Diệt Thế Kỷ

Chương 101



Chuyện Tần Trạm phản bội nhân loại không còn tiếp tục che giấu được nữa, bởi người dân ở thành phố mà Tần Trạm đặt chân đến đã truyền hình ảnh hắn chém giết nhân loại lên mạng internet. Hiện giờ, trên đó đã tràn đầy bằng chứng Tần Trạm phản bội nhân loại.

Rất nhiều người phỏng đoán, liệu có phải Trung Quốc đã liên thủ với công địch của toàn nhân loại rồi không? Chỉ nhìn cách họ phản ứng khi nghe tin là có thể biết hình tượng lúc trước của Tần Trạm chính trực đến mức nào. Cho dù hắn đã ra tay giết nhân loại, nhưng bọn họ vẫn sẽ không nghi ngờ, mà sẽ tìm những nguyên nhân khác để lý giải những hành động đó của hắn.

Người dân bình thường đều không có biện pháp để liên lạc với chính phủ nên những suy đoán này không đến được tai các nhà lãnh đạo, nhưng những người đứng đầu các quốc gia khác thì có, và yêu cầu bọn họ phải đưa ra lời giải thích.

Vì thế Trung Quốc liền mở một hội nghị qua webcam, chính thức thông báo cho các quốc gia khác biết chuyện Tần Trạm đã phản bội.

“Tại sao hắn lại phản bội chúng ta?” Người hỏi nhìn các lãnh đạo của Trung Quốc, ánh mắt biểu lộ hoài nghi rõ rệt, hàm ý có phải các ngươi đang có âm mưu gì không. Không phải hắn cố tình gây sự, mà là vì đa phần tất cả chính trị gia bọn họ đều biết, có một số thủ đoạn trong chính trường không được quang minh chính đại cho lắm, huống chi Trung Quốc lại là nước thường xuyên sử dụng những thủ đoạn này. Tần Trạm là người có khả năng trở thành người lãnh đạo kế tiếp của Trung Quốc nhất, là hy vọng của toàn thế giới, uy vọng như vậy không tránh khỏi khiến người khác kiêng kỵ, cũng sẽ có người cảm thấy chướng mắt.

Ánh mắt cùng câu hỏi như vậy khiến người khác cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn các nhà lãnh đạo của Trung Quốc. Trên phương diện này, Trung Quốc rõ ràng hoàn toàn không có tí danh dự nào.

Các nhà lãnh đạo Trung Quốc không khỏi cười khổ, bọn họ cũng biết tật xấu này của mình, thế nhưng lần này bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức tự đạp đổ tường thành khi đang trong tình thế nguy hiểm bây giờ. Lấy gia thế của Tần Trạm, bọn họ không phải muốn là được, lấy thực lực của Tần Trạm, muốn xử lý hắn cũng không dễ dàng, hơn nữa, trong tình cảnh hiện tại, quốc gia không thể chịu thêm bất cứ hy sinh nào nữa. Càng đừng nói, kỳ thật bọn họ rất kỳ vọng Tần Trạm có thể trở thành người lãnh đạo tiếp theo, bởi thực ra bọn họ cũng đã quá mệt mỏi, trọng trách nặng nề khiến người ta không muốn phải tiếp tục gánh vác.

Bọn họ phải nói thế nào đây, lý do Tần Trạm phản bội là vì yêu Văn Nhân Luật, vì yêu nên phản bội tất cả? Đối với nữ nhân mà nói, lý do này cực kỳ lãng mạn, thế nhưng đối với các chính trị gia như bọn họ thì lý do này tựa như nói dối, huống chi diễn viên chính hai bên còn đều là nam.

Bọn họ quả thật chẳng biết nói sao. Những người khác nhìn thấy vẻ chua xót khó xử của bọn họ, tự hỏi chẳng lẽ thật sự có bí mật khó nói lắm sao.

Dưới sự ép hỏi đến cùng, các nhà lãnh đạo Trung Quốc cũng chỉ đành nói thật.

“Các ngươi nói dối cũng phải có mức độ thôi chứ.” Quả nhiên, đối với chính trị gia mà nói, vì tình yêu phản bội tất cả là chuyện cực kỳ khó tin, hơn nữa, đối tượng lại còn là hai nam nhân, một người trong đó lại cũng chẳng phải khuynh quốc khuynh thành, như thế nào có thể khiến một nam nhân khác trả giá nhiều đến vậy?

Không còn cách nào khác, Trung Quốc chỉ có thể đưa ra phần được ghi hình hôm đó, để những nước khác xem rõ ràng hơn.

Sau khi xem xong, tất cả đều trầm mặc, Tần Trạm quá mức tàn nhẫn, ngay cả thân nhân của mình cũng không buông tha. Nếu không phải Văn Nhân Luật ngăn lại, một kiếm kia có lẽ đã thật sự đâm xuống.

Tần Trạm thật sự phản bội, vì một nam nhân mà phản bội toàn bộ nhân loại. Quả thực đây tựa như một lời nói dối, một trò đùa, vậy mà nó lại là sự thật.

