Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 123: Quả thực đáng sợ.  



Chỉ cảm nhận được cái lạnh.



Lạnh lẽo đến thấu xương.



Cũng không còn cảm nhận nào khác.



Sau khi thích ứng, lông mày của Tô Minh khẽ giật giật, anh mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh khí, từ dưới đáy hồ phun ra.



Advertisement

Dưới đáy hồ, quả thực có một thứ gì đó đặc biệt tồn tại.



Tô Minh sử dụng , bản thân dường như trở thành nguồn lực hấp dẫn cực lớn, dùng hết sức hấp thụ linh khí trong hồ...



Quá trình này chỉ kéo dài khoảng mười lăm phút, Tô Minh lắc đầu.



Không đủ.



Tuy rằng tu luyện trong hồ như vậy cũng có tác dụng nhưng không quá lớn.



Xem ra đúng như Diệp Mộ Cẩn nói, phải dựa vào vận khí.



Chẳng lẽ, từ bỏ sao?



Anh có chút không cam lòng.



Cuối cùng, Tô Minh vẫn quyết định xuống đáy hồ xem thử, tuy là Diệp Mộ Cẩn nói rất nguy hiểm, nhưng đã đi tới nơi này, không thử một lần anh không thể cam tâm.



Chẳng phải người tu luyện võ đạo đều phải tranh giành mạng sống với trời đất sao? Nếu người luyện võ đạo sợ nguy hiểm, vậy thà không tu luyện còn hơn.



"Mộ Cẩn, cô chờ tôi, tôi muốn xuống đáy hồ", Tô Minh mở miệng nói.



"Hả?", Diệp Mộ Cẩn biến sắc, có chút tái nhợt: "Nhưng mà..."



"Tôi đã quyết định, yên tâm đi, mạng tôi rất lớn", Tô Minh cười cười nói.



Sau đó, Tô Minh trực tiếp xoay người một cái, đầu hướng xuống dưới, như một người cá, phóng xuống đáy hồ.



Khoảng chừng mười mấy nhịp thở, Tô Minh cảm giác mình đã xuống tới mấy chục mét, nhìn không thấy đáy.



Hơn nữa, miệng hồ ban đầu hình như chỉ có bốn năm mét vuông, nhưng sau khi xuống hơn mười mét lúc này thật khó tưởng tượng nổi, bốn phía xung quanh mờ mịt vô cùng.



Nhưng ngay cả trong bóng tối, thị lực của Tô Minh vẫn có thể nhìn được mấy trăm mét, thậm chí còn xa hơn.



Nhưng liếc mắt nhìn vẫn không thấy đáy.



Có thể tưởng tượng.



"Quả thực giống như xuống đáy biển", trong lòng Tô Minh khiếp sợ.



"Yên tĩnh đến khó hiểu".



"Một con cá cũng không có, thậm chí không có cả một sinh vật sống".



Tâm tư của Tô Minh bắt đầu rối loạn, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống.



Sau mười mấy nhịp thở, Tô Minh xác định nó sâu ít nhất vài trăm mét.



Thậm chí còn chưa tới đáy.



Quả thực đáng sợ.



Khi đến vị trí này, anh cảm nhận được cái lạnh thấu xương, còn có áp lực nước khủng khiếp chèn ép lục phủ ngũ tạng của anh, nhìn kỹ có thể thấy trên khóe miệng Tô Minh có xuất hiện vết máu.



Đây là Tô Minh, nếu đổi thành người khác như là Mộ Cẩn, đến được vị trí này đã sớm bị áp lưc nước ép thành từng mảnh rồi.



Tô Minh có chút do dự, rốt cuộc có nên tiếp tục lặn xuống hay không?

"Vẫn chưa tới cực hạn", Tô Minh cuối cùng quyết định tiếp tục.