Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 96: Giết hắn đi, giết hắn!



Lúc này cô ta rất muốn chạy lại ôm chầm lấy anh rồi vùi sâu trong lòng anh.



Nhưng Tống Cẩm Phồn là người rất lý trí, cô ta biết mình không thể làm như thế.



Bởi vì Tô Minh là người đàn ông của Trần Chỉ Tình, Trần Chỉ Tình lại đối tốt với mình như vậy nên mình không thể cướp người đàn ông của cô ấy. Tuyệt đối không thể…



Advertisement

Tống Cẩm Phồn cố kìm nén cảm xúc của mình, cố kìm nén thiện cảm đối với Tô Minh đang không ngừng trỗi dậy trong lòng.



“Anh là ai? Anh… Sao anh có thể tùy tiện ra tay đánh người như vậy? Anh…”, Cao Tinh xông lại, sợ chết khiếp. Cô ta không kìm nổi mà nổi nóng với Tô Minh, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng.



Tiết Tử Mẫn bị đánh thì lần này lớn chuyện rồi.



Xem ra lần này nhà họ Cao và cả mình sẽ bị liên lụy.



“Cút!”, Tô Minh khẽ chau mày, nhìn Cao Tinh một cái rồi thốt ra một từ duy nhất.



Chỉ một từ ngắn ngủi nhưng Cao Tinh cảm thấy lạnh như băng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, toàn thân lập tức thấy mềm nhũn ra, trong đầu cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi cực độ.



“Anh ơi! Giết hắn đi, giết hắn! A…”, đồng thời lúc này, Tiết Tử Mẫn đang lăn lộn đau đớn kêu gào trên đất bắt đầu điên cuồng gọi người, đầu tóc thì rối tung. Cô ta ôm mặt, gào thét đến nỗi mất cả giọng.



Tiết Hưng, Phó Đông và cả Lý Tuần đều nhìn Tô Minh với ánh mắt nguy hiểm, dường như đang muốn nổ tung.



Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cả quá trình Tô Minh tát Tiết Tử Mẫn diễn ra chưa đầy mấy phút, họ còn chưa kịp phản ứng lại nên không có cơ hội ngăn cản.



Lúc này lửa giận trong lòng đám Tiết Hưng như trào dâng. Nhưng dù sao họ cũng không phải là đám vô dụng.



Mặc dù vô cùng phẫn nộ nhưng họ vẫn vô cùng lý trí, vì vậy không trực tiếp ra tay.



Thứ nhất, hình như Tô Minh và đám Diệp Mộ Cẩn là cùng một giuộc, biết đâu lai lịch cũng không đơn giản.



Thứ hai, Tô Minh hống hách như vậy, hoặc là loại đần độn hoặc là người có thực lực khủng khiếp.



Tiết Hưng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén lửa giận trong lòng mình, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Cả Đế Thành này không có mấy ai dám ra tay tát em gái tôi cả?”



Tiết Hưng gắt gao nhìn Tô Minh, chỉ cần trong mắt Tô Minh có chút sợ hãi nào thì chắc chắn hắn sẽ cho Tô Minh chết rất thê thảm.



“Tát thì cũng tát rồi, có thể làm gì được nhau?”, Tô Minh vẫn chưa lên tiếng thì Vương Đồng đã đi tới, nhún vai nói: “Tiết Hưng! Nếu không phục thì đánh đơn đi!”



“Em gái anh hống hách quen rồi, có thể sống đến hôm nay là may lắm rồi đó. Tát đấy, đã làm sao? Tát mấy cái coi như anh Minh nể mặt anh rồi đấy, nếu không thì em gái anh chết lâu rồi”, Diêu Chân cũng đi lại, giơ chai rượu trong tay lên, nói.



“Đúng vậy! Con ranh Tiết Tử Mẫn đáng bị ăn đánh từ lâu rồi”, Chu Hoành cũng bước lại, đứng bên cạnh Tô Minh nói.



Còn đám người Triệu Dương và Trương Dẫn cũng đi đến trước mặt Tô Minh.







“Sao? Vì một kẻ mà tôi không hề quen biết mà các người định khai chiến với tôi sao?”, sắc mặt Tiết Hưng trở nên khó coi, hoàn toàn không thể ngờ Tô Minh lại được đám người Diêu Chân hợp sức lại ủng hộ.



Đối phương có hơn chục người hợp sức đoàn kết khiến hắn thấy ghen tỵ.

Thật không ngờ, đến cả em gái của mình cũng bị đánh. Còn ở phía mình, mặc dù đám Phó Đông và Lý Tuần cũng phẫn nộ nhưng mức độ đoàn kết hoàn toàn không bằng đối phương?