Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 2046



1936

Lâm Xuân Hiểu nhìn vẻ mặt ngưng trọng La Bàn Hạ, trong nội tâm rất rõ ràng lãnh đạo của mình trong nội tâm đang suy nghĩ gì, không có một người đứng đầu nào mà không muốn dưới sự quản lý của mình kinh tế không phát đạt, dưới mắt kinh tế Hồ Châu đã bắt đầu bộc phát tăng trưởng, nhưng mà tai hoạ ngầm không phải là không có, đây cũng là điều mà La Bàn Hạ tận lực muốn lảng tránh, thế nhưng đó lại là vấn đề thật sự tồn tại.

-Bí thư, có khi nào Uông bí thư đã xem việc này quá nghiêm trọng, chỉ là một lần dò xét mà thôi .

Lâm Xuân Hiểu trấn an nói.

-Xem ra là cô vẫn chưa biết hết về Đinh Trường Sinh rồi, hắn bị tức giận vì phải ly khai rời đi, giống như là năm đó ly khai khỏi Hải Dương vậy, vô luận nói như thế nào, trong nội tâm nhất định là có một sự tức giận, mà tính mạng của La Gia Nghi lại là do hắn cứu đấy, điều này làm cho tôi rất mâu thuẫn, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào .
La Bàn Hạ nói ra.

-Vậy thì…. nếu không để tôi đi gặp hắn, xem hắn lần này đến cùng muốn làm cái quỷ gì, bày ra bao nhiêu trận thế, chúng ta cũng nên nắm chắc một chút đi.

Lâm Xuân Hiểu thăm dò nói.

-Ừ, cũng tốt, sau khi cô gặp hắn, thì hồi báo cho tôi, để tôi xem tình huống rồi nói sau.

La Bàn Hạ rút cuộc nhả ra rồi, Lâm Xuân Hiểu trong nội tâm cũng thở dài một hơi.

………………………………………………………………………………………..

Diêm Quang Hà cũng không có giấu giếm bất cứ điều gì, đem chuyện mình biết cùng Hán Đường Trí Nghiệp có quan hệ như thế nào đều nói ra sạch sẽ.

-Những thứ này kê giá này đều là do Lưu Thành An phê chuẩn?

-Đúng, kỳ thật những sự tình này đã tồn tại từ lâu, bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn trước đây cũng biết, nghe nói, đương nhiên…chỉ là nghe nói, công tử Tưởng Hải Dương cũng là một trong cổ đông của công ty Hán Đường Trí Nghiệp, kỳ thật bọn họ còn muốn bắt lấy luôn cả mảnh đất dệt xưởng kia, chỉ là bí thư Tưởng Văn Sơn đột nhiên ly khai khỏi Hồ Châu, rồi sau đó mảnh đất xảy ra tình huống không ngừng, tuy rằng phí không ít sức lực, nhưng mà cuối cùng vẫn là không thành, vì vậy sau này mới không động chủ ý đến mảnh đất kia nữa.. .
Diêm Quang Hà thuận miệng nói ra.

-Ông nói cái gì? Tưởng Hải Dương lúc ấy đã chính là vì Hán Đường Trí Nghiệp mà mưu tính đến mảnh đất kia rồi?

Đinh Trường Sinh trong nội tâm cả kinh, hỏi.

-Đúng, việc này tuy rằng rất rất ít người biết rõ, nhưng mà Lưu Thành An lại biết rõ, tôi cũng là nghe ông ta nói .

Diêm Quang Hà nói ra.

-Vậy còn lúc ấy, mảnh đất dệt xưởng kia công nhân bảo vệ xưởng chết như thế nào, ông có nghe nói gì về tin tức đó không?

Đinh Trường Sinh linh cơ khẽ động, hỏi.

Lúc ấy những công nhân kia bị bắn chết có thể nói là sự việc làm cả nước khϊếp sợ, nhưng mà về sau sự kiện đó, vẫn không có phá án được, từ khi Đàm Quốc Khánh tử vong, rất nhiều người liền đem trách nhiệm này đổ lên trên thân Đàm Quốc Khánh, nhưng cục công an sau đó kiểm tra dấu vết đạn, so cùng súng của Đàm Quốc Khánh sử dụng thì không có trùng khớp vì vậy vụ án này cũng liền biến thành vụ án không đầu mối…
-Không biết, chuyện này không có nghe nói qua, nên tôi cũng không thể nói lung tung, bất quá lúc đó đúng là thời khắc mấu chốt Hán Đường Trí Nghiệp tranh đoạt mảnh đất này, bọn họ cũng không có khả năng làm ra sự tình phức tạp như vậy…

Diêm Quang Hà nói ra.

-Ừ, cũng đúng, như vậy đi, ba người này đều lưu lại tại nơi đây, ông toàn lực phối hợp cùng bọn họ, giữ lại chứng cứ nào có cùng Hán Đường Trí Nghiệp quan hệ, càng kỹ càng càng tốt, ông Diêm… việc này không phải ông có thể gánh vác được đấy, vì vậy, đừng có ngạnh kháng..