Chuyện này tuyệt đối không thể để dân chúng biết, bởi vì Tần Trạm là ánh sáng hy vọng của nhân loại, là lãnh tụ tinh thần của toàn dân. Chỉ nhìn thái độ tin tưởng của dân chúng sau khi biết Tần Trạm phản bội là có thể tưởng tượng được, nếu phát tán tin tức này ra sẽ gây đả kích lớn đến mức nào.

Thế nhưng bọn họ cần một lý do, một lý do để trấn an nhân loại, để bọn họ không tuyệt vọng đến mức điên cuồng. Bọn họ không thể nói Tần Trạm kia là giả, bởi vì sẽ rất dễ lộ tẩy. Nếu Tần Trạm lại tiếp tục ra tay giết chóc, bọn họ tìm đâu ra một Tần Trạm nữa ra đối phó hắn đây? Như vậy, lý do thế nào mới tốt a?

Sau đó, một lời nói dối đã được bày ra dưới sự hợp tác và đồng thuận của lãnh đạo các nước, sau đó phát tin ra cho dân chúng xem.

Lời nói dối này, Balberith, Luật cùng Tần Trạm đương nhiên cũng biết, dù sao đây cũng là tuyên bố chính thức từ chính phủ. Nhìn những kẻ nắm quyền thống trị của nhân loại cùng tạo ra một lời nói dối để lừa gạt cả thế giới, Balberith cảm thấy rất thú vị.

“Tần Trạm, ngươi thật sự rất giỏi a.” Đối với việc Tần Trạm dựa vào lực lượng bản thân để xã hội nhân loại trở nên thú vị như thế, Balberith khen.

Đối với vấn đề này, Tần Trạm chỉ có thể thở dài cười khổ, đó là bất đắc dĩ, vì hành vi của nhân loại.

Còn Luật, chỉ là nở nụ cười châm chọc như mọi khi.

Bọn họ nói dối như thế nào? Là một lời nói dối đầy huyền bí, nhưng trong thời đại xuất hiện dị năng này, thì khả năng xảy ra cũng tương đối lớn, lại còn là tuyên bố từ chính phủ, cho nên càng dễ được tin tưởng hơn. Nào có ai ngờ được, đây chẳng qua chỉ là một lời nói dối đâu.

Bọn họ nói, Kỵ sĩ thủ hộ bất hạnh bị địch nhân tẩy não, nên đã về phe địch nhân của nhân loại.

Đây là một lời nói dối rất không tồi, vì về sau, bất kể Tần Trạm biểu hiện thế nào, mọi người chỉ nghĩ do hắn bị tẩy não, đối với Tần Trạm có lẽ sẽ có oán hận, nhưng sẽ càng oán hận địch nhân của bọn họ hơn. Là bọn chúng đã khiến Kỵ sĩ thủ hộ, niềm hy vọng của họ trở thành địch nhân, thậm chí còn xuất hiện khẩu hiệu muốn giải cứu Tần Trạm. Cho dù Tần Trạm có tuyên bố hắn không có bị tẩy não, là tự nguyện thì mọi người cũng chỉ cho rằng Tần Trạm đã bị tẩy não.

Đem việc Tần Trạm phản bội đổ lỗi cho tẩy não, ngăn cản cả khả năng chính Tần Trạm ra mặt giải thích, nên đương nhiên đây là một lời nói dối xuất sắc, nhưng nguyên nhân nó có hiệu quả đến thế, cũng là vì thái độ làm người trước đây của Tần Trạm.

Đối với lòng tin của nhân loại, Tần Trạm chỉ có thể nói xin lỗi, bởi hắn chắc chắn sẽ phải phụ lòng bọn họ. Bất quá, Balberith cảm thấy rất thú vị nên cũng không giải thích, vạch trần lời nói dối nọ, bởi đó hoàn toàn không cần thiết. Nhân loại nghĩ như thế nào cũng được, vì mọi việc sẽ không vì vậy mà chấm dứt.

Lại là một buổi tối, Tần Trạm đứng trước cửa phòng Luật, dùng tay chặn cánh cửa để ngăn Luật đóng cửa lại.

“Còn có chuyện gì nữa?” Luật nhìn Tần Trạm, hỏi.

“Ta muốn ngủ chung với ngươi.” Tần Trạm nói thẳng, biểu tình nghiêm túc.

Luật nhướn mi, quả quyết cự tuyệt yêu cầu của Tần Trạm, “Không.”

Biểu tình ấm áp của Tần Trạm biến mất, thay vào đó là cô đơn, “Ta muốn ngủ chung với ngươi.” Ngữ khí bình thản pha lẫn chút bi thương.

Luật dao động, bởi vì sự bi thương đó khiến hắn thấy quen thuộc, lại nghĩ đến chuyện y đã làm hôm nay, hắn lập tức mềm lòng.

Nhìn thấy Luật đã dao động, Tần Trạm cảm thấy mùng thầm. Hắn là cố ý, bởi vì hắn không muốn ngủ một mình sau đêm qua nữa, hiện giờ làm ra bộ dạng như vậy, bất quá là vì muốn đạt mục đích mà thôi.

