Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2171: Chương 2044 Sửa Chương



CHƯƠNG 2044.

- Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?

Kha Tử Hoa thấy Kha Văn Hạo sắc mặt không tốt lắm, kéo cái ghế đưa cho hắn hỏi.

-Hoa Tử, lần này anh đã xảy ra chuyện, sự tình cái trung tâm chăn nuôi gia súc công nghệ cao phá dỡ di dời chắc em cũng nghe nói?.

-Um….em biết việc này, chỉ là vừa mới bắt đầu, chuyện này cùng anh có cái gì quan hệ?

Kha Tử Hoa đem cần câu ném trên mặt đất, quay đầu hỏi.

-Ai, anh quăng vào cái trung tâm đó hơn sáu trăm vạn, bây giờ nếu hủy đi, thì số tiền kia thật tình mà nói sẽ mất cả chì lẫn chài rồi, cho nên anh mới đến khu ủy gặp tên bí thư mới đến kia để thương lượng, thì hắn liền miễn đi chức vụ chủ nhiệm của anh….Mẹ kiếp, đây không phải là ép anh vào con đường tuyệt lộ sao?

-Cái gì? Anh nói cái gì? Anh bỏ vào bao nhiêu tiền? Hơn sáu trăm vạn? Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Kha Tử Hoa vừa nghe người anh em này nói, lập tức liền nồi cáu..

-Anh đi mượn tiền, do anh nhận thức vài lão bản trong trung tâm chăn nuôi, thời điểm bọn họ tài chính quay vòng khó khăn, nên gặp anh nhờ anh giúp đỡ liên lạc qua ngân hàng, nhưng trình tự ngân hang cho vay rất chậm, cho nên bọn họ thế chấp tài sản công ty mượn tiền trả lãi bên ngoài để quay vòng, anh cũng thấy, tiền này quay vòng nhanh, nên nói cho bằng hữu thân thích biết, bọn họ liền đưa tiền cho anh để anh cho vay kiếm tiền lãi, nhưng số tiền cho mượn này đều là do chính anh ký tên …

Kha Văn Hạo muốn khóc nói.

-Anh thật sự là hồ đồ a, tiền này dễ kiếm như vậy sao? Đi…. nhanh đi..

Kha Tử Hoa thu thập chút đồ đạc.

-Thành thiếu, em có việc đi trước, hôm nay không bồi tiếp anh được, để lần khác nhé…

Kha Tử Hoa cáo từ cùng Thành Công, sau đó không trì hoãn nữa, kéo lấy Kha Văn Hạo cùng đi…
Sau khi lên xe, Kha Văn Hạo bắt đầu liên hệ với các hộ chăn nuôi mượn nợ hắn, bà ngoại ơi…liên lạc qua một vòng, chỉ đả thông được một chiếc điện thoại, còn ba người khác thì không gọi được điện thoại, Kha Văn Hạo rất lo lắng, lo lắng những người này đã trốn nợ rồi.

-À…đúng rồi, anh vừa nói đến bí thư khu ủy, kể lại cho em nghe, chuyện xảy ra như thế nào?

Kha Tử Hoa hiện tại đối với sự tình Đinh Trường Sinh luôn để bụng, chỉ cần là liên quan đến Đinh Trường Sinh, hắn đều muốn biết rõ ràng, sở dĩ vừa rồi có mặt Thành Công nên không hỏi tới việc này, chính là hắn sợ Thành Công đa tâm.

Thành Công có thể không đa tâm sao? Tuy rằng Thành Công cùng Kha Tử Hoa mới đúng là quan hệ thân mật nhất, nhưng bên trong tiềm thức Thành Công, hắn vẫn xem lấy Đinh Trường Sinh là bằng hữu, hiện tại Thành Công càng ngày càng cảm thấy Kha Tử Hoa luôn có chuyện gì giấu diếm hắn, hơn nữa có rất nhiều việc đều là Kha Tử Hoa tự chủ trương, khiến cho Thành Công rất bất mãn ..
…………………………………………………………………………………..

Đinh Trường Sinh bữa cơm này ăn thật là vô vị, tại căn tin sau khi cơm nước xong, liền đến trong văn phòng nghĩ nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa nhắm mắt, trước mặt hắn lại xuất hiện hình ảnh Ngô Nhật Lam, hắn và Ngô Nhật Lam cũng không tới trình độ dính như keo sơn, nhưng kể từ khi biết chân của nàng té bị thương, thì trong long hắn một mực lại nhớ nàng.

Suy nghĩ thật lâu, rốt cục thì tìm được số điện thoại di động Ngô Nhật Lam, hắn liền gọi tới, nhưng không có người nghe, Đinh Trường Sinh bấm gọi hai lần, đều không người nghe, điều này làm cho Đinh Trường Sinh có cảm giác buồn bã mất mát.

Đưa tay quăng điện thoại tại phía trên bàn, dựa vào ghế chợp mắt, thì điện thoại đột nhiên vang lên, Đinh Trường Sinh cũng không nhìn số, vội cầm lấy,
-Này..

-Không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?

Tào Băng tại điện thoại bên trong hỏi, nhưng vì Đinh Trường Sinh nhanh như vậy nhận lấy điện thoại của mình, nàng cảm thấy ngọt ngào, nguyên lai là tại lòng hắn mình trọng yếu như vậy, tiếng chuông đện thoại vừa mới vang thì hắn đã liền nghe máy..

-À…, không có việc gì, em ăn cơm chưa?

