Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2144



-Công việc của chúng ta là buôn bán, lúc này có thể nói tất cả vốn liếng của chúng ta gia đều đặt ở Hồ Châu rồi, nhưng nếu tiếp tục hoạt động, cơ bản là không thể nào...

Diêm Bồi Công lo lắng nói.

Đinh Trường Sinh liền mắt nhìn Diêm Bồi Công, lão này cuối cùng đã nói mục đích thật rồi, thương nhân quan trọng là lời lãi trong kinh doanh, cho nên, bọn họ vì lợi ích trước mặt nên rất khó nói là tuyệt đối trung thành với một mục tiêu, nhưng Đinh Trường Sinh vẫn là tuyển chọn tin tưởng Diêm Bồi Công, dù sao, nếu như nếu lão phản bội Vũ Văn gia, thì đã sớm phản bội rồi, làm gì mà chờ cho tới ngày hôm nay, hơn nữa Vũ Văn Linh Chi đối với Diêm Bồi Công cũng là tín nhiệm có thừa, cái loại tín nhiệm này không phải có khả năng cần có mấy đời trôi qua mới có được.. .
-Nếu tạm ngưng hoạt động, thì tổn thất quá lớn, hơn nữa chính quyền Hồ Châu cùng không muốn các người làm như vậy.

Đinh Trường Sinh nói.

-Cho nên, lần này tôi đến đây là có hai chuyện, một là sau này làm như thế nào ứng đối cho tốt, tôi lo lắng Lâm Nhất Đạo sau khi đến tỉnh Trung Nam, rất nhanh liền đưa ánh mắt nhắm ngay Hồ Châu, bởi vì thời gian này Hồ Châu phát triển rất nhanh, mà đây đều là do sự trợ lực tài chính đến từ tỉnh Trung Bắc, cho nên, Lâm Nhất Đạo là sẽ không bỏ qua cái cơ hội này .

Diêm Bồi Công lo lắng lo lắng nói.

-Còn chuyện thứ hai?

Đối với chuyện thứ nhất, Đinh Trường Sinh cũng không có tốt chiêu ứng phó, chỉ có thể là gặp chiêu phá chiêu, hết thảy trước mắt nói gì cũng đều quá sớm.

-Chuyện thứ hai, ngoại trừ tài chính chúng ta đã quăng ra, chúng ta sẽ không đầu tư thêm nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng phải chừa lại một phần tài chính, để nếu nhỡ xảy ra chuyện gì không may thì còn chút vốn để mà Đông Sơn tái khởi, tôi muốn lấy tài sản hiện hữu thế chấp vay tiền ngân hàng để đầu tư, vạn nhất những hạng mục này có bỏ dở nửa chừng, thì cũng có ngân hàng tiếp nhận, như vậy thì chính quyền địa phương cùng ngân hàng cũng đều không bị thiệt thòi, cậu cảm thấy như thế nào đây?
Diêm Bồi Công dò hỏi.

-Việc này cháu không hiểu lắm, chỉ cần chú cảm thấy nằm trong phạm vi pháp luật cho phép là được, đừng có chui vào chỗ trống của pháp luật, như vậy thì sẽ vô dụng.

Đinh Trường Sinh cau mày nói.

-Tôi minh bạch, nếu như cậu đồng ý, chúng ta liền làm, Linh Chi nói, việc này cần phải có cậu đồng ý mới được.

Diêm Bồi Công nói.

Đinh Trường Sinh gật đầu, hỏi:

-Lâm Nhất Đạo tại tỉnh Trung Bắc làm người như thế nào vậy?

-Vô cùng ương ngạnh, ngay cả chủ tịch tỉnh cũng không để vào mắt, bởi vì Lâm gia có hậu thuẫn từ phía sau là lão gia tử kia, dù là lão gia tử nghe nói sắp chết rồi, nhưng cũng không biết khi nào thì mới chết .

Diêm Bồi Công buồn rầu nói.

-Um.., có một số việc chúng ta phải chuẩn bị trước, không thể cứ ngồi yên chờ đợi, chú tại tỉnh Trung Bắc có những người quen biết, nếu Lâm Nhất Đạo ly khai hang ổ, thì sẽ có rất nhiều việc chúng ta có thể âm thầm tiến hành rồi.
Đinh Trường Sinh nói.

-Đinh bí thư, cậu có ý tứ gì?

Diêm Bồi Công sửng sốt, không rõ Đinh Trường Sinh muốn làm gì?

-Rất đơn giản, chuyện này tôi đã suy nghĩ thật lâu, Kỳ Phượng Trúc muốn ra khỏi tù, trừ phi là phải xử phúc thẩm, được phán định vụ án năm xưa đó vô tội thì mới được, do đó vụ an phải được lật lại, có như vậy thì mẹ con Linh Chi mới có thể thấy ánh mặt trời.

Đinh Trường Sinh nói.

-Vụ án đã trôi qua nhiều năm, nói thì dễ hơn làm, hơn nữa, mặc dù là án oan, nhưng ai dám lật lại vụ án này? Theo tôi được biết, phàm là án oan, nngười tại vị đều có dính líu trách nhiệm chủ chốt, thường thường vẫn là từ phía sau màn hạ độc thủ, vụ án Kỳ Phượng Trúc này, Lâm Nhất Đạo là chạy thoát không được, lại còn có thẩm phán vụ án này bây giờ đều đã có địa vị cao hơn, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ cực lực quấy nhiễu để cho vụ án này không có phúc thẩm, cho nên vụ án này tôi có cảm giác sẽ còn treo mãi .
Diêm Bồi Công tiếp tục hắt nước lạnh nói.

