vào phá dỡ khu trung tâm chăn nuôi, nhưng còn khoản tiền bồi thường thì làm sao bây giờ? Việc khu Bạch Sơn có bao nhiêu tiền thì Trần khu trưởng biết, về phần tiền thành phố khi nào thì mới có thể xuất ra?

Đinh Trường Sinh liền hỏi.

-À… hiện tại ban ngành nào cũng cần dùng tiền, nhưng vấn đề trung tâm chăn nuôi gia súc là quan trọng nhất của thành phố, nếu như lần này thành phố chúng ta không được công nhận là thành phố đô thị văn minh sạch đẹp, thì khuôn mặt của tôi cũng không dám nhìn ai…
Đường Bỉnh Khôn nhíu mày nói.

-Do đó hôm nay chúng ta đến vì việc này…

-Các người đã tính toán sao rồi? Tiền bồi thường đại khái cần bao nhiêu tiền?

Đường Bỉnh Khôn hỏi.

-Đại khái cần phải có hai ức .

Trần Kính Sơn giản lược tính một chút, nói.

- Khi bắt đầu xây dựng cái hạng mục này thì chí có hơn một ức, lúc phá dỡ di dời thì cần phải tiêu tốn hai ức à, nhìn qua là chúng ta bị thâm thụt lỗ vốn sao ?

Đường Bỉnh Khôn cười khổ nói.

-Bí thư, không thể nói như vậy, trung tâm chăn nuôi gia súc mấy năm qua đã đóng thuế cho khu Bạch Sơn nhiều ức …. Nếu bây giờ thật sự hủy đi, sang năm khu Bạch Sơn khẳng định sẽ gặp nhiều khó khăn…

Trần Kính Sơn vẫn còn chưa muốn hủy bỏ cái trung tâm này..

- Gặp nhiều khó khan? Vậy thì phải biết siết chặt lại chi tiêu, rồi sẽ ổn thôi, đây là tỉnh cải biến mở rộng ra phạm vi, nếu như không mở rộng, mà thành phố Bạch Sơn muốn đạt được yêu cầu về tiêu chuẩn thành phố văn minh sạch đẹp vệ sinh cũng không có cửa đâu nếu vẫn còn duy trì cái trung tâm này, hiện tại phải thay đổi tư duy rồi, hoàn cảnh chất lượng sinh hoạt rất trọng yếu, bất kỳ xí nghiệp nào muốn đầu tư hạng mục đều có khả năng nhìn xem vấn đề hoàn cảnh của môi trường, ai cũng không muốn cả ngày ngửi lấy cái mùi hôi trong lúc làm việc…
-Trường Sinh nói không sai, Kính Sơn….ông đến bây giờ tư tưởng vẫn chưa có chuyển biến sao?

Trần Kính Sơn nghe Đường Bỉnh Khôn hỏi mình như vậy, cười khổ nói:

-Bởi vì Đinh bí thư mới vừa đến Bạch Sơn, trước giờ không có công tác ở đây, không có quản lý việc nhà thì không biết củi gạo quý, hiện tại tài chính khu đã là khó khăn rồi, dựa theo ước định, khu Bạch Sơn phải lấy ra một phần tiền để trả tiền bồi thường, nhưng nhân viên công vụ khu cùng với tiền lương giáo viên cũng cần phải trả tiền, vậy bước tiếp theo phải giải quyết như thế nào đây?

-Kính sơn, ông không có linh động được trong lúc gặp khó khăn à? Tôi hỏi ông, chuyện này có vượt qua được không?

Đường Bỉnh Khôn có chút nổi giận, Trần Kính Sơn vẫn luôn do dự, đối với cho ông mà nói, do dự chính là phản đối, không tích cực duy trì hành động chính là phản đối.
Cần nói có đôi khi cấp dưới khó làm bởi vì thực tế khó khăn, thật đúng là không dễ giải quyết, nhưng là ở một phương diện khác thì dùng trăm phương nghìn kế để phối hợp với kế hoạch của lãnh đạo, có thể nói Trần Kính Sơn suy nghĩ điểm xuất phát vấn đề là đúng chứ không sai, khu Bạch sơn xác thực là có khó khăn khi hủy đi cái trung tâm này, nhưng lãnh đạo thì không nghĩ như vậy, ngươi tại trước mặt lãnh đạo do dự, chính là gián tiếp phủ định.