Đê tiện thì đã sao, vì đạt thành mục đích, hắn sẽ không từ thủ đoạn. Hắn đã không còn là Tần Trạm trước kia nữa rồi.

Tần Trạm không ngừng cố gắng, “Có thể chứ? Luật.” Ngữ khí yếu ớt, gần như cầu xin.

“Vào đi.” Luật, cứ như vậy bị lừa, chấp thuận yêu cầu của Tần Trạm.

Muốn nói Luật cực kỳ hiểu biết phần u ám trong tính cách nhân loại, nhưng biểu hiện của Tần Trạm lúc trước quá mức quang minh chính đại, ngay cả cách hành xử cũng cực kỳ ngay thẳng nên Luật hoàn toàn không thể ngờ đến Tần Trạm biết sử dụng những thủ đoạn nhỏ như vậy.

Tần Trạm giấu nụ cười đắc thắng vào trong lòng, ngoài mặt vẫn đeo nụ cười ấm áp và thương cảm.

Sau đó, hai người lẳng lặng nằm trên giường, Tần Trạm thực tự nhiên ôm Luật vào lòng. Không quen với sự ấm áp khi được ôm, Luật lập tức muốn tránh ra.

“Đừng cử động, để ta ôm ngươi.” Tần Trạm thấp giọng nói, ngữ khí lộ ra bi thương vừa phải, bức màn che đi ánh sáng mỏng manh khiến Luật không thể thấy rõ biểu tình trên mặt Tần Trạm, chỉ có thể đoán cảm giác của y qua giọng nói.

Là bi ai. Do đó, Luật liền thỏa hiệp, lẳng lặng để cho Tần Trạm ôm.

Thời gian yên lặng trôi qua, cái ôm của Tần Trạm quá mức ấm áp khiến Luật cảm thấy an tâm, dựa vào ngực của Tần Trạm. Nghe tiếng tim đập đều đặn của Tần Trạm, Luật cảm thấy như bị thôi miên, cảm thấy cực kỳ bình an, sau đó liền ngủ mất.

Tần Trạm ôm Luật, trong lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, hoàn toàn không có bất cứ ý niệm không nên nào. Những gì hắn làm tất nhiên có chút cố tình, nhưng cũng không phải đều là giả dối. Nhớ lại những người từng chết trên tay hắn, hắn không biết bọn họ, cũng không có cảm tình, nhưng ánh mắt tràn ngập tín nhiệm cùng hy vọng kia vẫn khiến hắn dao động, đặc biệt là sau khi ra tay, thay vào đó là khó tin cùng tuyệt vọng càng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Hắn là người, cho dù có bạc tình đến mức nào cũng vẫn còn cảm xúc. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được bản thân đại biểu cho hy vọng lớn lao thế nào trong lòng nhân loại một cách rõ ràng đến thế. Không phải hắn cố ý khiêm tốn, chỉ là trước nay hắn vẫn cho đó là trách nhiệm, hiện giờ mới biết được địa vị của hắn trọng yếu ra sao trong xã hội nhân loại.

Bất quá, hắn sẽ không quay đầu lại, vì người đang nằm trong lòng hắn đây. Hắn tuyệt đối sẽ không hối hận, mà cũng không thể hối hận. Lập trường của hắn và Luật đều giống nhau, ánh mắt của hắn cũng không còn bị giới hạn trong phạm vi nhân loại nữa, hắn phải chú ý đến toàn bộ thế giới. Để thế giới có thể tiếp tục tồn tại, sinh mệnh của nhân loại bắt buộc phải bị tước đoạt, thực tàn khốc, nhưng không còn cách nào khác. Dù là vì những sinh mệnh khác mà hy sinh nhân loại, hay vì nhân loại mà hy sinh những giống loài khác, thế giới đã sớm làm ra lựa chọn. Nhân loại phải trả giá cho những gì họ đã gây ra, cho dù nhân loại có thể tiếp tục tồn tại, bọn họ cũng phải ghi nhớ những tai họa đã xảy ra này để tránh giẫm phải vết xe đổ trong tương lai.

Nhớ lại những ánh mắt kia, nhớ lại thân bằng quyến thuộc, Tần Trạm nghiêng đầu, nhìn về phía bức rèm, dường như đang nhìn về một địa phương xa xôi nào đó, nhẹ nhàng làm ra khẩu âm,”Thực xin lỗi.” Là áy náy vì sát nghiệt mà mình gây ra.

Luật giật giật cơ thể kéo lực chú ý của Tần Trạm quay về. Hắn lại nở nụ cười ôn nhu, siết chặt vòng tay của mình. Chỉ cần người này còn nằm trong lòng hắn, hắn sẽ có thể vượt qua tất cả.

Tần Trạm nhẹ hôn lên mái tóc Luật, sau đó nhắm mắt lại, tự hỏi đêm mai phải dùng thủ đoạn gì để cùng Luật ngủ một phòng đây?

END 101.