Diễn Giả Thành Thật

Chương 25: Lòng Người Khó Đoán



Mặc kệ thì cũng không phải ý hay, Tô Cách liền đi qua muốn ngăn cản hai người đang đấm đá: “Hai cậu… đừng đánh nữa… đừng đánh…”

Tô Cách chỉ có can thôi mà không biết bị ai đấm cho hai cái, nhưng vẫn không thể nào kiềm chế cơn giận dữ gần như mất trí của họ.

Dương Dương một tay đẩy ghế dựa, đứng lên doạ: “Nếu còn tiếp tục thì tôi sẽ báo cảnh sát, đã động đến pháp luật xem ai tranh mất vai của hai cậu.”

Những lời này so với sự khuyên can của Tô Cách hữu hiệu hơn nhiều, Dương Thần và Nguỵ Hàm trong nháy mắt bình tĩnh, buông đối phương rồi thở hồng hộc.

“Hừ!” Nguỵ Hàm hừ lạnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Dương Thần cũng đứng lên, nói với Tô Cách và Dương Dương: “Tôi nói cho các cậu biết từ nay về sau trong ký túc xá này có tôi thì không có cậu ta, có cậu ta thì không có tôi!”

Tô Cách khó xử nhìn họ lần lượt đi ra ngoài, giật giật khoé miệng, lại không nói nên lời.

Dương Dương một mặt xem kịch vui, một bên dạy bảo Tô Cách: “Cậu cũng thích lo chuyện bao đồng thật, cứ cho chúng nó đánh đi, lúc đó mặt nở hoa rồi, xem ai cho diễn nữa!”

“Không phải quan hệ của họ tốt lắm sao? Vì một vai diễn mà thành cái dạng này có đáng không?” Tô Cách nghĩ, thực sự không hiểu được cái vòng thị phi luẩn quẩn này.

“Cậu yên tâm đi, tuy đánh đấm thế thôi, nhưng trước mặt mọi người thì tốt hơn cả chữ tốt.” Cậu ta quay trở lại máy tính: “Cậu đó, cũng đừng quá dễ dãi.”

Tô Cách nằm trên giường, càng không buồn ngủ.

Trần Mục Dương không để ý tới cậu, vì thế cậu liền nhàm chán lướt Weibo.

Weibo của Tô Cách đã lâu không cập nhập, thế mà mỗi ngày vẫn có rất nhiều tin nhắn, phần lớn mọi người đều hỏi hướng đi tiếp theo của cậu, sao lại không có tin tức, có phải đang cùng Trần Mục Dương chìm vào thế giới riêng của hai người phải không?

Tô Cách không hiểu sao lại nóng hết cả đầu, nằm trên giường tự chụp ảnh selfie, sau đó kèm một dòng caption mà cậu thấy khá được: “Đôi khi con người sẽ vì một số chuyện không đâu mà lo lắng vô cùng.”

Ảnh này vừa đăng lên, Tô Cách đã nhận núi bình luận.

[Hoa nở mùa đông: Ôi cha~ Cách Cách đang oán khuê phòng đi, chẳng lẽ Trần Suất không hầu giường khiến Cách Cách cô đơn hả?]

[Mãi bên nhau: Tôi không cho là như thế đâu! Tôi cá năm đồng, chắc chắn Trần Suất đang nằm cạnh kìa!]

[Cá nhỏ thổi bong bóng: Cô thì biết cái gì, là Cách Cách đang nằm ở ký túc xá, làm sao Trần Suất có thể ở cùng được? Trần Suất, mau tới xem bà xã nhà anh kìa @Trần Mục Dương.]

[Mục Cách Đảng là chân ái: Tôi muốn thay Trần Suất giám sát Cách Cách, miễn cho cậu ấy nghĩ tới chuyện đào tường @Trần Mục Dương.]

Tô Cách thực sự rất hối hận vì đăng cái ảnh, đang định xoá đi thì lại có người chuyển phát, mà đó chính là Trần Mục Dương.

[Trần Mục Dương: Vậy đến bên anh đi. @Tô Cách [hình ảnh]: Đôi khi người ta sẽ vì một số chuyện không đâu mà lo lắng vô cùng.]

Trần Mục Dương trả lời khiến cho fan vỡ òa, bắt đầu hăng như đánh máu gà bắt đầu cọ cọ, thuận tiện trêu chọc hai người.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên các cô nhìn thấy Trần Mục Dương và Tô Cách tương tác trên mạng.

Tô Cách nằm trên giường nghĩ mãi chẳng thông, không phải tài khoản của Trần Mục Dương được người khác quản lý sao, sợ là anh quên cả ID và password rồi, sao có thể chuyển tiếp cho cậu được?

Đang do dự xem có nên gọi điện cho Trần Mục Dương hỏi có phải zombie sống dậy hay không thì người kia đã gõ cửa trước.

“Alo?” Cậu cúi xuống vò đầu, mặt xoay vào tường, đè giọng xuống.

“Đêm không ngủ còn làm gì vậy?” Giọng của ai kia tuy hơi chán nhưng Tô Cách vẫn nghe ra sự quan tâm.

“Vậy anh không giống sao, còn chuyển tiếp bài đăng của em nữa.” Tô Cách cười cười, phản kích.

“Nhiều người réo phiền muốn chết, không phải do em bày trò à.” Trần Mục Dương không kiên nhẫn nói, anh còn lâu mới nói rằng mình vừa đăng nhập thì bắt gặp.