Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2143: Chương 2016:



CHƯƠNG 2016.

-Tôi là loại người ăn ngay nói thẳng, do đó lời nói có điểm không đúng, kính xin Trần khu trưởng bỏ qua cho…

Đinh Trường Sinh ngồi yên vào chỗ, tuy rằng Trần Kính Sơn so tuổi thì lớn hơn hắn nhiều, ở chốn quan trường thời gian cũng thấm đậm dài hơn, nhưng trên Đinh Trường Sinh tự nhiên phát tán ra một loại khí chất, rất nhiều người gọi cái khí chất này là quan uy, kỳ thật không có gì khác, chẳng qua ngươi cảm thấy đối phương trên người có quan uy, đó là bởi vì trong lòng của ngươi mang lấy tâm lý tự ti, nếu ngươi không cầu hắn cái gì, thì hắn cũng chỉ là một cái rắm mà thôi.

Đinh Trường Sinh đương nhiên không có cầu cạnh Trần Kính Sơn cái gì, chỉ là hắn nghĩ mình vừa đến đến Bạch Sơn liền lộ ra không hợp nhau với Trần Kính Sơn, thì sẽ làm bận tâm đến cảm nhận của bí thư thành ủy Đường Bỉnh Khôn, dù sao mình đến Bạch Sơn đúng là đoạt lấy vị trí của Trần Kính Sơn, lại không biết tốt xấu gây bất hòa, lúc này liền khiến cho Đường Bỉnh Khôn đối với mình có cái nhìn không tốt.
Hắn rất rõ ràng, nếu như bất hòa mà không làm tốt quan hệ, chính mình tại Bạch Sơn sẽ rất khó qua, về phần Thành Thiên Hạc thì hắn từ ban kỷ luật thanh tra tỉnh đi ra cho nên hiểu rất rõ những chuyện gì xảy ra bên trong, nhưng Đinh Trường Sinh cho tới bây giờ không nghĩ tới chuyện bới móc ra, tuy rằng hiện tại Thành Thiên Hạc không có xảy ra việc gì, nhưng mà không có nghĩa là vĩnh viễn không xảy ra sự tình, cùng một người sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, thì tốt nhất không dây dưa vào, mà để cho người khác tự làm..

-Mời nói . ..

Trần Kính Sơn sắc mặt nghiêm túc nói.

-Tổ chức của chúng ta có qui định, ủy ban quản về hành chính kinh tế, đảng ủy quản về nhân sự, điểm này Trần khu trưởng chắc là nhận thức chứ?

-Đó là đương nhiên, tôi cũng là người trong tổ chức, điểm ấy không thành vấn đề.
Trần Kính Sơn nói, lúc này ông mới hiểu được Đinh Trường Sinh đến đây là đến đàm phán .

-Vậy là tốt rồi, sau này bên ủy ban khu về các vấn đề kinh tế thì tôi không quản đến, Trần khu trưởng cũng không cần hội báo với tôi mà cứ tự xử lý, nhưng ông là phó bí thư khu ủy, cho nên về phương diện nhân sự bên khu ủy, ông không thể nào mặc kệ mà không quan tâm đến, tôi đến đây chính là ý tứ này.

Đinh Trường Sinh nói.

Lời nói này làm cho Trần Kính Sơn sửng sốt, đây là cái gì vậy, sự tình của ta bên này thì ngươi mặc kệ không quản, còn sự tình bên kia của ngươi thì ta có thể quản đến, đây đúng là quá mức để mắt xem trọng ta a, nói đi nói lại một hồi thì ngươi đến đây là để chịu yếu thế ? Trần Kính Sơn tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra như vậy, vì thế giả vờ một bộ không hiểu, chỉ một câu, chính là không rõ Đinh Trường Sinh đang muốn cái gì?
-Khả năng đối với đề nghị của tôi, Trần khu trưởng cảm thấy rất kỳ quái phải không? Kỳ thật nếu Trần khu trưởng hiểu tôi, thì sẽ không thấy quái lạ, tôi xuất thân từ thư ký, trước kia đã từng làm thư ký cho hai vị lãnh đạo, bây giờ một làm phó bí thư Trọng Hãi thành phố Hồ Châu, một làm chủ tịch Thạch Ái Quốc phụ trách bên mặt trận tổ quốc tỉnh, họ đối với tôi đều tốt lắm, không phải là ông thắc mắc vì sao tôi lại lập tức đến Bạch Sơn nhậm chức phải không?

Đinh Trường Sinh cười hỏi.

Tuy rằng Trần Kính Sơn đối với Đinh Trường Sinh cũng hiểu rõ, nhưng những chuyện kia đều là ở ngoài Bạch Sơn, cách nơi đây xa, trong khi Trần Kính Sơn chỉ quan tâm sự tình trước mắt là mình phải làm sao bây giờ, ngươi nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?

-Vậy ý của Đinh bí thư là….
-Tôi đến nơi này bất quá là trong thời gian chuyển tiếp, tuy rằng tôi biết cái vị trí này vốn phải là của ông, nhưng lãnh đạo an bài thế nào thì tôi phải làm như thế đó, tôi mặc dù là người Bạch Sơn, nhưng đối với tôi mà nói, Bạch Sơn thật sự là quá xa lạ, Hồ Châu lại cho tôi cái cảm giác mới là nhà của tôi…

Đinh Trường Sinh nói, nhưng ẩn ý phía sau là đã thấy tận đáy ngọn nguồn.

