Dịch Giả Manga Trở Lại

Chương 12



"Sao nhìn cậu tươi tắn quá vậy? Bộ cậu nghĩ ra cách giải quyết rồi à?" Cậu trai nghi ngờ hỏi.

"Tớ thấy vui vì từ giờ tớ không cần dịch truyện hay tiếp xúc với xã hội nữa. Tớ có thể làm những thứ mà xưa nay chưa từng làm."

Mây cảm thấy sốc với tinh thần lạc quan này, hay là do trầm cảm quá nên đâm ra ấm đầu.

"Thôi nào Phi, trở lại đi, chẳng phải dịch truyện là thứ cậu muốn sao? Chỉ cần đọc mỗi bình luận chỉ trích cậu thôi là khiến tớ cảm thấy cay cú rồi."

"Haha, ai bảo đọc làm gì, ngoài cái vụ có một thằng điên chạy vào nhà tớ ra thì tớ chẳng nghe ai nói xấu mình cả. Đời mình sống không làm gì sai thì họ nói gì kệ họ." Phi tiếp tục cười.

"Chính nó, mình không làm gì sai thì chứng minh cho người khác thấy đi."

"Có cần thiết không?"

"Rất cần. Đừng để sau này hối hận giống tớ. Tớ quên chưa giới thiệu với cậu. Tớ là nạn nhân của Lưu Ly đây, nên tớ hiểu rõ cậu đang cảm thấy uất ức như nào."

Cảm giác thương xót cho cậu ta là thật, Phi giống hệt Mây của quá khứ, cố gắng an ủi bản thân rằng đó không phải lỗi của tôi. Thậm chí còn trốn tránh hết tất cả những thành phần liên quan, cậu sống chết với gia đình đòi chuyển trường cho bằng được.

Trong suy nghĩ của Phi, Mây có thể đến tìm cậu với ý đồ xấu, nhưng cũng có thể là ý đồ tốt, mà dù là gì cũng không quan trọng. Bây giờ cậu hết cứu rồi, không ai cứu được nữa rồi.

"Tớ như nào kệ tớ, cậu không cần quan tâm, có được không?"

"Tớ tin Đức là kẻ gây ra mọi chuyện mà, chỉ cần tìm và hỏi rõ hắn thì chẳng phải giải quyết được cả hai sao?" Cậu trai nói với hy vọng Phi sẽ lạc quan hơn.

"Im đi, tao đang cố quên nó đi mà mày nhắc lại rồi." Phi tức giận lớn tiếng.

Lời nói mang ý nặng nề này vô tình lọt vào tai dì đang làm bếp, ngay lập tức dì sơ bước ra nhắc nhở. "Không được lớn tiếng với bạn."

Nghe dì nói vậy, cậu không muốn dì thất vọng về mình, chỉ còn cách nén cơn bực bội trong người. Hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh lại, chỉ có nơi này làm cho cậu có cảm giác thoải mái.

Mây biết cố gắng nói chuyện với người có tâm trạng xấu chẳng giải quyết được gì, cậu trai lựa chọn rời đi.

"Tớ sẽ quay lại sớm thôi, chờ đó."

Sau khi xác nhận có thằng khùng tự nhiên đến bắt chuyện ra về, cậu mệt mỏi gục đầu xuống bàn.

Cái giọng lớn tiếng mang cảm xúc nặng nề vừa rồi, dì sơ là người rất hiểu rõ. Chẳng qua không nói ra, chứ Phi là kiểu người rất khó để che giấu cảm xúc, vẻ mặt tươi cười này là tự lừa dối bản thân.

"Phi à, con đừng cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nữa, gặp chuyện không hay thì cứ tâm sự với dì." Dì sơ dùng tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Tất nhiên Phi sẽ không bao giờ nói câu chuyện này cho dì nghe. Bên cạnh đó, cậu thấy rất vui vì dì vẫn nhận ra là cậu không ổn, lúc nào cũng vậy, nó vô tình trở thành điểm dựa duy nhất để cậu dựa vào.

"Con ở lại đây có được không? Giờ con không muốn về nhà." Mắt cậu rưng rưng vì câu nói này đồng nghĩa với việc bỏ nhà đi.

Dì không nghĩ ngợi lâu, lập tức trả lời. "Được thôi, đổi lại con phải kể cho dì nghe con đang gặp chuyện gì. Con có thể dùng đồ vật để mô tả lại nếu không muốn kể thẳng ra."



Đâu phải chuyện gì cũng có thể tâm sự với người khác, có khi là sợ người khác không tin mình.

