Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1792: Đẩy vào bãi mìn…



CHƯƠNG 1756: ĐẨY VÀO BÃI MÌN…

-Cho dù nói như thế nào, chuyện này đợi không được nữa rồi, bộ phận xây dựng kiến thiết thành phố phối hợp những ban ngành khác, đem việc giải tỏa và dời đi làm cho tốt, bằng không mà nói, tôi sẽ truy hỏi cậu đến cùng đấy..

La Bàn Hạ khi nói xong lời này có thể nói không có chút nào đùa giỡn.

-Cưỡng ép giải tỏa, tại thành thị nào cũng không phải là dễ làm, trong khi bộ phận xây dựng kiến thiết chỉ có vài người, cháu thua rồi, bí thư, cháu thấy không cần phải chờ tới về sau xảy ra vấn đề thì mới đẩy cháu đi, ngay bây giờ bí thư đẩy cháu cũng được rồi…

Đinh Trường Sinh biết rõ cái này mạo hiểm, La Bàn Hạ làm như vậy rõ ràng cho thấy muốn đẩy mình vào bãi mìn trước rồi.

-Cậu nói cái gì đó, làm sao lại không thể làm, cậu là người phụ trách bộ phận xây dựng kiến thiết thành phố, cậu không đi thì ai sẽ đi đây.
La Bàn Hạ đứng lên quát to.

Đây là Đinh Trường Sinh lần đầu tiên nhìn thấy La Bàn Hạ nổi nóng như vậy, trong lúc nhất thời vậy đứng ngây cả người, cứ như vậy nhìn La Bàn Hạ tức giận tựa như trâu điên, rồi một câu không nói, quay đầu rời khỏi văn phòng La Bàn Hạ, lão già này, tuyệt đối là điên rồi.

Trương Hòa Trần đương nhiên nghe được động tĩnh trong phòng, mắt thấy Đinh Trường Sinh bước vội vàng ra cửa, cũng không dám gọi hắn, thật sự là không biết đến cùng chuyện gì xảy ra, làm cho bí thư tức giận như vậy, Đinh Trường Sinh đúng là trẻ trâu, không biết người ta là lãnh đạo sao a, công việc này là làm cho chính phủ, còn tiền đồ là của mình, đáng giá gì mà cùng lãnh đạo đối đầu .

Trong nội tâm nàng là lo lắng cho Đinh Trường Sinh, nhưng nàng lại không thể hỏi vì cái gì.
Đinh Trường Sinh ra khỏi văn phòng La Bàn Hạ, đi thẳng đến bên ủy ban thành phố bên đối diện, lúc thành lập bộ môn xây dựng kiến thiết xâ, Đinh Trường Sinh vì muốn tránh thoát sự tình rối rắm của khu khai phát nên đến đây, giờ thì tốt rồi, khu đang phát triển sự tình trên vai vẫn chưa hoàn thành, con bà nó, bên xây dựng kiến thiết cũng tránh không thoát rồi, lại gắt gao đặt ở trên thân mình.

Tuy rằng xí nghiệp dệt may không phải là sản nghiệp cá nhân, lúc giải tỏa sẽ không quá mức kịch liệt, nhưng xí nghiệp lại có nhiều người, vấn đề vẫn chưa có giải quyết, muốn đảm bảo đời sống của họ thì lại không có cái gì để đảm bảo, người già thì không có tiền dưỡng lão, bọn họ vì cái xí nghiệp này mà đã phục vụ cả đời rồi, bây giờ bất chợt một cái, không có bất kỳ câu trả lời thuyết phục lại đến giải tỏa dỡ xuống..
-Úi trời…người nào chọc giận em vậy..

Đinh Trường Sinh đẩy mạnh ra cửa văn phòng, tạo ra tiếng ầm vang.

Trương Minh Thụy cùng Lương Nhất Thương thìkhông dám hỏi vậy rồi, hỏi Đinh Trường Sinh cũng chỉ có một Hồ Giai Giai mà thôi.

-Con bà nó, chưa thấy qua cái chuyện nào như vậy, mấy người chuẩn bị sẵn sàng đi, phải giải tỏa di dời cái xí nghiệp may rồi, cũng không nói gì đến lý lẽ, là áp đặt giải tỏa, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, ai có thể chạy nhanh thì chạy, đừng để người dân bên ngoài đánh chết là được rồi, tôi nói trước, bị đánh chết trong lúc giải tỏa di dời thì không được phong liệt sĩ đâu a .

Đinh Trường Sinh tức giận đốt một điếu thuốc, rít một hơi, sau đó đem cái bật lửa ném trên mặt bàn.

Hồ Giai Giai nhìn xem Đinh Trường Sinh hổn hển, nàng đợi một chút, rồi hỏi:
-Em có bao nhiêu phần nắm chắc?

-Cái gì nắm chắc..

Đinh Trường Sinh khó hiểu hỏi.

-Chuyện giải tỏa đấy, cũng không thể bỗng nhiên kéo người cứ như vậy mà đi, chị cảm thấy trước khi đi, hay là em đến tìm xí nghiệp may nói chuyện với họ trước một chút, chứ đừng để đến lúc đó xảy ra đại sự.

