Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2172: Chương 2045 Sửa Chương



CHƯƠNG 2045.

Người chính là như vậy, khi ngươi nhớ thương một người, thì cũng có khả năng ngươi đang được một người khác nhớ thương, Đinh Trường Sinh bên này nhớ thương chính là Ngô Nhật Lam, mà hắn lại được Tào Băng nhớ thương, hơn nữa nhớ thương hắn không chỉ là Tào Băng, tại Bạch Sơn còn có Phó Phẩm Thiên.

Vốn là Đinh Trường Sinh là đang chờ điện thoại Ngô Nhật Lam, nhưng lại là Tào Băng gọi điện thoại, Tào Băng điện thoại vừa mới gọi xong không lâu, thì điện thoại Phó Phẩm Thiên cũng gọi đến, điều này làm cho Đinh Trường Sinh phải cảm thán, hôm nay là ngày gì đây?

-Này, em bây giờ có rãnh hay không?

Phó Phẩm Thiên gọi điện thoại hỏi.

-Em đang rãnh, xảy ra chuyện gì? Nhớ em phải không?

Đinh Trường Sinh trêu đùa.

-Không có chuyện gì, nếu em đang rãnh, thì chạy đến trong nhà một chuyến, Miêu Miêu con bé này quá phản nghịch, chị không biết làm sao giáo dục nó đây, mới đây nó vài đồng học đã cùng nhau trốn học hai lần rồi, làm sao bây giờ? Chị chán nản muốn chết đây.. .
Phó Phẩm Thiên cảm xúc xuống rất thấp, nhìn ra được, vấn đề Miêu Miêu đã làm cho nàng rất khổ tâm, nếu như không như vậy, thì nàng không có tự nhiên gọi cuộc điện thoại này cho mình.

-Trốn học? Làm sao có thể như vậy? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?

Đinh Trường Sinh kinh ngạc hỏi.

-Tầm hai cái tháng nay a, chị lo lắng nó đã nhiễm tật xấu rồi, em biết không, chị phát hiện nó đã bắt đầu tập hút thuốc lá, tuần trước nó về nhà, chúng ta đã cãi nhau, chị đánh nó một cái tát, nó liền rời đi, cũng may là quay trở về ký túc xá trường học rồi, nhưng chị lo lắng nó lại sẽ trốn học, nó luôn luôn đều là nghe lời của em, nếu em không bận rộn, đến giúp chị quản nó giùm.. .

Phó Phẩm Thiên mỏi mệt nói.

-Vậy được rồi, em đã biết, xế chiều hôm nay em đến trường học tìm nàng.
Đinh Trường Sinh nói.

Mười mười bảy tuổi đúng là thời điểm tốt để học cái xấu, Miêu Miêu nếu thật sự là giống như Phó Phẩm Thiên đã nói, thì hắn thật đúng phải cùng nàng nói chuyện một chút.

Đinh Trường Sinh đợi them một hồi, cũng không có thấy Ngô Nhật Lam gọi điện thoại lại, không biết là nàng không nhìn thấy, hay là không muốn nói chuyện với mình, dù sao vô luận là tình huống gì, Đinh Trường Sinh đều có cảm giác rất uể oải.

-Đinh bí thư, cậu tan việc về à?

Đinh Trường Sinh vừa mới xuất môn, Mai Tam Lộng lo đầu ra cửa phòng làm việc, chào hỏi.

-À… đúng rồi, ông tới phòng làm việc của tôi một chuyến. ..

Đinh Trường Sinh đột nhiên nhớ tới cái gì, quay trở lại gọi Mai Tam Lộng vào phòng làm việc của mình.

-Đinh bí thư, có chuyện gì?

-Một là thư ký của tôi, ông mau chóng tìm cho một người, cũng không thể luôn để cho ông chạy tới chạy lui, ông so với tôi thì lớn tuổi hơn nhiều, tôi thấy cũng không tiện, còn có một việc, ông có quen ai bên bệnh viện Trung y không?
Đinh Trường Sinh hỏi.

-Có… nhận thức, tôi có quen với phó viện trưởng .

Mai Tam Lộng nói, kỳ thật một người trong bệnh viện Trung y ông cũng không có quen biết, đừng nói là phó viện trưởng, ngay cả bác sĩ cũng không nhận ra ai.

Nhưng nếu lãnh đạo đã hỏi như vậy, nhất định là có việc muốn mình làm, nếu không biết cũng phải nói nhận thức, mình là phó chủ nhiệm văn phòng, công việc làm là vì lãnh đạo mà sắp xếp tất cả mọi chuyện vui buồn, nếu chính mình liền từ chối nói không biết, như vậy thì người có thể làm việc cho lãnh đạo còn nhiều, thậm chí rất nhiều người khác, chính mình chẳng phải là bỏ qua cơ hội để cho lãnh đạo thưởng thức mình hay sao?.