-Bí thư, chúng ta sẽ cố hết sức .

Trần Kính Sơn cắn chặt răng nói.

Tuy rằng Đường Bỉnh Khôn không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể đến cái trình độ này, có đôi khi cái lãnh đạo muốn chính là thái độ, về phần thực tế khó khăn có thể suy nghĩ lại những biện pháp khác để giải quyết, nhưng thái độ đối với lãnh đạo, nhất định là phải tích cực và tích cực.
-Bí thư, Trần khu trưởng nói đúng tình hình thực tế, vì vậy nếu muốn chúng ta có thể vượt qua cái khó khăn này, thì chính quyền thành phố có thể hổ trợ cho khu chúng ta bao nhiêu tiền?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Hừm…thành phố cũng không giàu có, hổ trợ nhiều nhất định là không có đủ, phần thu thuề của trung tâm chăn nuôi gia súc đều là do khu Bạch Sơn nắm giữ , lợi ích thì các người cầm lấy, bây giờ lại muốn thành phố thay các người lau mông à?

Đường Bỉnh Khôn rất rõ ràng ý tứ của Đinh Trường Sinh, nhưng nếu muốn nhiều, thì nhất định là không có .

-Ai….. bí thư, ông cũng không phải không biết, tiền thuế thu được thì khu bạch Sơn có thể nắm giữ bao nhiêu tiền chứ? Tiền thuế giao lại cho nhà nước mới là đầu to..Thôi.. như vậy đi, mỗi bên một nửa, khu Bạch Sơn gánh vác một ức, thành phố cho chúng ta một ức…
Đinh Trường Sinh nhìn nhìn Trần Kính Sơn, nói.

Hắn rất rõ ràng, Trần Kính Sơn cùng Đường Bỉnh Khôn căn bản chính là có quan hệ mật thiết , tại trước mặt bọn họ, mình mới là ngoại nhân, bên ngoài nhìn qua lúc này thì giống như mình và Trần Kính Sơn là một đám, nhưng cuối cùng có phải là một đám hay không , thì trong long của hắn thật đúng là không chắc.

-Một ức? Cậu đúng là dùng công phu sư tử ngoạm a .

Đường Bỉnh Khôn nghe Đinh Trường Sinh nói như vậy, ngược lại không có bao nhiêu phản ứng, cũng khó trách, vô luận nhiều tiền hay là tiền thiếu, thì đây cũng là tiền của nhà nước, chính mình có cao giọng lớn hơn nữa thì cũng đâu có tác dụng chó gì, tiền không phải là của mình xuất ra, nhưng lợi ích nếu lấy được cái tiêu chuẩn thành phố sạch đẹp văn minh lại là chiến tích của chính mình.
Cho nên Đường Bỉnh Khôn về chuyện này vẫn là suy tính rất nhiều, lúc này đối với công phu sư tử ngoạm của Đinh Trường Sinh, không có bao nhiêu phản ứng.

Đinh Trường Sinh vừa nhìn thái độ Đường Bỉnh Khôn, lập tức mắng tự mắng mình vận mệnh không tốt…Con bà nó, đi đến nơi nào thì nơi đó cũng nói thiếu tiền, vì thế tiếp nói:

-Bí thư, một ức tiền thành phố xuất ra, thì mới đúng là mỗi bên một nửa, tôi cảm thấy thành phố đâu có thiệt thòi, dù sao cái hạng mục này nếu không phá dỡ di dời, bị ảnh hưởng đại cục chính là trên thành phố, nhưng còn việc khu Bạch Sơn trước mắt đang khó khăn, thành phố sẽ ứng thêm năm trăm vạn cho khu Bạch Sơn mượn, vị chi là một ức năm trăm vạn …