Phi đành kể ra một câu chuyện với bối cảnh khác. Vấn đề cậu đang gặp phải là sự hiểu nhầm và sự phản bội.

Dì sơ lắng nghe từ đầu đến cuối không nói gì, xác nhận Phi kể hết mới khuyên nhủ một câu. "Theo dì nghĩ, Đây là lúc con cần phụ thuộc hơn vào người khác. Con chẳng thể nào chứng minh được rằng mình vô tội nếu không có ai làm chứng đúng không nè."

Phụ thuộc, chẳng phải câu đó là câu Thái nói sao? Từ lúc cậu ta không có ở đây, cậu chưa từng có ngày nào ngủ ngon giấc.

"Dạ, dì nói đúng." Cậu nói một câu qua loa, khuôn mặt ủ rũ. Xem ra nghe lời động viên không phải cách giúp cậu vui lên.

Thấy biểu cảm không thỏa mãn của Phi. Dì sơ suy nghĩ lại xem có cách nào hay hơn để nói không, nhưng đó phải nên nói tại một thời điểm thích hợp hơn.

"Vậy thôi, dì hy vọng con sẽ tìm ra câu trả lời." Nói xong, dì tiếp tục trở lại làm bếp.

Không bạn bè, không người thân, không internet, chỉ có bầy thỏ làm bạn. Khi ở gần bầy thỏ, có một cảm giác dễ chịu chưa từng thấy, bởi vì khi nhìn vào nó, cậu toàn liên tưởng đến những thứ liên quan đến dễ thương.

Nói ra sợ người khác coi thường, nếu không phải Phi có tâm lý tốt thì cậu đã tự tử rồi.

Cậu ngồi trong nhà trẻ, không biết qua bao lâu, đọc mấy cuốn truyện tranh thiếu nhi, rất nhanh thôi sẽ cày nát hết chỗ này mất, thậm chí chán lại lôi cuốn sách học đánh vần ra đọc.

"Phi, nãy mẹ con vừa mới đến tìm con đó. Dì nói giúp cho rồi, mẹ không biết con ở đây đâu, nhưng đừng có ở lại quá lâu nhé, mẹ con sẽ lo lắm đó. Có thể mẹ con hiểu lầm nên tức giận, người mẹ nào cũng vậy thôi, muốn con mình là một đứa con ngoan, chứ không ai muốn đứa con mình hư đúng không này? Mong là con hiểu được tấm lòng đó, đừng hận mẹ." Dì từ ngoài bước vào.

Quên chưa giới thiệu, dì sơ này tên là Hạ. Còn nơi này là nhà trẻ, đằng sau là nhà của các dì.

Phi cất cuốn truyện đi, quay người về phía dì Hạ. "Cảm ơn dì."

Sáng sớm hôm sau, cũng coi như là qua một đêm nằm mãi mới miễn cưỡng ngủ được. Tất nhiên nơi cậu ngủ là nhà trẻ.

"Dậy làm việc đi." dì Hạ đến chỗ cậu, thấy cậu ngủ một cách ngon lành, không thương tiếc đánh thức vì sợ cậu sẽ lười biếng.

Phi mơ mơ, màng màng ngồi dậy đáp. "H-Hả.. Làm việc gì cơ?"

"Nay con phải trông trẻ với các dì."

Vẻ mặt cậu dần trở nên nhăn nhó. "Dì vừa nói cái gì? Trông trẻ?"

Trời sinh cho Phi một khuôn mặt không khác gì tội phạm, vì nó mà cậu không thể tùy tiện tiếp xúc với con nít chứ đừng nói đến chăm cho chúng.

Một bằng chứng cụ thể trong quá khứ, cậu chỉ đi ngang qua thôi mà lũ nhóc chơi ngoài sân hét to lên: "ÔNG KẸ!" rồi chạy tán loạn cả lên. Ngay cả người lớn cũng e ngại khi cậu đến gần con của họ.

"Dì xem lại cái mặt con này, mấy đứa nhóc không sợ con thì con đi bằng đầu." Cậu vừa nói vừa chỉ tay vào mặt.

Dì nhìn thoáng qua rồi nhéo má Phi. Sao lại tự ti về ngoại hình như vậy?

"Có sao đâu, mặt con ổn mà."



Đó là do dì tiếp xúc với cậu lâu rồi nên mới nói câu đó, chứ nếu là lần đầu tiếp xúc thì ít nhiều cũng thầm đánh giá không mấy tích cực.

Phi khó xử, sờ nhẹ lên má, nghĩ rằng đây là dì Hạ đang thử thách khó để cậu sớm về nhà.