Cho nên Mai Tam Lộng nói nhận thức phó viện trưởng, bình thường những loại sự tình kiểu như thế này có thể giải quyết được, khi nào thật sự làm không được thì tính sau.
-À…, tôi có một thân thích đang thực tập tại bệnh viện Trung y, làm y tá, nàng còn là một cô gái, nhưng luôn bị phân công trực đêm, trực xong ca đêm còn phải về nhà, thì không có được an toàn, có gì ông đến bệnh viện chào hỏi giùm, xem có thể hay không thay đổi làm cái gì cũng được, miễn là không trực đêm.

Đinh Trường Sinh nói.

-Tốt, tôi nhớ kỹ rồi, Đinh bí thư, việc này để tôi làm.

Mai Tam Lộng đáp ứng nói.

Đinh Trường Sinh nói xong việc này thì tan tầm ra ngoài, hắn còn yêu thích tự mình lái xe của mình, bình thường đi công vụ thì là đi xe của khu ủy, hắn mặc dù là người bên trong thể chế, nhưng trong xương cốt thì không thích bị trói buộc gò bó, vì thế lúc tự lái xe làm cho hắn cảm thấy được tự do hơn một chút.

Xe dừng ở cổng trường trung học cấp ba, nếu như chính mình nhớ không lầm, Miêu Miêu sang năm sẽ thi cấp ba để lên đại học rồi, không ngờ nàng tới kỳ phản nghịch sớm như vậy, bất quá cũng tốt, sớm đến thì sẽ sớm yên lặng, sau khi thời kỳ phản nghịch xong rồi, lên đại học còn có khả năng bình yên…
Quả nhiên, đúng như Phó Phẩm Thiên suy nghĩ, Miêu Miêu lại lần nữa trốn học, vừa ra khỏi cổng trường, nàng liền cởi thay cái áo khoác đồng phục học sinh, cùng hai nàng đồng học khác cười đùa hướng phía đối diện đường cái đi đến, Đinh Trường Sinh định xuống xe gọi nàng, không ngờ ba nàng nghênh ngang đi đến phía một chiếc xe thể thao đang ngừng tại bên cạnh lộ ...

Đinh Trường Sinh kinh ngạc há to miệng, không biết Miêu Miêu đây là lần thứ mấy theo lấy chiếc xe này đi ra ngoài, mà quen thuộc với chiếc xe này như vậy, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể để cho Phó Phẩm Thiên biết, nếu như nàng biết con gái của mình trốn học đi chơi như vậy, hơn nữa còn đi trên một chiếc xe sang trọng, Phó Phẩm Thiên không điên lên mới lạ..

Cũng may chiếc xe không chạy ra khỏi nội thành, mà chạy đến trước cửa một câu lạc bộ thì dừng lại, Đinh Trường Sinh từ xa xa nhìn thấy một nam nhân xuống xe, bên người vây quanh ba cô gái này, bàn tay của người đàn ông cũng không thành thật, tuy rằng sắc trời dần dần tối, nhưng bàn tay của tay hắn cứ tại bên dưới mông ba cô bé sờ tới sờ lui, các cô gái tuy rằng tránh né, nhưng cũng không tức giận.
Đinh Trường Sinh cũng xuống xe, đi bộ đến trước cổng câu lạc bộ, biển hiệu câu lạc bộ Thiên Lý Mã, nhìn qua thực là xa hoa..

-Tiên sinh, có uống gì không?

Bên trong đại sảnh câu lạc bộ có chút ầm ỹ, nhưng Miêu Miêu cùng nam nhân kia đã không thấy…

-Một ly bia, thêm đá .

Đinh Trường Sinh hờ hững nói.

Một ly bia mang lên, Đinh Trường Sinh uống vài ngụm, lấy lấy ra năm trăm đồng tiền đưa tới cho phục vụ.

-Tiên sinh...

Nhân viên phục vụ có ý tứ là ly bia không có nhiều tiền như vậy.

-Vừa rồi có ba cô gái đi cùng một nam nhân, bọn họ đi nơi nào rồi?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Cái này... tôi không chú ý…

Đinh Trường Sinh nhìn chằm chằm vào nhân viên phục vụ, thầm nghĩ, lúc này người đến chưa có nhiều, một i nam nhân mang theo mấy cô gái , làm sao có khả năng lại không nhìn thấy, đây chính là không muốn nói…
Đinh Trường Sinh rút tay cầm tiền trở về, nếu cho ngươi tiền mà không muốn, vậy ta sẽ không tiện nghi tự nhiên cho ngươi, vì vậy hắn tiếp tục ngồi uống bia, nhưng vẫn nhìn chằm chằm tên gia hỏa kia, tên gia hỏa kia có chút sợ hãi, tuy nhiên lại không dám biểu hiện cái gì, bởi vì Đinh Trường Sinh đang nhìn theo dõi hắn, cũng không thể gọi điện thoại báo tin cho ai, vì thế hai người ở nơi này như đông cứng lại.

Qua một hồi, Đinh Trường Sinh nói:

-Cho tôi mượn điện thoại gọi một chút, điện thoại của tôi hết pin rồi….