Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 445: 400 đánh một thì có gì phải sợ? 





Thời gian từng giây từng phút trôi qua.



Bên ngoài.



“Ánh sáng của tháp Bát Môn Quang dường như đang dần mờ đi”, Nam Cung Cù đột nhiên nói.

Advertisement



Nghe ông ta nói vậy, rất nhiều người mới nhận ra ánh sáng từ ngọn tháp đúng là đang từ từ biến mất.



Thậm chí tòa tháp còn tỏa ra luồng khí tức như đang run rẩy sợ hãi.



Mắt ông Châu từ từ híp lại, người hơi run lên, đôi tay già nua nắm chặt lại trong ống tay áo cho thấy ông ta đang rất căng thẳng.



Ông ta không phải đồ ngốc, dị tượng này cho thấy Tô Minh… dường như vẫn chưa chết.



Đúng lúc này.



Đột nhiên.



Ánh sáng từ tháp Bát Môn Quang hoàn toàn biến mất.



Nó rung lên một cái.



Càng đáng sợ là tám cánh cửa trên tòa tháp từ từ nứt ra sau đó mau chóng khuếch rộng ra xung quanh.



“Chết tiệt!”, ông Châu nghẹn họng, chửi thề.



“Rắc…”



Tháp Bát Môn Quang vỡ vụn.



Nó dần tan thành bột phấn như thể bị phong hóa.



“Ông già, đã lâu không gặp”, sau khi tòa tháp vỡ tan, một người một kiếm chầm chậm đi ra, miệng cười nhạt.



“Cậu… không chết?”, ông Châu vừa tức giận vừa kinh hãi, lắp bắp nói.



Vẻ mặt Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều trở nên trầm trọng.



Dưới con mắt của hàng nghìn người, Tô Minh bị bao vây trong luồng khí tức tỏa ra từ người các đệ tử và những thế lực lớn mạnh phụ thuộc vào Phiêu Diểu tông.



“Tôi chỉ muốn giết chết lão già này nên mong các vị tránh ra cho, nếu không tôi sẽ cho là các vị cùng một giuộc với ông ta đấy”, Tô Minh nhìn về phía 400 người cảnh giới tông sư gần nhất mà cười nói.



400 người này bao vây tầng tầng lớp lớp, chặn đứng đường đi.



Nghe Tô Minh nói vậy, ánh mắt của 400 người thuộc thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu tông đều lóe sáng, có do dự, có sợ hãi, có sát ý, còn có cả sự kinh hãi…



“Tạp chủng, cho dù cậu có sống ra khỏi tháp Bát Môn Quang thì thế nào? Hàng nghìn người của Phiêu Diểu tông mỗi người nhổ miếng nước bọt cũng đủ dìm chết cậu rồi!”, ông Châu nghiến răng nghiến lợi nói.



Câu nói này của ông ta như để lòng người thêm vững vàng hơn, bốn trăm người vây quanh Tô Minh đã không còn ai có ý định rút lui nữa.



Đúng thế!

400 đánh một thì có gì phải sợ?