Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 1649: Tìm tới tận cửa rồi



CHƯƠNG 1593: TÌM TỚI TẬN CỬA RỒI.

Lái xe ra rời khỏi cư xá Gia Chúc Viện của thành ủy, Đinh Trường Sinh vẫn chưa hoàn hồn, hắn dừng xe bên lề để nhắc mình tỉnh táo lại, nghĩ đến lúc mình cùng Tiêu Hồng điên cuồng khó mà khống chết được, nên tự mình nhắc nhở, lần sau nếu có đến nhà Thạch Ái Quốc, phải mang theo một người đi cùng, nói cách khác, mình hoàn toàn có khả năng bị người đàn bà này trêu đùa chơi chết, bởi vì nàng hoàn toàn không theo lẽ thường xuất bài.

Đúng lúc này điện thoại di động lại reo, làm cho Đinh Trường Sinh bi dọa hù giật bắn mình, sửng sốt mới nhớ ra đây là tiếng chuông điện thoại di động, cầm lên xem xét, là Tần Mặc gọi tới, đúng lúc này nàng gọi điện thoại làm chi đây này ? Bất quá nhớ tới Ngự Nữ Tâm Kinh, hắn vẫn là rất thầm cảm kích Tần Chấn Bang đấy.
-Alo.. Tần Mặc sao, có việc gì, tôi đang họp đây này.

Đinh Trường Sinh nhỏ giọng nói .

-Ồ? Thật vậy sao? Nhưng tôi có việc gấp muốn gặp anh, khi nào thì anh có thời gian rảnh?

Tần Mặc nghe Đinh Trường Sinh đang họp, vì vậy cũng nhỏ giọng hỏi.

-Tôi không biết lúc nào họp xong, như vậy đi, khi nào họp xong, tôi sẽ liên lạc với cô, giờ tôi cúp máy đây , lãnh đạo đang nhìn đây này..

-Hả… lãnh đạo nào vậy, tôi có biết không?

Tần Mặc lúc này lại khôi phục ngữ điệu .

Ngay trong lúc Đinh Trường Sinh nghĩ đến tên một lãnh đạo để nói ra, thì cửa xe của hắn bị kéo ra, Tần Mặc tay cầm điện thoại xuất hiện ở trước mắt, đặt mông vào ngồi trong xe, nhìn xem Đinh Trường Sinh, ý vị sâu xa nói ra:

-Xạo… lúc nào cũng xạo…tôi xem anh và ai đang họp đây, người đâu?

Tần Mặc đùa cợt nhìn Đinh Trường Sinh hỏio .
-Um….này….sao cô lại tới đây, không phải là đang ở Bắc Kinh sao?

Đinh Trường Sinh hỏi .

-Hừ…., xem ra anh quả thật là không có coi trọng tôi a, gọi điện thoại thì không muốn tiếp chuyện, đến nhà của tôi thì ăn hết thức ăn của tôi làm, còn lừa gạt tôi, cái loại hành vi này rất đáng xấu hổ, anh có biết không?

Tần Mặc phê phán nói.

-Tôi biết, tôi rất đáng xấu hổ, nhưng đây cũng là vì lòng tự trọng, cô không thể nói như vậy được, cha của cô cùng với tôi xem như là bằng hữu, vậy cô nói làm sao cha của cô lại có thể cùng với một kẻ đáng xấu hổ này kết bạn được, đúng không?

-Ừ, lời này đúng là không tồi, xe cha của tôi đang chạy ở phía sau, có gì anh cứ nói chuyện với cha của tôi đi.

Tần Mặc quay đầu , hướng về phía sau nhìn nói ra .

-Hả… thật hay giả vậy, sao cô không nói sớm, để tôi cùng với bác nói chuyện.
Nói xong, Đinh Trường Sinh đẩy cửa xe ra hướng về phía sau chiếc Audia 8 đi đến, đến bên cạnh cửa xe, nhìn thấy trên ghế lái ngồi một lái xe, Đinh Trường Sinh không để ý, cho rằng Tần Chấn Bang đang ngồi ở phía sau, nhưng khi kéo cửa xe , rõ ràng bị khóa lại không kéo ra được, Đinh Trường Sinh lúc này mới biết mình lại bị gạt .

Trở lại trên xe mình, Đinh Trường Sinh nhìn Tần Mặc, hoàn toàn chính xác, Tần Mặc rất đẹp, ngũ quan cực kỳ tinh xảo, là dáng người mà Đinh Trường Sinh thích, nhưng khi nghĩ đến chuyện mà Tần Chấn Bang đã nói những lời kia, Đinh Trường Sinh trong nội tâm thấy rất trầm trọng, hắn cho rằng, Tần Mặc cách sống tốt nhất của nàng không phải là tiếp tục giống như cha của nàng, mà chính là tìm kiếm cuộc sống của mình thì mới là cách tốt, đây là điều trọng yếu nhất, nhưng Tần Mặc lại không có cách nào lựa chọn cuộc sống của mình, bởi vì nàng là vì gia tộc mà bị bức ép .
Lại để cho một cô gái tại trong thương trường lăn lộn, đây không phải là một ý hay, huống chi Tần Chấn Bang còn nghĩ đến chuyện đem Đinh Trường Sinh cũng trói buộc chung trên cái chiến xa này, bởi vì Tần Chấn Bang cho rằng hắn có bản lĩnh bảo vệ lấy Tần Mặc sự bình yên vô sự .