Đinh Trường Sinh nghe giọng nói là Tào Băng, liền phản ứng mau, chính mình suýt chút nữa đã hỏi đối phương cái chân bị thương ra sao rồi…

-Ăn xong rồi, ta, em gọi điện thoại báo cho anh biết, em đã thuê căn phòng, hôm nay em xin phép nghỉ, tại bên trong nhà thu thập, anh…anh đêm nay có đến đây không?

Tào Băng thẹn thùng hỏi, tối hôm qua mới có tầng quan hệ kia, hôm nay lại chủ động gọi điện thoại cho nam nhân hỏi có đến nữa không? Chính mình làm cái gì vậy, có khả năng làm cho nam nhân xem nhẹ mình hay không? Có thể là hắn sẽ cảm thấy mình quả thực đói khát? Nhưng toàn bộ lo lắng của Tào Băng đều là dư thừa .
-Để xem tình huống công tác như thế nào cái đã, nếu như có thời gian sớm, anh sẽ đến gặp em, nhắn địa chỉ qua cho anh đi…

Đinh Trường Sinh không hứa hẹn lời chắc chắn, bởi vì hắn còn đang do dự, tối nay có nên chạy đến tỉnh thành hay không? Nhưng bây giờ mình xem như là một tay với khu Bạch Sơn, nếu muốn ra ngoài thì phải xin nghỉ, nếu không nhỡ một khi gặp chuyện không may mà mình không có ở cơ quan, thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, đầu là tự tiện rời khỏi cương vị công tác là không chạy thoát đượ , nhất là bây giờ cái trung tâm chăn nuôi gia súc sắp phải phá dỡ di dời, có rất nhiều việc đều ép tại cùng một chỗ, cho nên hắn do dự.

-Vậy được, em chờ anh….

Tào Băng giống như là một cô vợ chờ chồng về nhà vậy, cúp điện thoại, hai tay nàng nắm thật chặc trên chiếc điện thoại, cao hứng nhún nhảy quay lấy vài vòng, lúc này mới ngửa mặt nằm ở phía trên cái giường…..
Tại bên trong gian phòng này, đồ vật duy nhất thuộc về nàng chính là cái giường này, đây là nàng tranh thủ thời gian đi mua, các loại đồ vật khác có cũng được, không có cũng được, nhưng duy chỉ có cái giường này thì nàng phải quan tâm đến, tối hôm qua lúc cùng Đinh Trường Sinh giao hoan, nàng vừa hưởng thụ Đinh Trường Sinh mang cho nàng từng đợt đợt xung kích, vừa lo lắng dưới thân thể cái giường kêu vang kẻo kẹt như chống lại lúc hai người động tác điên cuồng, bởi vì chỉ có nàng mới biết, cái giường kia chỉ miếng ván gác ở phía trên hai đầu băng ghế, nếu như tối hôm qua cái băng ghế hỏng, hoặc là miếng ván bị gẫy, thì sự tình đó là phi thường mất hứng.

Đinh Trường Sinh đưa tiền cho nàng, một phân tiền nàng cũng chưa động vào, nàng dùng tiền của mình mua cái giường này, sau khi nàng dọn dẹp xong nàng leo lên giường nằm ngửa mặt ở phía trên, cảm nhận độ ấm của giường, nhún nhún thân mình trên nệm, nàng bỗng nhiên ảo tưởng đến nam nhân kia đang đưa cây dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn vào trong thân thể mình mà tùy ý làm đủ các loại động tác, hắn có thể làm như vậy, vì đó là quyền của hắn, cũng bởi vì mình là nữ nhân của hắn.
Nghĩ đến đây, đôi chân của nàng không tự chủ được kẹp lại ma sát, bàn tay duỗi xuống cái âm hợ cao thấp vuốt ve, một chốc sau, nàng lơ đãng mở ra giữa hai chân nhìn xuống, chính giữa cái qυầи ɭóŧ đã loang ra dấu vế dịch nhờn, rõ ràng là từ cửa miệng âʍ đa͙σ đã ướt sũng, cái khe thịt hoàn toàn đã thu nạp cắn hỏm vào làn vải mỏng qυầи ɭóŧ kia…

-Um…

Có thể thấy được một đôi bầu vυ" mềm mại theo hô hấp nâng lên hạ xuống, hai hạt phấn nộn đầṳ ѵú tại mắt thường cũng có thể thấy được phồng lớn một chút, bên trên đầu núʍ ѵú tràn ngập ra một tầng đỏ ửng ….

Tào Băng cắn chặt môi, đôi mắt giống như là tràn ngập lên một tầng hơi nước, vô lực nửa khép hờ…

Hai chân của nàng vặn vẹo giống như hai con rắn nước, hai ngón tay thon dài Tào Băng vô sự tự thông gấp khúc, đem nụ hoa âm hạch vừa mới nở rộ ra, trêu chọc càng thêm nở rộ…
Hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng kiên nhẫn, mỗi một lần nhẹ nhàng cong lên, mỗi một lần thong thả ma sát, đều kéo theo làn da non mềm mại trên đầu âm hạch, một chốc sau từ cửa miệng âʍ đa͙σ đã tràn ngập nước xuân ý..

-Um…Trường Sinh... em... hư mất... á….

Đột nhiên Tào Băng ngẩng cao đầu rêи ɾỉ, toàn bộ bụng dưới nàng run rẩy co giật nhúc nhích, cùng với tiếng thở gấp lửa nóng, từ khe hở ngón tay thon dài mềm mại Tào Băng đút vào bên trong âʍ đa͙σ, tươm ứa chảy ra một làn dịch nhờn trong suốt dinh dính…