"Con làm gì cũng được, rửa chén này, giặt đồ này, quét nhà này. Cái gì cũng được, riêng việc này thì con không làm đâu."

"Làm đi rồi sẽ quen, chưa thử mà đã bỏ cuộc thì không bao giờ thành công đâu."

Nếu dì Hạ nghĩ vẻ ngoài như nào cũng không thành vấn đề thì cậu đây sẽ chứng minh cho dì thấy, nó sẽ là một mớ hỗn độn. Khung cảnh sẽ như này, lúc Phi xuất hiện, ngay lập tức nhà trẻ sẽ loạn cả lên. Hạ kiểu gì cũng bất lực và cho cậu đi làm việc khác thôi.

Đến giờ, những đứa thuộc độ tuổi từ 1 đến 6 được gửi đến đây. Nhỏ hơn cậu nghĩ.

Bị dì đẩy ra, Phi chỉ có thể miễn cưỡng gượng người đứng giữa một nơi đông trẻ con. Cả cuộc đời cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần với nhiều trẻ con như hôm nay.

Như Hạ nói thì hôm nay cậu chỉ cần đứng quan sát các dì làm gì rồi học hỏi.

Đứng nhìn ngó xung quanh được một lúc. Chẳng có gì thay đổi cả, mấy đứa nhóc dường như ngó lơ cậu, xem cậu đây là không khí. Đây có vẻ là một dấu hiệu tốt.. Đúng không? Chẳng lẽ dì đã nói đúng, mặt cậu không có vấn đề gì cả.

Suốt mấy năm nay, cậu luôn tự ti một cách tuyệt vọng về ngoại hình của mình. Liên tục tìm cách cải thiện nó, đáng kể đến nhất là trang điểm.

Cậu đã dùng trộm mỹ phẩm của mẹ, học trang điểm qua mạng, lén lút thực hành khi mẹ vắng nhà. Để rồi nhận ra là cậu cực kì tệ trong khoảng trang điểm và khuôn mặt này chưa bao giờ được cải thiện thêm dù là một chút.

Con nhóc tinh ranh lén nhìn Phi từ nãy đến giờ, nó không chịu được nên gọi dì Hạ tới, nói to rõ ràng cả nhà trẻ đều nghe thấy.

"Dì đuổi cái anh kia đi được không ạ?" Con nhóc mạnh dạn chỉ tay vào Phi.

Lời nói gây tổn thương này không nên phát ra từ một đứa trẻ, dì Hạ lập tức sửa sai. "Con không được nói như vậy. Anh đó đã làm gì xấu đâu. Với cả con không được chỉ tay vào người khác như vậy, đó là không tôn trọng người khác."

"Anh trai đó nhìn rất khác người, con chắc chắn đó là người xấu."

Nói không cảm thấy đau lòng khi nghe con nhóc nói là nói dối. Có nhất thiết phải nói thẳng ra không?

Dì Hạ quay sang nhìn Phi với cảm xúc khó diễn tả. "Này con, có thể anh đó nhìn giống người xấu, nhưng không phải ai cũng xấu chỉ qua vẻ bề ngoài đâu, con không được tự ý nhìn rồi đánh giá."

Con nhóc vẫn kiên quyết với ý nghĩ của mình. "Không! Dì đuổi anh ta đi i i i a á a a." Bắt đầu mất kiểm soát lời nói, tay chân vung lung tung.

Giờ mà im lặng thì có khác gì tự thừa nhận đâu. Cậu mở miệng phản bát. "Nhóc con, đừng đánh giá người khác qua vẻ ngoài. Nhóc có biết anh đã làm biết bao nhiêu việc tốt không? Anh đã làm rất nhiều việc tốt đó. Mà người làm nhiều việc tốt thì làm sao có thể là người xấu được, đúng không?"

Dì ủng hộ Phi, mạnh dặn nói rõ cho một con nhóc biết, để nó có một cái nhìn đúng hơn.

"Đúng đó, con không thể nhìn mặt mà quyết định người đó là xấu hay tốt được. Con phải mở lòng ra, chỉ khi đó con mới có thể biết chính xác ai là người xấu và ai là người tốt."

Con nhóc lắng nghe những gì Phi và Hạ nói, có một chút giao động trong mắt nó. Nhất là khi giọng nói của cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với nó nghĩ, nhưng đồng thời, thế giới quan về kẻ xấu của nó bị phá vỡ, nó không thể chấp nhận sự thật này.

"Con không tin, dì đừng lừa con, hai người tránh xa con ra."