Đinh Trường Sinh cảnh cáo Diêm Quang Hà.

Đinh Trường Sinh không ngờ tới mình đến Hồ Châu người đầu tiên liên hệ mình lại là Lâm Xuân Hiểu, mình ở Hồ Châu cũng không có thiếu bằng hữu, nhưng mà đại đa số người còn chưa biết mình đã đến Hồ Châu.
-Lâm cục trưởng, tìm em có việc sao?

Đinh Trường Sinh tiếp thông điện thoại hỏi.

-Nghe nói Đinh chủ nhiệm đã đến Hồ Châu rồi, như thế nào lại không có gặp mặt chị chứ? Dù thế nào chị cũng đã từng là lãnh đạo của em, nếu không là đồng sự, cũng là bằng hữu chứ?

Lâm Xuân Hiểu tại trong điện thoại cười cười nói, nhưng lại nghiến răng, khi nàng nhớ lại, nói là từng làm lãnh đao hắn, vậy mà để cho hắn cư nhiên ..đâm cái đồ vật đó sâu vào thân thể mình sao?

-Được rồi, Lâm cục trưởng nếu như nói như vậy, nếu em từ chối thì có vẻ kiêu căng quá, nói đi, gặp mặt ở đâu nào?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Đợi lát nữa chị đem địa chỉ phát đến điện thoại di động của em, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.

Lâm Xuân Hiểu được một tấc lại muốn tiến một thước mnói…
-Vâng….chỉ em và chị, đừng có gọi thêm ai nhé?

Đinh Trường Sinh dặn dò, hắn sở dĩ nói như vậy, là bởi vì hắn không muốn gặp La Hương Nguyệt, người đàn bà này có xu thế tạo ra thế lực, hơn nữa biến hóa quá nhanh, Đinh Trường Sinh hiện tại cũng có chút hối hận lúc ấy đem nàng đề cử cho Trọng Hải rồi.

-Tốt lắm, lát nữa gặp.

Lâm Xuân Hiểu cúp điện thoại.

-Hắn đã đồng ý gặp mặt, xem ra hắn cũng không phải là loại người mà chúng khẩn trương như vậy, ít nhất theo trong giọng nói không có nghe ra cái mùi vị vênh váo, bí thư, em muốn có La Gia Nghi cùng đi, có thể được chứ?

Lâm Xuân Hiểu không muốn một mình đi gặp Đinh Trường Sinh, gia hỏa này lá gan quá lớn, ngay lúc vừa rồi nàng tỏ ý muốn gặp Đinh Trường Sinh, Lâm Xuân Hiểu mà bắt đầu đã hối hận, nhớ tới lần trước tình cảnh tại trong ký túc xá cục công an nàng bị Đinh Trường Sinh tiểu tử này cưỡиɠ ɦϊếp, mình đời này cũng khó khăn quên được, không cái gì khác, hắn mang đến cho nàng nỗi khoái lạc tột cùng tuy rằng mình mới đầu có chút miễn cưỡng, hiện tại nhớ tới trong nội tâm đều là vẫn còn khắc sâu…
-Được a, trước cứ gặp hắn xem sao, tôi cũng phải gặp hắn, có một số việc giải thích sớm so với giải thích muộn thì tốt hơn nhiều.

La Bàn Hạ ý vị thâm trường nói.

Rất nhanh, Lâm Xuân Hiểu gọi điện thoại cho La Gia Nghi, nàng lái xe đến công ty La Gia Nghi đón nàng, hai nguời cùng đi ước định địa điểm..

-Chị Lâm, chị mời ai mà thần bí như vậy, trên đường đi cũng không nói cho em biết là ai?

La Gia Nghi vẫn chưa biết gì, hỏi.

-Đinh Trường Sinh, được cha của em cho phép, vì vậy mới mời em tới tiếp khách đấy, em cũng không thể không đi a.

Lâm Xuân Hiểu cười nói.

-Đinh Trường Sinh? Hắn đến Hồ Châu lúc nào vậy?

La Gia Nghi sững sờ, hỏi.

Nếu như trước đó La Gia Nghi biết rõ Lâm Xuân Hiểu mời Đinh Trường Sinh, nàng nhất định là không đến đấy, bởi vì từ khi đã xảy ra sự kiện bắt cóc về sau, La Gia Nghi trong nội tâm vẫn luôn rất mâu thuẫn, nàng đối với Đinh Trường Sinh phát sinh ra cái chủng loại tâm tình ưa thích, thời gian dần trôi qua cũng chưa quên được, điều này làm cho La Gia Nghi cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng đây là cảm giác của nàng, nàng đối với cảm giác rất là cố chấp, nàng rõ ràng, Đinh Trường Sinh không phải là loại người thích hợp với mình, cho nên nàng lựa chọn lẫn xa một chút, tốt nhất là hãy quên hắn đi.