Trần Kính Sơn nghe được Đinh Trường Sinh nói như vậy, lập tức sửng sốt, đây là ý gì? Chẳng lẽ Đinh Trường Sinh là đang nói hắn ở tại Bạch Sơn không được bao lâu? Nơi này chỉ là thời gian chuyển tiếp, nếu như Đường Bỉnh Khôn nói như vậy thì ông tin, nhưng nếu Đinh Trường Sinh nói như vậy, thì ông có chút hoài nghi.

-Tôi mỗi một ngày còn ở nơi đây chỉ hy vọng không muốn xảy ra việc gì, cũng không muốn xảy ra sự tình gì mà không giải quyết được, nếu như Trần khu trưởng có thể đem kinh tế đưa đi lên, tại thành phố thấy ông có năng lực, thì tôi đã là cực kỳ thỏa mãn, như thế nào, tôi nói đủ hiểu chưa?
Đinh Trường Sinh nhìn đáy chén trà đã cạn, rồi đứng lên.

Trần Kính Sơn đem Đinh Trường Sinh tiễn đưa đến thang lầu, tại cửa phòng làm việc thì liền gặp Văn Nhược Lan đang như con kiến bò trên chảo nóng, nàng chạy đến văn phòng làm việc ủy ban khu, thì biết được Đinh Trường Sinh đã đi vào phòng của khu trưởng Trần Kính Sơn, nàng cẩn thận nhẹ nhàng đến cửa, nghiêng tai lắng nghe một hồi, thì phát hiện bên trong cũng không có tiếng cãi nhau ầm ĩ, này mới chậm rãi lui về văn phòng làm việc của ủy ban khu, chờ đợi bọn họ hội đàm kết thúc.

Bởi vì trận hội đàm này không có bất luận kẻ nào khác ở tại bên trong, cho nên không có ai biết bọn họ rốt cuộc nói đến chuyện gì, tuy rằng nàng rất tò mò, nhưng nếu hướng đến lãnh đạo hỏi thăm là nói chuyện gì, thì không thích hợp, cho nên, đoạn đường này Văn Nhược Lan rất thắc mắc, nhưng lại không dám hỏi cái gì.
-Tìm tôi có việc sao?

Đinh Trường Sinh hỏi Văn Nhược Lan.

Vốn là Văn Nhược Lan trong tay có một cái ô che nắng, nhưng Đinh Trường Sinh thì đang phơi nắng, nàng không dám mở ra ô che nắng cho mình..

-Cũng không có việc gì, nghe nói cậu đi đến bên ủy ban khu, tôi có chút lo lắng..

-Có cái gì lo lắng ? Chị lo lắng cái gì?

Đinh Trường Sinh cười hỏi.

-Ai, sợ đánh nhau với Trân khu trưởng, sợ cậu chịu thiệt .

Văn Nhược Lan đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển, cười duyên nói..

-Vậy à?

Đinh Trường Sinh nói, sau đó liền vào tòa nhà khu ủy.

Diêm Bồi Công vốn không muốn mình đến Bạch Sơn gặp Đinh Trường Sinh, ông sợ bị người khác nhận thấy mình và Đinh Trường Sinh có quan hệ, nhưng sự tình Lâm Nhất Đạo đến tỉnh Trung Nam thì ông cũng biết, phản ứng đầu tiên liền cho là Lâm gia vì bọn họ mà đến, nhưng sau khi suy nghĩ lại, khả năng này không lớn, nếu như là Lâm gia chay nhanh đến vì bọn họ, thì lúc này đây Vũ Văn gia đã gặp tai hoạ ngập đầu.
Ông lén lút cùng Vũ Văn Linh Chi gặp mặt, nhưng Vũ Văn Linh Chi lại nói, chuyện này phải tìm gặp Đinh Trường Sinh, bởi vì nàng đối với Đinh Trường Sinh thì tín nhiệm tuyệt đối, hơn nữa nàng bây giờ không thể lộ diện, bước tiếp theo phải làm sao thì không biết, cho nên mới bảo Diêm Bồi Công nhất định phải tìm Đinh Trường Sinh để thương lượng về chuyện này.

Diêm Bồi Công nửa đêm đến Bạch Sơn, Đinh Trường Sinh đang đợi ông, lúc vừa đến Bạch Sơn, thì Đinh Trường Sinh tự mình đến trạm xe đón Diêm Bồi Công, chạy ra khỏi nội thành một lúc lâu, sau đó mới tại bên cạnh lề đường dừng lại.

-Còn chưa ăn cơm phải không? Chúng ta ăn cơm dã ngoại đi, bia, gà nướng đều có .

Đinh Trường Sinh lấy mấy thứ này từ trong xe ra, nói.

-Ai ui, Đinh bí thư, vẫn còn có tâm trí ăn cơm à, tôi thì không có nuốt nỗi, từ khi nghe được tin Lâm Nhất Đạo tới tỉnh Trung Nam, trong long tôi liền bất ổn, không có yên lòng a.
Diêm Bồi Công uống một hớp bia, nói.

-Chú có lo lắng quá thì cũng không giải quyết được gì, còn tôi cảm thấy việc này là một chuyện tốt, sớm muộn gì cũng cần phải kết thúc, nếu chuyện đến sớm cũng tốt, hơn nữa tôi cảm thấy, Lâm gia đã đến hồi tận cuối rồi, đây chẳng qua là do Lâm lão gia tử trước khi chết vùng vẫy một lần cuối cùng, kế tiếp chính là thanh toán như thế nào mà thôi, Lâm gia… hừ, tôi đã hỏi qua bằng hữu ở kinh thành, thanh danh rất tệ, cho nên chúng ta cần phải ẩn nhẫn mới được.

Đinh Trường Sinh nói

-Ừ…chỉ là đoạn thời gian này phải kéo dài trong bao lâu đâu này?

Diêm Bồi Công ảo não nói.