Hồ Giai Giai nói ra.

-Ài, xảy ra đại sự thì xảy, tốt nhất là đem lũ đồ chó hoang hạ đài hết cho phải, hiện tại chị còn nhìn không ra sao, bây giờ không phải là ai muốn cầm mảnh đất này, mà là phải nhanh một chút thu hồi lại, làm cho xong chuyện, sau đó người ta bắt đầu để trên vỉ hấp bốc hơi, có ít người, vì cái mũ của mình, chuyện gì cũng không để ý tới .

Đinh Trường Sinh thấp giọng nói ra, trong nội tâm rất phiền muộn.

Phương án của Hoa Cẩm Thành là tốt nhất, chẳng những là giải quyết xong phiền toái của thành phố, còn có thể đem mảnh đất này khai thác rất tốt, như vậy sự tình đối với tất cả mọi người tốt, nhưng không ai lại để ý tới phương án này, ngay cả Đinh Khôn Thành cùng Sở Hạc Hiên thời gian trước kêu gào lợi hại nhấ, bây giờ cũng là hành quân lặng lẽ rồi, những người này, không có một ai đáng tin, cũng không biết Hoa Cẩm Thành hiện tại ra sao.
Hồ Giai Giai biết rõ Đinh Trường Sinh nói là có ý gì, nhưng mà nếu quả thật muốn giải tỏa, thì nhất định là người bên bọ môn xây dựng kiến thiết đi ra trước đỡ đòn, khi nào không chống nổi thì mới có quan viên cao hơn một cấp xử lý, nhưng nhìn tình huống này, chỉ có Đinh Trường Sinh là duy nhất rồi, bởi vì hắn là trợ lý cho chủ tịch thành phố.

-Vậy em định làm như thế nào..

Hồ Giai Giai hỏi.

-Ài, em còn có thể làm sao nữa chứ, em thấy thời gian cơ bản của em ở tại Hồ Châu đã chấm dứt rồi, các người chuẩn bị sẵn sang trước đi, một khi xảy ra chuyện, em là người đầu tiên sẽ bị kéo ra ngoài gánh lấy trách nhiệm, nhưng mà việc này vẫn không thể không làm, các người trước định ra một cái phương án, chờ cùng công an với bên trật tự đô thị mở hội nghị liên tịch, đến lúc đó bố trí nên làm cái gì, bây giờ để em đi tìm gặp Hà Đại Khuê nói chuyện, chờ em trở lại rồi nói sau .
Đinh Trường Sinh nghĩ thầm, chuyện này nếu thật sự là áp đặt giải tỏa mà nói, nếu xảy ra chống đối chết người, thì cũng không phải chỉ là xử phạt đơn giản, mà đó là phải bị trách nhiệm trước pháp luật.

Đinh Trường Sinh vừa mới bước ra khỏi cửa tòa v cao ốc ăn phòng, thì điện thoại vang lên, tiế nhìn qua là máy riêng từ văn phòng Sở Hạc Hiên đánh tới, Đinh Trường Sinh biết rõ, Sở Hạc Hiên nhất định là nhìn thấy mình rồi, lúc này mới gọi điện thoại cho mình đấy. bỏ điện thoại vào túi, tiếp tục hướng xe của mình đi đến, nhưng mà Sở Hạc Hiên đích xác là thấy được Đinh Trường Sinh đã lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn rồi không nghe máy.

Thẳng đến xe Đinh Trường Sinh biến mất tại ngoài cổng lớn, Sở Hạc Hiên tức giận đến nhếch mép, gia hỏa này, lá gan không nhỏ, lại dám không tiếp điện thoại của mình.
Đinh Khôn Thành lên văn phòng chủ tịch tỉnh chịu đựng xong giáo huấn, sau khi trở về, liền tìm Sở Hạc Hiên hàn huyên trò chuyện, chính là vấn đề tỏ thái độ với Đinh Trường Sinh bước tiếp theo, tuy rằng lúc trước không nhiều lắm mâu thuẫn, nhưng mà từ trước đến nay là đối phó với hắn, nhất là lão gia hỏa Sở Hạc Hiên này, khắp nơi đào hầm để cho Đinh Trường Sinh rơi xuống, hận Đinh Trường Sinh đến nghiến răng, cho nên đối với hắn tức giận cũng là bình thường.

Nhưng mà lúc Sở Hạc Hiên nghe xong Đinh Khôn Thành nói lại, cũng là lắp bắp kinh hãi, tiểu tử này, đến cùng sử pháp thuật gì, mà lãnh đạo lại vì chuyện của hắn nổi cơn giận dữ, nhưng bất kể là bởi vì sao, điều này làm cho người thấy được lực lượng sau lưng Đinh Trường Sinh tầm cỡ nào.

Thời buổi bây giờ, lợi hại nhất chính là lực lượng sau lưng, nói dễ nghe thì kêu là bối cảnh, nói không dễ nghe thì đó là hậu trường, vì vậy Sở Hạc Hiên hôm nay gọi điện thoại cho Đinh Trường Sinh, thật sự là muốn cùng hắn hảo hảo trò chuyện, thế nhưng là cơ hội này Đinh Trường Sinh rõ ràng không cho ông có được..