-Không thử một lần thì làm sao mà biết được chứ, tôi cảm thấy đáng giá để thử một lần, chỉ là hiện tại còn chưa phải lúc, chú tìm tất cả mọi người năm đó tham dự vụ án này rồi tập hợp đưa cho tôi tư liệu, bên công an- kiểm sát- tư pháp đều phải có, nếu như có thể đem vụ án này lật lại, thì nửa đời sau chú cũng sẽ không làm lụng vất vả nữa rồi.

Đinh Trường Sinh nói đùa.

-Được rồi, tôi nghe cậu, nhưng trước mắt sự tình quan trọng nhất là mẹ con Linh Chi hai người ở lại Hồ Châu thì không được, vạn nhất bị Lâm Nhất Đạo phát hiện thì rất nguy hiểm, việc này sẽ rất khó làm, hay là để cho bọn họ đến nơi này đi?

Diêm Bồi Công nói.

-Được rồi, tôi sẽ mau chóng an bài, đến lúc đó sẽ thông báo sau .

Đinh Trường Sinh cũng suy nghĩ, nếu như Lâm Nhất Đạo quả thật đưa ánh mắt nhắm ngay đến Hồ Châu, Vũ Văn Linh Chi cùng Kỳ Trúc Vận đúng là ở tại Hồ Châu thì rất nguy hiểm.
-Vậy được rồi, bất quá, tôi nhắc nhở cậu, Lâm Nhất Đạo tại tỉnh Trung Bắc cắm rễ nhiều năm như vậy, không phải là dễ đối phó đâu, cậu hãy cẩn thận, tại tỉnh Trung Bắc, có không ít người có chức vụ là do hắn nhắc lên , những người này tuy rằng thân nằm ở các ban ngành, nhưng khi Lâm Nhất Đạo gọi điện thoại nói thì có thể làm những người này cúi đầu nghe theo, chuyện này không phải là thổi phồng lên đâu..

Diêm Bồi Công nói.

-Đúng rồi, chú có nhận thức một người tên là Trần Bình Sơn không?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Trần Bình sơn? Giống như là có nghe qua, làm sao vậy?

Diêm Bồi Công như có điều suy nghĩ nói…

-Cũng không có gì, thời điểm tôi còn ở tại Hồ Châu, thì người này đến tìm tôi, nói mình là người tỉnh Trung Bắc, là lão sư trường đại học Bắc Nguyên, lúc ấy tôi đang bận rộn, chưa kịp cùng ông ta nói chuyện nhiều, vừa rồi chú nhắc sự tình của Lâm Nhất Đạo, làm tôi chợt nhớ tới.
Đinh Trường Sinh hờ hững nói.

Nhưng là Diêm Bồi Công suy nghĩ hồi lâu cũng không có ra đầu mối gì, chỉ là lần cuối cùng nói với Đinh Trường Sinh:

-Trên thực tế, chúng ta chỉ nhìn thấy mặt ngoài của Lâm Nhất Đạo, còn chân thật Lâm Nhất Đạo là dạng gì, không có ai biết, cho nên cậu phải vô cùng cẩn thận, trước kia các ngươi không ở chung trong hệ thống hành chính, hiện tại là đã trực tiếp rồi.

-Chú cứ nói đùa, tôi chỉ là một bí thư khu ủy, không thể so cùng Lâm Nhất Đạo, cấp trên của tôi là bí thư thành ủy Đường bỉnh Khôn mà.

Đinh Trường Sinh cười cười nói.

-Tôi nói không phải là khoa trương, sau lưng Lâm Nhất Đạo là Lâm gia, là Lâm lão gia tử, mà Lương Văn Tường tuy là bí thư tỉnh ủy, nhưng sau lưng Lương Văn Tường là ai? Tuy rằng chúng ta biết cũng có người, nhưng lại không biết cụ thể, trên tỉnh rất nhanh liền một lần nữa lại đứng vào thành hàng, cậu chờ xem, tôi lo lắng chính là Lương Văn Tường không phải là đối thủ Lâm Nhất Đạo, như vậy thì chúng ta sẽ gặp phiền toái.
Diêm Bồi Công nhíu mày nói.

Không thể không nói, Diêm Bồi Công nhìn vấn đề rất là thực tế, một châm liền thấy máu, quả thật là như thế, Lâm Nhất Đạo nếu muốn thu mua lòng người, tại tỉnh Trung Nam vung cánh tay hô lên, khẳng định sẽ có người hưởng ứng, cho nên Diêm Bồi Công mới là lo lắng.

Không nói khác, những người có quan hệ sâu hoặc cạn với tiền nhiệm bí thư tỉnh ủy La Minh Giang thì đang đều trong tâm trạng chờ đợi, cùng thấp thỏm lo âu, về một phương diện khác cũng đang nóng lòng tìm kiếm vào một chỗ dựa mới, nếu như Lâm Nhất Đạo không quản đến những người này thanh danh tốt hay xấu, hoàn toàn đón nhận những người này, trong thời gian ngắn thì thế lựccủa Lâm Nhất Đạo liền sẽ tăng trưởng rất mạnh, đây là điều nhất định .

-Tôi từ trước đến nay suy nghĩ đến chỗ tệ nhất thì luôn tính toán hướng đến sự khả quan, không ngờ chú so với tôi tính toán thì bi quan đến như vậy .
Đinh Trường Sinh cười nói.

-Ai, tôi và cậu thì không giống nhau, cậu còn trẻ, nếu đi nhầm hoặc là ngã thì vẫn có thể làm lại từ đầu, nhưng tôi không còn cơ hội như vậy, một đầu nếu ngã quỵ, khó có khả năng cứ như vậy trôi qua.

Diêm Bồi Công cười khổ nói.