Nhưng Tần Chấn Bang không phải là một thương nhân thuần túy, thương nhân phải là thương nhân, đừng có nhiễm đến chính trị, dính vào rất dễ chết, đôi khi ngươi có mấy thập niên tích góp từng tí một gia tài, cũng đều không đổi được mạng của ngươi, chuyện như vậy từ cổ chí kim, liên tục xuất hiện không ngừng, nhưng Tần Chấn Bang lại không rõ cái đạo lý này, hoặc là tuy có minh bạch, nhưng lại không có cách nào bứt ra .

-Lừa gạt tôi rất vui sao?

Đinh Trường Sinh sau khi lên xe liếc Tần Mặc nói ra .
-Ha ha, chỉ đùa một chút, tôi chuẩn bị một cái văn phòng làm việc tại Hồ Châu , đây là ý của cha tôi, cũng là ý tứ của tôi, cái hạng mục Px nhất định phải làm cho bằng được , hạng mục này nếu không làm được, cha của tôi sẽ không cho tôi hồi trở lại Bắc Kinh.

Tần Mặc bất đắc dĩ nói .

Nhìn xem sắc mặt Tần Mặc rất vô tội, Đinh Trường Sinh trong nội tâm sinh ra một chút thương cảm, dựa theo lời nói Tần Chấn Bang, Tần Mặc không biết Tần Chấn Bang còn có thời gian dài bao lâu để sống trên cõi đời này, nếu như nàng biết cha của mình có khả năng không còn sống bao lâu trên đời nữa, không biết còn có thể nở nụ cười đẹp mắt như thế này không ?

-Anh sẽ giúp tôi đúng không?

Tần Mặc vừa nói vừa vươn tay dựa theo trên tay Đinh Trường Sinh, đột nhiên xuất hiện tình huống này, không hề khúc nhạc dạo, đây là Tần Mặc chủ động, hình như là nàng đang thử thăm dò, lại hình như là theo quán tính mà làm, không có chút nào là làm ra vẻ.
-Tôi giúp cô? Tôi giúp cô như thế nào đây? Tôi chỉ là một cán bộ nhỏ của khu khai phát, tôi làm gì mà có khả năng có thể giúp cô đem cái hạng mục này lấy xuống chứ.

Đinh Trường Sinh nói .

-Cha tôi nói, anh nhất định có biện pháp, cha nói là chính cha cũng đã biết cách làm của anh như thế nào, nhưng cha lại không có nói cho tôi biết, thế nào, anh nói một chút cho tôi biết qua đi…

Tần Mặc cúi thấp đầu xuống, ngước nhìn khuôn mặt Đinh Trường Sinh góc cạnh rõ ràng.

-Này…cô đang ở đâu, có chỗ ở chưa vậy?

Đinh Trường Sinh hỏi.

-Có rồi, tại hồ Thiên Nhất Sắc, thuê một căn biệt thự ở đó, đi thôi .. giữa trưa hôm nay tôi mời anh ăn cơm , nghe nói nơi đó cá rất ngon…

Tần Mặc nói ra .

-Hay là để tôi mời cô đi, coi như là mời khách từ phương xa đến dùng cơm, đúng rồi, xngười lái xe phía sau là ai vậy?
Đinh Trường Sinh hỏi .

-Ặc.. , là bảo vệ của tôi, tôi tới Hồ Châu nên cha của tôi lo lắng, đơn giản chỉ tìm cho tôi một người đi theo bảo vệ, kỳ thật tài năng bổn sự của người bảo vệ này như thế nào thì tôi cũng không biết, dù là tôi ở Hồ Châu nhưng sẽ ít xuất hiện nhưng cũng cần có bảo vệ, đây là lời của cha tôi nói.

Tần Mặc cười nói .

Đinh Trường Sinh khởi động xe , tay lái phụ ngồi lấy là Tần Mặc, mà phía sau chiếc xe kia vững vàng đi theo sau, không nóng không vội, nhìn ra được, cũng là người được huấn luyện nghiêm chỉnh …

-Đinh Trường Sinh …hình như là cha của tôi đã cùng anh nói đến cái chuyện… kia rồi phải không?

Mặc dù là gan lớn, tác phong đanh đá, nhưng khi hỏi đến chuyện riêng của mình, Tần Mặc vẫn có chút không thả ra được…

-Chuyện gì? Tôi như thế nào lại không biết?
Đinh Trường Sinh giả bộ như không biết, nói ra .

-Chưa nói sao? Đinh Trường Sinh, anh cũng đừng có lừa gạt tôi đấy, vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại hỏi cha của tôi đến cùng có nói với anh hay chưa, nếu chưa thì hai cứ trực tiếp đối chất là xong..

Nói xong, Tần Mặc quả thật gọi điện thoại cho Tần Chấn Bang.