Điên Cuồng Yêu Em

Chương 31



Cô hơi do dự, thấp giọng.

"Tối hôm qua một đoạn cuối cùng của khúc dương cầm," Cô nhìn Hoắc Tuấn, "Tại sao anh lại đột ngột ngừng lại?"

Hoắc Tuấn bỗng dưng trầm mắt.

Trong lời này, hình dáng nhỏ bé yếu ớt đã quấn lấy anh một đêm lại xuất hiện lên trước mắt lần nữa.

——

Ánh đèn vây lấy, vòng eo đong đưa.

Quyến rũ, xinh đẹp, đến chấn động lòng người.

Trong một nốt nhạc cuối cùng đó anh nghĩ chính mình đã mất khống chế.

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình tựa như đã âm thầm xem vũ đạo của cô được rất nhiều năm.

Lâu đến nỗi mỗi một động tác mỗi một ánh mắt đều có thể dễ dàng gợi lên dục vọng thâm trầm nhất sâu trong đáy lòng anh.

Làm cho anh chỉ muốn hoàn toàn xâm chiếm cô.

"..."

Hoắc Tuấn chậm rãi nâng mắt, tròng mắt đen nhánh áp chế cảm xúc.

Mấy giây sau, anh khẽ cười.

"Đã quên."

"?"

Tần Khả chưa kịp nói thêm, hàng ngũ vào căn tin đã sắp đến lớp các cô, cô chỉ có thể chỉ huy các học sinh trong lớp, dẫn đầu rời đi.

Nhìn bóng lưng cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa căn tin, Hoắc Tuấn khẽ nâng mắt.

Đứng không nhúc nhích.

Phía sau anh, Kiều Cẩn Kiều Du liếc mắt nhìn nhau.

Kiều Cẩn cẩn thận dò hỏi: "Tuấn ca, cậu sẽ không thật sự đối với Tần Khả..."

Tầm mắt Hoắc Tuấn quét qua.

"Đối với cô ấy thế nào?"



"..." Kiều Cẩn bị cái liếc mắt kia quét đến lạnh cả người, không dám lên tiếng.

Hoắc Tuấn quay người lại.

Con ngươi đen nhánh sâu thẳm.

Sau một lúc lâu, anh mới bật cười.

"Không phải cậu đã nói rồi à? Đây là học sinh ba tốt, là trụ cột tương lai."

"..."

Hoắc Tuấn liếm khóe môi khô khốc, đôi mắt đen nhánh rủ xuống ——

"Không chạm vào loại cô gái ngoan ngoãn như vậy, đây chính là

ranh giới làm người cuối cùng của tôi."

"..."

Bên trong căn tin.

Căn cứ huấn luyện quân sự không giống với trường học, nhưng đãi ngộ đặc thù đối với lớp Tinh Anh thật ra không hề thay đổi.

Dựa theo số thứ tự huấn luyện viên đã cho trước đó, ở phía đông của căn tin Tần Khả dẫn theo mọi người rất nhanh đã tìm được mấy cái bàn tròn của lớp bọn họ.

Mà ở vị trí lân cận, học sinh đã đứng đầy bàn —— hiển nhiên chính là những người lớp mười một và mười hai Tinh Anh.

Cách còn có vài mét, dẫn theo cả lớp bước chân Tần Khả dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn về hướng đó, Tần Yên đứng bên cạnh bàn, cười tủm tỉm phất tay với cô ——

"Tiểu Khả!"

Không biết là vô tình hay cố ý, giọng Tần Yên vừa đủ để cho các học sinh lớp Tinh Anh nghe được.

Trong chốc lát, từ phía sau Tần Khả liền nghe thấy các tân học sinh trong lớp nhỏ giọng bàn luận:

"Tần Khả vậy mà có quen biết với học tỷ Tần Yên?"

"Hai người đó có quan hệ gì vậy?"

"Không biết nữa..."

Ánh mắt Tần Khả lóe lên, ngước mắt, Tần Yên đã mang khuôn mặt tươi cười đi đến trước mặt cô.



Dưới những ánh mắt quan sát của các tân học sinh, Tần Yên cười vô cùng dịu dàng.

"Tiểu Khả là em gái của chị, tính cách của em ấy hướng nội, không thích nói chuyện lắm —— về sau học cùng một lớp với các em, hy vọng các em có thể chiếu cố em ấy một chút, làm phiền các em rồi."

"À... Vâng ạ."

"Học tỷ đừng khách khí."

Nghe thấy các nam sinh đáp lại, nụ cười của Tần Yên càng tươi hơn.

Lúc này cô ta mới quay đầu nhìn Tần Khả.

"Tiểu Khả, em..."

Tần Yên vừa mới nói, cách hai người không xa lại vang lên một giọng nam ——

"Tần Yên?"

"..."

Nụ cười của Tần Yên cứng đờ, từ trong lớp cô ta Cao Hạo vừa lên tiếng đã chạy tới.

Ánh mắt của Cao Hạo vẫn luôn dừng trên người Tần Khả.

Đến lúc này bước chân đang đứng ở đây mới không cam lòng mà bước đi, cậu ta nhìn Tần Yên, vừa đưa mắt ra hiệu cho cô ta, vừa nói với Tần Khả:

"Em chính là em gái của Tần Yên đúng không? Anh đã nghe Tần Yên nói về em rất nhiều lần."

Cậu ta sờ sờ gáy, dường như có chút ngượng ngùng ——

"Ngày hôm qua anh đã xem tiết mục múa đơn của em, thật sự rất tuyệt vời."

Ở bên cạnh Tần Yên rốt cuộc cũng điều chỉnh được vẻ mặt không tự nhiên của mình. Cô ta nở nụ cười.

"Tiểu Khả, để chị giới thiệu cho em, đây là Cao Hạo học chung lớp với chị, cũng là phó trưởng ban Ban Văn Nghệ."

Cao Hạo lập tức nhân tiện vươn tay.

"Chào em, Tần Khả, rất vui được làm quen với em."

"..."

Nhìn cái tay duỗi ra trước mặt, Tần Khả hơi rủ mắt, bất động thanh sắc.

Cao Hạo.